“Phu nhân, cô như thế nào rồi?" Một người hộ vệ trong đó cả kinh.
“Không có gì đáng ngại." Tiểu Ốc nói xong nhìn về phía Mộc ba: “Về sau không nên như vậy, ông đánh không lại tôi.
Mặc dù tôi đã nghĩ sẽ bỏ qua cho ông, nhưng cử chỉ của ông đã tạo thành tội cố ý giết người.
Nếu bỏ qua, chính là bao che, tuy ông không có làm tổn thương tôi, nhưng lỡ đâu lại đả thương người khác thì làm thế nào.
Xem ra chỉ có thể uất ức mời ông ở trong tù vượt qua hôn lễ của tôi rồi, nhưng ông yên tâm, việc cho tiền nuôi dưỡng, tôi cũng không keo kiệt."
Tiểu Ốc nói xong, đi tới gõ cửa phòng của đồng nghiệp Vương Triệu Quân để nói chuyện này.
Người đồng nghiệp này tính toán tự mình áp chế ông Mộc đi cục báo án.
Tiểu Ốc lại nói đợi chút, cô muốn đi nói chuyện này với Mộc mẹ và Mộc Trạch Khải trước.
Sau khi nghe xong, hai người cũng tán thành để cho ông ta ngồi tù.
Loại chuyện như vậy, có lần một thì ắt sẽ có lần hai, quyết không thể nhân nhượng.
Cuối cùng là Mộc Trạch Khải cùng Vương Triệu Quân đưa ông ta đi cục .
Tiểu Ốc thở dài một cái.
Đám hộ vệ đưa cô vào phòng cứu thương của khách sạn để băng bó.
Sau khi bác sĩ băng bó cho cô, nói là vết thương nhỏ, ngày mai hôn lễ vẫn có thể cử hành như bình thường, chỉ là Tiểu Ốc tạm thời không thể mặc áo cưới lộ lưng, nên phải sửa đổi.
Tiểu Ốc gọi điện thoại cho Lữ Trị, nói rõ nguyên do, anh hít sâu một hơi, nói: "Hoàn hảo em không có việc gì, bây giờ em đến tiệm áo cưới đi, anh sẽ nói cho nhà thiết kế biết, xem một chút làm sao sửa lại áo."
Mặc dù bị thương là không nặng, nhưng vẫn để cho hai hộ vệ đỡ cô, chỉ sợ lại có cái gì sơ xuất thì vết thương sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Đến tiệm áo cưới thì cũng là năm sáu giờ rồi.
Lữ Trị tới rất nhanh, so với cô sớm một chút.
Anh vừa đến trước cửa, thấy cô, liền lập tức tiến lên đón, rồi nhìn sau lưng của cô: “Như thế nào? Có đau hay không?"
Tiểu Ốc lắc đầu: “Thật sự là vết thương nhỏ, không quá đau, chúng ta đi vào thôi.”
Lữ Trị ôm bả vai của cô đi vào bên trong.
Hai người bọn họ còn chưa ngồi xuống thì nhà thiết kế đã tới rồi.
Anh ta nhìn vị trí vết thương của Tiểu Ốc, sau đó lại nhìn áo cưới một chút, cuối cùng phát hiện chỉ cần đổi một kiểu tóc là có thể che kín.
Trên cơ sở là vẫn giữ nguyên kiểu tóc hiện tại, cho gắn thêm một chút tóc giả màu khác, để rũ xuống sau ót là được, đến lúc đó khi che khăn trùm đầu lên cũng sẽ không thấy rõ nữa.
Áo cưới không cần sửa đổi, dường như mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Vào lúc Lữ Trị cùng cô đi ra ngoài thì trong nhà gọi điện thoại, hỏi bọn họ làm gì mà không trở lại ăn cơm, Kiều Kiều đói bụng rồi.