Thời tiết hôm nay rất lạnh, mặc nhiều quần áo quả thực rất ấm áp, nhưng mà cũng không thoải mái lắm.
"Cô tới đây làm cái gì?" Cao Cầm Nhã căn bản cũng không ngủ, hiện tại cô cảm thấy mưu kế này của mình đúng là ngu ngốc muốn chết. Ngày ngày nằm trên giường bệnh giả chết thật khó chịu.
"Nghe thấy tin tức Cao tiểu thư gặp tai nạn xe cộ, cho dù không phải là bạn tốt lắm nhưng cũng nên tới thăm cô chứ!" Tống Tâm Dao đỡ bụng đi tới ngồi xuống ghế.
"Nhìn thấy bộ dáng tôi lúc này có phải cô rất vui vẻ hay không?" Cao Cầm Nhã cười lạnh, Tống Tâm Dao thật đúng là biết đùa, cô cũng không cần cô ta phải đồng tình.
"Vui vẻ? Cô xảy ra tai nạn xe cộ đã đủ đáng thương rồi, tại sao tôi có thể bỏ đá xuống giếng chứ? Cô nói vậy là thế nào?" Lấy trái cây bên cạnh, cầm dao từ từ gọt. Chỉ chốc lát sau, vỏ quả táo đã rơi vào trong thùng rác.
"Ăn quả táo này đi!" Đem quả táo trong tay đưa tới trước mặt cô ta, cô ta vẫn nở nụ cười lạnh như cũ.
"Cô cho rằng tôi bị ngu sao? Chắc hẳn quả táo này cũng đã bị cô hạ độc rồi!" Cao Cầm Nhã quay đầu, không để ý tới sự tốt bụng của cô.
"Độc? Chính cô nhìn tôi gọt, còn có độc sao?" Tống Tâm Dao cười nhạt, người phụ nữ này có phải quá đa tâm hay không?
"Khó đảm bảo là trên tay cô có độc trước hay không." Cao Cầm Nhã tựa vào giường bệnh, thấy chân còn bị treo ngược ở trên kệ, hạ chân chân từ trên kệ xuống, đặt lên trên giường. Đặt lên trên cao lâu như vậy, chân của cô đã sớm tê rần.
"Cao tiểu thư, chân của cô không phải bị thương sao? Vậy mà vẫn có thể vận động tự nhiên như thế xem ra khôi phục cũng không tệ!" Cô đã sớm nhìn ra, trên người cô ta trừ trên trán có chút vết thương ngoài da, cũng không có vết thương nào khác.
"Đúng vậy! Tôi cũng cảm thấy tôi khôi phục rất nhanh. Có lẽ ông trời thương tôi, muốn cho tôi mau chóng khỏe lại!" Cô cười nhạt, đưa bàn tay quấn đầy băng gạc ra vuốt vuốt chân.
"Xem ra tay của Cao tiểu thư cũng khôi phục rất nhanh!" Người phụ nữ này, thật không che giấu chút nào sao, vẫn to gan đưa tay đưa chân như thế, cũng không sợ ký giả chụp được sao.
Những ký giả đứng phía ngoài kia thấy một màn như vậy không biết sẽ có cảm tưởng gì.
"Đúng! Tôi cũng cảm thấy rất nhanh, mới được có hai ngày, tay và chân đều tốt lên rất nhiều. Bác sĩ còn nói muốn làm chiếu chụ cái gì đó, xem ra hiện tại cũng không cần nữa rồi!" Cao Cầm Nhã dứt khoát từ trên giường bò xuống, đi tới bên cửa sổ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ở bên ngoài vẫn thoải mái hơn!
"Cao tiểu thư, cô nói hôm đó lúc từ nhà họ Cung ra ngoài, mới xảy ra tai nạn xe cộ. Thật ra tôi rất muốn nghe rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?" Tống Tâm Dao cũng đi tới bên cửa sổ, liếc mắt nhìn ra xa, bọn họ tới rồi!
"Cô muốn biết sao? Thật xin lỗi tôi không thể nói cho cô biết, chỉ là tôi thật ra rất muốn đứa bé trong bụng cô." Cô ta đột nhiên xoay người lại, trong mắt tràn đấy ác độc, thù hận.
"Nếu như Cao tiểu thư không ngại, chờ khi em bé ra đời có thể nhận cô làm mẹ nuôi!" Tống Tâm Dao rất rộng rãi nói.
"Mẹ nuôi? Cô nghĩ là tôi cần sao? Cô biết tôi muốn làm cái gì sao?" Tống Tâm Dao lắc đầu một cái.
"Tôi muốn cô phải chết, đoạt lấy Cung Hình Dực, nếu như anh ta không muốn, tôi sẽ hủy hại anh ta. Cao Cầm Nhã tôi muốn có người đàn ông nào, bất luận là ai cũng đừng hòng lấy được. Coi như anh ta có yêu cô như thế nào đi nữa, vậy thì có thể làm gì? Chỉ cần cô chết, anh ta sẽ là của tôi." Cao Cầm Nhã đột nhiên bóp cổ Tống Tâm Dao đẩy cco ra phía ngoài cửa sổ.
"Cao. . . . . .Cao tiểu thue. . . . . .Cô . . . . . . Cô đừng. . . . . . Đừng xúc động. . . . . ." Cổ đang bị bóp, chỉ cần nói chuyện cô cũng cảm thấy thật khó khăn.
"Kích động? Tôi biết rất rõ tôi đang làm cái gì. Cô có biết từ nơi này ngã xuống, cô sẽ biến thành hình dáng ra sao không? Ðừng nói chỉ có cô sẽ chết, ngay cả đứa bé trong bụng cô cũng sẽ mất mạng!" Cao Cầm Nhã cười lạnh, Tống Tâm Dao tự mình chuốc lấy phiền phức, cô đang lo lắng không có cơ hội đến gần cô ta thế nhưng cô ta lại tự mình đưa tới cửa.
"Cô. . . . . . Cô. . . . . . Cô không . . . . . . Không nên như vậy!" Hai chân Tống Tâm Dao đã cách mặt đất, không ngờ Cao Cầm Nhã lại khỏe như vậy, lại có thể nhấc được người cô lên. Hiện tại cô còn có thai, cân nặng đã tăng lên rất nhiều, đã hơn một trăm cân. Hơn nữa còn có áo khoác dầy cộm nặng nề, khoảng tầm đã tới cân. Mà người phụ này lại có thể dễ dàng nâng cô lên như vậy.
Ký giả ngoài cửa, đều nhìn đến choáng váng mặt mày. Vết thương trên người Cao Cầm Nhã đều là giả sao? Mục đích của cô ta chỉ là muốn cổ phiếu của Tử Mị ngã giá thôi sao?
Mà cô ta lại muốn Tống Tâm Dao phải chết, nếu như vậy thì Tống Tâm Dao là người tốt rồi. Cô ấy có ý tốt tới thăm Cao Cầm Nhã, nhưng không nghĩ đến, Cao Cầm Nhã sẽ làm như vậy. Thế thì bọn họ thật không nên để cô đi vào trong, nhưng nếu như không để cô vào thì bọn họ không có khả năng lấy được tin tức có giá trị như vậy .
Tin tức này mà được thông báo ra ngoài, Cao Cầm Nhã và Cao Hùng không những không thể trở thành người thắng trong trận đánh này, hơn nữa còn có thể đâm cho bọn họ một nhát chí mạng.
"Tôi vốn đang lo lắng, không có cách nào tiếp cận với cô, nhưng mà, cô biết không? Ông trời cũng đang giúp tôi, để cho tôi thoát khỏi một vụ tai nạn xe cộ như vậy, quên nói cho cô biết tai nạn xe cộ lần này cũng là tôi tự mình bày kế. Nếu như không làm như vậy, thì sau này tôi không biết làm cách nào đối đãi với Cung Hình Dực." Tống Tâm Dao nhìn Cao Cầm Nhã. Người phụ nữ này, thật sự điên rồi, lại có thể lấy mạng mình ra đặt cược đùa giỡn.
"Cô. . . . . . tại sao. . . . . . Tại sao cô phải làm như vậy?" Cô ho khan một tiếng, cảm giác sắp hít thở không thông.
"Tại sao? Muốn biết đúng không? Như vậy tôi sẽ cho cô biết. Là tôi hận, tôi hận cô xuất hiện, đoạt mất Cung Hình Dực, hận cô xuất hiện khiến Cung Hình Dực ra tay đoạt mất Cao thị, tặng cho cha cô. Tôi hận, hận tại sao cô có thể khiến Cung Hình Dực chịu được hơn bốn giờ đứng trong bão tuyết, chỉ vì cầu xin sự tha thứ của cô." Cao Cầm Nhã ghen tỵ muốn chết. Tại sao Cung Hình Dực không thể đối xử với cô như vậy?
Cô kém Tông Tâm Dao ở chỗ nào? Bất luận là bề ngoài, gia thế, thân phận, trình độ học vấn nếu so với Tống Tâm Dao cô đều tốt hơn gấp mấy trăm lần, mấy vạn lần.
Chỉ vì cô ta sinh cho anh một đứa con trai sao? Cô cũng có thể dinh mà, tại sao cô lại kém cô ta chứ?
"Tôi với. . . . . . Cùng Hình Dực. . . . . . Là . . . . . Là thật lòng. . . . . . Thật lòng yêu nhau. . . . . . , Tại sao? Tại sao? Cô chính là không. . . . . . Không muốn. . . . . . Nhìn. . . . . .Nhìn lại sao?" Cô nắm lấy hai bên khung cửa sổ, tránh cho chính mình không cẩn thận sẽ bị cô ta đẩy xuống.
"Yêu nhau? Ha ha ha. . . . . .Đừng có nói chữ yêu trước mặt tôi, như vậy tôi chỉ có thể đấy cô xuống nhanh hơn." Cô ta giả bộ đấy cô một cái. Một nửa cơ thể Tống Tâm Dao đã vượt ra phía ngoài.
Đột nhiên. . . . . .
Cao Cầm Nhã kêu khẽ một tiếng, buông lỏng tay, Tống Tâm Dao ngã ra ngoài của sổ. . . . . .
"A. . . . . ." Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng kêu sợ hãi của Tống Tâm Dao. Cao Cầm Nhã ngã trên mặt đất không dám đi xem. Mới vừa rồi cô rõ ràng nhìn thấy mặt Tống Tâm Dao biến thành đầu rắn. Hơn nữa còn là màu đỏ rực.
Cô sợ đến toàn thân phát run, chẳng lẽ là cô nhìn lầm sao? Tại sao lại thấy đầu Tống Tâm Dao biến thành đầu rắn?
Ký giả ngoài cửa cũng sợ ngây người, Cao Cầm Nhã thật sự đẩy Tống Tâm Dao xuống lầu?
Sau đó ba người Dạ Thiên, Cung Hình Dực và Kỳ Kỳ cũng đến. Vừa xuất hiện tại cửa đã thấy tất cả ký giả đều kinh ngạc ngây người nhìn vào trong phòng bệnh, bọn họ lập tức cảm thấy có chuyện không ổn. Cung Hình Dực đẩy tất cả ký giả ra, rồi sau đó liền đẩy cửa đi vào, nhưng không thấy Tống Tâm Dao đâu, chỉ thấy Cao Cầm Nhã ngã trên mặt đất.
Nhìn cửa sổ mở, một đôi tay nhỏ bé đang từ từ tuột xuống anh nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, lại thấy Tống Tâm Dao đang khó khăn nắm lấy một bên khung cửa sổ.
"Dao Dao. . . . . ." Cung Hình Dực hét lên một tiếng, vội vàng vươn tay kéo lên tránh cho cô lại rơi xuống.
"Mẹ. . . . . ." Kỳ Kỳ nghe thấy tiếng Cung Hình Dực kêu, cũng chạy tới bên cửa sổ thì thấy Tống Tâm Dao đang treo ngược bên dưới, sợ đến suýt nữa ngất xỉu.
Không biết là ai đã báo cảnh sát, chẳng bao lâu sau cảnh sát đã tới bệnh viện, hình như là ký giả ngoài cửa sợ có chuyện xảy ra nên đã lập tức báo cảnh sát. Khi cảnh sát đến, Tống Tâm Dao vẫn chưa được kéo lên.
Dạ Thiên cũng tới giúp một tay. Triệu Tâm Nguyệt mua đồ trở về nhìn thấy trong phòng bệnh vô cùng rối loạn, Tống Tâm Dao được Cung Hình Dực kéo lên nhưng mà kéo nửa ngày cũng chưa lên được, sợ đến hôn mê bất tỉnh.
Dạ Thiên và Cung Hình Dực cùng hợp lực kéo Tống Tâm Dao lên. Tống Tâm Dao nhìn thấy người kéo mình lên là Cung Hình Dực, nắm chặt lấy quần áo anh, toàn thân vẫn còn run rẩy.
Cung Hình Dực ôm cô vào trong ngực, an ủi.
"Không sao! Không sao!" Nhẹ nhàng vỗ lưng cô, hi vọng có thể an ủi cho cô yên tâm hơn một chút.
"A. . . . . ." Cô đột nhiên buông Cung Hình Dực ra, đưa tay ôm bụng.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Vì muốn cho màn diễn xuất này giống như thật hơn, Kỳ Kỳ còn khóc ra nước mắt.
"Bụng tôi đau quá, em bé, em bé giống như, sắp sinh!" Tống Tâm Dao che bụng, đau đớn ngồi trên mặt đất, cảnh sát thấy thế, còng tay Cao Cầm Nhã lại, dẫn cô ta rời khỏi bệnh viện, các ký giả cũng đi sau bọn họ, muốn hỏi Cao Cầm Nhã tại sao muốn làm như vậy.
Tống Tâm Dao được đẩy vào hòng sinh, nhưng rất nhanh đã lại ra ngoài, khi bọn họ đi ra, Ngự Hành Phong đã xóa bỏ đoạn trí nhớ này của tất cả nhũng người có mặt.
"Tống Tâm Dao chảy rất nhiều máu."
"Tống Tâm Dao chảy rất nhiều máu." Mấy bác sĩ và y tá đều lặp lại lời nói của Ngự Hành Phong
“Mặc dù bảo vệ được đứa bé, nhưng mà tình huống vô cùng nguy kịch, cần lập tức đưa tới bệnh viện lớn ở thành phố X." Bác sĩ vừa lặp lại câu nói này, Ngự Hành Phong liền đánh một cái vào đầu bọn họ.
“Nhanh lên, đi chuẩn bị xe, liên lạc với sân bay, đặt vé máy bay chuyến sớm nhất, đưa Tống Tâm Dao tiểu thư đến thành phố X, tiếp nhận điều trị." Bác sĩ vội vàng nói với y tá bên cạnh, ngoài phòng sinh, mọi người đều loay hoay xoay quanh.
Cung Hình Dực và Dạ Thiên nhìn nhau cười một tiếng, Dạ Thiên mở laptop ra nhìn thị trường chứng khoán đã tăng trở lại, lúc này mới yên tâm một chút.
Bây giờ đã có thể đưa Cao Cầm Nhã vào tù rồi, nhưng như vậy chưa thể toại nguyện, chắc hẳn sau một thời gian là cô ta có thể ra ngoài. Hiện tại phải xem ký giả có thể phát tán hiện trường mình thiết kế ra ngoài hay không, nếu như những hình ảnh đó bị tung ra ngoài, chắc hẳn tình hình sẽ không giống nhau.
"Cạn chén!" Trong phòng bệnh của Cung Hình Dực ở thành hố X, Hồng Nguyệt và Loan Đao cũng đã biến thành bộ dáng lúc trước, Ngự Hành Phong cũng đã trở lại bộ dáng anh tuấn tà mị ban đầu. Khi vừa bước chân vào bệnh viện cũng đã mê đảo vô số người.
Cung Thiên Kích cuối cùng cũng bớt lo lắng. Chỉ là cho đến bây giờ Cung Hình Dực vẫn chưa tỉnh lại, mấy ngày nay bụng Dao Dao đã bắt đầu hơi đau, hình như có dấu hiện sẽ sinh sớm.
Nếu như Cung Hình Dực vẫn không tỉnh lại chỉ sợ sợ anh sẽ lại một lần nữa bỏ qua thời khắc đứa bé ra đời.
« Hành Phong, lần này nếu như không có cậu ra tay giúp đỡ, sẽ không thể giải mưu kế của Cao Cầm Nhã trong thời gian ngắn như vậy. Hơn nữa lại còn có thể cho cô ta vào tù. » Chiêu này mặc dù có chút ngoan độc, nhưng mà nếu như bọn họ không làm như vậy thì Cao Cầm Nhã có thể sẽ càng độc ác hơn. Chính cô ta đã tạo ra một vụ tai nạn xe cộ, còn bọn họ chỉ là đi tìm Hồng Nguyệt đóng giả làm Tống Tâm Dao, để cho cô ta lộ ra cái đuôi hồ ly mà thôi.
« Để tôi xem vết thương của Cung Hình Dực cho ông ! » Anh cùng Cung Thiên Kích cũng không có tình cảm tốt lắm nhưng với Cung Hình Dực lại là sống chết chi giao. Cung Hình Dực là bạn bè thật sự thân thiết, nếu như không có anh ta, anh nghĩ là lần gặp mặt lần đầu tiên ấy anh đã chết trong tay những tên trưởng lão kia.
« Được ! » Cung Thiên Kích tin tưởng anh sẽ có biện pháp khiến cho Cung Hình Dực tỉnh lại.
Tống Tâm Dao ngồi yên trên ghế sofa. Mấy ngày nay em bé rất không ngoan, mỗi ngày đều làm cô đau đớn mấy lần, mỗi lần cô đều nghĩ là mình sắp sinh, nhưng mà em bé lại cũng không muốn ra ngoài.
Hình như là con đang chờ Cung Hình Dực tỉnh lại, đợi đến khi anh tỉnh lại nó mới nguyện ý ra đời.
« Em gái à, sao em có thể không ngoan như vậy ? Mau ra ngoài này đi, chơi đùa với anh này, anh trai có quà tặng cho em đó !~ » nói xong, Kỳ Kỳ lấy viên dạ minh châu từ trong túi của mình ra. Phòng bệnh vốn không sáng lập tức sáng sủa hơn rất nhiều.
« Kỳ Kỳ, con lấy thứ này ở đâu vậy ? » Tống Tâm Dao nhìn dạ minh châu trong tay con, thật là xinh đẹp !
Kỳ Kỳ tại sao có thể có một viên dạ minh châu như vậy ?
« Là cha nuôi tặng cho con, con muốn đưa cho em gái. Về sau ban đêm lúc em gái ngủ cũng sẽ không sợ nữa ! » Kỳ Kỳ ngây thơ cười, tin tưởng viên dạ minh châu này, có thể bảo vệ em gái. Bở vì nó rất tin tưởng Ngự Hành Phong.
« Cha nuôi nào ? » Tống Tâm Dao không nhớ Kỳ Kỳ có cha nuôi từ khi nào. Hình như nó chỉ có một cha ruột là Cung Hình Dực thôi mà, cô cũng không hề cho nó đi tìm cha nuôi .
« Chính là cha nuôi Ngự ! » Nó chỉ vào Ngự Hành Phong đang bắt mạch cho Cung Hình Dực, « Hì hì » cười một tiếng.
«Tiểu quỷ nhà con ! »
« Tôi đã kiểm trac ho anh ấy rồi, là bởi vì tuyết đã xâm nhập vào trong thân thể, ở ngực đã kết thành một lớp băng, nếu như lớp băng mỏng đó không tiêu tan, anh ấy cũng sẽ không thể tỉnh lại. » Ngự Hành Phong cũng đang xem xét xem có phải quay về xà giới, đem viên xà đảm ngàn năm kia cho anh ấy ăn hay không.
« Vậy phải làm thế nào ? » Nếu như Cung Hình Dực vẫn bất tỉnh, đứa bé lại không nguyện ý ra đời, như vậy, Tống Tâm Dao sẽ bị hành hạ.
« Loan Đao, mang lệnh bài của ta trở về xà giới một chuyến, đến chỗ trưởng lão đem viên xà đảm ngàn năm kia tới đây. » Hồng Nguyệt cùng Loan Đao liếc mắt nhìn nhau. Chuyện này không tốt lắm đâu !
« Vương…. » Hai người đồng thời kêu, xà đảm ngàn năm này, là đặc biệt chuẩn bị cho Ngự Hành Phong, nếu như sau này anh có chuyện gì, viên xà đảm có thể bảo vệ được tính mạng.
« không cần nhiều lời, mau đi đi ! » Loan Đao cũng không thể làm gì khác hơn là nhận lấy lệnh bài của anh, hóa thành làn khói tiêu tán trong không khí.
Tống Tâm Dao trợn mắt há mồm. Đây là loại ma thuật gì vậy ? Sao có thể thần kỳ như vậy ?
Qua nửa giờ, Loan Đao mới đem một hộp gấm trở lại, Ngự Hành Phong nhận lấy hộp gấm, trong phòng bày ra cảnh giới, người bên ngoài cũng không thể thấy tất cả mọi chuyện bên trong , chỉ thấy cảnh tượng bọn họ ngồi ở bên trong nói chuyện trời đất gì đó mà thôi.
Ngự Hành Phong đem hộp gấm trong tay mở ra, viên xà đảm kia hấp thu linh khí giữa trời và đất, ngoại trừ việc có thể làm thân thể thêm tráng kiện khỏe mạnh, còn có thể trừ độc. Người ở xà giới sau khi ăn vào, sẽ làm công lực của bọn họ tăng lên nhiều lần, người bình thường ăn vào sẽ không cảm thấy mệt mỏi.
Ngự Hành Phong đem xà đảm bỏ vào trong miệng Cung Hình Dực, trực tiếp sử dụng xà thuật để cho anh nuốt xuống. Khi vào trong thân thể anh mới sử dụng công lực làm viên xà đảm vỡ ra. Sau đó từ trong miệng Cung Hình Dực dần dần tràn ra một chút sương trắng.
Tống Tâm Dao nhìn tất cả mọi việc trước mắt, chỉ cảm thấy càng thêm thần kỳ. Người đàn ông này, thật sự là rắn sao ? Nhưng mà người rắn này lớn lên cũng thật quá mức xinh đẹp rồi !
Trước kia, cô sợ nhất chính là rắn, không thể tin được người rắn trước kia chỉ xuất hiện trong phim lại đang xuất hiện tại nơi này.
thật khiến cho người ta khó mà tin tưởng. trên thế giới này thế nhưng lại tồn tại người rắn.
"Để cho anh ấy điều dưỡng thêm một thời gian nữa, sẽ tỉnh, ánh mắt cũng không có bất cứ chuyện gì, chúng tôi trở về đây!" Anh ra ngoài đã lâu, cũng nên trở lại nơi thuộc về bọn họ rồi.
"Nhanh như vậy sao!" Dạ Thiên nghĩ là bọn họ sẽ đợi đến khi Cung Hình Dực tỉnh lại, mới trở về.
"Ở đây một ngày, đối với chúng tôi là một năm, cho nên tôi đã đi hai năm rồi!" Ngự Hành Phong cười nói, thật ra thì một ngày ở đây, trôi qua rất nhanh, mà ở xà giới, một ngày so với ở bên ngoài còn lâu dài hơn rất nhiều.
"A —"Dạ Thiên có chút lo lắng, như vậy bọn họ đi vào đó mấy giờ, không phải là đã mấy ngày rồi sao?
"Anh yên tâm, mọi người đi vào đó sẽ không có cảm giác thời gian đã trôi qua nhanh vậy đâu, bởi vì mọi người là người, chúng tôi là xà, cũng không giống nhau!" Ngự Hành Phong vỗ vỗ vai Dạ Thiên. Người đàn ông này rất trực sảng, anh thích tính tình như vậy.
"Thì ra là như vậy, đừng ở mãi trong xà giới, có thời gian cũng nên ra ngoài chơi, cho dù không gặp gỡ bạn bè như chúng tôi, cũng nên tới thăm Kỳ Kỳ cùng em bé sắp sinh. Hai người bọn họ đều có thể là con nuôi của anh đó, thêm một cô con gái nuôi nữa!" Ngự Hành Phong gật đầu một cái, ba người bọn họ lại hóa thành ba làn khói màu sắc khác nhau, tiêu tán trong không khí.
Trong phòng bệnh, tất cả mọi thứ đều trở về như lúc ban đầu, giống như tất cả đều chưa từng xảy ra. Lôi Vũ Minh nằm ở trên ghế sa lon, lúc này mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, dụi dụi mắt: "Tại sao tôi lại ngủ thiếp đi?" Anh thế nào lại có thể ngủ nhanh như vậy? Rõ ràng anh còn đang nói chuyện phiếm cùng Tống Tâm Dao mà.
"Anh đã ngủ hơn nửa giờ rồi, nếu như mỏi mệt thì mau đi về nghỉ ngơi đi!" Tống Tâm Dao nhìn anh một cái nói. Thật ra thì tất cả đều là do Ngự Hành Phong làm, anh ấy không thể để cho quá nhiều người nhìn thấy mình xuất hiện.
"Kỳ Kỳ, Dạ Thiên, hai người về rồi à!" Trí nhớ Lôi Vũ Minh bây giờ chỉ đang ở lúc nói chuyện cúng Tống Tâm Dao.
"Vâng!" Kỳ Kỳ chạy tới bên giường bệnh của Cung Hình Dực, theo dõi động tĩnh của anh.
"Mẹ, tay của cha đang cử động này!" Tống Tâm Dao cũng đứng dậy, được Dạ Thiên đỡ đi qua, ánh mắt Cung Hình Dực cũng đang nhấp nháy, từ từ ánh mắt của anh cũng mở ra, trên mắt vẫn còn đeo băng gạc.
"Dao Dao. . . . . ." Trong miệng anh có chút khô khốc, mở miệng gọi tên người đầu tiên, cũng là Tống Tâm Dao.
"Hình Dực, rốt cuộc anh đã tỉnh!" Tống Tâm Dao nhận lấy ly nước Dạ Thiên đưa tới, cho Cung Hình Dực uống một hớp, khiến anh có cảm giác khá hơn nhiều.
"Ông nội, đã làm ông lo lắng rồi!"
"Tỉnh lại là tốt rồi! Tỉnh lại là tốt rồi!" Cung Thiên Kích cuối cùng cũng thật sự yên tâm.
"Cha, mắt cha có còn đau hay không vậy?" Trên mắt của cha vẫn còn phải băng lại, Kỳ Kỳ có chút lo lắng hỏi. Mặc dù Ngự Hành Phong nói mắt cha sẽ không sao cả, nhưng mà bây giờ vẫn còn phải đeo băng nên nó có chút lo lắng.
"Dạ Thiên, bỏ lớp băng gạc đó ra giúp tôi!"
Tống Tâm Dao kéo Dạ Thiên lại. "Gọi bác sĩ đến đây làm đi! Thuận tiện kiểm tra lại xem thế nào." Không phải là cô không tin tưởng Dạ Thiên không thể tháo lớp băng gạc đó ra, mà là lo lắng thân thể của Cung Hình Dực chưa hoàn toàn khỏe lại.
"Được!" Dạ Thiên đáp một tiếng, sau đó lập tức ra khỏi phòng bệnh, nhanh chóng bắt được một vị bác sĩ đi vào. Bác sĩ sợ đến tái nhợt mặt mày, người đàn ông này thật đúng là quá khỏe.
"Bác sĩ, mau kiểm tra lại cho anh ấy đi!" Ngủ hơn bốn ngày bốn đêm, cuối cùng Cung Hình Dực cũng đã tỉnh. Bác sĩ liền tới bên cạnh, cởi bỏ lớp băng gạc trên mắt cho anh, kiểm tra lại toàn bộ thân thể một lần.
"Không sao rồi! Mắt cũng không có vấn đề gì, thân thể cũng khôi phục rất nhanh, so với trước kia còn có dấu hiệu mạnh khỏe hơn. Hiện tại đã có thể xuất viện!" Bác sĩ cũng cảm thấy kỳ quái, thân thể của anh ta khôi phục quá nhanh, tỉnh lại đã lập tức khỏe mạnh không còn vấn đề gì. Hơn nữa thân thể so với trước kia hình như còn khỏe hơn!
"Tôi đi làm thủ tục." Dạ Thiên vội chạy ra ngoài, mùi trong bệnh viện thật đúng là không dễ ngửi.
"A. . . . . ." Dạ Thiên mới vừa chạy đi, Tống Tâm Dao lại bưng kín bụng của mình, sắc mặt vặn vẹo. Nhìn vô cùng khổ sở.
"Hình như sắp sinh rồi!" Triệu Tâm Nguyệt thấy thế vội chạy tới đỡ Tống Tâm Dao.
"Ông còn ngẩn người ra đó làm cái gì? Còn không mau cho người chuẩn bị phòng sinh?" Cung Hình Dực thấy bác sĩ đứng ngẩn người ở đó, liền quát.
Lúc này, bác sĩ mới lảo đảo nghiêng ngả chạy ra ngoài, Cung Hình Dực từ trên giường nhảy xuống, ôm lấy Tống Tâm Dao, chạy tới phòng sinh.
"Dao Dao, không sao, lập tức có thể tới phòng sinh rồi." Anh mới vừa tinhe lại, con lại sắp ra đời, thật sự, anh bị dọa không nhẹ. Đứa nhỏ này không thể chờ thêm một thời gian nữa sao?
Đứa bé này đúng là nôn nóng, cứ thế muốn nhanh chóng ra đới gặp cha mẹ và em trai. Xem ra đợi đến khi Tống Tâm Dao hết tháng cữ, anh phải nhanh chóng chuẩn bị hôn lễ thôi. Con cũng đã có hai đứa rồi, thật sự nếu như vẫn không chuẩn bị hôn lễ thì thật không biết phải tới lúc nào mới làm được.
Ôm Tống Tâm Dao đặt lên trên giường trong phòng sinh, Tống Tâm Dao cũng không muốn để cho anh rời đi. Cô thật sự rất sợ. Năm đó khi sinh Kỳ Kỳ, cô đau đớn hai ngày hai đêm. Thật sự có chút sợ, đứa bé này cũng sẽ khó sinh như vậy.
"Yên tâm, anh ở lại với em!" Tống Tâm Dao lúc này mới nhắm mắt lại.
"A. . . . . ." Bụng càng ngày càng đau, bác sĩ cũng đã đi vào , quần áo trên người Tống Tâm Dao cũng đã được y tá thay ra.
Cung Hình Dực nắm thật chặt tay Tống Tâm Dao, hi vọng mình có thể cho cô thêm chút sức lực, dáng vẻ khổ sở của cô khiến cho anh có chút do dự. Về sau có nêm để cô sinh con tiếp hay không, nhìn dáng vẻ khổ sở của cô, lần đầu tiên anh có cảm giác mình thật đáng ghét.
Trước kia cô vẫn luôn la hét không muốn sinh con nữa, thế nhưng anh lại vẫn làm cho cô mang bầu đứa bé. Anh nhớ cô đã từng nói qua chuyện khi cô sinh Kỳ Kỳ, cũng đã đau đớn khoảng hai ngày.
Khi cô sinh Kỳ Kỳ, anh không có ở bên cạnh cô, bỏ lỡ thời điểm đứa con đầu tiên của bọn họ ra đời, hiện tại đến đứa bé này, anh không muốn bỏ qua!
"Cung Hình Dực. . . . . . A. . . . . . Cái tên. . . . . .khốn. . . . . . Khốn kiếp. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi nói cho. . . . . . Nói cho anh biết. . . . . . Sinh. . . . . . Sinh xong. . . . . . đứa bé này. . . . . .Tôi. . . . . . Tôi sẽ không. . . . . . Không sinh nữa. . . . . . Đau chết. . . . . . Đau chết tôi rồi!" Tống Tâm Dao đau đến trên trán đổ đầy mồ hôi, không phải người ta đều nói là lần đầu tiên sinh sẽ rất đau, lần thứ hai sinh sẽ không đau đớn như vậy nữa sao?
Tại sao vẫn đau thế này, giống hệt lúc sinh Kỳ Kỳ.
"Được! Sinh xong đứa này, chúng ta sẽ không cần sinh thêm đứa nào nữa!" Tống Tâm Dao gian nan gật đầu một cái, nắm thật chặt tay Cung Hình Dực, còn một cái tay kia nắm thật chặt ga giường.
Cung Hình Dực cảm thấy khoảng thời gian này so với mười năm còn lâu hơn. Đứa bé mãi cũng không ra được, Tống Tâm Dao cũng không biết đã đau đến hôn mê mấy lần rồi, đau đến tỉnh lại, nhưng đứa bé vẫn chưa sinh ra được.
"Đứa bé, con mau đi ra đi, đừng hành hạ mẹ con nữa!" Cung Hình Dực có chút bất đắc dĩ nói với bụng tròn vo của Tống Tâm Dao
Đứa bé vẫn chưa được chín tháng, tại sao đã sinh non rồi?
"Tại sao lại sinh sớm như vậy, không phải còn hơn một tháng nữa mới đến tháng thứ mười sao?" Cung Hình Dực hỏi bác sĩ bên cạnh.
"Có thể là do thời gian trước cô ấy bị vấp ngã, lại thêm mấy ngày trước, bị cảm lạnh, đứa bé không chịu nổi khí lạnh của cơ thể mẹ cho nên muốn ra ngoài sớm, hoặc là có nguyên nhân gì đó, khiến đứa bé muốn ra đời sớm." Đến bây giờ bác sĩ cũng không hiểu rõ lắm, mới vừa rồi nhìn cô vẫn còn rất tốt, thế nào mà vừa nói sinh đã sinh rồi.
"Có biện pháp gì không? Để đứa bé mau ra ngoài đi, đừng hành hạ vợ tôi mãi như vậy nữa." Cung Hình Dực nhìn cô khổ sở, trong lòng cũng khó chịu.
"Có, sinh theo kiểu giải phẫu (c-section)." Bác sĩ mới vừa nói xong, Tống Tâm Dao liền bắt đầu la to nói lớn.
"Khốn kiếp. . . . . . Tôi muốn sinh tự nhiên. . . . . . Nếu như anh. . . . . . Dám để cho tôi sinh kiểu giải phẫu (c-section). . . . . .thì. . . . . . Đừng nghĩ cùng. . . . . . Cùng. . . . . . Cùng tôi. . . . . . Kết hôn với tôi nữa!" Trên bụng có một cái sẹo, cô mới không cần, cho dù có đau hơn nữa, cô cũng muốn sinh tự nhiên. Năm đó khi sinh Kỳ Kỳ, bác sĩ cũng nói với cô, có muốn dùng phương pháp giải phẫu (c-section) hay không, ông bác sĩ kia cuối cùng cũng bị cô mắng.
"Được! Được!Được! Chúng ta sinh tự nhiên, em đừng tức giận nữa!" Tống Tâm Dao lúc này, trái một câu khốn kiếp, phải một câu khốn kiếp, Cung Hình Dực cũng không để ở trong lòng, mà y tá bên cạnh thì xem biểu hiện lúc này của Cung Hình Dực trở thành đề tài, chuyện này truyền ra nhất định sẽ là tin tức tốt.
Trong bệnh viện có rất nhiều người biết Cung Hình Dực, nhất định rất muốn nghe, xem ra bọn họ lại có thể kiếm thêm tiền.
"Dao Dao, nếu như không chịu được, em phải nói ra! Biết không?" Tống Tâm Dao hiện tại không còn hơi sức mắng chửi người, chờ sau khi em bé ra đời, cô nhất định phải mắng chửi Cung Hình Dực một trận.
A A, cô đã không thể chịu thêm nữa, nếu đứa nhỏ này thạt sự không muốn ra ngoài, cô sẽ đau chết mất.
"A. . . . . ." Cô sợ hãi kêu , tóc cũng dính hết lên mặt.
"Dùng sức! Dùng sức tiếp đi!" Bác sĩ vẫn luôn miệng nói.
"Thấy đầu của đứa bé rồi, dùng sức thêm chút nữa." Nghe được đã thấy đầu của đứa bé rồi, Cung Hình Dực rất vui mừng, buông tay Tống Tâm Dao ra, vội vàng chạy tới nhìn.
"Tên. . . . . .Tên. . . . . . Khốn. . . . . . A. . . . . ." Lời nói còn chưa dứt, đã lại vang lên tiếng kêu sợ hãi.
Tên đàn ông đáng chết này, rốt cuộc đang nhìn chỗ nào vậy?
"Dao Dao, thấy đầu của bé con rồi, em cố gắng thêm chút nữa đi, em bé sắp ra rồi!" Cung Hình Dực chạy trở lại, hoàn toàn không biết hành động của mình khiến cô tức chết.
Nhiều người như vậy, anh lại dám chạy đi nhìn nơi đó, cô làm sao có thể sống tiếp được nữa chứ.
Tống Tâm Dao nổi nóng, vốn là một tay đang nắm ga giường, lại không biết hơi sức từ đâu tới, trực tiếp kéo tay của anh lại, nặng nề cắn.
"A. . . . . ." Vốn là âm thanh vui mừng, hiện tại biến thành tiếng hô đau đớn của người đàn ông.
Cung Hình Dực nhìn Tống Tâm Dao, nhìn cô sinh con vô cùng rất khổ sở, tạm thời cũng không so đo với cô. Hiện tại rốt cuộc anh cũng biết, Kỳ Kỳ tại sao muốn cắn người, bởi vì nó có một người mẹ cũng thích cắn người, hi vọng đứa bé này sau khi ra đời, sẽ không học hai người bọn họ.
Hai tay anh bây giờ, đều có dấu răng, cũng không hy vọng về sau trên đùi, hoặc là trên người một chỗ, đều bị cắn một lần.
"Đứa bé ra đời rồi!" Bác sĩ cầm cây kéo bên cạnh lên, cắt bỏ cuống rốn, ôm đứa bé tới cạnh hai người.
Nghe thấy tiếng đứa bé "Oa oa" khóc, lại thấy đứa bé bị đánh, Cung Hình Dực tức giận đi tới, ôm đứa bé qua.
"Không muốn sống nữa sao, dám đánh con gái tôi."
"Ngu ngốc, nếu như không đánh con bé, nó sẽ hô hấp khó khăn, không thuận." Tống Tâm Dao thở hổn hển nói. Cung Hình Dực thật sự vẫn cần học thêm một ít kiến thức của phương diện này cho tốt.
Hết chương mới hết Q cơ. Cũng còn khá dài đó.
"Vợ à, em nghỉ ngơi một chút đi, anh đi tắm cho con gái”, hiện tại trên người nó đầy máu, phải mau chóng tắm rửa thay tã lót cho nó.
"Anh giao cho bác sĩ, y tá đi! Anh làm em không yên tâm!" Cho đến bây giờ, không biết anh đã ôm Kỳ Kỳ được mấy lần, Tống Tâm Dao sao dám giao đứa bé cho anh tắm. Nếu như không cẩn thận, đứa bé có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó, cũng không tốt!
"Vợ!" Cung Hình Dực bất đắc dĩ kêu một tiếng, không thể làm gì khác hơn là giao đứa bé cho bác sĩ, cho đến khi bác sĩ tắm rửa sạch sẽ cho em bé bế trở lại, anh mới ôm lấy con. Nhìn đứa bé da dẻ nhăn nhăn nhúm nhúm, đột nhiên nhíu chặt chân mày lại..
"Vợ à, tại sao con bé lại xấu như vậy?" Tống Tâm Dao thật muốn đá bay anh ra chỗ khác.
"Đứa bé nào vừa sinh ra cũng đều như vậy, chờ thêm mấy ngày nữa, nó sẽ trở nên thật đáng yêu." Bác sĩ đứng bên cạnh lại tỉ mỉ giải thích.
Người đàn ông này, xem ra vẫn chưa nhìn thấy đứa bé mới sinh bao giờ, cho nên mới có dáng vẻ như thế này. Vợ của anh ta cũng mệt mỏi muốn chết như vậy rồi mà anh ta vẫn còn ở đây nói này nói nọ.
"Con gái yêu, là cha thân ái a!" Cung Hình Dực vừa định hôn con, lại bị Tống Tâm Dao mắng: "Khốn kiếp, anh trở về xem thật kỹ sách nuôi dạy trẻ em cho tôi. Chỉ được ôm em bé thôi, nếu như anh mà dám hôn con, em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh. Giao đứa bé cho y tá đi." Đáng chết, người đàn ông này rốt cuộc có hiểu là hiện tại em bé không thể hôn được hay không?
Nếu như hôn em bé, vi khuẩn từ miệng cha mẹ sẽ lây sang em bé.
"Được rồi, được rồi! Anh giao con cho y tá, em đừng tức giận!" Cung Hình Dực vội giao em bé cho y tá, cầm khăn bông bên cạnh lên giúp Tống Tâm Dao lau mồ hôi trên trán. Tống Tâm Dao mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, cô đã không còn một chút hơi sức nào nữa rồi. Con đã giao cho y tá cô cũng yên tâm. Nhắm mắt lại hưởng thụ sự phục vụ của Cung Hình Dực.
Thấy cô đã ngủ thiếp đi, Cung Hình Dực đặt một nụ hôn lên môi cô, nói: "Vợ, em vất vả rồi!" Thấy một màn như vậy, y tá cũng rất hâm mộ. Chuẩn bị xong tất cả, mới đẩy Tống Tâm Dao tới phòng bệnh.
Lần này đổi thành Cung Hình Dực là người chăm sóc cả ngày lẫn đêm cho cô. Một tuần sau, Cung Hình Dực đã mua vé máy bay, mang theo Tống Tâm Dao và hai đứa bé trở lại thành phố O.
Tống tâm Dao vốn định trở về nhà, nhưng mà có đánh chết Cung Hình Dực cũng không đồng ý, cuối cùng cô chỉ có thể đồng ý với anh là trở lại nhà họ Cung.
Cung Thiên Kích có thêm một đứa cháu gái, càng vui mừng hơn. Nhà họ Cung bọn họ đã bao nhiêu đời không có bé gái rồi. Hiện tại Cung Hình Dực và Tống Tâm Dao đã sinh cho nhà họ Cung một đứa cháu gái khiến Cung Thiên Kích vui vẻ thật lâu. Mời điều dưỡng tốt nhất cả nước trở lại chăm sóc Tống Tâm Dao, lại mời thêm bảo mẫu chăm sóc cho Cung Điềm Điềm.
Bởi vì khi con bé cười, luôn luôn ngọt ngào, cho nên Cung Hình Dực và Tống Tâm Dao, đặt tên cho con bé là Cung Điềm Điềm.
Lúc ấy hai người bọn họ vẫn còn vì cái họ mà tranh cãi một trận. Cung Hình Dực nói hai đứa bé nên theo họ của anh, nhưng mà Tống Tâm Dao nói, bọn họ vẫn chưa kết hôn, hai đứa nên mang họ Tống của cô trước.
Cuối cùng hai người không thể làm gì khác hơn là rút thăm, người nào rút được thăm có hình là thắng, ai ngờ rút ba lượt, Cung Hình Dực đều rút được thăm có hình, Tống Tâm Dao cũng đành phải đồng ý, để hai đứa bé sửa thành họ Cung.
Kể từ sau khi em gái ra đời, Kỳ Kỳ liền không dựa dẫm, bám theo Tống Tâm Dao nữa. Mỗi tối, cũng không ngủ cùng Tống Tâm Dao nữa, ngược lại lại chạy đến phòng của em gái ngủ.
Cung Hình Dực cảm thấy thật vui vẻ, sớm biết Kỳ Kỳ thương em gái như vậy, anh đã sớm làm cho Tống Tâm Dao mang thai, như vậy anh cũng sẽ không quá khổ cực. Mỗi lần tới nhà họ Tống, luôn phải chịu sự xem thường của Kỳ Kỳ. Hiện tại thì tốt rồi, có con gái, anh lại có thể một mình độc hưởng Tống Tâm Dao cũng không cần lo lắng, sau này, sau khi bọn họ kết hôn, nó cũng sẽ không thể chạy tới phòng của bọn họ quấy rối.
"Anh đi ôm Điềm Điềm đến đây đi, con đói bụng rồi!" Cô cảm thấy, vẫn nên cho em bé uống thêm sữa, lại nói dòng sữa của cô rất nhiều, Điềm Điềm nhỏ như vậy căn bản là uống không hết.
"Được!" Cung Hình Dực rất vui lòng được phục vụ, mỗi khi như vậy anh còn có thể len lén trộm hương.
Trong thời gian Tống Tâm Dao ở cữ, chuyện trong công ty anh chỉ xử lý trong thư phòng khi bọn họ ngủ trưa. Chỉ cần bọn họ vừa tỉnh lại, anh đã lập tức chạy tới chãm sóc.
Mỗi ngày, khi ăn cơm anh đều giúp cô ăn, khi tỉnh dậy anh còn giúp cô rửa mặt. Hiện tại cô vẫn chưa thể đi nhiều, nếu như cô muốn làm gì, ví như khi muốn đi WC, anh sẽ dứt khoát ôm cô đi vào. Làm cho cô hưởng thụ cảm giác được làm nữ hoàng.
Lúc ban ngày, Cung Hình Dực giao con gái cho bảo mẫu, Kỳ Kỳ thì đưa đến nhà trẻ. Vì vậy, trong nhà có chút vắng lạnh. Nhưng mà không thể cứ để Kỳ Kỳ ở nhà được, nó cũng nên giống như những đứa bé khác phải đi nhà trẻ.
"Anh khóa cửa làm gì?" Tống Tâm Dao thấy sau khi anh ôm Điềm Điềm đi vào, liền khóa cửa lại.
"A, anh không khóa mà! Chỉ là đóng cửa lại thôi!" Trong mắt Cung Hình Dực lóe lên một tia sáng, ôm đứa bé đến bên cạnh Tống Tâm Dao, còn mình thì trực tiếp ngồi xuống giường.
"Anh ngồi ở đây làm cái gì?" Cô vẫn không quen với việc anh ở đây khi cô cho con bú.
"Hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, em cho con ăn đi!" Nói xong anh liền nhắm mắt lại, tựa vào bên cạnh hai mẹ con. Thấy anh đã nhắm mắt lại, Tống Tâm Dao mới yên tâm kéo áo lên, bắt đầu cho con ăn.
Cung Hình Dực đột nhiên mở mắt, nói: "Bà xã, chúng ta đã xó hai đứa con với nhau rồi, trước mặt anh mà em cho con bú vẫn cảm thấy xấu hổ sao?" Anh ôm lấy cô, để cho cô tựa vào trong ngực mình.
"K hông phải anh nói mệt mỏi muốn nghỉ ngơi sao?" Tống Tâm Dao có cảm giác người đàn ông này hôm nay hình như có cái gì đó không đúng nha?
"Đúng vậy! Anh rất mệt mỏi!" Cung Hình Dực nhìn môi Tống Tâm Dao, đột nhiên nhích tới gần cô, hôn lên môi cô một cái.
Nụ hôn này rất nhẹ, rất dịu dàng, chỉ là muốn thưởng thức mùi hương của cô, kể từ khi sinh em bé xong, trên người cô luôn có hương sữa, hình như là lúc cho con ăn lưu lại trên người, cũng có thể là do cô quá nhiều sữa.
"Ư ư. . . . . ." Tống Tâm Dao đột nhiên đẩy anh ra.
"Thế nào?" Cung Hình Dực áp môi lên môi cô hỏi.
"Con, Con gái. . . . . ." Cung Hình Dực lúc này mới rời ra một chút, lại phát hiện Điềm Điềm đang mở mắt thật to nhìn hai người bọn họ hoàn toàn quên chính mình đang ở trong lòng mẹ để bú sữa.
"Anh xem anh làm gì này!" Tống Tâm Dao càng ngày càng không biết làm gì với anh, bây giờ mà anh còn nghĩ đến chuyện hôn cô.
Tống Tâm Dao chuyển Điềm Điềm sang bên kia, tiếp tục cho con ăn. Cung Hình Dực lắc đầu một cái, đứa bé này, xem ra so với Kỳ Kỳ càng khó khăn hơn, giống như khi anh đang hôn Tống Tâm Dao, ánh mắt của con bé mặc dù mở to nhưng vẫn có chút uy hiếp.
"Anh làm sao vậy?" Tống Tâm Dao nhìn Cung Hình Dực, thấy anh thở dài tựa vào giường.
"Không có việc gì, em đút cho con ăn đi!" Anh nhắm hai mắt lại, còn hai tuần lễ nữa cô mới hết tháng cữ. Hiện tại anh rốt cuộc cũng phát hiện, có con cũng không phải là một chuyện rất tốt! Có lúc, thật đúng là rất mệt mỏi.
Nhưng mà, nhưng mà trong nội tâm vẫn cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, điểm này khiến cho anh cảm thấy thật vui vẻ. Nếu như có thể luôn hạnh phúc như vậy, anh thật sự rất hi vọng, tất cả mọi chuyện đều có thể tiến hành thuận lợi.
Hôn lễ của hai người, hi vọng sẽ không xuất hiện bất cứ chuyện gì nữa, không hi vọng có bất kỳ ai đến quấy rầy bọn họ, như vậy là đủ rồi.
Trong cục cảnh sát. . . . . .
Cao Hùng cũng không biết, mình đã tìm bao nhiêu người, từ những người bạn trước kia trong giới thương nhân cho tới luật sư, chỉ hy vọng có thể cứu Cao Cầm Nhã ra. Nhưng mà cho tới bây giờ cũng đã hơn nửa tháng, Cao Cầm Nhã vẫn phải ở trong tù. Mặc dù đã chuẩn bị cho cô để có thể ở trong tù thoải mái hơn một chút, ít nhất là không cần ở một chung một phòng giam với những nữ tù nhân khác, nhưng mà cô vẫn cảm thấy cuộc sống như vậy rất khó chịu.
Cung Hình Dực vẫn chưa tố cáo lên tòa án, cứ như vậy thì nếu như chuẩn bị tốt, Cao Hùng rất nhanh sẽ có thể cứu Cao Cầm Nhã ra ngoài.
Nhưng mà kể từ sau khi tin tức từ truyền ra trong bệnh viện, bọn họ đi tới chỗ nào, cũng bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ, không có công ty lớn nào nguyện ý giúp Cao Hùng.
Ông thậm chí còn lấy ra % tiền lời cổ phần của công ty Tống thị, chỉ cần có thể cứu Cao Cầm Nhã ra, như vậy là đủ rồi.
Cổ phần trong tay ông cũng đã bán đi rồi, nhưng giá tiền lại bị đối phương hạ xuống đến thấp nhất, bất đắc dĩ, Cao Hùng vẫn phải đêm cổ phần bán ra ngoài.
Vài triệu bán được đó cũng đã dùng hết hơn nửa. Mà hai căn nhà của ông, cũng đã rao bán
Nhưng vẫn không có cách nào có thể cứu Cao Cầm Nhã ra ngoài.
Hiện tại ông đang phải ở nơi mà ngay cả là công nhân bình thường cũng không bằng, vô cùng nghèo nàn.
Hiện tại, ông thật sự hối hận, sớm biết vậy thì ông nên khuyên nhủ Cao Cầm Nhã thật tốt, không để cho nó làm ra loại chuyện như thế này, có lẽ tất cả cũng sẽ không thay đổi thành tình hình như bây giờ.
Giờ thì tốt rồi, không chỉ bán nhà, bán tất cả cổ phần trong tay, xe của Cao Cầm Nhã trong tai nạn xe lần đó đã sớm trở thành phế thải.
Cho dù sửa xong, khi bán đi, chưa chắc đã đáng giá tiền!
"Cha, cha mau chóng đưa con ra khỏi nơi này đi! Con thật sự không chịu nổi nữa rồi!" Hôm nay Cao Hùng lại tới trại giam thăm Cao Cầm Nhã, đây dường như là câu đầu tiên mà mỗi lần Cao Cầm Nhã nhìn thấy Cao Hùng đều nói.
"Tiểu Nhã, con cứ đợi thêm một thời gian nữa đi, cha đã chuẩn bị rồi, con sẽ nhanh chóng được thả ra thôi!" Cao Hùng an ủi, hiện tại, ông và Lưu Phỉ Phỉ đã ly hôn, Cao Kỳ Hữu lại đang ở Mĩ. Căn bản cũng không có ý muốn trở về, ông muốn đem số tiền bán cổ phần còn lại để cho Cao Kỳ Hữu đi học, cũng đã sớm chuyển vào tài khoản của nó.
Hiện tại trong tay ông cũng chỉ còn vài chục vạn, những khoản tiền khác đã vào tay các quan chức cấp cao. Nhưng cho đến bây giờ Cao Cầm Nhã, vẫn không được thả ra ngoài.
"Cha, cha đã nói câu này lần rồi đó, rốt cuộc lúc nào thì con mới có thể đi ra ngoài? Không phải là Cung Hình Dực không kiện con sao? Tại sao con vẫn không được ra khỏi đây?" Cô càng nghĩ càng không hiểu, tại sao đến tận bây giờ, cô vẫn không thể ra ngoài.
Ở trong này cô đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cho tới nay vẫn không nghĩ ra, ngày đó là cô bị hoa mắt, hay là bị làm sao? Tại sao lại có cảm giác đầu Tống Tâm Dao biến thành đầu rắn màu đỏ hồng, mở rộng miệng hướng về phía cô, bộ dạng giống như muốn ăn cô vậy.
Nếu như không phải là như vậy, cô cũng sẽ không buông tay ra, cô chẳng qua cũng chỉ muốn dọa Tống Tâm Dao một chút, để cho cô ta tự động rời khỏi Cung Hình Dực, nhưng mà tại sao tất cả lại biến thành tình hình như hiện nay?
"Tự con làm ra nhiều chuyện như vậy, con cho là có thể dễ dàng ra ngoài sao? Ngay cả cổ phần của hai cha con ta, cha cũng đã bán ra để chuẩn bị sắp xếp cho chuyện của con, hiện tại hai căn biệt thự cũng đã bán, tất cả tiền cũng đã chuẩn bị gần xong rồi, hiện tại cha còn chưa tới vạn, số tiền này không thể tiêu mất. Nếu như Cung Hình Dực đột nhiên kiện con lên tòa án, chúng ta còn phải cần một khoản tiền cứu mạng ." Nếu như không giữ lại số tiền kia, đến lúc đó ngay cả muốn mời luật sư bọn họ cũng không thể nào mời được.
"Cha, con muốn cha điều tra giúp con chuyện này." Cao Cầm Nhã muốn để Cao Hùng đi điều tra xem Tống Tâm Dao rốt cuộc có thân phận gì. Cô đã suy nghĩ nhiều ngày như vậy, nhưng vẫn không nghĩ ra, nếu như có thể điều tra được có lẽ có thể hiểu chuyện là như thế nào..
"Con lại muốn làm gì nữa?" Tìm người điều tra cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
"Con muốn cha điều tra giúp con xem Tống Tâm Dao có phải là người hay không, ngày đó khi con buông tay đẩy cô ta xuống, rõ ràng là con đã thấy đầu cô ta biến thành đầu rắn." Cô càng nghĩ càng không hiểu, nhất định cô phải điều tra rõ ràng chuyện này. Nếu như không tra được không biết cô còn có thể làm ra chuyện gì nữa. Nhất định cô sẽ tìm cách rời khỏi nơi này, ngay cả vượt ngục cô cũng có gan làm được.
"Tiểu Nhã, con mới vào đây chưa được một tháng, con có sao không vậy! Trên thế giới này làm sao có thể có chuyện người biến thành rắn chứ? Việc này chỉ có ở trên TV mà thôi, con nhất định là bị ảo giác rồi." Cao Hùng chỉ cảm thấy con gái rất hồ đồ, bọn họ bây giờ đã gặp phải vấn đề lớn như vậy rồi mà nó còn có thể đùa được.
"Cha, con nói thật!" Cao Cầm Nhã có chút tức giận, tại sao không có ai tin tưởng cô, ban đầu cô cũng nói vậy với ký giả nhưng bọn họ cũng không tin cô.
Đều xem cô như người bị bệnh thần kinh, nhưng mà cô thật sự không nhìn lầm! Chỉ tiếc không có ai tin tưởng lời cô nói.
"Cha đi về trước đây! Cha sẽ tiếp tục nghĩ cách đưa con ra ngoài." Cao Hùng đứng lên, tại sao mỗi lần gặp Cao Cầm Nhã, ông đều cảm thấy phiền.
Triệu Tâm Dương là một người phụ nữ tốt, tại sao lại sinh ra một đứa con gái có lòng thù hận sâu như vậy. Chỉ cần nghĩ sai một chút thì mọi chuyện đều sẽ hỏng, nếu như nó có thể thay đổi suy nghĩ thì có lẽ tất cả đều sẽ không trở nên như vậy.
Chỉ tiếc là đã quá muộn!
Nếu như ông biết trước kết quả sẽ như vậy thì ông nhất định sẽ không để cho nó làm ra chuyện ngu ngốc này, sẽ sớm khuyên con từ bỏ suy nghĩ đó đi. Hiện tại cũng sẽ không phải đi đến tình cảnh này.
Ông cũng nên đi tới mộ của Triệu Tâm Dương, đứng trước mộ bà thỉnh tội xin tha thứ. Hiện tại tất cả mọi chuyện trở nên như thế này, chỉ hy vọng bà ấy ở trên trời có linh thiêng, có thể giúp ông nghĩ biện pháp, chỉ bảo cho ông cách làm như thế nào mới có thể đưa Cao Cầm Nhã ra khỏi tù.
Đi bộ về phía khu mộ Tây Giao. Xe của ông cũng đã sớm bán đi rồi, tới khu Tây Giao phải mất hơn một giờ đi bộ
Xa xa đã thấy có hai người đứng trước mộ Triệu Tâm Dương, hình như là một người đàn ông và một người phụ nữ.
Ông có chút ngạc nhiên, hai nguời này là ai? Tại sao lại đướng trước mộ Triệu Tâm Dương?
Ông bước nhanh tới thì nhìn thấy một người trong đó là Tống Hàm Quân.
"Tâm Nguyệt, đừng đau lòng nữa, không phải là đã tìm được Tâm Dương rồi sao?" Tống Hàm Quân an ủi nói.
"Nhưng mà, năm thất lạc hơn hai mươi năm khi tìm lại được nó, thì nó cũng đã mất hai mươi năm rồi." Triệu Tâm Nguyệt làm thế nào cũng không nghĩ tới, em gái thất lạc hơn hai mươi năm của bà - Triệu Tâm Dương, đã mất hơn hai mươi năm, thế mà cho đến bây giờ bà mới tìm được mộ.
"Đừng quá đau lòng! Bây giờ tìm được cũng không muộn, về sau khi có thời gian, tôi sẽ đến đây thăm Tâm Dương cùng với bà." Tống Hàm Quân biết, từ xưa đến nay chuyện của em gái đều là tâm bệnh của Triệu Tâm Nguyệt. Kể từ sau khi đón lấy Tống thị, ông đã bắt đầu tìm người điều tra chuyện này, không nghĩ tới khi ông điều tra ra được thì kết quả lại là như vậy, nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, Triệu Tâm Dương đã rời khỏi cõi đời này.
"Tống Hàm Quân." Nhìn thấy Tống Hàm Quân, Cao Hùng vẫn còn có chút tức giận, nói thế nào trước kia ông ta cũng là nhân viên của mình, hiện tại ngược lại ông ta sống thật tốt. Ông ta đã trở thành tổng giám đốc tại chức của công ty ông, thế nhưng ông lại luân lạc thành cái bộ dáng như hiện tại này.
"Cao Hùng!" Tống Hàm Quân căn bản cũng không nghĩ tới, Cao Hùng sẽ xuất hiện tại nơi này, chẳng lẽ ông ta cũng đến đây thăm mộ sao?
"Hai người có quan hệ như thế nào với Tâm Dương?" Người phụ nữ này, cũng có chút giống Triệu Tâm Dương, bọn họ có quan hệ gì? Mới vừa rồi ông rõ ràng nghe thấy hai người bọn họ nói là bọn họ vẫn luôn nhớ tới Triệu Tâm Dương.
"Ông biết Tâm Dương?" Tống Hàm Quân không hề nghĩ tới việc Cao Hùng quen biết với Triệu Tâm Dương.
"L àm sao tôi lại có thể không biết Tâm Dương, cô ấy là người phụ nữ tôi yêu mến nhất." Nhớ tới khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc với Triệu Tâm Dương trước kia, ông vẫn còn có thể cảm thấy xao động trong lòng.
Nhưng mà bây giờ nhìn thấy hình Triệu Tâm Dương trên mộ bia, không thể tránh khỏi thật đau lòng.
"Ông...Ông nói cho tôi biết, Tâm Dương chết như thế nào?" Triệu Tâm Dương rời nhà trốn đi lần đó lại đi tới hai mươi mấy năm. Bà cho là em gái chỉ rời đến một nơi khác để sinh sống, làm thế nào cũng không nghĩ tới, nó đã rời bỏ thế giới này.
"Hai người còn chưa nói cho tôi biết, các người có quan hệ như thế nào với Tâm Dương?" Tống Hàm Quân là cha của Tống Tâm Dao, nếu như không phải vì Tống Tâm Dao, Cao Cầm Nhã cũng sẽ không rơi vào tình trạng hiện tại.
"Tôi là chị của Tâm Dương, Triệu Tâm Nguyệt." Triệu Tâm Nguyệt từ trong túi lấy ra tấm ảnh duy nhất mà hai người bọn họ chụp chung khi còn trẻ.
"Bà nói bà là chị của Tâm Dương?" Nếu như bà ấy nói là sự thật, như vậy thì Cao Cầm Nhã và Tống Tâm Dao không phải là hai chị em họ sao?
"Đúng, tôi là chị của Tâm Dương, hai mươi sáu năm trước, Tâm Dương cãi nhau với cha một trận. Tâm Dương nói nó muốn đi đến thành phố lớn làm việc, cha tôi sợ nó quá nhỏ sẽ bị người khác lừa gạt, cho nên mắng nó muốn nó từ bỏ ý định. Nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, nó lại ròi nhà trốn đi, đi một lần chính là năm." Năm đó, khi Cao Hùng biết Triệu Tâm Dương, Triệu Tâm Dương mới hai mươi tuổi, cũng chưa tốt nghiệp đại học, cầm tấm bằng trung học tới công ty ông nói là tới nộp đơn làm thư ký. Lần đầu tiên nhìn thấy, ông đã thích Triệu Tâm Dương, từ lòng riêng, ông nhận bà vào làm.
Nhưng mà thực lực của bà quả thực cũng khiến ông cảm phục. Mọi chuyện trong công ty bà đều có thể quản lý rất tốt, từ từ tình cảm giữa hai người bọn họ, cũng chầm chậm phát triển thêm một bước.
Cuối cùng, ông và triệu tâm Dương cũng sống với nhau. Nhưng đúng vào lúc này, nhà họ Lưu lại bức hôn. Bất đắc dĩ ông chỉ có thể kết hôn với Lưu Phỉ Phỉ. Nhưng mà tình cảm đối với Triệu Tâm Dương vẫn không hề thay đổi, hai người vẫn tiếp tục sỗng chung với nhau. Có lúc ông thậm chí còn không muốn trở về ngôi nhà lạnh lẽo kia, đối mặt với một người phụ nữ mà mình không hề yêu thương.
Sau đó bà mang thai Cao Cầm Nhã, cũng đúng lúc bà ấy sắp sinh, ông lại bị phái đi công tác ở Mĩ. Ngày ông trở về cũng chính là ngày Triệu Tâm Dương sinh con, nhưng mà ông vẫn không thể chạy tới bệnh viện.
Khi Lưu Phỉ Phỉ ôm Cao Cầm Nhã trở về, lại giao cho ông một lá thư, ông cũng thật sự tin tưởng chuyện đó. Triệu Tâm Dương không muốn phá hoại gia đình ông cho nên đã để đứa bé lại, một thân một mình rời đi.
Cho đến năm ngoái ông mới biết, Triệu Tâm Nguyệt thật ra đã chết từ hai mươi tư năm trước.
"Ông đã nói Tâm Dương là người ông yêu, như vậy tôi hi vọng ông có thể nói cho tôi biết, tại sao Tâm Dương lại chết? Sức khỏe của nó từ khi còn nhỏ đã rất tốt." Nếu như ông ta nói cho bà biết là Triệu Tâm Dương bị bệnh mà chết bà cũng sẽ không tin.
Triệu Tâm Dương từ khi ra đời cho đến tận năm hai mươi tuổi rời nhà đi cũng chưa từng bị bệnh một lần nào. Nếu như nói là nó bệnh chết, bà thật khó mà tin tưởng.
"Bà ấy, bà ấy bị tai nạn xe cộ mà chết." Triệu Tâm Nguyệt lui về sau một bước, thế nào cũng không nghĩ tới, lại xảy ra chuyện như thế. Cao Hùng dừng lại một lát, lại nói: "Vào ngày bà ấy sinh hạ tiểu Nhã, đã xảy ra tai nạn xe cộ." Khi bà ra đi, ông không có ở bên cạnh bà, thậm chí ngay cả cơ hội gặp mặt bà lần cuối cũng không có, khi ấy bà nhất định rất đau lòng, nhất định rất khổ sở.
Nhất định rất đau lòng, đau lòng tại sao mình lại yêu thương ông, nếu như không yêu ông, có lẽ đến bây giờ, bà vẫn sống rất tốt, rất hạnh phúc trên thế giới này.
"Ông nói cho tôi biết, vì sao ngày nó sinh con gái ông - Cao Cầm Nhã lại xảy ra tai nạn xe cộ? Ngày đó không phải là nó nên ở lại bệnh viện bồi dưỡng thân thể sao? Tại sao lại như vậy?" Triệu Tâm Nguyệt thật không hiểu tại sao lúc ấy lại xảy ra chuyện như thế.
"Vợ cũ của tôi, Lưu Phỉ Phỉ vì muốn làm cho Tâm Dương rời khỏi tôi nên khi tiểu Nhã vừa lọt lòng đã ôm tiểu Nhã đi. Tâm Dương vì đuổi theo tiểu Nhã khi ra tới cửa bị xe cứu thương của bệnh viện đụng chết." Nếu như ông sớm trở lại, nếu như ông không rời khỏi đây lúc bà sắp sinh thì mọi chuyện cũng sẽ không trở nên như vậy.
"Tại sao ông lại để chuyện như vậy xảy ra? Ông nói cho tôi biết đi? Tai sao khi nó sinh con ông không ở bên canh? Không phải lúc đó ông nên ở bên cạnh chăm sóc cho nó sao?" Triệu Tâm Nguyệt bắt lấy cổ áo, nhìn Cao Hùng.
"Lúc ấy tôi đi công tác, hôm trở về là ngày bà ấy sinh, nhưng tôi chưa đến bệnh viện, đã hay tin Tâm Dương đã rời đi. Tôi cho là bà ấy để con lại cho tôi chăm sóc nhưng lại muốn tự mình rời đi." Nói xong, trong mắt Cao Hùng đã sớm tràn đầy hơi nước. Năm đó nếu như ông cố gắng tìm kiếm Tâm Dương, có lẽ đã sớm biết được chuyện xảy ra năm đó.
"Ông. . . . . .Lúc nó sắp sinh mà ông lại rời khỏi nó, ông nghĩ mình còn là đàn ông sao?" Triệu Tâm Nguyệt vung tay lên, cho Cao Hùng một cái tát. Bà vẫn luôn nhớ đến em gái, muốn gặp lại nó một lần, nhưng mà tại sao khi tìm được lại biết là nó đã chết.
Bà sẽ không còn được gặp lại em gái của mình nữa, trừ khi sau khi bà mất, có lẽ mới có thể gặp nhau.
"C ho đến năm ngoái, mấy ngày trước khi tiểu Nhã và Cung Hình Dực hủy bỏ hôn ước tôi mới biết Tâm Dương đã rời khỏi cõi đời này." Triệu Tâm Nguyệt vung tay lên, muốn cho ông ta thêm một cái tát, người đàn ông này luôn miệng nói Triệu Tâm Dương là người mà ông ta yêu nhất. Thế nhưng sau khi nó chết hai mươi mấy năm, ông ta mới biết tin tức nó đã qua đời. Ông ta là loiaj đàn ông như thế nào vậy? Rốt cuộc Triệu Tâm Dương đã yêu hạng người gì vậy? Người đàn ông mà ngay cả người mình yêu mến cũng không bảo vệ được thì rốt cuộc tại sao nó lại yêu ông ta chứ?
Vì một người đàn ông như vậy, cảm thấy đáng sao?
"Tâm Nguyệt, người chết không thể sống lại, đừng quá đâu lòng!" Nhìn vợ khóc đến đau lòng như vậy, trong lòngTống Hàm Quân cũng không thoải mái.
Ông biết cho tới nay, em gái luôn là tâm bệnh của bà. Vì tìm Triệu Tâm Dương, ông không biết mình đã phải tìm đến bao nhiêu chỗ mới tìm được.
"Hàm Quân, chúng ta đi, tôi không muốn nhìn thấy người đàn ông này." Triệu Tâm Nguyệt vì Triệu Tâm Dương mà cảm thấy đau lòng, ban đầu nó căn bản cũng không nên rời nhà ra đi, nếu như không đi, tất cả mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra, sẽ không trở nên như thế này.
Bà càng không nghĩ tới là, Cao Cầm Nhã lại là con gái của Tâm Dương. Tại sao Triệu Tâm Dương thiện lương như vậy lại sinh ra một đứa con gái lòng dạ độc ác như thế?
Nếu như Cao Cầm Nhã hiểu rõ chuyện của mẹ mình, biết mẹ của nó là một người tốt, thì tại sao nó còn phải làm ra nhiều chuyện như thế?
Nhưng mà Triệu Tâm Dương chỉ có một đứa con gái như vậy thì coi như nó có làm nhiều chuyện sai trái, bà cũng nên giúp Triệu Tâm Dương, chăm sóc Cao Cầm Nhã thật tốt, chỉ là hiện tại Cao Cầm Nhã vẫn còn ở trong tù, bà phải đi tìm tìm Cung Hình Dực, hi vọng anh không tố cáo Cao Cầm Nhã lên tòa án, để cho bà nói chuyện cùng Cao Cầm Nhã nhiều hơn, hi vọng nó có thể hiểu chuyện hơn.
"Hàm Quân, tôi muốn đi tới trại tạm giam một chuyến, thăm con gái của Tâm Dương." Tống Hàm Quân gật đầu, đưa tay gạt nước mắt trên mặt bà. Nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bà coi như là an ủi
Nhìn chỗ ngồi trước mặt, Cao Cầm Nhã nhận thấy người phụ nữ trước mắt này hình như có chút quen thuộc, nhưng mà cũng có chút xa lạ.
"Bà là ai?" Cô không nhớ, mình biết một người phụ nữ như vậy.
"Tôi là mẹ của Tống Tâm Dao!" Triệu Tâm Nguyệt để Tống Hàm Quân chờ mình ở bên ngoài, chỉ có một mình bà vào thăm Cao Cầm Nhã.
"Bà tới đây làm cái gì?" Sắc mặt Cao Cầm Nhã vừa mới bắt đầu không có bao nhiêu địch ý, nhưng mà vừa nghe xong câu nói bà là mẹ Tống Tâm Dao, sắc mặt liền thay đổi độ.
"Ta cũng là chị của mẹ cháu, chị của Triệu Tâm Dương." Cao Cầm Nhã lần này mới xoay đầu, nhìn Triệu Tâm Nguyệt.
"Bà nói, bà là chị của mẹ tôi?" Cô nhớ trong tư liệu điều tra được, quả thực có nhắc tới, mẹ của mình có một người chị, tên là Triệu Tâm Nguyệt.
“Bà tên là gì?"
"Triệu Tâm Nguyệt." Cao Cầm Nhã nhớ rất rõ ràng, chính cô cũng không có nhớ lầm, bà ấy càng không thể nào sẽ lừa gạt mình, hơn nữa bà ấy còn biết chuyện của mẹ cô.
"Có cái gì chứng minh bà chính là chị của mẹ tôi sao?" Cô đã xem qua hình chị của mẹ khi tưởi còn trẻ, cũng chính là ở trong những tư liệu kia thu thập được.
Triệu Tâm Nguyệt đưa tấm hình đã từng đưa cho Cao Hùng xem qua trước mộ, giao cho Cao Cầm Nhã.
"Bà thật sự là dì sao?" Trong mắt Cao Cầm Nhã hàm chứa nước mắt, cô thật sự cho là, mình có thể sẽ không bao giờ nữa nhìn thấy dì ruột của mình.
"Tiểu Nhã, mọi chuyện của mẹ con dì đều biết. Lúc dì ở mộ đã gặp cha con rồi." Trong mắt Triệu Tâm Nguyệt cũng có nước mắt. Trước kia làm sao bà lại không nhìn kỹ chứ?
"Tiểu Nhã, con và mẹ con rất giống nhau." Triệu Tâm Dương rất đẹp, mà Cao Cầm Nhã cũng hoàn toàn di truyền ve đẹp từ Triệu Tâm Dương
"Dì, mẹ chết như thế nào, dì cũng đã biết rồi sao?" Triệu Tâm Nguyệt gật đầu một cái, nhưng chuyện đã qua nhiều năm như vậy, chỉ cần Triệu Tâm Dương an nghỉ vậy là tốt rồi.
"Con giúp mẹ báo thù, đuổi người phụ nữ kia đi. Nhưng là mẹ lại không về được." Triệu Tâm Nguyệt khi biết được những chuyện này, trừ đau lòng vẫn là đau lòng.
"Đứa nhỏ này, Lưu Phỉ Phỉ coi như có xấu xa đi nữa thì bà ấy cũng đã coi con như con gái ruột thịt, nuôi hai mươi mấy năm, coi như con có hận bà ấy thì bà ấy cũng là người mẹ đã nuôi dưỡng con đó! Mẹ con là một người rất lương thiện, chuyện nó thích làm nhất, chính là chuyện mà nó cho là đúng, cảm thấy phải làm như vậy mới được. Con cho rằng gần đây những chuyện con làm, là đúng sao? Dao Dao là em họ của con, coi như trước kia con không biết, nhưng mà hiện tại, con cũng nên biết đi!" Triệu Tâm Nguyệt khuyên nhủ Cao Cầm Nhã, hi vọng cô không làm ra những chuyện sai lầm nữa.
"Nhưng mà, bà ấy đã hại chết mẹ con, nếu như không phải là vì bà ta..., mẹ con bây giờ sẽ vẫn còn sống trên cõi đời này." Cao Cầm Nhã làm thế nào cũng không thể quên, cô đã gặp chuyện tai nạn xe cộ ấy rất nhiều lần, kể từ sau khi khi biết Triệu Tâm Dương là mẹ ruột của mình, mỗi đêm cô đều mơ thấy ác mộng.
Trong giấc mơ đều là cảnh Triệu Tâm Dương bị xe đụng bay. Mà ở nơi không xa, Lưu Phỉ Phỉ ôm trong ngực một đứa bé, khóc không ngừng, khóc đến tê tâm liệt phế.
"Tiểu Nhã, nếu như mẹ con còn sống, cũng không hi vọng con sẽ làm ra những chuyện như thế này. Có một số việc là do trời định, cho dù con muốn dùng cách nào để thay đổi, cũng không thể nào thay đổi được. Giống như là hai người nam nữ yêu nhau cũng vậy. Nếu như bọn họ thật sự yêu nhau thì không có bất kỳ ai có thể tách họ ra được. Cha và mẹ con chính là một ví dụ tốt nhất, mẹ con yêu cha con rất nhiều. Thật ra thì chỉ cần con suy nghĩ lại thật kỹ là có thể hiểu. Mẹ con có thể ở có thể ở cùng với cha con sau khi ông ấy đã kết hôn với một người phụ nữ khác, còn mang danh là kẻ thứ ba, len lén sống chung. Nếu như không phải là mẹ con thật sự rất yêu cha con thì đã không thể nào làm như vậy, đúng không? Cha mẹ con rõ ràng rất yêu nhau, bọn họ rõ ràng có thể ở chung một chỗ, nhưng trời cao lại làm cho bọn họ rời xa nhau, bởi vì kiếp này tuổi thọ của mẹ con chỉ có dài như vậy, nếu như không xảy ra chuyện Lưu Phỉ Phỉ cướp con đi như vậy thì cho đến lúc này mẹ con cũng sẽ không còn. Con hiểu chưa? Nếu những chuyện này, đã xảy ra, như vậy thì cứ để cho nó qua đi, mẹ con nhất định hi vọng con sẽ sống thật vui vẻ, tìm được người chân chính yêu con, có thể cho con tất cả, cho dù con có muốn sao trên trời, cũng sẽ nghĩ biện pháp hái xuống cho con, nếu như anh ta đã không thương con, con lại nghĩ cách ép người ta thì cũng sẽ không thể sống chung với nhau được. Như vậy con đã hiểu chưa?" Cầm Nhã hiểu rất rõ, nhưng mà cô lại không cam lòng, tại sao người khác được hết tất cả những điều tốt đẹp nhất, mà cô lại không thể chiếm được bất kỳ cái gì?
“Nhưng mà cháu lại không cam lòng." Cô nói thật.
"Tiểu Nhã, trên thế giới này không có cái gì là công bằng hay không công bằng, khi Thượng đế tạo ra con người cũng sẽ cho mỗi người một vận mệnh. Công bằng đều đưa đến tay mỗi người. Chỉ là điều tốt đến với con lúc này có lẽ là ít, sẽ đến trễ một chút. Còn những người khác tới sớm hơn một chút mà thôi. Như vậy đã hiểu chưa? Dì hi vọng con có thể hiểu được. Mẹ con chỉ có một đứa con gái là con, chắc hẳn bà ấy cũng hi vọng con có thể sống thật tốt, cũng sẽ không hy vọng con có nhiều tiền, xinh đẹp hơn người, chỉ cần con sống vui vẻ mà thôi. Còn con, trong khoảng thời gian này con vui vẻ sao?"
Cao Cầm Nhã lắc đầu một cái, thời gian này trôi qua không có chút vui vẻ nào. Mỗi ngày đều cảm giác mình giống như đang ở trong một cơn ác mộng vậy.
"Cho nên, con phải học cách sống thật vui vẻ, sau khi dì ra về, sẽ tìm Dao Dao và Hình Dực nói chuyện, để cho bọn nó không tố cáo con lên tòa án, như vậy, con cũng có thể sớm được ra ngoài." Lúc này, Cao Cầm Nhã lại lắc đầu một cái.
"Dì, dì không cần phải đi tìm bọn họ đâu, Thượng Đế khi tạo ra mỗi người, cũng đã xét đến tất cả công bằng, phân phát đồng đều cho chúng ta, chỉ là tới sớm hay muộn thôi. Có lẽ với cháu là tới trễ một chút, vô luận là nghèo khó hay là phú quý, người sống trên thế giới này, vui vẻ mới là quan trọng nhất, có lúc thấy những người nghèo kia, trên mặt bọn họ luôn là nụ cười ngây thơ xinh đẹp. Cháu đã từng hy vọng dường nào có thể giống như bọn họ, bọn họ có thể sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc như vậy, có thể tìm được cuộc sống vui vẻ thuộc về bọn họ dù có bần cùng khốn khổ. Hiện tại con phải ở đây, mặc dù có phải đợi bao lâu, cháu cũng chấp nhận, cháu thật sự biết mình sai lầm rồi. Ở chỗ này có lẽ không hoa lệ như thế giới bên ngoài, không hào hoa như thế giới bên ngoài, không thể nhìn thấy những cảnh đẹp bên ngoài. Nhưng mà cháu sẽ ở đây học, học cách tìm kiếm vui vẻ trong bình thản. Đợi đến khi cháu được ra ngoài, cháu sẽ không còn là Cao Cầm Nhã trước kia nữa, cháu sẽ trở thành một Cao Cầm Nhã hoàn toàn mới, sống cuộc sống mới thật vui vẻ." Triệu Tâm Nguyệt gật đầu một cái, ôm Cao Cầm Nhã vào trong ngực.
Cô rốt cuộc đã hiểu rõ, cái cô thiếu hụt chính là tình thân, thật ra thì những thứ cô muốn cũng không nhiều, chỉ là muốn một chút xíu ấm áp mà thôi.
Cao Cầm Nhã lần đầu tiên cảm giác, được ôm vào trong ngực thì ra có thể ấm áp như vậy, có thể thư thái như vậy, lần đầu tiên cô cảm thấy tình thân thật vĩ đại.
"Dì, Dao Dao đã sinh rồi sao?"
"Sinh rồi, sinh được một bé gái xinh xắn, chờ Dao Dao hết cữ, dì sẽ bảo Dao Dao đưa Điềm Điềm ghé thăm con một chút. Hai chị em con, cũng đã gặp mặt vài lần, nhưng trước kia lúc gặp mặt, có lẽ cũng không vui vẻ gì. Nhưng lần này dì thật sự hi vọng, hai chị em có thể có quan hệ tốt hơn. Dì tin tưởng mẹ con trên trời có linh thiêng, nhìn thấy bộ dáng hiện tại của con, cũng có thể an tâm." Vỗ vỗ lưng Cao Cầm Nhã, Triệu Tâm Nguyệt cười vui vẻ, thật ra thì chỉ cần tìm cho nó một con đường, là nó có thể tự mình đi ra được thôi.
"Hết giờ thăm nom rồi" Một viên cảnh sát đi tới, thấy hai người bọn họ ôm nhau, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Cao Cầm Nhã cười. Trước kia anh chỉ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo của cô, nhưng bây giờ mới là lần đầu tiên nhìn thấy Cao Cầm Nhã cười.
"Dì, dì về đi! Giúp con nói lời xin lỗi với Dao Dao! Còn cả Cung Hình Dực nữa." Cao Cầm Nhă buông lỏng Triệu Tâm Nguyệt ra, nụ cười trên mặt vào lúc này giống như gió mùa xuân, thổi tới trên mặt ấm áp và thoải mái.
"Được! Có thời gian dì sẽ tới thăm con nữa, sẽ mang đến đồ ăn ngon cho con." Ở trong này, đồ ăn nhất định không tốt, bà vẫn nên mang một chút thức ăn đến cho cô thì hơn.
"Dì, cháu muốn ăn mì của Dao Dao làm, nghe người làm của nhà họ Cung nói ăn rất ngon!"
"Được! Chờ Dao Dao hết cữ, dì nhất định để nó làm cho cháu! Dì đi về trước đây!" Triệu Tâm Nguyệt lúc này mới buông Cao Cầm Nhã ra. Cho dù không muốn như thế, bà cũng vẫn phải rời đi, lần này đến đây cũng không uổng phí, ít nhất là đã khiến Cao Cầm Nhã hiểu ra rất nhiều điều.
Cao Cầm Nhã đi theo cảnh sát, trở lại phòng đơn của mình, thế nhưng lại đột nhiên ngừng lại.
"Anh cảnh sát!" Cô đột nhiên nói với người cảnh sát dẫn mình đi vào. Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện kể từ khi đến đây.
"Chuyện gì?"
Tằng Tử Kiêu không biết tại sao cô lại đột nhiên nói chuyện với mình.
"Tôi nghĩ, về sau tôi có thể không cần ở trong phòng đơn nữa, ở chung với mọi người là được rồi!" Lời của cô..., khiến cho người cảnh sát đứng bên cạnh giật này mình. Khi mới vừa vào đây, cô vẫn luôn la hét vì sao đột nhiên lại muốn ở cùng với những người khác?
"cô quyết định rồi sao?" Cao Cầm Nhã gật đầu một cái. cô phải học cách chung sống với mọi người. Trước kia cô ở đây đơn độc một mình, hiện tại cô phải học được cách sống chung.
"Được rồi!" Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn, Tằng Tử Kiêu cũng không có biện pháp tiếp nhận sự thay đổi của cô, nhưng mà đây cũng là một chuyện tốt, anh cũng nên vì chuyện này mà vui mừng.
"Cám ơn!" Tằng Tử Kiêu đưa Cao Cầm Nhã vào một phòng giam khác. Nếu như là trước kia, cô nhất định sẽ không đến đây. Những người đó lần trước đều bị cô mắng một trận,nếu như cô trở về đó khó có thể đảm bảo là họ sẽ không đánh cô một trận.
"Anh cảnh sát!" Tằng Tử Kiêu đang muốn xoay người rời đi. Cao Cầm Nhã lại gọi anh lại.
"Còn có chuyện gì sao?" Tằng Tử Kiêu không hiểu, rốt cuộc cô còn có chuyện gì.
"Có thể nói cho tôi biết, anh tên gì không?" âm thanh của cô ở nửa câu sau đột nhiên nhỏ đi một chút.
"Hả...." Tằng Tử Kiêu chưa kịp phản ứng.
"Anh tên là gì?" cô lặp lại một lần nữa, nụ cười trên mặt vẫn không giảm.
"Tằng Tử Kiêu." Cao Cầm Nhã cười cười với anh.
"Cám ơn!" Trong khoảng thời gian này, chỉ cần có người tới tìm cô, đều là anh đưa cô ra ngoài gặp họ. Hình như những người khác không dám đến gần cô. Đối với anh, trong lòng cô ngoại trừ cảm kích, còn có một loại tình cảm mà chính cô cũng không rõ ràng lắm.
"không cần khách khí!" Anh đơn giản đáp lại một tiếng sau đó vội vàng xoay người lui ra ngoài.
"Tiểu tử, xem ra cậu có số đào hoa." Tằng Tử Kiêu mới vừa trở lại chỗ ngồi của mình, mấy tên đồng nghiệp đã bắt đầu trêu chọc.
"đi đi đi, nên làm cái gì thì làm đi!" Tằng Tử Kiêu không thèm để ý đến mấy người bọn họ, không phải chỉ có phụ nữ nói lắm chuyện thôi sao? Vì sao ngay cả đàn ông mà cũng lắm chuyện như vậy?
"Nhìn xem, còn xấu hổ này!" Đồng nghiệp bên cạnh thấy anh có chút kỳ cục, tiếp tục trêu đùa.
"Đúng này! Chỉ là cô ấy cũng không tệ, hôm nay có thay đổi thật lớn. Lại có thể biết tự động yêu cầu sống cùng mọi người trong phòng giam." Trước kia, ánh mắt của cô ấy vẫn luôn lạnh lẽo, hại bọn họ cũng không dám đến gần. Nhưng mà cô ấy thật sự là mỹ nữ tuyệt đối là mỹ nữ. Ngay cả mấy nữ cảnh sát trong trại giam này cũng không ai có thể so sánh với cô ấy.
"Đúng vậy! Thấy cô ấy cười. nói thật ra thì khi cô ấy cười lên cũng tương đối dễ gần. Khi mới vào trại giam này, có ai dám đến gần cô ấy chứ." Anh ta cũng chỉ có gặp cô có một lần, đã bị sợ không dám gặp nữa. May mắn là có Tằng Tử Kiêu đội trưởng của bọn họ.
"Hôm nay cô ấy gặp ai vậy? Người này hình như có ảnh hưởng rất lớn đến cô áy." Tiểu Lư vẫn tương đối tò mò chuyện này.
"Hình như là dì của cô ấy! nói với cô ấy rất nhiều chuyện. Có thể cảm nhận thấy được rằng cô ấy là người thiếu thốn tình cảm gia đình." Cảm giác đầu tiên mà cô ấy để lại cho anh, chính là cảm giác thiếu thốn tình cảm của những người thân yêu. Bình thường khi Cao Hùng đến, hình như cũng không nói gì nhiều đã rời đi, mỗi lần nói đều là một chút chuyện tiền bạc. Đối với cô ấy căn bản cũng không có bất kỳ trợ giúp nào, chỉ làm cho cô ấy càng thêm phiền não.
"Ồ! Tôi thấy cô ấy còn thiếu ít tình yêu. Đội trưởng, dù sao anh cũng độc thân, tôi cảm thấy hai người có thể đấy." Tiểu Dương đứng bên cạnh nói.
"Muốn làm sao đây? Trở về cương vị của mình đi, nếu như không có việc gì làm thì tất cả đều chạy mười vòng rồi trở lại đây cho tôi." Bọn họ đều không để người đội trưởng như anh đây trong mắt, đội trưởng không phát uy, cho dù anh là mèo bệnh sao?
"Tôi còn có chuyện! Tôi đi trước!" không đến mấy giây, tất cả cảnh sát vừa đứng ở đây đều nhanh chóng tản đi không có một bóng người. Thế nhưng anh lại không tự chủ được ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Cao Cầm Nhã ở trong phòng giam kia.
Cao Cầm Nhã ngồi bên trong phòng giam, nghe đối thoại của bọn họ, chỉ nở nụ cười nhạt nhòa. Người tên Tăng Tử Kiêu này thật sự không tệ. Mấy ngày nay nếu như không có anh, cô sẽ càng cô đơn hơn.
Hảo cảm đối với anh lại tăng lên nhiều.
Nhìn sang bạn cùng phòng, tất cả đều đang nhìn cô. cô cũng mỉm cười nhìn bọn họ, vào lúc này, cô cười cực kỳ thân thiện, sao với Cao Cầm Nhã trước kia thật sự là khác biệt một trời một vực. Chỉ là không biết, cô đã thật sự thay đổi hay chỉ là giả mà thôi?.
Tại nhà họ Cung. . . . . .
"Cái gì? Mẹ, mẹ nói Cao Cầm Nhã là con gái của dì nhỏ sao, là chị họ của con?" Tống Tâm Dao cảm thấy chuyện này đến thật bất ngờ.
Hơn nữa, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý một chút nào. Khi mới vừa bắt đầu quen biết, quan hệ, cảm giác đối cới Cao Cầm Nhã cũng không tốt lắm, nhưng bây giờ nghe được tin tức cô ấy lại là chị họ của mình, cô thật sự không dám đi tin tưởng, Cao Cầm Nhã sẽ là chị của cô.
"Ừ! Mẹ cũng mới biết từ hôm qua!" Triệu Tâm Nguyệt nhớ tới người em gái đáng thương của mình, trong lòng liền khó chịu.
Ngay cả khi nó chết, người làm chị như bà, cũng không ở bên cạnh, để cho một mình nó đơn độc rời khỏi trần thế như vậy.
"Mẹ, mẹ đã điều tra rồi sao?" Tống Tâm Dao cảm thấy chuyện này vẫn nên điều tra rõ ràng thì tốt hơn.
"Chẳng lẽ mẹ lại đi nói dối con sao? Tiểu Nhã, nó rất giống với dì Tâm Dương, thật sự rất giống, căn bản là từ một khuôn đúc ra." Nếu như không phải bởi vì dáng dấp hai người bọn họ thật sự rất giống nhau bà cũng sẽ không khẳng định hai người bọn họ người là mẹ con như vậy.
Những chuyện mà bà không hỏi, Cao Cầm Nhã đều đã hỏi lại bà rồi.
"Thiên hạ rộng lớn, nhiều người giống người như vậy, chúng ta vẫn nên điều tra lại thì hơn!" Cung Hình Dực cũng có chút lo lắng, nếu như là nhận lầm thì quá tốt!
"Con có biết, vì sao mẹ biết Cao Cầm Nhã là chị họ của con không?" Tống Tâm Dao lắc đầu một cái, Triệu Tâm Nguyệt đem tất cả chuyện đã xảy ra ở nghĩa trang ngày hôm qua kể lại cho mọi người nghe.
"Nếu là như vậy thì không thể sai được rồi!" Về chuyện tình lần này, thật đúng là có quá nhiều sự tình cờ, nhưng mà Triệu Tâm Nguyệt đã tìm và gặp được họ ở mộ, xem ra đã được xác nhận rồi.. Cao Cầm Nhã vẫn có quan hệ với nhà họ Tống. Chỉ là, nếu như mà biết rõ sớm hơn một chút cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy!
"Hình Dực, Dao Dao!" Cung Thiên Kích cầm lịch vạn niên đi tới, phía trên có vài chỗ đã được ông dùng bút đỏ đánh dấu.
"Ông nội! ( Ông nội! )" Hai âm thanh đồng thời vang lên!
"Ừ! A. . . . . . Thông gia, bà cũng ở đây à! Lần này thì tốt rồi!" Cung Thiên Kích nhanh chóng đi tới bên cạnh Triệu Tâm Nguyệt, cầm lịch vạn niên, nói với bà: "Thông gia, bà xem lịch đi, phía trên này là mấy ngày tôi chọn, đều là những ngày rất thích hợp kết, chúng ta cùng ngồi xuống chọn một ngày lành tổ chức hôn lễ cho hai đứa nó, đừng kéo dài thêm nữa, tôi thật sự sợ lại xảy ra chuyện gì nữa!"
"Ông nội!" Cung Hình Dực không biết nói gì, ông đang lo lắng sẽ gặp chuyện không may, hay là ước gì gặp chuyện không may thế!
"Hai người các con đó! Đính hôn lần đầu tiên, không thành, lần thứ hai thì ở đau nhảy ra một người phụ nữ phá đám. Kết hôn đi! Nếu không thì chưa tổ chức hôn lễ, con đã làm vợ chưa cưới tức giận mà bỏ chạy rồi! Ông không hi vọng lần sau lại xảy ra chuyện như vậy nữa! Chờ Dao Dao hết cữ rồi thì mau tổ chức đi. Lão già như ông đây cũng sẽ an tâm!" Cung Thiên Kích thật sự không yên tâm. Nếu như còn tiếp tục như vậy, ông sẽ không chịu nổi nữa!
"Ông chọn đi!" Cung Hình Dực cũng lười quan tâm. Hiện tại, Tống Tâm Dao đã ở bên cạnh anh, kết hôn sớm một chút cũng tốt. Chỉ hi vọng là tháng cữ trôi qua thật nhanh, như vậy có thể cô sẽ không nghĩ đến chuyện trở về.
"Dao Dao, có đói bụng không?" Anh quan tâm hỏi Tống Tâm Dao, mà hai người Triệu Tâm Nguyệt và Cung Thiên Kích đang ngồi ở trong phòng bọn họ xem ngày.
"Hình Dực, anh thật sự dự tính là khi em vừa hết cữ sẽ liền kết hôn sao?" Còn khoảng mười ngày nữa là đứa bé đầy tháng, cô cũng hết cữ rồi.
"Em xem, ông nội rất nóng lòng!" Cung Hình Dực thật ra thì cũng rất sốt ruột.
"Nhưng. . . . . ." Cô nhớ bác sĩ đã nói qua, sau khi hết cữ, còn phải tu dưỡng hai tháng, mới có thể sinh hoạt vợ chồng.
"Nhưng mà cái gì?" Cung Hình Dực đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, thấy cô hình như có gì muốn nói.
"Nhưng. . . . . ." Cô rất ngượng ngùng, không thể nói ra khỏi miệng, chuyện này nếu như vừa nói ra khỏi miệng, Cung Hình Dực nhất định sẽ suy nghĩ nhiều .
"Nói đi!"
"Chính anh tự mình đi hỏi bác sĩ ấy!" Cô cúi đầu đỏ bừng cả mặt.
Cô muốn một hôn lễ hoàn chỉnh, mà không phải vào lúc này. Mọi người đều nói một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, nếu như đêm tân hôn, không thể đầy đủ, trong lòng cô cứ có cảm giác, sẽ lưu lại chút gì đó thiếu thiếu.
"Em trực tiếp nói với anh là được rồi, cần gì phải phiền phức chạy đến bệnh viện hỏi bác sĩ chứ. Anh sẽ không cười em, được không?" Cung Hình Dực hình như cũng có thể đoán ra một chút, nhưng lại không biết đến cùng là chuyện gì.
"Anh hứa không? Không cho cười em!" Cung Hình Dực gật đầu một cái, Tống Tâm Dao lúc này mới ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ mấy câu sau đó lại cúi đầu.
"Thật?" Tống Tâm Dao gật đầu một cái, ôm lấy Điềm Điềm đang tỉnh lại.
"Ông nội, hôn lễ định vào ngày mười tám tháng sáu đi!" Cung Hình Dực cũng không muốn, đến đêm tân hôn lại không thể động phòng với vợ của mình.
"Tại sao? Chúng ta vốn đang tính toán định ngày mùng tám tháng sau mà." Cung Thiên Kích không hiểu, không phải nó nói để cho ông tự chọn sao? Thế nào lập tức đã quyết định rồi.
"Ông quên tháng sau có công ty bên Mỹ qua đây sao, có thể sẽ không sắp xếp được thòi gian đâu!" Chỉ cần anh muốn, cũng sẽ không không có thời gian. Nhưng mà bây giờ anh muốn, có một hôn lễ hoàn chỉnh.
"Được rồi! Cháu cũng đã quyết định như vậy, thì đến mười tám tháng sáu đi! Nhưng mà, trong lúc này, tốt nhất cháu không cần phải đi làm. Nếu như có chuyện gì xảy ra thì không hay đâu!" Trái tim của ông sẽ không chịu nổi một lần giày vò như vậy nữa. Nếu như tiếp tục như vậy ông có thể cũng sẽ bồi thêm cái mạng già của mình.
"Yên tâm đi!" Anh tin tưởng sẽ không còn có bất cứ chuyện gì xảy ra với bọn họ nữa.
"Chúng ta đi xuống trước, Dao Dao con nghỉ ngơi cho tốt, nếu như muốn ăn cái gì thì nói với mẹ, mẹ sẽ làm cho con." Mấy ngày ở cữ này là quan trọng nhất, nếu như có một chút xíu sơ xuất gì, sẽ lưu lại bệnh cho sau này.
"Vâng ạ!" Tống Tâm Dao gật đầu một cái, cô cũng không làm phiền Triệu Tâm Nguyệt, mỗi ngày đều chạy tới chạy lui thăm cô, chăm sóc cho cô. Mặc dù mỗi ngày Cung Hình Dực đều cho tài xế đưa đón, nhưng mà cứ chạy tới chạy lui như vậy vẫn rất mệt mỏi.
"Đúng rồi!" Triệu Tâm Nguyệt mới đi ra, lại vòng trở lại.
"Mẹ, còn có chuyện gì sao?" Tống Tâm Dao đang định cho con ăn, Triệu Tâm Nguyệt lại vòng trở lại.
"Tiểu Nhã muốn mẹ thay nó nói với con và Hình Dực, tiếng ‘ thật xin lỗi! ’" Nói xong, Triệu Tâm Nguyệt liền đi ra ngoài, Tống Tâm Dao và Cung Hình Dực liếc mắt nhìn nhau.
"Anh cảm thấy Cao Cầm Nhã có thật lòng hối cải hay không?" Cô vẫn còn có chút hoài nghi, những chuyện mà cô ta đã gây ra không phải nhiều bình thường.
"Nếu không, để anh điều tra giúp em một chút nhé!" Cung Hình Dực biết, Tống Tâm Dao vẫn còn có chút lo lắng. Nếu như không phải là có Ngự Hành Phong, chắc hẳn hiện tại Cung Hình Dực vẫn chưa thể tỉnh lại.
"Thôi! Hiện tại cô ấy cũng đã phải ở tù rồi, ra ngoài chắc hẳn cũng không phải là việc dễ dàng như vậy. Cô ấy làm ra nhiều chuyện như vậy, cho dù chúng ta không kiện, cảnh sát một khi đã điều tra ra được cũng sẽ tố cáo lên tòa án." Cô vốn tính là kiện Cao Cầm Nhã lên tòa án, nhưng mà hôm nay Triệu Tâm Nguyệt lại nói cho cô biết, Cao Cầm Nhã là chị họ của cô, điều này làm cho cô làm sao có thể xuống tay được chứ?
"Ừ! Vậy chúng ta cũng không cần lãng phí số tiền này." Cung Hình Dực cũng đồng ý với cô..., Hiện tại cứ để Cao Cầm Nhã tự quyết định vận mệnh của mình đi! Nếu như cô ấy thật lòng hối cải vậy thì rất nhanh sẽ có thể ra ngoài còn nếu như cô ấy vẫn sống giống như trước đây, chắc hẳn cũng không thể ra ngoài dễ dàng được.
Hiện tại không biết Cao Hùng đã biến thành hình dáng ra sao, có thể ngày ngày tìm việc bên ngoài, muốn nhanh chóng cứu Cầm Nhã ra ngoài. Chỉ cần ông ta đừng làm ra chuyện gì quá đáng, cô cũng không truy cứu nữa. Hiện tại, cô có hai đứa bé, cũng đã thỏa mãn, chỉ cần sống thật tốt cùng với Cung Hình Dực, tất cả đối với cô mà nói, cũng không có chuyện gì quan trọng hơn nữa rồi.
Hết chương