"Cho nên, khi đó tôi đã nghĩ, nếu có ai đó cứu tôi, tôi sẽ nhớ mãi an tình của người đó, trọn đời không quên.” Tô Ảnh nói tới đây, liền chuyển đề tài: "Tôi trăm triệu lần không nghĩ tới, Ngu tổng sẽ ra tay giúp đỡ tôi. Mẫn Chỉ, điểm này tôi nghĩ mãi mà không ra. Cô ấy ghét tôi như vậy, sao lại phải giúp tôi? Tại sao còn thay tôi trả tiền viện phí?”
"Còn có, tôi nói cảm ơn cô ấy, cô ấy rõ ràng không nhận. Cho nên tôi có chút không hiểu nổi, Ngu tổng rốt cuộc là có ý gì." Tô Ảnh vẻ mặt mờ mịt nhìn Mẫn Chỉ.
Mẫn Chỉ nghe xong, thở dài một tiếng, nói: "Có lẽ tôi hiểu được tại sao cô ấy phải làm như vậy."
Tô Ảnh nhất thời ngước mắt nhìn Mẫn Chỉ, vẻ mặt tò mò.
Mẫn Chỉ bình tĩnh trả lời nói: "Chuyện này, phải nói đến Ngu gia trước."
Tô Ảnh gật đầu, vừa ăn chút đồ ăn vặt, vừa nghe Mẫn Chỉ kể chuyện.
Mẫn Chỉ nói: "Cô cũng biết người Ngươi cũng biết người thừa kế duy nhất của Ngu gia là Ngu Đình Huyên.Cô ấy bây giờ là người chịu trách nhiệm chính của Ngu gia, đây cũng không phải là hư danh, là thực quyền. Ngu Đình Huyên để ngồi vững vị trí này, cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Ngu gia cũng không phải chỉ có mình Ngu Đình Huyên, ba của Ngu Đình Huyên cũng chính là người hiện giữ chức chủ tịch Ngu gia, nắm giữ mạch sống của Ngu gia, những sản nghiệp khác cũng đều nằm trong tay chú ấy."
"Năm đó, lúc mẹ Ngu Đình Huyên sinh cô ấy, vị tắc mạch ối, để bảo vệ tánh mạng mà cắt tử cung, đồng nghĩa với việc tương lại không thể tiếp tục sinh con. Mà vì Ngu Đình Huyên là con gái, cho nên ba mẹ buộc phải tìm người thừa kế thay cho Ngu Đình Huyên. Nhưng trớ trêu thay, lúc Ngu Đình Huyên năm tuổi, ba cô ấy gặp tai nạn xe hơi, đúng vào nơi sạt lở, hiện giờ sinh tử không biết.”
"Không bao lâu sau, trên dưới Ngu gia bắt đầu tranh giành, buộc Ngu Đình Huyên và mẹ từ bỏ vị trí thừa kế, cố gắng nhúng chàm chức chủ tịch của Ngu gia. Không thể không nói, mẹ của Ngu Đình Huyên, thật sự là một nhân vật rất giỏi. Trong tình huống đó, ngăn được cơn sóng dữ, lấy chứng cớ chứng mình rằng IQ của Ngu Đình Huyên đã vượt qua , thông mình hơn người. Mẹ cô ấy còn tuyên bố chỉ cần ba cô không trở về vào năm Ngu Đình Huyên sinh nhật lần thú mười tám, sẽ hoàn toàn buông quyền thừa kế của Ngu gia, chỉ mong Ngu Đình Huyên trưởng thành thật tốt. Vì chứng minh điều này, lúc Ngu Đình Huyên còn rất nhỏ, đã bắt đầu bộc lộ thiên phú, năm tám tuổi đã học xong toàn bộ chương trình tiểu học, năm mười tuổi xong chương trình cấp hai, năm mười ba thành công thi đậu đại học danh giá nhất nước, hơn nữa còn được tiến cử đi học nước ngoài.”
"Những thứ này không phải là điều quan trọng. Điều khiến người tôiphải quan tâm là khi Ngu Đình Huyên đang học đại học, cô đã phát minh ra sản phẩm độc quyền, cũng chính là sản phẩm độc quyền Phó gia đang sử dụng. Ngu Đình Huyên thông minh chính là ở chỗ này, cô ấy không độc chiếm sản phẩm độc quyền này mà cống hiến cho gia tộc. Ngu gia từ trên xuống dưới đều nhìn ở điểm này mà không còn bức bách hai người quá nhiều nữa.”
"Hai mẹ con họ được thả lỏng vài năm, vào năm Ngu Đình Huyên mười bảy tuổi, ba cô ấy rốt cuộc cũng trở về.” Mẫn Chỉ cười nói: "Song, cha của cô ấy trở về, đồng thời, lại mang theo một người phụ nữ cùng một đứa con riêng chưa đầy tám tuổi về nữa.”