Tập đoàn Tần đế
Hiện tại thư ký của Tần Trác Luân đã được thay thế thành người mới, bởi vì vẫn không liên lạc được với Vũ Tình.
Thư ký mới tên là Nhiễm Nguyệt, là một người thật sự cẩn thận, vẻ ngoài thanh tú đáng yêu, vừa tròn hai mươi mốt tuổi.
Hứa Mộng Phỉ đứng bên ngoài tập đoàn Tần đế, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao lớn trước mặt.
Ba năm, ba năm trước đây nơi này không có huy hoàng như vậy, cũng không có bề thế như vậy.
Trải qua thời gian ba năm, Tần Trác Luân càng thêm thành công bội phần nhưng cũng chưa từng nghe nói anh từng có người bạn gái thân mật nào.
Đây chính là minh chứng, trong lòng anh vẫn còn có cô đúng không?
Mà cô cũng rất đắc ý với điều này, trên mặt giương lên nụ cười kiêu ngạo đi vào tập đoàn Tần đế.
"Tiểu thư, xin dừng bước, mời cô đăng ký tên của mình, cô muốn tìm ai có thể nói rõ cho chúng tôi một chút không, chúng tôi sẽ liên lạc với người được hẹn trước."
Trước quầy lễ tân, cô gái phụ trách đang ngăn cản Hứa Mộng Phỉ, mà Hứa Mộng Phỉ cũng không nhanh không chậm tháo mắt kính đang đeo xuống.
"Cô tính là cái gì, tôi chính là vợ của tổng giám đốc các người, mà cô còn dám ngăn cản đường đi của tôi, thật đúng là tiện nhân, cút."
Hứa Mộng Phỉ không muốn nói nhiều, thái độ giọng điệu đều thập phần hung hãn, sau khi giáo huấn cô gái phụ trách lễ tân kia một trận thì dương dương tự đắc quăng một cái tát xuống mặt cô gái kia.
Cô gái phụ trách lễ tân bụm mặt lại, dáng vẻ không thể tin nhìn người phụ nữ xinh đẹp mỹ lệ này.
Cô ta mới nói mình là vợ của tổng giám đốc, cô mới không tin đâu.
Mấy ngày hôm trước có một vị Tô tiểu thư kia tới còn mỉm cười chào hỏi với cô, cho dù là lần đầu tiên đến cũng không làm khó xử cô ấy, ở phía trước quầy còn đăng ký tên của mình, xong rồi đợi thư ký Nhiễm Nguyệt thông báo cho tổng giám đốc biết, sau đó mới đi lên gặp tổng giám đốc.
Còn người phụ nữ này chỉ ỷ vào bộ dáng xinh đẹp lại còn hung hãn như vậy khiến cô thật sự không thích.
Hơn nữa, Tô tiểu thư không những sánh bằng người phụ nữ này mà còn xinh đẹp dịu dàng hơn nhiều.
"Chuyện gì?"
Nhìn xuống bóng dáng xinh đẹp vừa đi vào tập đoàn Tần đế, cô chính là thư ký mới Nhiễm Nguyệt của tổng giám đốc mở miệng hỏi.
Cô tiến lên, khuôn mặt thanh lệ khi nhìn thấy Hứa Mộng Phỉ vừa tát tai cô gái phụ trách lễ tân mà có phần kinh ngạc.
Nhưng cô chỉ nhẹ nhàng hỏi chuyện gì đã xảy ra.
"Nhiễm tiểu thư, cô ấy, cô ấy nói mình là vợ của tổng giám đốc chúng ta, tôi định để cho cô ấy đăng ký tên xong thì sau đó chờ cô đến nói chuyện với cô ấy, nào ngờ tôi còn chưa nói xong thì cô ấy lập tức đánh tôi, còn nói tôi là tiện nhân."
Cô gái phụ trách lễ tân vừa nhìn thấy thư ký Nhiễm Nguyệt đến đây thì ngay lập tức trình bày rõ tình huống với Nhiễm Nguyệt.
"Cô là ai, hẳn không phải là hồ ly tinh tới quyến rũ người đi, tôi cảnh cáo cô, tôi chính là bạn gái chính thức của Luân, mà Luân cũng cực kỳ yêu tôi, các người cũng đừng nghĩ đến chuyện cướp đoạt người đàn ông của tôi, hiện tại tôi muốn đi lên tìm Luân, đừng có ngăn cản tôi, nếu không thì người kế tiếp sẽ là cô."
Hứa Mộng Phỉ thờ ơ nhìn Nhiễm Nguyệt, cảm thấy được bộ dáng của Nhiễm Nguyệt cũng vô cùng xinh đẹp, trước tiên cô sẽ cảnh cáo Nhiễm Nguyệt không cho phép đánh chủ ý lên Tần Trác Luân, tiếp đó cao ngạo nâng cằm dẫm giày cao gót xuống đi đến thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, bấm nút thang máy đi lên.
"Xin đợi chút, tôi là thư ký Nhiễm Nguyệt của tổng giám đốc, cô không thể đi lên, mời cô dựa theo quy định của công ty chúng tôi mà làm."
Nhiễm Nguyệt hoàn toàn dựa theo trách nhiệm tiến lên ngăn cản Hứa Mộng Phỉ, nếu chỉ tính đến việc Hứa Mộng Phỉ là bạn gái của Tần Trác Luân thì cô cũng không thể để Hứa Mộng Phỉ cứ như vậy mà đi lên, lại còn không biết hôm nay tổng giám đốc có đến công ty hay không.
"Thật buồn cười, mới vừa rồi tôi đã cảnh cáo cô đi, vậy mà cô còn dám ngăn cản tôi, cô mới vừa nói cô là thư ký của Luân, tốt lắm, tôi họ Hứa, tên gọi là Hứa Mộng Phỉ, cô nên là đã nghe qua tên của tôi đi, hiện tại đừng ngăn cản tôi, nếu không thì ngay cả cô tôi cũng đánh."
Hứa Mộng Phỉ cực kỳ không muốn bên cạnh Tần Trác Luân có mỹ nữ làm việc cùng, không tính chuyện đối phương cũng chỉ là thư ký của anh, bởi vậy cô cũng không hề đối xử nhẹ nhàng nhã nhặn với Nhiễm Nguyệt làm gì, hơn nữa bây giờ cô đã biết Nhiễm Nguyệt chính là thư ký riêng của Tần Trác Luân.
"Cô?"
Cô gái Hứa Mộng Phỉ này như thế nào lại không biết phân biệt phải trái như vậy, tổng giám đốc có người bạn gái như vậy thật sự là bất hạnh của tổng giám đốc mà.
Mà cô ta lại còn tự tin cho rằng chính mình đã nghe qua tên cô ta, cô ta cho rằng mình là đại minh tinh sao, nếu như có là đại minh tinh thì cũng chưa chắc cô sẽ nhớ tên của đối phương đâu.
Từ trước đến nay Nhiễm Nguyệt không hề dễ dàng tức giận, nhưng hiện tại lại bị Hứa Mộng Phỉ động đúng chỗ ngứa, cô cố gắng hít vào một hơi, không cho phép một thục nữ như mình làm ra hành vi không có giáo dưỡng nào.
"Chỉ tính như vậy thì tôi cũng không thể để cô đi lên được, Hứa tiểu thư, tôi chưa từng nghe tổng giám đốc nói qua tên của cô, thật xin lỗi, mời cô quay lại."
Nhiễm Nguyệt lễ phép tiến lên, lôi kéo tay Hứa Mộng Phỉ, cô nhất định không cho Hứa Mộng Phỉ dùng thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc đi lên lầu.
"Cô, cô thực có can đảm ngăn cản tôi, đúng là cô cũng muốn tìm đánh đúng không, tôi đây sẽ thanh toàn cho cô."
Hứa Mộng Phỉ rất tức giận, cô giơ tay chuẩn bị muốn tát Nhiễm Nguyệt, ngay tại thời khắc rất khẩn trương này Nhiễm Nguyệt cũng không biết có bị cô ta tát một cái tát hay không nữa?
"Dừng tay."
Đại sảnh xoay tròn một vòng, Tần Trác Luân đang đứng ngoài cửa đi vào, mặc dù anh không rõ ràng lắm chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh thấy được có một người phụ nữ đang đứng trước thang máy giơ tay muốn đánh Nhiễm Nguyệt.
Anh tiến lên muốn ngăn cản, khi ánh mắt anh nhìn thấy mặt Hứa Mộng Phỉ thì trong nháy mắt trong lòng anh có chút hốt hoảng, là cô ấy, là Mộng Phỉ.
Hứa Mộng Phỉ gặp được anh, lập tức giả bộ thành một bộ dáng nhu nhược yếu đuối.
Cô tiến lên chủ động tiến sát vào trong lòng Tần Trác Luân, nhìn anh muốn kể khổ và cáo trạng: "Luân, là em, em là Mộng Phỉ, là Mộng Phỉ của anh, là anh đã cứu em, hu hu, anh có biết không, ba năm nay không một giây một phút nào là em không nghĩ đến anh, bọn họ là người xấu, mỗi ngày đều bắt em làm rất nhiều chuyện, giặt quần áo, đốn củi, tẩy WC, cái gì bẩn thỉu thì em cũng đều đã làm qua, kia quả thực không phải cuộc sống của con người, không sai, không sai là anh đã cứu thoát em ra, em vừa ra ngoài thì lập tức dùng một ít tiền này mua quần áo, ý em chỉ muốn dùng vẻ xinh đẹp này tới gặp anh thôi, ai biết là thư ký của anh và cô gái phụ trách lễ tân này lại...., hu hu, các cô ấy ỷ thế hiếp đáp em, cũng khi dễ em, mạng của em thật khổ, hu hu..."
Nhiễm Nguyệt và cô gái phụ trách lễ tân nghe được người phụ nữ ác độc Hứa Mộng Phỉ cáo trạng trước, hai người bất đắc dĩ lắc đầu. Nhiễm Nguyệt phất tay ý bảo cô gái phụ trách lễ tân an tâm một chút chớ vội nóng nảy, mà chính cô lại vẫn lẳng lặng chờ đợi chỉ thị của tổng giám đốc.