Giọng nói anh có nỗi bất lực lại đau khổ, dường như giờ phút này nhớ lại những đau khổ ấy, trong lòng vẫn còn sợ hãi, Tường Vi nắm chặt tay anh, một đôi mắt trong trẻo dõi theo từng xúc cảm của anh, như cũng cảm nhận được nỗi đau khổ chôn giấu trong lòng anh, im lặng, nắm chặt tay anh, lặng lẽ cho anh sự an ủi.
Hắc Diêm Tước nhắm mắt lại, dùng sức khẽ hít vào một hơi, tiếp tục run giọng nói tiếp, “Anh không sao, thật đấy, mặc dù ba anh phát tiết cáu giận lên người anh cũng chẳng tính là gì, nhưng có một ngày, anh đã tận mắt thấy… thấy mẹ anh lên giường với người đàn ông khác! Anh như phát điên xông tới hung hăng đánh người đàn ông trên giường kia, mẹ anh chỉ biết ôm đầu khóc thút thít, trừ khóc không biết làm gì khác, anh hận bà ta mềm yếu, dám phản bội ba anh, quyến rũ người đàn ông khác cùng nhau làm tình!”
Anh chợt mở toang cặp mắt đầy tia máu, chộp lấy bàn tay cô, dùng sức mạnh tới nỗi làm cô đau mà không biết, sự lạnh lùng từ tận xương tủy tản mát ra, mỗi khi nhớ lại cảnh mẹ mình quấn quýt trên giường cùng người đàn ông khác, anh luôn hận không thể giết chết đôi nam nữ đó!
“Cho nên anh hận phụ nữ, cho nên anh không dễ dàng bỏ qua cho sự phản bội, phải không?”
Tường Vi cúi đầu thì thầm, giọng nói hơi khàn khàn, không trách được lần năm năm trước ở nhà Tả Đằng, cô có vô tình bắt gặp anh bước từ trong phòng mẹ anh ra ngoài, mẹ anh khóc lóc lệ rơi đầy mặt, sau này anh đã lợi dụng cô làm tổn thương Triết, thông qua đó làm tổn thương mẹ anh. Có thể thấy anh hận sâu đậm, nên theo đó anh phản kích cũng nặng nề!
Tước trầm giọng gật đầu một cái, ánh mắt có chút mơ hồ, không thể giải tỏa mối bế tắc trong lòng, anh đưa bàn tay bé nhỏ mềm mại của cô tới bên miệng nhẹ nhàng hôn, “Em có biết, cây tường vi dây leo có ý nghĩa gì không? Trước khi chết, ba anh đã nắm tay anh, lẩm nhẩm rằng mẹ anh phản bội là việc số phận đã định ngay từ đầu, ba anh tự tay trồng hoa tường vi vì bà ta, thân cây dây leo, bò ra ngoài nhà kính, tường vi sẽ vượt tường, em hiểu chưa?”
Cô không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, hơi nước rõ ràng nhộn nhạo, cô há hốc mồm cứng lưỡi, trong lòng thắt chặt lại___
“Anh… anh nói là… dây leo tường vi, dây leo bò qua tường, là chỉ… là chỉ… tường vi hướng ra ngoài, có đúng không?”
Hôm nay cô mới biết, thì ra anh từng túm chặt lấy tóc cô, vừa lôi vừa kêu ‘dây leo tường vi’ là có ý nghĩa này!
Một loài hoa hồng hạnh vượt tường! Khó trách anh sẽ căm hận tường vi như vậy, mấy năm qua thà để nhà kính luôn hoang tàn, cũng không cho phép hoa tường vi nở!
Giọng nói cô có hơi sợ hãi, lý do anh hận cô, thật sự quá đáng sợ!
Thứ nhất, cô là phụ nữ nên anh hận. Thứ hai, cô là tường vi, anh cũng hận. Thứ ba, cô là con gái nhà họ Thẩm, anh hận tới nghiến răng. Cô dường như tập trung đầy đủ mọi nhân tố anh ghét, anh thống hận, khó trách những năm đã qua, anh đã hận cô hận tới hoàn toàn. Có lẽ cũng vì vậy, mới bị trở thành quân cờ bào thù của anh.
Anh im lặng, không nói gì, là chấp nhận lời nói của cô, thật vậy, tường vi dây leo là biết ‘vượt tường’, ba anh tưởng rằng mình đã trồng hạnh phúc, nhưng không ngờ tới mình trồng xuống chính là tàn bi.
“Không cho hoa tường vi nở, không phải vì anh ghét tươi đẹp, cũng không phải là vì anh có ham mê phá hủy tươi đẹp…. mà là, dây leo tường vi, đối với nhà họ Hắc mà nói, anh coi nó là thứ vượt tường, vậy sao? Xin lỗi… Em vốn không hề biết những chuyện này, thậm chí em còn nghĩ nên trồng chúng vì anh…”
Cô cố chấp tưởng rằng tường vi sẽ mang tới may mắn cho anh, không biết rằng phía sau còn có chuyện xưa như vậy, nhưng ___ “Lần đó khi em trở lại, không phải hoa tường vi đã nở đầy vườn sao? Anh lại đi trồng tường vi, tại sao?”
Đôi mắt anh đen láy chớp động những tia sáng, hôn tay cô, lưu luyến, vô cùng yêu thích sự non mềm này, “Em tên là gì nào?”
“Tường Vi!” Cô sững sờ lên tiếng.
“Đây chính là đáp án.” Anh nói nhỏ, không có câu nói nào có sức mạnh hơn câu này.
Tên cô, đây chính là lý do cả vườn hoa tường vi nở bung!
Lòng của Tường Vi như bị thứ gì nhẹ nhàng kéo ra, ‘bùm’ một tiếng, như có bọt khí trồi lên, hoan hô, kích động…. Gương mặt cô đã đỏ ửng cả lên, trong mắt tụ tập hơi nước, cực kỳ động lòng người!
Nắm chặt tay anh, giọng cô khàn khàn nghẹn ngào nói không ra lời.
Dây leo Tường Vi, từng là thứ anh căm hận tới tận xương tủy, năm năm sau, cả vườn tường vi nở rộ…
Nếu cô sớm biết được tâm ý của anh, nếu như cô sớm biết những nguyên nhân này, có lẽ giữa bọn họ đã chẳng có nhiều quanh co khổ sở như vậy… Tường Vi không khỏi sâu kín thở dài, chuyện số mệnh, ai mà nói rõ được đây!
Với lại lúc ban đầu, vì giúp nhà họ Thẩm mà tới gần anh, chắc hẳn anh rất khổ sở đi, có lẽ cũng chính bởi nỗi khổ tâm riêng của cô, làm anh lần nữa tin tưởng hoa tường vi không phải là thứ vượt tường.
Giờ phút này, anh tin tưởng Tường Vi không phải là thứ vượt tường rồi hả?
Cô nắm chặt tay anh nỉ non cất tiếng, “…. Đã từng, cô em bảo em là thiên sát cô tinh, em cũng từng nghĩ mình là kẻ như vậy, ba mẹ chết, bác Hắc chết, cô hận, Triết tổn thương… Em đã bế tắc giữa những thứ này thật lâu, may mà có anh giúp em tháo bỏ những khúc mắc này, mặc dù sự thật làm người ta thật đau lòng, nhưng gánh nặng trong lòng cũng được yên ổn. Duy chỉ có cô em và Triết, em không sao đối mặt được…”
“Cô bé ngốc, tất cả những chuyện này là do anh gây nên, em lương thiện làm cho anh không đất dung thân. Có chuyện anh đại khái cũng không nhớ rõ lắm, ban đầu em đột nhiên xuất hiện trước mắt anh, chăm sóc anh đòi tỷ đô la, em biết tác dụng của chúng là để làm gì không?”
Tường Vi lắc đầu một cái, “Cô em chưa bao giờ cho biết nhiều, chỉ dùng Tiểu Trạch uy hiếp em, nhất định phải lấy được tiền trước… rồi giết chết anh…”
“Anh chưa bao giờ muốn giết sạch người nhà họ Thẩm mới gọi là báo thù, dù sao chuyện phạm pháp anh chưa bao giờ làm cả. Cô em và nhị gia thuê lính đánh thuê của Alva Aure, mỗi ngày phải chi ra triệu đô la, hơn nữa chi phí vũ khí, các khoản chi phí tiêu tốn khác, cũng không trụ được lâu, huống chi, nhị gia đã mắc phải bệnh nan y, mỗi tháng phải sang Mỹ làm trị liệu thay máu, tiền bạc là thứ bọn họ vô cùng cần, có điều mối hận của cô em với anh, e là cả đời này cũng không hóa giải được!”