Công việc âm thầm tra xét ngừng lại sau khi Đường Chính Hạo nhớ lại quá khứ, bởi vì đã không còn cần thiết nữa.
Nhớ năm đó, mẹ hắn bị người khác lừa gạt cho vay với lãi suất cao, kết quả không trả tiền liền bị người ta đuổi giết, trong lúc chạy trốn trượt chân té xuống khe núi chết đi.
Ngay lúc đó hắn cũng không biết chuyện này, trong lòng mấy người cho vay không hề bằng lòng, vì vậy sai người tìm tới hắn, nói mẹ hắn đang ở trong tay bọn họ, kêu hắn chuẩn bị tiền, nếu không liền làm giết hắn.
Buổi sáng hôm sau, hắn đúng hẹn tiến về nơi chỉ định, nhưng hắn không đem tiền đến, mấy người đó vừa thấy được hắn, liền muốn hắn lập tức lấy tiền ra, hắn nói, trước phải cho hắn nhìn thấy mẹ hắn! Kết quả đối phương ỷ vào người đông thế mạnh, nói thẳng ra mẹ hắn một ngày trước liền tự mình té chết.
Trong một nháy kia, hắn cái gì cũng không thể nghĩ, một lòng chỉ nghĩ chém chết mấy tên khốn kiếp này, vì vậy rút con dao dự phòng ở sau lưng ra, không chút nghĩ ngợi liền vọt tới!
Trong lúc hỗn loạn hắn bị đối phương chém mấy đao, cuối cùng còn bị đối phương từ trên vách núi bờ biển đá xuống.
Lúc ấy, hắn chỉ nhớ té xuống, đầu từng đụng phải cái gì đó rất mạnh, tiếp liền hoàn toàn mất đi trí nhớ.