Editor: May
Tới cửa hàng bán hoa, chín giờ rưỡi, Lương Thần đúng giờ xuất hiện, giống như trước, vẫn mua một bó hoa đắt tiền, trả tiền, rời đi.
Sinh ý buổi sáng của cửa hàng bán hoa không tốt lắm, một mình Cảnh Hảo Hảo ở cửa hàng bán hoa, xem ti vi, di động đặt ở bên máy tính đột nhiên vang lên, cô cầm lấy, nhìn thấy là tin nhắn Hà Nam Nam gửi đến: “Đang làm gì vậy?"
Bởi vì nhàm chán, Cảnh Hảo Hảo dứt khoát trực tiếp hàn huyên với Hà Nam Nam.
......
Phụ nữ xưa nay thích dùng chính mình so sánh với một người phụ nữ khác, huống chi, hiện tại Cảnh Hảo Hảo và Hà Nam Nam là tình địch.
Lớp học ban đêm của đại học Giang Sơn, học sinh không có chỗ ngồi cố định.Cho nên, vào lúc ban đêm, Cảnh Hảo Hảo đến trường học, đặc biệt tìm một vị trí cách Hà Nam Nam tương đối gần.
Lúc đi học, cô vẫn còn đang không ngừng quan sát Hà Nam Nam, sau đó thỉnh thoảng lấy di động ra, đối diện màn hình di động tối đen, quan sát ngũ quan của mình, xác định chương trình học suốt cả đêm, cuối cùng Cảnh Hảo Hảo tổng kết ra được, bộ dạng của mình xác thực xinh đẹp hơn Hà Nam Nam, lúc này đáy lòng mới cân bằng thoải mái hơn rất nhiều.
Thế cho nên, tan học cô hấp tấp chạy ra trường học, dọc theo đường đi ngồi xe đạp của Lương Thần về nhà, khóe môi đều là giơ lên.
......
Hà Nam Nam đối với “Lương Thần” thật sự là chủ động không thể nói nên lời, Cảnh Hảo Hảo phát hiện, mới chỉ ba ngày ngắn ngủn, Hà Nam Nam đã gửi cho cô gần 1000 tin nhắn.
Đương nhiên, những tin nhắn kia, đều là từ lúc ban đầu Hà Nam Nam thỉnh thoảng gửi đi, đến cả ngày trừ bỏ thời gian ngủ, đều gửi đi không gián đoạn.
Ở trong trường học, Cảnh Hảo Hảo ngẫu nhiên sẽ chạm mặt với Hà Nam Nam, Hà Nam Nam vẫn là một bộ dáng cao cao tại thượng như vậy, cũng không liếc mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo.
Ngược lại Cảnh Hảo Hảo mỗi lần gặp Hà Nam Nam, đều mở to một đôi mắt đen nhánh xinh đẹp, trực tiếp nhìn chằm chằm Hà Nam Nam.
Có một lần, Cảnh Hảo Hảo ngồi ở bên cạnh Hà Nam Nam, trước khi đi học, cô không có ăn cơm tối, Lương Thần chở cô đi, cầm hai hộp sữa chua và một bọc bánh bao ở trên xe cho cô.
Trong giờ học, Cảnh Hảo Hảo cầm bánh bao ngồi ở bên người Hà Nam Nam cắn.
Lúc cô đi học, cố ý chỉnh di động thành tĩnh âm, lúc ấy Hà Nam Nam đúng lúc gửi cho cô một tin nhắn: “Vũ đạo của em rất lợi hại, cuối tuần này, em diễn xuất ở rạp hát thành phố, anh có muốn đến xem không?”
Diễn xuất ở rạp hát thành phố?
Thật đúng là có một chút bản lĩnh!
Cảnh Hảo Hảo gặm bánh bao, đáy lòng suy nghĩ đôi câu, liền gửi cho Hà Nam Nam một tin nhắn giả vờ đến không thể giả vờ hơn: “Không nhìn ra, cô rất lợi hại.”
Sau khi Cảnh Hảo Hảo gửi tin nhắn qua, lập tức xoay đầu qua nhìn Hà Nam Nam, cô nhìn thấy di động Hà Nam Nam đặt ở trên mặt bàn sáng lên, Hà Nam Nam liền lập tức cầm lấy điện thoại di động, sau đó nhìn tin nhắn, trên hai gò má lộ mỉm cười, ngón tay bay nhanh trên màn hình di động hai cái, qua chưa đến nửa phút, trên di động của Cảnh Hảo Hảo, liền nhận một tin nhắn: “Đó là tất nhiên, chuyện lợi hại của em còn rất nhiều!”
Cảnh Hảo Hảo ngậm ống hút, vừa uống sữa chua, vừa xem tin nhắn này.
Sau khi xem xong, cô liền nhịn không được mắng một câu dưới đáy lòng: Thực dối trá!
Sau đó, liền xoay qua, thẳng tắp nhìn chằm chằm Hà Nam Nam.
Đáy lòng còn nhịn không được nghĩ, cô ta thật sự lợi hại như vậy? Có thể diễn xuất ở rạp hát thành phố?
Hà Nam Nam vẫn đang đợi tin nhắn của “Lương Thần”, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn màn hình di động của mình một cái, kết quả nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đang trực tiếp nhìn chằm chằm chính mình.