“Sao vậy? Chẳng lẽ là ...” Diệu Tư cau mày thật chặt, nhìn vẻ mặt sợ sệt của Thanh Lam, đại khái cũng đoán được bảy tám phần, “ ... Thanh Lam, vết thương trên người cô ... Không phải là do chồng cô gây ra chứ?”
Nhìn bộ dạng Thanh Lam cúi đầu, im lặng không nói gì, Diệu Tư ở bên cạnh trong lòng lập tức giấy lên lửa giận hừng hực. Một cô gái yếu mềm, có lẽ kể lần đầu tiên nhìn thấy cô trong vườn hoa, đã thầm nảy sinh mầm mống tình yêu với cô, nhưng chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi, là người đã có chồng, cô gái đã gả đi làm cho anh không thể không thở dài than một tiếng số mệnh. Nhưng một cô gái đáng cho người ta thương tiếc như vậy, lại phải sinh tồn trong cảnh bạo lực gia đình, một cơn giận dữ trong ngực Diệu Tư bùng lên, xuôi tới nắm đấm nắm thật chặt của anh, thật chặt thật chặt!
Cả đêm đó, trong hành lang yên tĩnh của bệnh viện, dưới ánh trăng trắng ngần, Diệu Tư và Thanh Lam lẳng lặng cùng chờ đợi bên ngoài cửa phòng bệnh, đây là lần đầu tiên anh ở cùng một cô gái làm cho người ta không thể không thương tiếc, cũng là lần đầu tiên cô ở trước mặt một người đàn ông xa lạ, không còn rơi vào khủng hoảng nữa ....
Sáng sớm, lén đưa Thanh Lam về nơi đầu đường cách nhà họ Thẩm không xa, nhìn đứa bé im lặng khéo léo không cáu gắt không khóc nháo được Thanh Lam ôm trong ngực, Diệu Tư vẫn thấy không yên tâm.
“Thanh Lam, cô có chắc là bây giờ cô trở về như này sẽ không bị trách phạt không? Có cần tôi đi cùng cô để giải thích không?”
Qua cuộc trò chuyện đêm qua, Diệu Tư đã phần nào hiểu được hoàn cảnh của Thanh Lam, thấy không yên lòng, về đạo nghĩa, anh rất muốn giúp đỡ người phụ nữ này, mặc dù mới quen không lâu, mặc dù anh luôn không phải người nhiệt tình, nhưng trực giác của anh khiến anh nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ cô kinh khủng!
Anh không biết cái này có được gọi là vừa gặp đã yêu hay không, nếu như đúng, vậy thì ông trời quả thật đã đùa giỡn anh!
“Tuyệt đối đừng, Diệu Tư, anh đã hứa với tôi rồi, hãy tỏ ra như không quen tôi! Thật sự rất cảm tạ anh đã giúp đỡ hai mẹ con tôi, nếu như có cơ hội tôi nhất định sẽ báo đáp anh!”Thanh Lam lo lắng nhìn quanh nơi đầu đường, sợ có người nào nhà họ Thẩm đột ngột xông ra, nơm nớp lo sợ bế Tường Vi, nhìn Diệu Tư một cái thật sâu, “Cảm ơn anh, Diệu Tư ...”
“Khoan đã ...” Diệu Tư lập tức tìm lấy giấy bút trong xe, nhanh chóng viết lên đó một dãy số: “Đây là cách liên lạc với tôi, có chuyện gì hãy gọi cho tôi.”
Thanh Lam sửng sốt, nhận lấy tờ giấy từ Diệu Tư, nắm thật chặt trong tay, ôm chặt Tường Vi, xoay người vội vàng đi mất.
Diệu Tư ở trong xe nhìn bóng dáng yếu đuối của Thanh Lam càng lúc càng xa, trong lòng nổi lên một chút gợn sóng ... Cũng tốt, người phụ nữ này không thuộc về anh! Hờ hững cong khóe môi, Diệu Tư khởi động xe, đi về phía nhà họ Hắc ...
Nhà họ Hắc, yên tĩnh như thường ngày, thoang thoảng mùi thơm của các loài cây, hương vị giống y như ngày trước.
Xe vừa mới vào bên trong lâu đài, Diệu Tư xuống xe, bác Hắc lập tức chạy ra nghênh đón.
“Đại thiếu gia, cháu đã về rồi!” Gương mặt vạn năm không cười của bác Hắc lộ vẻ vui sướng hiếm hoi, “Tối qua tới nhà bạn cháu chơi vui không? Ha ha, mới vừa nãy tiểu thiếu gia còn hỏi tại sao chưa thấy cháu về.”
Diệu Tư mỉm cười, gật đầu một cái: “Vâng, bác Hắc, ba cháu đâu?”
“Lão gia và tiểu thiếu gia đang luyện công buổi sáng.”
“Ồ, cháu đi xem một chút.”
Diệu Tư hít sâu một hơi, đi thẳng tới phòng ngủ chính trên lầu. Khi anh còn rất nhỏ, ba anh đã đưa anh sang Paris du học, cho nên phần lớn ký ức của anh với lâu đài nhà họ Hắc chỉ dừng lại khi còn nhỏ. Những khi rảnh rỗi, anh sẽ quay về thăm ba và em trai.... và mẹ kế.
Nhớ lại người mẹ đã mất sớm của mình, Diệu Tư không khỏi thở dài, có lẽ đây chính là nguyên nhân ba anh đưa anh ra nước ngoài học từ khi anh còn nhỏ, anh thấy rõ rằng, ba anh yêu mẹ kế, cho nên cũng cực kỳ sủng ái Tước.
Tước đứa nhỏ này .... Diệu Tư nhớ tới khuôn mặt trẻ con tuấn tú có vẻ trưởng thành trước tuổi của em trai, không khỏi bật cười.
“Xùm!”
Đột nhiên anh nghe thấy một tiếng rơi xuống nước vang lên! Vội vàng chạy tới chỗ hồ bơi ....
Một tràng cười sảng lãng hùng hậu lập tức truyền tới: “Ha ha ... Tước, con có dám nhảy xuống đây như ba không?”
Diệu Tư khó tin nhìn chằm chằm gương mặt ba mình đang bơi lội trong nước cười to, tầm mắt nhìn lên trên ban công nơi tầng thượng bên ngoài phòng ngủ chính ___
Thình lình thở dốc vì kinh ngạc!
Tiếng xùm lúc nãy là do ba anh nhảy xuống nước sao?
Cái ban công đó hoàn toàn không có lan can, thật là một người ưa mạo hiểm, còn thân thể nhỏ gầy bé bỏng đứng trên đó ... là Tước!
“Ba!” Diệu Tư hô to một tiếng, suýt nữa đã bị hai người bọn họ dọa chết khiếp, “Ba, này nguy hiểm quá, ba mau lên đi!” Anh không hề quên rằng sức khỏe ba mình đang ngày một kém, lỡ có sai sót gì thì làm sao?
“A? Diệu Tư, con đã về rồi?” Ba Hắc quay đầu nhìn Diệu Tư đang đứng trên bờ một cái, nở nụ cười hiền lành, “Ha ha, không có việc gì, là ba đang dạy Tước nhảy cầu thôi, rèn luyện con người rất tốt!”
“Ba, ba nên chú ý sức khỏe mình một chút, nhảy từ trên cao như vậy xuống quá nguy hiểm!” Diệu Tư chau mày lo âu nói, sau đó quay đầu nhìn Tước đang đứng trên cao, còn chưa kịp mở miệng __
Đã thấy cơ thể Tước tung vào không trung rồi nhanh chóng rơi xuống!
“Rào!”
Ngay sau đó một tiếng nước té vang lên trong bể bơi!
“Tước!” Diệu Tư hô to một tiếng, anh thật là bị sự điên cuồng của hai cha còn này dọa sợ.
Rào rào mấy tiếng nước chảy, khuôn mặt tuấn tú của Tước trồi lên trên mặt nước, khóe môi nhếch lên một độ cong hả hê, nhìn ba mình một cái: “Ba, lần sau ba nhảy thì phải nhớ tạo hình lúc rơi xuống, tư thế lúc nãy của ba khó coi chết đi được!”
Ba Hắc nghe xong lập tức cười lớn, “Ha ha ha ... Diệu Tư con có thấy không, em trai mới tuổi của con đã bắt đầu dạy dỗ ba rồi!”
Tước nhún nhún vai, chậm rãi bơi tới bên thành bể chỗ bên cạnh chân Diệu Tư, ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn tú rất cao, “Anh, tối qua anh không về nhà đúng không?”
Trong lòng Diệu Tư căng thẳng giờ mới bình tĩnh lại, thoải mái thờ dài một hơi, bất đắc dĩ nhìn hai cha con này một cái: “Anh thật sự đã suýt bị hai người dọa chết!”
“Ồ ...” Tước nhíu mày, vuốt vuốt nước trên mặt, quay đầu lại nói với ba mình, “Ba, con đã nói mà, anh trai ở Paris càng ngày càng đàn bà hơn rồi! Có tý chuyện nhỏ cũng sợ thành như vậy!”