Lăng Tư Miểu vội vàng trở về nhà, cô gấp gáp như vậy không phải vì lời nói lúc trước của Thẩm Thác Vũ, mà do thứ bảy nhà cô gọi điện lên hỏi thăm tình hình, trong lúc nói chuyện mẹ cô lỡ lời nói ra chuyện ba cô bị té ngã gãy chân hiện đang nằm trong bệnh viện. Tuy mẹ Lăng đã liên tục bảo đảm không có vấn đề gì xảy ra nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng, lấy tốc độ nhanh nhất thu dọn hành lý, rồi xin nghỉ phép để trở về nhà.
Về tới nhà sau khi cất gọn hành lý, cô lập tức tới bệnh viện. Nhìn thấy ba đang ngủ say, cô rón rén đi tới ngồi xuống bên cạnh, tránh làm ba tỉnh giấc. Hai cha con cô ngũ quan không giống nhau, khuôn mặt ba Lăng lúc ngủ say trông rất an tường, Lăng Tư Miểu nhớ tới câu nói mà ba vẫn thường nói với cô, “Thiệt một chút không sao, tâm có yên thì ngủ mới ngon.”
Tính tình Lăng Tư Miểu giống hệt ba Lăng, nhiệt tình giúp đỡ mọi người đến mức gần như xen vào việc của người khác, còn việc của mình được mất ra sao cũng không quan trọng. Chỉ có ở những thành phố nhỏ đang phát triển, người như ba Lăng mới được coi trọng, trong nháy mắt nó đã trở thành một thành phố lớn, Lăng Tư Miểu cảm thấy có chút mất mát.
Bây giờ là buổi chiều, phòng bệnh của ba Lăng dành cho ba người nhưng hiện tại chỉ có ông và một bác nữa. Cả hai đều đang ngủ trưa, trong không gian yên tĩnh Lăng Tư Miểu nghe thấy được cả hơi thở kéo dài của hai người, không tự chủ được nhớ lại chuyện trước đó.
Thẩm Thác Vũ nói…….. Anh muốn tiến thêm một bước nữa, rốt cuộc là tiến thêm một bước về vấn đề gì?
Chẳng lẽ, anh cũng thích cô? Lăng Tư Miểu vì vấn đề này mà nghĩ ngợi suốt nửa buổi, bỗng nhiên cô giật mình, tại sao cô luôn dùng tới từ “cũng” thích…..Chẳng lẽ cô thích Thẩm Thác Vũ?
Âm thanh này vang lên trong đầu, càng lúc càng mãnh liệt, không còn nghi ngờ gì nữa, cho nên thời gian qua cô không tranh cãi, so đo chuyện người khác nói xấu mình, mới có thể hồ đồ lên giường cùng anh, rồi bị tổn thương bởi cách làm của anh. Mặc dù bên ngoài cô tỏ vẻ không ngại, nhưng thực tế khi làm việc chung với nhau, cô vẫn cẩn thận xây dựng phòng bị, cũng không quá gần gũi với anh hoặc vui mừng khi thấy anh đối xử tốt.
Thời điểm mới biết anh, cô có thiện cảm cũng vì anh quá ưu tú và nổi bật. Đêm kích tình đó mặc dù say rượu nhưng cô vẫn nhớ rõ cảm giác ở giữa hai chân. Tuy ngất đi nhưng cô vẫn nhớ hai người đã quấn quýt mãnh liệt, nóng bỏng như thế nào, nhớ rõ anh dịu dàng rồi bá đạo ra sao, nhớ cả những dấu vết anh để lại trên thân thể cô.
Cô cố gắng ép bản thân không được nghĩ tới những điều đó, quên đi những khoái cảm cùng nhục nhã của đêm đó, những tưởng đã thành công nhưng rồi anh và cô lại làm việc cùng nhau. Trong công việc, anh càng làm cô khâm phục còn khiến cô có cảm giác sáng chói. Cô chăm chú nhìn anh làm việc, rồi lại tự nói với bản thân, đó là một ông chủ giỏi và tràn ngập ánh hào quang, cô chẳng qua chỉ ngưỡng mộ mà thôi.
Chẳng phải có câu nói, lúc người đàn ông hấp dẫn nhất chính là khi anh ta làm việc sao. Vì vậy, anh đã thành công khiến trái tim của cô rung động, nhưng chính sự dịu dàng của anh lại phá vỡ phòng ngự cuối cùng trong cô.
Sau mỗi ngày làm việc mệt nhọc, anh lôi kéo, ép buộc cô cùng đi ăn cơm, cô biết dạ dày anh không tốt do anh hay làm thêm giờ, bây giờ không ăn đúng bữa sợ bệnh cũ lại tái phát. Chỉ có khả năng đó anh mới quan tâm đến việc ăn uống của cô, chứ hiếm có vị lãnh đạo nào lại chăm sóc cô tận tình như vậy.
Còn chuyện của thư ký Lâm, cô đau lòng không phải bởi vì cô ấy châm chọc, nói những lời cay nghiệt với cô, mà là trong lúc vô tình cô đã làm tổn thương người khác. Cô những tưởng là chuyện mình làm là tốt nhưng lại thành ra hư chuyện khiến cô ấy đau lòng, khổ sở.
Vậy mà Thẩm Thác Vũ tìm được cô, biết được cô đang đau buồn….. Cho dù cuối cùng cô từ chối, nhưng nụ hôn của anh, sự dịu dàng và lời nói của anh lại giống như tảng đá lớn phá vỡ phòng ngự trong lòng cô. Chỉ có cô mới biết lúc đó cô có bao nhiêu say mê, may mà trong đầu còn sót lại chút lý trí, cô đã đặt ra biết bao quyết tâm, kiên định với những gì mình đã nói nhưng chỉ một câu nói đơn giản của anh đã làm đảo lộn tất cả suy nghĩ của cô.
Anh nói, muốn tiến thêm một bước……phát triển.
“Miểu Miểu, con đã về?” Giọng nói ôn hòa khiến cô bừng tỉnh, thoát ra khỏi những suy nghĩ lung tung của bản thân.
Ba Lăng thức giấc, dù trong mắt còn mang theo chút ngái ngủ, nhưng dáng vẻ yêu thương quen thuộc khiến Lăng Tư Miểu dần ổn định. Đây là nhà, không có gì khiến cô sợ hãi khi ở nơi đây.
“Sao mặt con lại đỏ như vậy, trong phòng nóng quá hả?”
“Không phải, ba, con làm ba thức giấc ạ?” Cô xấu hổ đưa tay lên mặt, không yên tâm hỏi: “Chân ba còn đau không? Bác sĩ có nói khi nào thì có thể xuất viện không ạ?” Nghe nói ba Lăng ngã rạn xương đùi vì giúp hàng xóm sửa tủ kính. Lăng Tư Miểu nhìn thấy chân ba mình chỉ nẹp cố định xương không phải bó bột, trong lòng cũng bớt lo lắng đi vài phần.
Ba Lăng cười, lắc đầu, “Không đau, thật ra cũng không có gì to tát, chẳng qua mẹ con lo lắng thôi.”
Lăng Tư Miểu đứng lên nâng người ông dậy, kê gối để ông dựa vào, vừa rót chén nước, “Thương gân động cốt sao có thể là chuyện nhỏ được, ba nên nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ừ, tiếc là ba vẫn chưa sửa xong tủ kính cho nhà bác Lâm, mấy ngày qua vì chuyện này mà mẹ và em con tức giận, thật có lỗi với bác ấy, ba đã nói là sẽ giúp bác ấy sửa xong.” Ba Lăng cười, giọng nói tỏ vẻ tiếc hận, tựa hồ nhiều ngày lo nghĩ như vậy không phải là chân của mình mà là cái tủ kính của nhà hàng xóm.
Lăng Tư Miểu thành thật gật đầu đồng ý, “Khi nào con về sẽ qua nhà bác Lâm xem một chút, nếu vẫn chưa xong, con sẽ xem có thể sửa giúp được gì hay không.”
Ba Lăng vui mừng, khen ngợi, lời còn chưa kịp nói thì nghe thấy tiếng cửa mở cùng âm thanh thanh thúy của con gái cùng giọng điệu không đồng ý vang lên: “Còn muốn sửa. Tủ kính nhà bác ấy sao không gọi người tới sửa. Ba, chân ba đã như vậy rồi, chẳng lẽ ba cũng muốn chị như vậy sao?”
Người vừa tới là con gái thứ hai của nhà họ Lăng_Lăng Tư Kỳ, vừa nhìn thấy cô, hai cha còn có chút chột dạ. Mặc dù Lăng Tư Kỳ mới là học sinh trung học, trong khi ba Lăng và Lăng Tư Miểu đều thuộc tuýp người hiền lành, nóng tính thì Lăng Tư Kỳ lại rất giống mẹ Lăng_là một người khôn khéo. Cho nên hai mẹ con luôn áp dụng chính sách giám sát đối với hai cha con Lăng Tư Miểu. Điều này đã trở thành thói quen vì vậy khi thấy hai mẹ con, ba Lăng cùng Lăng Tư Miểu tự giác chuyển sang trạng thái bị quản lý.
Lăng Tư Kỳ tới không bao lâu thì mẹ Lăng cũng mang bữa tối vào, một nhà bốn người thân thiết, vui vẻ ngồi nói chuyện, sau đó ba mẹ con cùng nhau trở về nhà. Ban đêm, Lăng Tư Miểu nằm trên giường, lăn lộn mãi vẫn không ngủ được, cô đi xuống gõ cửa phòng mẹ Lăng.