"Người đẹp, một mình ngồi uống rượu, tôi có thể ngồi đây không?"
Một người đàn ông, từ bên ngoài đi vào quán bar cũng đã được mười mấy phút, hắn cũng ở đây săn mồi tìm người đẹp.
Chú ý rất nhiều người, cuối cùng sự chú ý của hắn rơi vào trên ngườiVũ Tình đang một mình uống rượu giải buồn, tay hắn vuốt vuốt chỉnh lạimái tóc của mình, để cho hắn có vẻ đẹp trai hơn, hắn tiến lên tới bêncạch Vũ Tình, chỉ tay về ghế ngồi bên cạch cô hỏi.
Thật ra hắn không hoi, hắn có thể ngồi, nơi này chính là quán bar,không có vị trí này kia nhất định phải thuộc về người nào.
Vũ Tình không để ý đến hắn, cô tiếp tục uống rượu của mình.
"Đừng uống nữa..., nếu cô tiếp tục uống như vậy sẽ rất dễ uống say"
Người đàn ông thấy cô không để ý tới mình, hắn cũng không hề thấy lúngtúng, thấy cô lại uống rất nhiều ly rựơu, hình như nếu không uống saythì sẽ không bỏ qua mà tiếp tục uống.
Hắn cầm ly rượu cô vừa mới rót đầy lấy đi, khuyên cô không nên uống nữa.
"Anh là ai, trả tôi rượu, tôi với anh không quen biết, khuyên anh đừngchông nom chuyện của tôi"
Vũ Tình đã uống say khá nhiều, có cảm giác có hai người, không là bangười, cũng giống như bốn người, cô nhắm mắt lại rồi lại mở mắt, hắnlại biến thành một người, người đàn ông này là ai, từ nơi nào xuấthiện, mặc kệ cô uống rượu hay không uống rượu làm cái gì.
Cô rất không cao hứng nên nhào qua muốn cướp kia về mình, người đànông nhìn cô nhào tới, hắn giang tay ôm cô vào ngực, đối với việc ôm ấpyêu thương hắn đang cầu còn không được đây, Vũ Tình cũng không muốnđược ôm ấp yêu thương, cô chỉ là muốn đoạt lại ly rượu của mình, chỉlà cùng lúc bổ nhào về phía trước, cô tựa như con cừu nhỏ rơi vào lòngngực sói xám lớn, tối nay cô nhất định trở thành thức ăn ngon trongmiệng hắn...
Câu nói đầu tiên của cô làm cho anh rất phẫn nộ.
Ánh mắt của anh chứa đầy tà khí, Tô Thiển Hạ một cước đá anh đến bêntrong giường, cô đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, trên bàn trước sopha để hai đĩa trái cây, cô nhàn nhã cầm trái cây ăn.
"Có muốn làm nam sủng của tôi hay không vậy?"
Thấy anh không nói lời nào, cũng không thể ở chỗ này hao tổn sức lựcnhư vậy, thật là lãng phí thời gian.
Cô định mở đầu nói chuyện để phá vỡ không khí trầm mặc này.
"Cô còn dám nói, cầm trái cây bưng lại đây, tôi cũng muốn ăn"
Ở trên thương trường có thể anh lãnh khốc vô tình, còn cô thì sao, anhcó chút hết cách với cô, nhìn cô ăn trái cô, cái miệng nhỏ nhắn đỏhồng càng thêm mê người, gióng như hai đĩa trái cây này là cực phẩm mĩvị nhân gian, làm cho anh cũng rất muốn ăn.
"Anh qua đây đi, tôi bị giày vò rất mệt mỏi, để cho tôi nghỉ ngơi mộtlát, anh xem nơi này là nơi nào, tới đây ngồi chúng ta cùng ăn, ở trêngiường, chả nhẽ anh muốn phục vụ tôi?"
Cô nháy mắt nhìn anh phóng điện, thần thái lười biếng kiều mị khôngchút nào phải nghe lời anh nói mà đứng dậy. Anh tức giận phẫn nộ,nhưng mà anh không muốn phản bác.
Anh trầm mặt từ trên giường đi tới chỗ trống bên cạch cô ngồi xuốngkhông ngờ ngồi vào chính là vũng nước lạnh.
Vũng nước này ở đây ra?
" Tô Thiển Hạ, cô dám trêu chọc tôi?"
Giọng nói của anh rất lớn, đánh về phía Tô Thiển Hạ, Tô Thiển Hạđáng thương bị anh đè ở trên ghế sopha.
"Không có, tôi không hề biết vũng nước ở nơi đó, không phải chỉ làvũng nước thôi sao, anh lớn tiếng la hét làm cái gì? Đứng lên thay đổivị trí ngồi không phải xong rồi sao"
Tô Thiển Hạ nháy mắt, mặt vô tội, cô hái nho lột vỏ, xong cầm quả nho đưa tới miệng Tần Trác Luân, Tần Trác Luân không ngờ cô sẽ làm như vậy, cô thật đúng là đủ bình tĩnh, nếu đổi lại là người khác, nhấtđịnh không dám càn rỡ như thế, cũng không lo lắng đút anh ăn nho.
Bên dưới là thân thể mềm mại truyền đến mùi hương cơ thể nhàn nhạt,khiến cho tâm chí anh có chút phiêu đãng.