Chung quy là cũng đã mất đi rồi, khổ sở thì cũng không thể đổi lại được, có chút chua xót, hít hít cái mũi,không để cho bản thân mình nghĩ nhiều nữa.
Quay đầu nhìn thấy Thẩm Thác Vũ giống như đang cầm một tờ giấy, ngồi ở bàn viết viết cái gì đó, cô ở bên cạnh buồn rầu, anh đã bận rộn đến mức ngay cả thời gian dùng bữa chung với nhau cũng không có.
Lúc này Lăng Tư Miểu không nghĩ rằng cá tính thích nghi với mọi hoàn cảnh lại phát huy tác dụng.
Cô vẫn thoải mái bưng bữa sáng đến, đặt phần thịt xông khói và hai cái trứng chỗ Thẩm Thác Vũ, “Tổng giám đốc Thẩm, ăn sáng thôi.”
Lăng Tư Miểu đứng trước mặt anh, vẫn có chút không được tự nhiên, động tác thành thạo, lặng lẽ nhưng trên khuôn mặt vẫn ửng hồng đã bán đứng cô.
Nhìn Thẩm Thác Vũ rất tự nhiên, quần áo chỉnh tề, nhẹ nhàng khoan khoái, dường như không hề có chút xốc xếch nào, giống như không bị chuyện hai người phát sinh quan hệ ảnh hưởng đến, khuôn mặt đẹp trai, nụ cười nhẹ nhàng, càng thêm khoan thai tự đắc.
Bữa sáng đặt ở trước mặt vừa vặn thu hút được anh, “Đến đây, ký nó.” Giọng nói dịu dàng, đẩy giấy bút đến trước mặt Lăng Tư Miểu.
“Đây là cái gì?” Cô cầm lên rồi tò mò hỏi, còn Thẩm Thác Vũ ở bên kia chỉ làm động tác khích lệ cô đọc tờ giấy.
Thẩm Thác Vũ tao nhã dùng cơm, Lăng Tử Miểu ở bên này cầm tờ giấy xem xét, vẻ mặt ửng hồng của cô dần mất đi, hô hấp trở nên dồn dập, sắc mặt tái nhợt đi, không nói lời nào, cầm lấy bút, loay hoay viết tên của mình lên, nghĩ nghĩ một chút, lại dùng ngón tay chấm vào chút nước tương trong phần điểm tâm chưa hề đụng tới, ịn xuống một dấu tay nhàn nhạt.
“Rất xin lỗi tổng giám đốc Thẩm, tối hôm qua đã quấy rầy, tôi đi trước ngài cứ thong thả dùng bữa.” Hai tay chuyển tờ giấy đã ký cùng với dấu vân tay.
Không đưa tay ra đón lấy, Thẩm Thác Vũ chỉ chỉ bữa sáng trước mặt cô, “Không ở lại ăn điểm tâm rồi hãy đi?”
Cô cúi thấp đầu lắc lắc, giọng nói cứng nhắc mà lễ phép: “Không cần, càng thêm phiền toái thôi.”
Anh nở nụ cười, chỉ chỉ vào bên trong phòng, “Bên trong còn có nhiều thứ phiền toái cần được dọn dẹp, nhìn cái drap giường không đâu vào đâu.” Cố ý bẻ cong lời nói của cô, lại ám chỉ những dấu vết mà tối qua hai người tạo ra, cũng không hiểu vì sao, nhìn thấy bộ dạng sau đó của cô, đột nhiên có chút hứng thú ác ôn.
Lăng Tư Miểu cúi thấp đầu, sau đó quay người lại, đi vào phòng.
Cái này có chút ngoài dự đoán của Thẩm Thác Vũ, không khỏi buông đũa xuống, ánh mắt nhìn theo hành động của cô.
Chỉ thấy cô ra sức lôi drap giường, tháo túi chữ nhật, ra sức ôm lấy túi và drap giường, sau đó liền che mặt sau đống bông vải hỗn độn, chỉ lộ ra chân tay, ấp a ấp úng nói, “Xin lỗi, tôi giặt sạch sẽ rồi sẽ gửi lại trả anh, sẽ không gây thêm phiền toái cho anh.”
Cô vẫn mặc quần áo tối hôm qua, ôm drap giường trong tay, lưng thẳng tắp đi ra dưới ánh mắt của Thẩm Thác Vũ, bước ra khỏi nhà anh.
Thẩm Thác Vũ không giữ cô lại, sau khi cô rời đi, cầm lấy tờ giấy khế ước trên mặt bàn, không để ý đến tôn nghiêm của cô, lập ra hiệp ước yêu cầu phân rõ ranh giới giữa hai người, còn ký vào một cách dễ chịu, hơn nữa, còn cái dấu tay.
Thẩm Thác Vũ vô ý dùng ngón tay sờ qua dấu tay nhợt nhạt này, có chút hứng thú.
Lăng Tư Miểu, đến cùng là một cô gái ngốc thế nào đây?
Lăng Tư Miểu từ khi có nhận thức, luôn bênh vực kẻ yếu, tính tình thẳng thắn ghét kẻ ác.
Việc này khiến mẹ cô rất buồn lòng, bởi vì Lăng Tư Miểu chỉ toàn lo chuyện thiên hạ, nhưng luôn chỉ đối xử tốt với người bị đối xử bất công,còn sự việc liên quan đến cô thìkhông bao giờ để ý thiệt hơn.
Mẹ cô cảm thấy con gái nhà mình tấm lòng rất tốt, tính tình lại quá xúc động, nói tóm lại là một đứa trẻ lớn xác, có chút ngây thơ, lương thiện. Ném trở lại thời cổ đại, cho đi học võ nghệ, chắc chắn sẽ là một hiệp nữ hành hiệp trượng nghĩa, ném tới thời hiện đại với xã hội phức tạp, rất dễ dàng bị người khác lừa gạt.
Nghĩ đến đây, lúc đọc sách không để vào đầu, nhưng khi tốt nghiệp đại học, Lăng Tư Miểu lại tìm được một công việc bên ngoài thành phố.
Vì thế mẹ Lăng không thể làm gì khác là càm ràm một hồi lâu, tuy rằng tuổi trẻ không sợ thiệt, nhưng muốn làm việc tốt thì cũng nên quan sát mọi người trong công ty làm việc như thế nào, đừng làm quá sức.
Lăng Tư Miểu cảm thấy bản thân mình mới ra ngoài xã hội, có nhiều chuyện còn chưa hiểu rõ, trong công ty đều là tiền bối, đi theo, nghe, học hỏi thì không có sai, vì thế cô cũng học được rất nhiều việc, bao gồm việc nghe những lời tán gẫu về ông chủ của công ty.
Công ty này là do các doanh nghiệp của Mỹ đầu tư, người có thể lên làm CEO, nhất định là người có tài năng, mà CEO hiện tại của công ty chính là Thẩm Thác Vũ, đâu chỉ có một chút tài năng.
Lăng Tư Miểu nghe được chút chuyện, từ trên người anh đều có thể nhìn thấy sự cao ngạo, gia thế tốt cộng với năng lực cá nhân vô cùng cao siêu không nói, ngay cả khuôn mặt và dáng người cũng rất ưu việt, người mẫu vẫn còn thua xa.
Mà khó hiểu nhất là, người đàn ông bước qua tuổi ba mươi, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn thân hình có thân hình, muốn nội hàm có nội hàm, giới truyền thông cùng các công ty hợp tác đều khen người đàn ông này.
Nhưng dường như người đàn ông này vẫn có khuyết điểm, không khỏi khiến mọi người thở dài, ở phương diện nào đó vận khí không được tốt.
Người đàn ông như vậy, trên lý thuyết phải là xung quanh hoa đào nở rộ, hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ, có điều kiện như vậy, không hạ lưu thì cũng phong lưu, phải là người có số đào hoa, đáng tiếc anh không được như vậy.
Tình sử ba năm của anh đều được mọi người quan tâm, từng có bốn người bạn gái, cũng không hề thiếu, nghe ra có vẻ rất nhiều, nhưng có vẻ người đàn ông này rất cẩn thận, mỗi một cuộc tình đều rất nghiêm túc, đều rất thành tâm sủng ái, nhưng kết quả lại không phát triển lâu dài được.
Mỗi một lần, nhà gái đều giống như cây đàn tì bà, những bông hoa đào rực rỡ bung ra nơi khác, để lại cho hắn nỗi đau thương vì đoạn tình ảm đạm, giống như quân tử lại lui thêm một bước nữa.
Người đàn ông ưu tú như vậy, số đỏ như vậy, tại sao lại không thể khiến người ta nghe một tiếng thở dài.
Lăng Tư Miểu đến công ty chưa đến hai tháng, đại BOSS của công ty – Thẩm Thác Vũ, chỉ mới thấy ảnh chứ chưa gặp người thật, nhưng tin đồn bát quái về anh thì lại nghe rất nhiều. Cô vào bộ phận thị trường của công ty, theo sát là bộ phận PR, những điều này cũng là tin đồn, chỉ cần tin tức truyền ra từ phòng PR, độ chân thật phải đến %.
Dựa vào tấm hình chụp cùng với những chuyện bát quái, từ nhỏ Lăng Tư Miểu đã có một trái tim mềm yếu, đau lòng hung hăng đứng lên vì đại BOSS của công ty, một người ưu tú như vậy, tại sao đường tình lại bấp bênh lại như vậy.
Lăng Tư Miểu rất thích đọc tiểu thuyết, ngẫu nhiên cũng sẽ mê phim thần tượng hoặc diễn viên, những thứ này là trong chuyện xưa, bình thường sẽ có một vai nam phụ cũng rất ưu tú không thua gì vai nam chính, bởi vì cần phối hợp để diễn, nam phụ rất trân trọng nữ chính, vô cùng quan tâm, cuối cùng cũng có một cái kết cục không hề tốt đẹp.
Mỗi lần thấy một câu chuyện như vậy, lòng cô sẽ căng lên khổ sở, sẽ lại càng thích các tình tiết gây tổn thương tình cảm của nam phụ, có khi hận không thể đi vào trong câu chuyện, đối xử độc ác với nữ chính hoặc là cho một dao chết luôn, tức giận gào lên: ”Nhìn rõ một chút đi, nam phụ rất tốt mà!”
Cho nên Thẩm Thác Vũ trong mắt cô, cũng chính là nam phụ yêu thích trong tiểu thuyết, khiến cô mềm lòng.
Trái tim nhất thời mềm nhũn, mỗi khi có người nói chuyện đường tình duyên trắc trở của Thẩm Thác Vũ, Lăng Tư Miểu sẽ giống như chém đinh chặt sắt vào miệng: “Tôi tin tưởng Tổng giám đốc Thẩm là một người vô cùng ưu tú, nhất định sẽ tìm được người thật lòng yêu thương anh ấy.”