Biên kịch cười sâu xa: "Vậy thì rửa mắt mà đợi xem?"
Lâm Kha vô cùng giận dữ, cô lại bị đám đông giễu cợt.
Đây là, chị Kim đưa qua một tờ giấy trắng, bên trên có chữ màu đen.
"Đây là kịch bản thử diễn chị vừa cầm được, em hãy ghi nhớ cho chị! Lát nữa thử sức nhất định không thể phạm sai lầm biết không? Thành bại hay không là ở đây hết đấy!"
Lâm Kha cầm tờ giấy chỉ nhìn lướt qua, đã nhớ kỹ lời trên đó.
Đồng thời cũng hiểu đại khái, đám người vừa rồi không phải là giới Tu Chân, chỉ phàm nhân giả trang.
Thoại bản mà bọn họ muốn diễn chính là câu chuyện về giới Tu Chân bọn cô.
Mà vai cô cần diễn, vừa khéo cũng là một đại trưởng lão.
Lâm Kha vừa để giấy trắng xuống bên cạnh, chị Kim lập tức gấp.
"Em xem xong rồi à? Nhớ hết chưa? Lâm Kha, em có thể nghiêm túc chút được không? Chị làm thế này là vì ai vậy?"
"Em đã nhớ kỹ rồi." Lâm Kha hết sức chăm chú giải thích.
Cô thực sự đã nhớ kỹ rồi!
Thân là người tu chân, đã gặp qua thì không quên được là kỹ năng cơ bản nhất.
"Thử diễn tiếp theo, Lâm Kha."
"Đến rồi đến rồi!" Chị Kim không lo dạy dỗ nữa, đẩy Lâm Kha mau chóng đi vào, không ngừng dặn dò: "Nhất định phải diễn cho tốt, biết chưa?"
Lâm Kha gật gật đầu, liền bị chị Kim đẩy vào phòng quay phim.
"Lâm Kha, cô có thể mặc dây cáp được không?" Đạo diễn Hứa hỏi.
Dây cáp là gì?
Đạo diễn Hứa không đợi Lâm Kha phản ứng, trực tiếp vung tay lên: "Cho mặc dây cáp thử diễn! Diễn cảnh này!"
Một đám người đi tới, kéo Lâm Kha đi tới sân bãi, tay chân lanh lẹ mặc dây cáp cho cô.
Không đợi Lâm Kha chuẩn bị kỹ càng, bên cạnh cô lại có một đám người rầm rầm đi tới, đối diện cũng có một đám người tới.
"Đại trưởng lão, chính là những ma tộc này làm tiểu sư muội bị thương!" Bên cạnh một nam sinh mặc thường phục tông môn màu trắng lòng đầy căm phẫn mở miệng.
Diễn viên đối diện mặc trang phục, ma tộc lập tức cười phách lối: "Dù đại trưởng lão các ngươi có tới, vẫn sẽ là bại tướng dưới tay ma tộc ta thôi!"
Lâm Kha vốn còn chưa vào trạng thái, sau khi nghe thấy câu này, khí thế cả người đột nhiên biến đổi.
Cô vung áo bào, trong nháy mắt như thể quay về năm đó dẫn đầu tông môn chiến đấu với ma tộc, ánh mắt sắc bén, khí thế dạt dào, cô theo bản năng thuận theo lời kịch bản nói: "Tông môn ta và ma tộc không đội trời chung. Hôm nay ta sẽ cho các ngươi có đến mà không có về!"
Vừa mới nói xong, Lâm Kha phi nước đại về phía đối phương.
Người phụ trách dây cáp nhanh chóng buông dây thừng ra, Lâm Kha cầm lấy đạo cụ trường kiếm trong tay, anh tuấn vung kiếm, hung hăng đâm tới lồng ngực tên ma tộc đối diện!
Có lẽ là khí thế của Lâm Kha quá dạt dào, có lẽ là động tác của Lâm Kha quá ngầu, diễn viên ma tộc đối diện trong nháy mắt bị khí thế của Lâm Kha đè lại lập tức, hồi lâu chưa kịp phản ứng, cứ như vậy trơ mắt nhìn kiếm đạo cụ trong tay Lâm Kha đâm vào ngực anh ta, vỡ thành hai mảnh.
Lâm Kha không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế, thuận tay ném kiếm gãy, đưa tay bắt lấy ma tộc đối diện, thời gian chỉ trong chớp mắt, cô đã đánh ba người đàn ông ngã xuống mặt đất.
Diễn viên xung quanh đều trợn tròn mắt!
"Cắt!" Đạo diễn Hứa quát to một tiếng.
Một tiếng này lập tức cắt ngang động tác của Lâm Kha, Lâm Kha nhìn tay mình, lại nhìn người đứng xung quanh.
Lập tức hoàn hồn.
Nơi này không phải Phù Tông của cô, càng không có đệ tử tông môn cần cô bảo vệ.
Lâm Kha đột nhiên có chút đau buồn.
Bây giờ rốt cuộc cô là ai?!