Phó Thịnh trả lời cũng vô cùng dứt khoát: “Không có khả năng.”
“Phó tổng thật sự không muốn kỹ thuậy độc quyền của chúng tôi hay sao?”
Ngu Đình Huyên như cười như không nhìn Phó Thịnh: “Tôi biết Phó tổng có năng lực tự mình nghiên cứu ra nhưng chỉ sợ không kịp đúng không? Tôi còn nghe nói, Phó tổng vừa nhận đơn hàng hơn triệu của nước M, nếu đến hạn không giao được mà nói anh phải bồi thường gấp lần. Tôi biết Phó tổng anh không thiếu chút tiền đó, chút tiền ấy có thể làm khó người khác nhưng không thể làm khó Phó tổng anh nhưng vì một người đàn bà mà làm vậy thì có đáng không?”
Phó Thịnh ngước mắt nhìn về phía Tô Ảnh.
Tô Ảnh đứng ở bên cạnh vẫn rất điềm tĩnh, không tranh không đoạt, giống như bọn họ nói chuyện gì cũng chẳng liên quan đến cô vậy.
Nếu là trước đây, Phó Thịnh không cần suy nghĩ mà lựa chọn từ bỏ Tô Ảnh sau đó hợp tác với Ngu Đình Huyên.
Đối với anh mà nói, đàn bà là danh từ mang nghĩa phiền toái.
Đừng nói là từ bỏ một người đàn bà, từ bỏ cả vạn người đàn bà anh cũng sẽ không chớp mắt.
Nhưng mà, Tô Ảnh bất đồng.
Dù Phó Thịnh cũng không nói nên lời Tô Ảnh có cái gì bất đồng, tóm lại, anh sẽ không vì kỹ thuật độc quyền mà từ bỏ Tô Ảnh.
Loại cảm giác này thực huyền diệu.
Chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.
Đáy lòng như có thanh âm nói cho anh, nếu từ bỏ Tô Ảnh, anh sẽ hối hận cả đời.
Phó Thịnh lạnh nhạt nói nhưng từng chữ lại đọng sâu trong lòng Ngu Đình Huyên và Tô Ảnh: “Tô Ảnh, cô ấy đáng giá!”
Sáu chữ vô cùng đơn giản nháy mắt làm hai cô gái trong phòng thay đổi sắc mặt.
Ngu Đình Huyên không nghĩ tới ở trong lòng Phó Thịnh, Tô Ảnh lại quan trọng như vậy.
Tô Ảnh cũng không nghĩ tới Phó Thịnh sẽ vì cô mà cự tuyệt đối tác quan trọng như vậy!
Đó chính là Phó Thịnh!
Đế vương đại danh đỉnh đỉnh.
Trước nay sẽ không bởi vì bất cứ ai mà thay đổi tác phong hành sự của mình.
Nhưng hôm nay anh đã làm chuyện mà trước giờ anh chưa bao giờ làm.
Đáy lòng Tô Ảnh chợt dâng lên sự cảm động.
Vốn dĩ cô làm trợ lý sinh hoạt cho anh cũng chỉ vì bất đắt dĩ mà phải lựa chọn.
Nhưng sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, Phó Thịnh luôn là người đứng r ache chắn nhiều mưa gió vì cô như vậy.
Nói không cảm động là giả.
Cô lại không phải từ trong cục đá chui ra, cũng không phải rối gỗ, được người ta coi trọng sao lại không cảm động cho được.
Chẳng sợ hiện tại Phó Thịnh sửa đổi quyết định, nói với Ngu Đình Huyên anh nguyện ý vứt bỏ cô để ký hợp đồng với cô ta, cô cũng sẽ không hề có một câu oán hận.
Thì ra cuộc đời này cô vẫn còn có cơ hội được hậu đãi một lần như vậy.
Cô không muốn để người khác nhìn thấy cô thất thối nên lùi ra sau rồi xoay người rời đi.
Tô Ảnh mang theo đôi mắt ướt át vô ý thức chạy ra ngoài, từ từ thu hồi sự cảm động, có một số việc giấu ở trong lòng là được rồi.
Bất tri bất giác, Tô Ảnh đi tới vườn hoa nhỏ ở bên cạnh khách sạn.
Bên trong vườn hoa có mấy đình nhỏ dùng để phục vụ cho khách tới dùng bữa sau đó qua nghỉ ngơi, trò chuyện.
Tô Ảnh vừa mới đi qua, còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe được thanh âm vang lên từ phía trước: “Ồ Ảnh Hạ Che Phủ?”
Tô Ảnh ngẩng đầu lên đã thấy Tự Thuật Phong Nguyệt bưng một ly trà mỉm cười với cô.
Đôi mắt Tô Ảnh sáng ngời, cô đi tới nói: “Phong Nguyệt đại đại! sao anh lại ở chỗ này?”
Diệp Tự cười khẽ: “Gặp người bạn cũ ở chỗ này, không nghĩ tới lại gặp cô. Mời ngồi!”
Tô Ảnh ngồi đối diện Diệp Tự, khẩn trương cười ngây ngô nhìn anh.