Anh đang định xoay người đi về phòng đợi dành cho khách quý, vừa thấy người đang đứng trước mặt mình liền ngây ngẩn..
Cô gái đứng trước mặt cao chừng m, nhưng trước mặt An Mặc Hàn cao m cũng không tính là cao, ngược lại rất đẹp đôi. Hôm nay cô gái mặc một bộ váy công chúa màu đỏ, vì nguyên nhân thời tiết, trên người cô khoác thêm một cái áo nhỏ màu trắng, làm cho cô gái cao một thước bảy trở nên đáng yêu.
Cô gái có mái tóc xoăn tự nhiên dài tới eo rũ xuống trước ngực, nhan sắc có thể bắt mất hồn người trong nháy mắt, một đôi mắt thanh tịnh sáng ngời nhìn An Mặc Hàn không chớp mắt.
“Không phải nói là giờ sao?”
An Mặc Hàn mở lời trước, đón lấy hành lý trong tay cô gái một cách rất tự nhiên, một bàn tay khác nắm tay cô thật chặt dắt cô đi.
Cô gái hít hít mũi, mở miệng nói, giọng nói có hơi khàn khàn.
“Chị bị cảm.”
Hỏi một đàng trả lời một nẻo, nhưng An Mặc Hàn không hề tức giận, thuận tay ôm cô gái vào trong ngực, đau lòng hôn một cái lên mái tóc cô.
“Chúng ta về nhà trước đã.”
Nắm tay cô thật chặt dắt cô ra khỏi sân bay, đi tới bên chiếc Lamborghini màu đỏ.
“Sao lại đi xe của chị?”
Cô gái nhíu mày, không được vui cho lắm, nhưng nhìn qua có vẻ nhưng đang làm nũng.
“Như này mới xứng đôi.”
Nghe thấy lời An Mặc Hàn nói, cô gái nhìn lại trang phục của mình, rồi nhìn trang phục của An Mặc Hàn, lại nhìn màu sắc xe, thật là xứng đôi.
“Tâm ý tương thông.”
Nghe cô gái trả lời, An Mặc Hàn rất là hài lòng, thả va ly hành lý vào cốp sau, mở cửa xe cho cô gái, cô thuận thế ngồi luôn vào ghế phụ cạnh ghế lái.
An Mặc Hàn ngồi vào chỗ tài xế, hôn lên trán cô gái một cái, nhanh chóng lái xe đi.
“Dĩ Mạch, có kế hoạch gì chưa?” Không sai, đây chính là An Dĩ Mạch, chị gái An Mặc Hàn.
“Nghỉ ngơi mấy ngày trước đã rồi tính sau.” Cô gái nhìn gương mặt nghiêng của người đàn ông, vẻ mặt dịu dàng.
“Được.”
An Mặc Hàn cưng chiều vuốt tóc cô.
Chiếc Lamborghini nhanh chóng tiến về một căn biệt thự sang trọng, An Mặc Hàn dừng xe, dắt An Dĩ Mạch vào đại sảnh, lúc này bác sĩ gia đình đã đợi sẵn.
“Tiểu thư đã trở lại!”
Một người phụ nữ chừng tuổi tiến tới, nhận lấy hành lý của An Dĩ Mạch.
“Bác sĩ đang đợi, Dĩ Mạch tiểu thư hãy đi tắm trước đi, sau đó nghỉ ngơi thật tốt.”
“Vâng, dì vất vả rồi, dì Lan!”
An Dĩ Mạch đi vào phòng mình, căn phòng vẫn y nguyên như lúc cô đi, chẳng thay đổi gì cả.
Lúc này An Mặc Hàn đưa một người đàn ông tầm tuổi đi vào phòng An Dĩ Mạch.
“Tiểu thư!”
Vị bác sĩ rất là cung kính, ông tên là Lãnh Khuê, là bác sĩ gia đình của nhà họ An. Ông đã nhìn An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch lớn lên, cho nên ông đối xử với hai bọn họ như con đẻ của mình.
“Chú Lãnh, đã lâu không gặp.”
An Dĩ Mạch cho ông một cái ôm thật chặt. Mấy năm nay An Dĩ Mạch ở nước ngoài luôn một thân một mình, tuy rằng cũng có nhiều bạn bè nhưng cô lớn lên từ nhỏ ở nhà họ An, người họ An đều là người thân của cô, đều là những người cô không bao giờ dứt bỏ được.
“Lâu không gặp, tiểu thư lại đẹp ra rồi.”
Lãnh Khuê ưu nhã cười cười với cô, sau đó bắt đầu khám sức khoẻ cho An Dĩ Mạch.
“Tiểu thư chỉ bị cảm nhẹ một chút thôi, uống ít thuốc là được, uống nhiều nước và nghỉ ngơi nhiều một chút, chú đi lấy thuốc.”
“Cảm ơn chú Lãnh.”
Sau khi Lãnh Khuê đi rồi, An Mặc Hàn đỡ An Dĩ Mạch nằm lên giường, chu đáo đắp chăn cho cô, cuối cùng ấn lên trán cô một cái hôn.
“Ngoan ngoãn ngủ một lát, em đi nấu cho chị bát canh gừng giải cảm.”
“Ừ, được.”
An Dĩ Mạch ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trên khuôn mặt còn vương nụ cười hạnh phúc, ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.
Đêm hôm qua cô không ngủ được chút nào. Đã ba năm chưa trở về thành phố này, cho nên cô rất kích động, rõ ràng đã định đi chuyến bay hạ cánh lúc giờ, nhưng sau khi gọi điện thoại cho An Mặc Hàn rồi cô lại nhờ người ta đổi vé, về thành phố S sớm hơn tiếng.