Khi hai nữ một nam bước vào quán cà phê trong siêu thị đã thu hút rất nhiều ánh nhìn. Nam thì đẹp trai tuấn tú, nữ thì xinh đẹp đáng yêu. Nhìn họ quả thật rất đã mắt. Ba người bọn họ ngồi vào chiếc bàn bên cạnh cửa sổ. Thẩm Linh phá vỡ không khí trên bàn:
- Bối Bối, cậu nói xem? Chuyện này là thế nào đây?
Bối Bối liếc đôi mắt nhìn Thẩm Linh: Cậu duy trì hình tượng này là cho ai xem vậy? Quay về bản chất thật của cậu đi! ==||
Thẩm Linh: Kệ bổn tiểu thư, ngươi mà không nói sự thật cho ta biết, ta sẽ cắt đứt quan hệ với ngươi!!
Nhìn hai người mắt đối mắt nói chuyện, Lâm Vương hắng giọng:
- Bối Nhi?
Lúc này, hai cặp con mắt mới dừng nói chuyện mới dừng lại. Bối Bối quay ra hỏi:
- Vương, anh về nước lúc nào vậy? Sao em không biết?
- Anh mới về ba ngày trước! Định đi dạo siêu thị thì gặp em ở đó! Cũng may là Bối Nhi còn nhớ anh nha....
Thẩm Linh đen mặt. Anh ta biết nói chuyện nũng nịu từ khi nào vậy?
Nhìn biểu cảm của Linh đại nhân, Bối Bối nở nụ cười:
- Vương, để em giới thiệu. Đây là Thẩm Linh, bạn thân của em. Linh, đây là Lâm Vương. Về phần đời sống chắc cậu biết rồi nên mình không giới thiệu nữa nhé!
Lâm Vương không nhìn Thẩm Linh một chút nào. Anh chỉ nghĩ đây là một rắc rối lớn của xã hội. Lần nào gặp mặt như rằng sẽ như cái đuôi nhỏ bám theo anh, lẽo đẽo đằng sau. Haizzz... Vô cùng mệt nhọc!
Đương nhiên là Linh Linh không biết trong đầu của Lâm Vương nghĩ gì. Cô nở ra một nụ cười quyến rũ, giọng nói ngọt ngào:
- Vương, chúng ta thật là có duyên nha!
Lâm Vương thân sĩ trả lời:
- Xin lỗi, tôi không có phúc khí nhận duyên của cô!
Khi mặt dày gặp mặt dày thì sẽ xảy ra cuộc chiến:
- Nhưng em lại cảm thấy anh luôn bắn duyên với em nha!
- Thật nực cười, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi bắn duyên với cô? Nếu mà có bắn, tôi chỉ bắn cho Bối Nhi thôi!
Thẩm Linh đầu bốc hỏa, Hàn Bối Bối thì run rẩy miệng: Lâm Vương, hai người đang nói chuyện tự dưng lôi tôi vào làm gì? >o