“Nói! Là cái gì, em muốn biết, em không thích cảm giác mình chẳng hay biết gì."
“Em.
.
.
.
.
." Anh muốn nói lại thôi, do dự một hồi lâu, cuối cùng bị ánh mắt của cô bức bách mà đầu hàng: "Trước kia em bị Mộc Trạch Khải lập kế, không cẩn thận thất thân cho một người xa lạ."
“Cái gì!" Tiểu Ốc ngẩn ra.
“Em quả nhiên không biết, nhưng mà điều này cũng không có gì á! Đứa bé của em cùng Lữ Trị cũng đã lớn như vậy, anh ta nhất định là không quan tâm, không cần để ở trong lòng.
Cái tên đó trước kia cũng là dạng đàn ông hoa tâm, cũng không biết lần đầu tiên của anh ta cho người nào." Đậu Diệc Phồn vội vàng cười ha hả.
Trong lòng Tiểu Ốc nổi lên vướng mắc, thì ra thân thể của cô không phải thuần khiết.
.
.
.
.
.
Cô không xứng với Lữ Trị.
Loại ý nghĩ này, quả thật làm cô muốn khóc.
Đậu Diệc Phồn cùng cô đến bệnh viện.
Sau khi cô truyền xong nước biển, anh ngồi xuống bên mép giường, hỏi: “Muốn ăn cái gì không?"
Tiểu Ốc lắc đầu một cái: “Không muốn, em chỉ muốn ngủ một lúc."
“Vậy em ngủ đi.
Đưa điện thoại di động cho anh để anh lưu số anh vào, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho anh, sáng sớm ngày mai anh mới trở về, người của anh sẽ giúp em giữ ở ngoài cửa, bảo đảm sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương em, em cứ an tâm mà ngủ đi!"
“Cám ơn." Tiểu Ốc đưa điện thoại di động cho anh.
Sau khi Đậu Diệc Phồn lưu số của mình vào điện thoại cô xong, anh đắp kín mền cho cô rồi đi ra ngoài.
Anh cũng chưa rời khỏi bệnh viện, bởi anh cảm thấy phản ứng vừa nãy của Tiểu Ốc có chút kỳ quái, có phải hay không có chút để ý đối với việc lúc nãy?
Cái này không thể được, anh không có muốn giữa bọn họ có mâu thuẫn.
Suy nghĩ một chút, trong lòng vẫn là không quá thoải mái, nên anh gọi điện thoại cho Lữ Trị.
Điện thoại vang lên, Lữ Trị nhận điện thoại lại cảm thấy rất ngoài ý muốn, dãy số này đã nhiều năm không có gọi tới: “Anh là Đậu Diệc Phồn?"
“Anh còn nhớ rõ tôi?" Đậu Diệc Phồn cười một tiếng, cũng đã rất lâu rồi.
“Thế nào không nhớ rõ, là bạn trai cũ của Tiểu Ốc.
Nhưng mà bây giờ trời vừa rạng sáng, anh có chuyện gì nói mau." Sáng sớm ngày mai anh còn phải đi họp, mà lúc này anh đang dùng máy vi tính để tìm vị trí cụ thể của Tiểu Ốc, không tìm được cô, anh không ngủ ngon a!
“Tôi mới vừa gặp Tiểu Ốc.
Tôi có nói với cô ấy là lần đầu tiên của cô ấy là với một người xa lạ.
Cô ấy nghe xong giống như có điểm quái lạ, tôi không có ý muốn phá chuyện tốt của hai người."
Lữ Trị còn tưởng rằng là chuyện gì, chỉ là Tiểu Ốc có lẽ sẽ hiểu sai: “Không có việc gì, cô ấy bây giờ đang đâu? Điện thoại không gọi được, tôi đang thông qua vệ tinh tìm vị trí của cô ấy."