Sau khi Lâm Kha ăn bánh bao hấp, lại tu luyện cả buổi chiều, vừa buông lỏng, không cẩn thận đụng vào một cái hộp nhỏ hình chữ nhật, sau đó cô thấy thứ màu đen bóng trên tường đột nhiên sáng lên.
"Người thừa kế tài phiệt Cơ thị Cơ Nam Tu hôm nay có mặt ở lễ khai trương cửa hàng Hoàn Tinh, cửa hàng Hoàn Tinh là một trong cửa hàng mắt xích dưới trướng tài phiệt Cơ thị, thân là người thừa kế Cơ Nam Tu nắm trong tay % cổ phần tài phiệt Cơ thị..."
Khi Lâm Kha nhìn thấy Cơ Nam Tu, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng: "Cơ Nam Tu, tôi giết anh!"
Thế là chị Kim liền thấy Lâm Kha lao tới TV như một cơn gió, vung nắm đấm tới.
Răng rắc!
Soạt!
Tivi LCD inch, bị Lâm Kha đâm xuyên qua, màn hình TV lóe lên tia lửa, lập tức biến thành một đống sắt vụn.
"Cuối cùng tôi cũng xử lý được Cơ Nam Tu!"
Vẻ mặt Lâm Kha kiêu ngạo đứng ở phòng khách, hất cằm lên với chị Kim.
Chị Kim suýt nữa hỏng mất.
Chẳng lẽ nghệ sĩ của cô ấy liên tiếp chịu đả kích quá lớn, phát điên rồi sao?
Mà lại cô lấy đâu ra sức lực lớn như vậy?!
Hình tượng bình hoa sắp sụp đổ à.
Chị Kim bước nhanh tới, kéo Lâm Kha lại, kiểm tra trên dưới một phen, xác định tay của cô không hề bị thương mới thở phào.
Thân là nữ minh tinh, trên người không thể để lại một chút vết thương một chút vết sẹo nào.
"Lâm Kha, có lẽ tôi không thể làm người đại diện của cô được nữa." Chị Kim đưa ra quyết định này vào một giây này, cô ấy xoa đầu cô như đứa nhỏ, ngữ trọng tâm trường nói: "Xảy ra nhiều chuyện như vậy, dù tôi muốn giúp cô cũng không giúp được. Cô hãy tự giải quyết cho tốt đi!"
Mặc dù Lâm Kha không biết vì sao chị Kim uể oải như thế, nhưng cô đã thấy rõ khí đen trên trán chị Kim.
"Chị Kim, hôm nay chị có họa sát thân, tuyệt đối không nên đi ra ngoài."
Chị Kim giật nhẹ khóe miệng, xong, Lâm Kha điên thật rồi.
Cô ấy rút ra một tấm thẻ chi phiếu, để lên bàn: “Căn phòng này là thuê, đồ dùng đồ điện gia dụng trong nhà đều là của chủ thuê nhà. Cô đấm một cú này có lẽ sẽ phải bồi thường không ít tiền. Trong thẻ của cô còn khoảng mười nghìn tệ, bồi thường xong chi phí, trên cơ bản sẽ không còn tiền thừa. Tiếp theo cô hãy tự nghĩ cách đi."
Chị Kim nói xong, nhẫn tâm quay đầu đi ra ngoài cửa.
Lâm Kha nhìn chị Kim cứ như vậy rời đi, tấm lưng kia đìu hiu không nói nên lời.
Ngẫm lại mình đi vào trên thế giới này, người duy nhất thật lòng đối xử tốt với mình có lẽ chính là cô ấy.
Thế nhưng bây giờ cô ấy bị khói đen quấn quanh người, không cẩn thận còn nguy hiểm đến tính mạng...
Lâm Kha không do dự nữa, đuổi theo.
Người tu chân nặng nhất nhân quả.
Chị Kim cho cô nhân thiện, cô nhất định phải trả lại quả thiện.
"Chị Kim, chờ một chút!" Lâm Kha đuổi theo chị Kim ra ngoài: “Chờ tôi vẽ cho chị lá bùa!"
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu đột nhiên có bóng đen phủ xuống, Lâm Kha theo bản năng kéo chị Kim trước mặt lại, bay lên đạp một phát.
Bốp ——
Một chậu hoa, bị Lâm Kha đạp bay ra ngoài.
Lâm Kha ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên đỉnh đầu có người thò đầu ra từ trong cửa sổ, hung tợn kêu: "Lâm Kha, cô đúng là đồ phát rồ, tiện nhân, sao cô không đi chết đi? Mau đi chết đi!"
"Đánh chết cô ta đi! Đánh chết loại cặn bã bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa cô ta đi!"
"Giết cô ta! Tuyên chiến vì chính nghĩa!"
"Cút ra khỏi ngành giải trí đi! Cho thế giới trong sạch hơn!"
Nơi hẻo lánh xung quanh đột nhiên có một đám người xông ra, trong tay giơ gậy vung về phía trên đầu, trên người Lâm Kha.