Editor: May
“Cô cảm thấy không thành vấn đề, vậy thì không thành vấn đề.” Lương Thần chuyển tầm mắt từ trên người Cảnh Hảo Hảo trở về, ngữ điệu vẫn lãnh đạm như trước: “Nếu không có chuyện gì, chúng ta đi trước đi.”
“Được.” Tô Yên gật gật đầu, dẫn đầu rời đi với bạn bè của mình.
Lương Thần đứng ở tại chỗ, nhìn chằm chằm thân ảnh Cảnh Hảo Hảo một lúc, liền xoay người, cũng rời đi theo.
......
Cảnh Hảo Hảo chờ sau khi âm thanh “Tiên sinh, tiểu thư mời đi thong thả” rơi xuống một phút, mới buông kéo trong tay, dặn người phục vụ trước mặt một chút chi tiết chăm sóc hoa tươi, liền cầm lấy túi xách của mình, rời đi.
Cô đi ra từ trong hội sở, lúc đứng ở ven đường chờ xe buýt, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của Lương Thần, lái ra từ bãi đổ xe.
Cửa kính xe là hạ xuống, cô đứng bên này, đúng lúc có thể nhìn thấy anh ở trên ghế lái.
Cảnh Hảo Hảo lập tức đứng ở tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Lúc Lương Thần xuyên qua kính chiếu hậu nhìn đường, tầm mắt đúng lúc chạm vào tầm mắt của Cảnh Hảo Hảo.
Tâm Cảnh Hảo Hảo, chợt nhấc lên, cánh môi cô hơi giật giật, sau đó giây tiếp theo, Lương Thần liền lạnh lùng thu hồi tầm mắt, giống như cô là người xa lạ, nhìn thẳng phía trước, lưu loát đánh tay lái, quẹo cua rời đi từ trước mặt cô.
Cảnh Hảo Hảo đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích, chỉ trơ mắt nhìn xe Lương Thần càng chạy càng xa.
Cô cũng không biết chính mình rốt cuộc đứng bao lâu, chỉ cảm thấy lúc tay chân đều run lên theo, cô mới chậm rãi xoay người, nhìn xe buýt phía trước, đợi xe đến, lập tức đi lên, ngồi ở trên chỗ ngồi, mới rõ ràng cảm giác được, trong ngực của mình, có chua xót đau đớn, nhuộm dần ra.
......
Cảnh Hảo Hảo mất hồn mất vía về nhà, cô ngồi ở trên sô pha, sững sờ phát ngốc trong chốc lát, sau đó đi đến ngăn tủ một bên, lấy một thùng giấy từ bên trong ra.
Trong thùng giấy này, đựng đều là đồ của anh mà cô đã thu dọn vào lúc ấy, ngày đó cô để anh mang đi
Anh tiến vào thang máy, cô liền đến trước cửa sổ, đứng trong chốc lát, liền nhìn thấy anh đi ra từ trong thang máy, lúc đi ngang qua thùng rác, ánh mắt anh nháy cũng không nháy một chút ném thùng giấy kia vào thùng rác.
Cô đứng ở trước cửa sổ, theo bản năng nâng tay lên, nắm chặt song cửa sổ, cô chờ sau khi Lương Thần lái xe rời đi, liền vội vàng chạy xuống lầu, nhặt thùng giấy đó ra, ôm trở về nhà.
Thật ra cô cũng không biết, cô nhặt những thứ này về làm gì, nhưng cô chính là đặt ngay ngắn ở trong thang máy như vậy
Cảnh Hảo Hảo xé mở băng dán, nhìn đồ của anh được mình xếp đặt chỉnh tề bên trong, ngực nặng nề khó chịu.
Đầu ngón tay Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng xẹt qua đồ vật của anh, giống như còn có thể cảm giác được độ ấm trên người của anh, ngửi thấy hơi thở trên người của anh
Nhưng đáy lòng, lại mờ mịt thành một mảnh.
Thật ra lúc tách ra, không phải chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày như vậy, anh sẽ cưới một người phụ nữ khác.
Nhưng khi một màn này thật sự tiến đến, cô mới phát hiện, hóa ra là đau thấu triệt nội tâm như vậy.
......
Buổi tối Lương Thần và Tô Yên ăn là cơm Tây.
Lúc chín giờ, hai người mới đi ra từ nhà hàng, Lương Thần mở khóa xe, nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Tô Yên, nói: “Đưa cô về nhà.”
Tô Yên mở cửa xe, tự nhiên hào phóng ngồi tiến vào, trầm ngâm trong chốc lát, nói với Lương Thần đang cài dây an toàn: “Em muốn đi ngắm cảnh đêm bờ sông Hoàn Thành, có thể chứ?”