Anh rất tức giận hôn môi của cô, thế nhưng cô lại dùng quả đấm đánh anh, mà anh cũng không phải là ngồi yên cho cô đánh.
Dù vậy, cho dù cô đang ở thế yếu cũng không muốn bị anh khuất phục, nhưng, nụ hôn của anh lại từ từ làm mềm dịu trái tim cô.
Quần áo, từng món từng món một rơi trên ghế sa lon, trên đất, sau đó anh ôm cô đi tới bên giường, đặt cô nhè nhàng lên trên giường, thân thể anh cũng thuận thế đè lên trên, sức nặng thân thể của anh cũng hoàn toàn đè ở trên người của cô, ánh mắt của cô chợt lóe mê, chính là cảm giác mông lung, thế nhưng nước mắt lại tự nhiên rơi xuống hai bên má. . . . .
Anh hôn lên nước mắt của cô, vốn định buông cô ra, nhưng vừa nghĩ tới nếu anh buông cô ra thì cô sẽ đi tìm người đàn ông khác, anh không cho phép, thế nên anh hung ác quyết tâm cường thế đoạt lấy cô, một lần lại một lần. . . . . .
Nửa đêm, Thiển Hạ tỉnh dậy thì phát hiện mình bị anh ôm thật chặt vào trong ngực, cô nghe được nhịp tim trầm ổn của anh, biết anh đã ngủ thiếp đi.
Cô lặng lẽ xuống giường, tâm tình đặc biệt phức tạp nhìn anh, đứng ở bên giường nhắm hai mắt lại, sau đó cô dứt khoát xoay người mặc quần áo vào lặng lẽ rời đi, lần này cô đã thật sự quyết định sẽ không gặp lại anh nữa.
Thiển Hạ trốn về nông thôn.
"Bà ngoại, con tới giúp bà hái rau."
Nhìn khuôn mặt bà ngoại đầy nếp nhăn, bà ngoại đứng ở vườn rau, đang lúc dùng bàn tay nhăn nhúm đi hái rau, ngay lúc giọng nói nhẹ nhàng của Thiển Hạ truyền tới tai của bà ngoại, bà ngoại chợt cười cười nhìn cháu ngoại của mình.
Trong tay Thiển Hạ đang bưng một thanh ghế đặt vào sau lưng bà ngoại, sau đó đỡ bà ngoại ngồi vào trên ghế trúc.
Từ nhỏ cô đã lớn lên bên cạnh bà ngoại, vì cha mẹ vẫn luôn thờ ơ với cô, ở trong mắt cha mẹ chỉ có con trai của bọn họ.
Còn cô là có cũng được không có cũng được.
Bố cô mở một công ty, tình trạng kinh doanh cũng rất tốt.
Cha mẹ cho cô một khoản tiền, để cho cô tự đi xông pha bên ngoài, mở cửa hàng cũng được, lập gia đình cũng được, tóm lại chính là cô chớ trở về nhà cùng em trai tranh quyền thừa kế công ty.
Vì vậy cô dùng khoản tiền kia mở ra ‘ Quán bar tình nhân ’, buôn bán cũng không tệ, nên cô cũng rất thỏa mãn tình trạng hiện tại.
Ông ngoại là mở võ quán, võ thuật của cô và Tần Y Đồng đều là ông ngoại tự mình truyền thụ cho.
Mà ông ngoại đã qua đời ba năm trước, còn một mình bà ngoại vẫn ở lại nông thôn không chịu đến thành phố.
Mỗi năm cô cũng sẽ tìm thời gian trở về thăm bà ngoại.
Lần này trở về lại là vì tránh né Tần Trác Luân.
"Cháu ngoan, hôm nay bà ngoại sẽ làm cho con mấy món ăn thật ngon."
Bà ngoại nở nụ cười hiền lành làm Thiển Hạ tạm thời quên đi nỗi ưu thương trong lòng, cô vui vẻ hái rau rồi cùng bà làm mấy món ăn, điều này làm cho cô nhớ tới mấy chuyện cũ khi còn bé.
Cơn gió nhẹ lùa vào lay động rèm cửa, mang theo ánh mặt trời ấm áp chiếu vào gian phòng.
Hơn bảy giờ sáng, mặt trời cũng đã sớm lên cao giữa không trung, mà ánh nắng hừng đông cũng không nóng lắm.
Tần Trác Luân lật người, tay tự nhiên sờ về phía bên kia giường ngủ, sờ trống không, anh mở mắt, tròng mắt đen thâm thúy như sao càng thêm u ám như màn đêm.
Cô ấy đi rồi?
Là do anh không nên ngủ sâu như vậy, thế nào cô không nói tiếng nào đã đi, mà anh cũng chưa giải thích chuyện ngày đó tại phòng làm việc với cô.
Anh ngồi dậy, tay trái xoa trán, chân mày rối rắm, tựa như tim của anh cũng lộn xộn quấn thành một đoàn, với Tô Thiển Hạ mà nói, tâm tình của anh vô cùng quan tâm.
Anh biết mình là quan tâm cô, đổi cách nói khác chính là ‘ thích ’.
Anh thích Tô Thiển Hạ, muốn giữ cô ở bên người mình, ngay cả chuyện có thể vì cô, cho cô một danh phận, là bạn gái của anh.
Nhưng cô cũng không có nghe anh nói mà đã đi rồi.
Anh giấu mặt giữa hai lòng bàn tay, bỗng dưng, anh bước xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo vào rời khỏi khách sạn.
Anh mới vừa ra khỏi phòng khách sạn lại đụng phải một người đàn ông cũng có bề ngoài tuấn mỹ xuất chúng như anh vậy.
Anh ngưng mắt nhìn, chợt nhận ra thân phận của người đàn ông kia.
"Ngạo? Cậu cũng ở khách sạn này? Quần áo của cậu đâu?"
Người đàn ông kia là Long Ngạo, CEO của tập đoàn Long thị.
"Tô Thiển Hạ đáng chết, cô ta giựt giây khiến Tư Đồ Hoả trộm quần áo của mình, lại còn chụp ảnh nude của mình, mình tuyệt đối không bỏ qua cho cô ta."
Long Ngạo và Tần Trác Luân cũng là bạn tốt, là do Hoàng Phủ Tà gián tiếp thúc đẩy tình hữu nghị giữa hai người.
"Cậu nói đến người tên Tô Thiển Hạ có phải là bà chủ của Quán bar tình nhân phải không?"
Trong lòng Tần Trác Luân chấn động, Thiển Hạ thế nào lại đắc tội Long Ngạo, cái người tên Tư Đồ Hoả là ai, tên mới nghe giống như tên của đàn ông.
"Không sai, chính là cô ta, Tư Đồ Hoả cũng chạy mất rồi, chỉ là Tư Đồ Hoả sẽ không trốn thoát được, tự mình sẽ tìm được cô ấy, hiện tại mình rất muốn tìm Tô Thiển Hạ tính sổ. Người phụ nữ này không lo quản lý Quán bar của mình thật tốt, lại nhàn rỗi trông nom chuyện của mình, cô ta chọc tới mình thì đừng mong có cuộc sống tốt."
Long Ngạo chưa từng bị người nào đùa bỡn như vậy, tự nhiên trong lòng hết sức khó chịu.
Nghe anh ta nắm chặt quả đấm vang lên tiếng khanh khách, Tần Trác Luân thật sự lo lắng cho Thiển Hạ, xem ra chính anh phải sớm một bước tìm được Thiển Hạ trước Long Ngạo, nếu không Thiển Hạ không bị Long Ngạo giết chết mới là lạ.