Mộc Trạch Khải nói: “Em hẹn địa điểm đi, hiện tại anh phải ra ngoài, anh lập tức xin nghỉ, mẹ đi đứng không được thuận tiện, nên gặp ở nhà, anh mua một ngôi nhà ba phòng ở vườn hoa ở thành Đông gấm thành, bình thường anh cùng mẹ ở tại đó, để anh đi đón em, hay em đến nhà?"
“Tự em đi đi! Cho em địa chỉ là tốt rồi.
"
Mộc Trạch Khải nói địa chỉ, sau khi cúp điện thoại, Tiểu Ốc cùng Lư trị nói địa chỉ, hai người mang theo Kiều Kiều, Lữ Trị lái xe, Tiểu Ốc ôm Kiều Kiều ngồi ở ghế cạnh tài xế, Lữ Trị cùng Tiểu Ốc đi vào chọn mấy thứ quà tặng, thuận tiện mua cho Kiều Kiều một đống đồ ăn vặt.
Lái xe đến lầu dưới thì Mộc Trạch Khải đã đứng ở trước cửa chờ, nhìn thấy Tiểu Ốc trong tay dắt theo con trai, cùng người đàn ông phía sau, nhất thời sửng sốt, tiếp theo hỏi: “Em kết hôn?"
Tiểu Ốc gật đầu nói: “Anh là Mộc Trạch Khải! Rất xin lỗi em từng mất trí nhớ, quên mất mọi người, là anh ấy nói cho em biết, em còn có anh cùng mẹ, anh ấy là chồng em, đây là con em gọi Kiều Kiều.
"
Mộc Trạch Khải từ từ hồi đáp: “Không có sao, có thể gặp em, anh rất vui vẻ.
Lên lầu ngồi đi! Mẹ ở trên lầu chờ em, nếu là biết em kết hôn, sẽ rất vui vẻ.
"
Tiểu Ốc gật đầu, hỏi anh: “Ba đã trở lại chưa?"
Mộc Trạch Khải lắc đầu có chút như đưa đám mà nói: “Thật lâu chưa có trở về , ông ấy đang Thái Lan hít thuốc phiện bị cảnh sát bắt sau đó cưỡng bách cai nghiện, năm vào năm ra, hiện tại tinh thần đã không bình thường, đoạn thời gian trước từ bệnh viện tâm thần chạy đi rồi, đến nay còn chưa có tìm được.
"
Tiểu Ốc không có nói ra chuyện cô bị Mộc ba bán , chỉ nói: “Anh cho em tấm hình của ba, em để cho anh của em bọn họ giúp một tay tìm một chút, đúng rồi quên, theo như anh nói, em bị anh hai của em tìm được, em bây giờ đã trở về nhà rồi, nhà em cũng ở ngoại ô, về sau em có thể thường xuyên đến xem mọi người, đây là ông xã của em Lữ Trị, em có ý định mấy ngày nữa cùng anh ấy trở về Nam Châu.
”
“Em phải mạnh khỏe đó.
" Một mực cùng Tiểu Ốc nói chuyện Mộc Trạch Khải lúc này mới cùng Lữ Trị bắt tay, thật ra thì thấy cô trôi qua tốt như vậy, anh nên vui vẻ, nhưng vẫn là không có nhịn được chút khổ sở, nếu như ban đầu không phải anh chán ghét Tiểu Ốc như vậy, có lẽ anh và Tiểu Ốc đã có con, so đứa bé gọi Kiều Kiều này còn phải lớn hơn một chút.
“Anh cũng phải mạnh khỏe đó.
" Lữ Trị đối với anh thân thiện gật đầu, đối với việc nghe nói Tiểu Ốc đã từng yêu thật lâu người đàn ông này, Lữ Trị cảm thấy dáng dấp anh ta rất đẹp mắt, giống như là một người rất hiền lành, có thể làm bạn bè.