Thiển Hạ từ trên lầu ngã xuống, Tần Trác Luân cảm giác tim mình giống như muốn ngừng đập, anh vốn không hề có thời gian suy nghĩ, thân thể lập tức bổ nhào tới, muốn dùng chính thân mình làm đệm lưng cho cô, cô ngàn vạn lần không thể có chuyện gì.
Thiển Hạ ngất đi, thân thể ngã vào người anh, cũng may thân thể không có việc gì, nhưng đầu lại đụng phải thềm đá chảy máu, sau đó cô cũng ngất đi.
Tần Trác Luân lập tức ôm cô lái xe đến bệnh viện tiến hành kiểm tra.
Bệnh viện trung tâm,
"Bác sĩ, vợ của tôi như thế nào, cô ấy, khi nào thì cô ấy có thể tỉnh lại?"
Tần Trác Luân thấp thỏm lo lắng ngồi ngoài phòng giải phẫu chờ đợi, rất không dễ dàng gì mới chờ đến lúc giải phẫu kết thúc, phòng giải phẫu vừa tắt đèn, cửa mở ra, bác sĩ vừa mới bước ra thì anh lập tức lôi kéo bác sĩ hỏi han tình hình hiện tại của Thiển Hạ.
"Thai nhi không sao, đầu người mẹ có chấn động nhẹ, cần phải quan sát theo dõi thêm, cô ấy mang thai mà anh cũng không biết sao? Anh phải để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt chứ?"
Bác sĩ vừa nói vừa nhìn Tần Trác Luân với ánh mắt như nhìn một quái vật vậy, ngay cả bác sĩ đi lúc nào Tần Trác Luân cũng không hay biết.
Bác sĩ vừa nói cái gì?
Thai nhi không sao, mang thai, mang thai, nhưng, nhưng không phải Thiển Hạ nói đã đi bệnh viện làm giải phẫu rồi sao, trách không được anh vẫn luôn cảm thấy bụng của cô có điểm to ra như thế, chỉ là chính anh đã quá tin tưởng lời cô nói, cho rằng cô thật sự đã đi làm giải phẫu sinh non, hoá ra là cô không có đi làm.
Anh còn tưởng rằng cô thật sự cực kỳ chán ghét mình, không muốn sinh con cho mình, vậy thì vì cái gì cô lại lừa gạt anh nói đứa bé không còn nữa?
Trong lồng ngực anh dâng lên một nỗi vui mừng khó có thể ức chế, đứa bé vẫn còn mà Thiển Hạ cũng không có việc gì, nhưng vẫn cần quan sát thêm tình hình.
Anh sẽ là pa pa, tính toán lại thời gian thì hình như Thiển Hạ cũng đã mang thai ba tháng rồi.
Anh giống như một người ngốc đứng ngoài phòng giải phẫu vừa cười vừa lầm bầm lầu bầu, mãi đến nửa giờ sau, Thiển Hạ mới được y tá và nhân viên chăm sóc đẩy ra ngoài phòng giải phẫu đi đến phòng bệnh thường.
"Cô ấy như thế nào còn chưa có tỉnh lại, có phải vẫn có chỗ nào chưa kiểm tra kỹ càng hay không, vợ và con tôi thật sự không có việc gì đúng không bác sĩ?"
Bác sĩ lại đi vào kiểm tra lại một lần nữa cho Thiển Hạ, hiện tại ông nhìn thấy Tần Trác Luân kích động quan tâm vợ và con mình như vậy thì ông cũng không còn dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn anh nữa.
"Đứa bé thật sự không sao nhưng thân thể cô ấy có chút suy yếu, sau này đừng để cô ấy phải chịu kích thích gì, áp lực quá lớn cũng sẽ ảnh hưởng đến quá trình lớn lên của thai nhi, sau khi anh trở về nên chú ý nhiều một chút, hiện tại anh có thể đi làm thủ tục xuất viện. Sau đó mang cô ấy về nhà, cô ấy rất nhanh sẽ tỉnh lại."
Bác sĩ chậm rãi nói xong nhưng lời này, nói xong cũng xoay người rời đi với y tá chăm sóc bên cạnh.
Tần Trác Luân vội vàng nhìn Thiển Hạ đang nằm trên giường, xác định cô vẫn nằm trong phòng bệnh thì anh mới đi tiến hành làm thủ tục xuất viện.
Ba giờ, trong ba giờ này đã mang đến cho anh một sự vui mừng thật sự không nhỏ.
Hiện tại thì trời đã sáng.
Anh ôm Thiển Hạ vẫn còn ngủ say như cũ trở về nhà, cô đang mang thai, sau này anh nhất định phải chú ý bồi bổ thân thể cô thật tốt mới được.
Buổi sáng, hơn mười giờ
Thiển Hạ mông lung tỉnh dậy, cô mở to mắt, nhìn khắp quanh phòng, đây chính là phòng ngủ của Tần Trác Luân mà.
Trong đầu cô có chút trống rỗng, tuy vết thương trên đầu cô đã được bác sĩ băng bó băng gạc lại.
Nhưng cô có cảm giác đầu có phần choáng quáng.
Cô vén chăn lên chuẩn bị bước xuống giường, nhưng chân còn chưa đụng tới giầy thì đã bị một âm thanh từ cửa truyền đến dọa lùi về trên giường.
"Không cần xuống giường, bây giờ em phải nghỉ ngơi cho thật tốt."
Là giọng nói vừa sốt ruột vừa trầm ấm của Tần Trác Luân, trên eo anh là một cái tạp dề còn toàn thân anh mặc một bộ đồ hưu nhàn khá thoải mái, tuy đêm qua anh đã một đêm không ngủ, nhưng bây giờ tinh thần anh vẫn đặc biệt tốt, hiện tại anh cảm thấy chuyện quan trọng nhất của mình là phải chiếu cố thật tốt Thiển Hạ và tiểu bảo bảo trong bụng của cô.
Cho nên hiện tại anh chỉ mặc một bộ quần áo rộng rãi thoải mái như cách ăn mặc của một người đàn ông bình thường vậy.
Trong tay anh bưng một chén canh gà mới vừa nấu xong.
"Anh biết xuống bếp? Em ngủ đủ rồi nên đương nhiên muốn dậy, em giống như nhớ rõ em từ trên lầu ngã xuống, còn mọi chuyện lúc sau đều không nhớ rõ, vậy lúc sau đã xảy ra chuyện gì, còn anh không cần đi làm sao? Làm sao lại còn ăn mặc kì quái như vậy."
Nói thật, cô rất ưa thích cách ăn mặc hiện tại của anh, như vậy nhìn giống như anh và cô là người thân một nhà vậy.
"Em uống nước canh trước đã, kỳ thật anh không biết nấu nướng, nhưng là vì em nên từ giờ trở đi anh nguyện ý bắt đầu học tập, nhưng mà chuyện nấu canh thì anh biết nấu không tệ, không tin em cứ uống thử xem."
Lúc Tần Trác Luân nói đến tài nghệ nấu nướng của mình thì khuôn mặt tuấn tú hiện lên chút ngại ngùng, nhưng mà vừa nhắc đến kỹ thuật nấu canh của mình thì anh lại cực kỳ tự tin...
"Là sao, có phải là anh mạnh miệng mèo khen mèo dài đuôi đúng không?"
Thiển Hạ thực không tin tưởng lắm, nếu anh đã không biết xuống bếp thì sao lại có thể nấu được món canh ngon đây.
"Thiển Hạ, em cứ thử xem sao, nếu như uống không ngon thì anh tùy ý em xử trí, như thế nào?"
Đây là, Tần Trác Luân có thể nói mạnh miệng như vậy sao?
Thiển Hạ chuẩn bị cầm lấy chén nước canh trong tay anh để chính mình uống nhưng anh lại nhất định không cho nàng đụng vào khiến cô rất buồn bực dùng một ánh mắt nghi hoặc nhìn anh.
"Anh sẽ đút em."
Cho tới bây giờ Tần Trác Luân cũng chưa bao giờ giúp qua phụ nữ chuyện ăn cơm ăn canh, bởi vậy lúc anh nói bốn chữ "Anh sẽ đút em" này, anh bỗng nhiên đỏ mặt, tình cảnh này thật đúng là cực kỳ khó gặp.., hình ảnh mới đẹp làm sao?
Gương mặt của anh xác thực rất đẹp, lại phi thường tuấn mỹ mê người, về điểm ấy ở trong lòng Thiển Hạ thực sự một chút cũng không bủn xỉn nhận định.
"Anh đỏ mặt, thực hiếm có, được, anh cứ tới giúp em đi, vừa đúng lúc em cũng không muốn động đậy. Có người hầu hạ thật là tốt."
Thiển Hạ nhún nhún vai, cố ý nói cực kỳ không sao cả, kỳ thật cô đang rất mãn nguyện và cảm động.
"Mặt đỏ, không có khả năng, có lẽ là do lúc nấu canh bị hun khói nên mặt đỏ, hoặc là em nhìn sai rồi, được rồi, ăn canh thôi. Anh giúp em thổi cho nguội trước."
Tần Trác Luân có chút không được tự nhiên, bị Thiển Hạ ngồi đối mặt nói mặt đỏ, anh đã là một người đàn ông ba mươi tuổi lại bị một cô gái nhỏ mười tám tuổi nói mặt đỏ, dù đánh chết anh cũng không thừa nhận.