Đang lúc Mộ Thiên Thanh đá về phía Lãnh Tĩnh Hàn, Lãnh Tĩnh Hàn né người sang một bên, cặp chân kia gần như bay qua sát thân thể của anh, Lãnh Tĩnh Hàn hơi xoay người, nắm lấy một quyền Mộ Thiên Thanh đánh tới, sau đó thuận thế đỡ động tác kế tiếp của cô, con ngươi âm trầm, "Mộ Thiên Thanh, nếu như lần sau để cho tôi nhìn thấy cô mặc như vậy đánh nhau với người, cũng đừng trách tôi giải quyết cô ngay tại chỗ!"
Mộ Thiên Thanh theo ánh mắt của Lãnh Tĩnh Hàn nhìn xuống chân của mình toàn bộ lộ ra ngoài, bởi vì động tác quá lớn, áo ngủ cũng chảy xuống đến dưới bờ vai, cảnh xuân nơi ngực đã lộ hơn phân nửa. . . . . .
Giờ phút này Mộ Thiên Thanh không kịp nghĩ gì nữa, cuống quít kéo quần áo của mình, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Lãnh Tĩnh Hàn, mà gương mặt cương nghị của Lãnh Tĩnh Hàn cũng bao phủ vẻ căng thẳng.
"Hàn. . . . . ."
Đang lúc hai người giằng co, âm thanh mềm mại đáng yêu từ một chỗ hành lang khác vang lên, một cô gái vóc dáng cao gầy, mặc dạ phục màu đỏ, dáng dấp cực kỳ xinh đẹp đứng ở nơi đó, xa xa, có thể thấy khóe miệng cô cười chúm chím nhìn Lãnh Tĩnh Hàn.
Lãnh Tĩnh Hàn liếc mắt nhìn cô gái kia, sau đó nhìn sắc mặt Mộ Thiên Thanh ửng hồng, âm thanh nghe không ra suy nghĩ gì, lạnh nhạt nói: "Thượng Quan Mộc không thích hợp làm bạn trai cô!"
Quẳng xuống một câu, Lãnh Tĩnh Hàn xoay người đi khỏi, truyền đến từ sau lưng tiếng cắn răng nghiến lợi của Mộ Thiên Thanh nhưng anh vẫn bình thản, một tay cắm ở trong túi quần đi về phía cô gái kia, sau đó, cùng cô gái kia cùng đi khỏi. .
Cô gái kéo cánh tay Lãnh Tĩnh Hàn, lúc đi qua khúc quanh, nghiêng mặt liếc mắt nhìn Mộ Thiên Thanh, trong mắt hạnh quyến rũ thoáng lóe lên, khóe miệng khẽ nhếch một đường cong chế giễu.
Mộ Thiên Thanh khẽ cắn môi nhìn bóng lưng Lãnh Tĩnh Hàn biến mất, cô không biết rốt cuộc cô chọc tới anh chỗ nào, tại sao mỗi lần gặp được anh nhất định sẽ có kết thúc không vui. . . . . .
"Người nào làm bạn trai tôi liên quan gì tới anh? Anh là người thế nào của tôi, trông nom nhiều như vậy, anh rất rỗi rãnh sao. . . . . . Thượng Quan Mộc không thích hợp, chẳng lẽ anh thích hợp. . . . . ." Mộ Thiên Thanh tức giận ở trong hành lang cắn răng nghiến lợi lẩm bẩm, cho đến khi trợ lý An An tìm đến cô.
"Mộ tiểu thư, cô. . . . . . Ở chỗ này có chuyện gì sao?" An An nhìn xung quanh, chuyên gia trang điểm đợi một chút không thấy người, bảo cô tới xem một chút, ai biết Mộ Thiên Thanh ở chỗ này một mình không biết nói gì đó.
Mộ Thiên Thanh lúng túng giật giật khóe miệng, vội vàng nói: "Không có, không có việc gì!"
"A. . . . . . , Thượng Quan thiếu gia còn đang chờ, chúng ta. . . . . . Thời gian có chút gấp!" An An làm một trợ lý nhỏ, tuân theo nguyên tắc tuyệt đối không thể đắc tội khách hàng, nói hết sức nhẹ nhàng.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." Vẻ mặt Mộ Thiên Thanh thẹn thùng, vội vàng xin lỗi, sau đó theo An An trở về phòng VIP, vừa đi, trong lòng còn mắng Lãnh Tĩnh Hàn.Thượng Quan Mộc ở phòng làm việc của Angel chờ Mộ Thiên Thanh, anh tùy ý lật tờ báo trên bàn, cả trang đầu cũng bị buổi tiệc chúc mừng Tập đoàn Thiên Lân tròn năm tối hôm nay chiếm hết, anh nhìn lướt qua, so với những chuyện bàn tán trong giới giải trí, ngược lại đối với Lãnh Tĩnh Hàn, anh có chút tò mò.
Một người đàn ông mới hai mươi bốn tuổi, lấy thân phận con nuôi tiếp nhận tập đoàn, dùng tốc độ nhanh nhất và thủ đoạn mạnh mẽ thu phục những cổ đông cũ trong tập đoàn đã phản đối anh, cũng cùng một năm này làm cho lợi nhuận tập đoàn tăng lên %, sáu năm qua, mọi việc càng thêm thuận lợi, đối với giới kinh doanh mà nói, anh chính là một vị thần.
Khóe miệng Thượng Quan Mộc nhếch lên một đường cong lạnh lùng, nhìn bóng lưng Lãnh Tĩnh Hàn qua tờ báo, ánh mắt trở nên thâm thúy, trên gương mặt đẹp trai cũng dần dần hiện lên vẻ khó nắm bắt.
Đang lúc này, cửa phòng làm việc bị mở ra, Thượng Quan Mộc di dời ánh mắt nhìn ở trên tờ báo . . . . . . Chỉ một cái liếc mắt, anh liền sững sờ. .