Tổng Giám Đốc Bức Hôn

chương 51

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kết cục (VI)

"Thật tốt a. Dư tiểu thư." Hạ Tử Tình thấy dư tuyết Lâm bỗng nhiên cảm thấy có điểm xấu hổ

"Đúng vậy, thậttốt!" Dư tuyết Lâm hừ lạnh nói. Đôi mắt hẹp dài chăm chú nhìn Lâm Lập Phong

Lâm Lập Phong vẻ mặt đờ đẫn, nhìn ánh mắt của nàng đã ko còn sự quyến luyến mà thay vào đó là lạnh lùng

Dư tuyết Lâm ngực một trận đau đớn! Ở trong lòng hắn cũng chỉ có Hạ Tử Tình một người thôi sao? Nàng ở trong lòng hắn rốt cuộc là cái gì?

Nhìn nàng vừa rời bỏ hắn, hắn lập tức đã cưới nữ nhân khác!Ko chút nào quyến luyến! Tuy rằng, là nàng đầu tiên phản bội hắn _!

Nàng vẫn tưởng rằng Lâm Lập Phong cưới Hạ Tử Tình chỉ là bởi vì nàng bỏ đi, nên hắn trong lúc tức giận mới cưới mà thôi

Nàng vẫn tin rằng trong lòng hắn, người hắn yêu nhất chính là mình! Xem ra nàng đã quá đánh giá cao sức quyến rũ của mình rồi.

Hắn cùng Hạ Tử Tình ở cùng một chỗ cũng chỉ nửa năm,mà cảm tình đã khắc sâu như vậy rồi. Coi như là hắn mất đi ký ức, hắn vẫn như cũ yêu Hạ Tử Tình! Nếu không, hắn sẽ không mạo hiểm sinh bất chấp nguy hiểm kiên trì đi tìm Hạ Tử Tình

Nàng từ Pháp thất vọng trở về Trung Quốc,cũng vì tin rằng hắn sẽ tìm nàng! Thế nhưng trong tháng qua, hắn lại gọi thư kí đem cho nàng một chi phiếu vạn, dĩ nhiên ngay cả cú điện thoại gọi cho nàng cũng ko. Đúng là đố lãnh khốc vô tình!

Dư tuyết Lâm vừa nghĩ tới đây, ngực tức giận dị thường. Mà hiện tại, hắn cùng vợ tương thân tương ái đi mua đồ trang sức, trong lòng hắn làm sao còn tồn tại bóng dáng của nàng?

"Tiểu thư,viên kim cường hồng trên cổ của nàng còn có ko?" Dư tuyết Lâm chỉ vào viên kim cương trên cổ Hạ Tử Tình.Nếu nàng ko thể có nam nhân này, nàng cũng muốn chính mình cùng Hạ Tử Tình có cùng một thứ giống nhau như đúc.

"Thật xin lỗi.Viên kim cương hồng lớn như vậy, chúng tôi chỉ có một viên." Người bán hàng nói.

"Có loại nào lớn hơn nữa ko?" Dư tuyết Lâm tức giận hỏi.

"Cũng không .Đây là viên lớn nhất rồi.Cô có thể chọn viên kim cương hồng nhỏ ca ra hơn, kỳ thực cũng rất đẹp."Người bán hàng kiến nghị.

"Không cần." Dư tuyết Lâm tức giận xoay người bỏ đi.

"Cô ko xem đồ trang sức nữa sao? Tiểu thư."

"Không cần." Dư tuyết Lâm cũng ko quay đầu lại cửa hiệu trang sức.

"Lập phong, anh còn muốn cùng nàng nói cái gì ko?" Hạ Tử Tình buông tay Lâm Lập Phong

Lâm Lập Phong nhìn bóng lưng Dư Tuyết Lâm rời khỏi: "Không cần. Nàng hiện tại sẽ ko thích nói chuyện cùng anh."

Hắn biết Dư Tuyết Lâm cao ngạo. Vào giờ phút này, nàng đang thầm nghĩ rời khỏi đây, ko muốn gặp mặt bọn họ

Mặc dù ở Pháp nàng đi ko từ giã, khiến hắn rất thất vọng. Kỳ thực, hắn biết rõ nàng rất tức giận! Nàng bỏ đi là do lòng đã rõ hắn chỉ yêu Hạ Tử Tình, mà ko phải là nàng. Vì lòng kiêu ngạo nên nàng đã quyết định kiên quyết bỏ đi, !

Hắn gọi Tiếu quân đưa nàng vạn, chỉ là vì lương tâm của hắn đối với nàng áy náy .Ko muốn gọi điện thoại cho nàng, chỉ là vì hắn sợ nàng bị thương tổn. Nếu hắn chính miệng nói ra, hắn trong lòng chỉ có một mình Tử Tình,người hắn yêu nhất chính là tử tình, nàng sẽ bị tổn thương rất nặng

Dù sao, trong lòng nàng cũng đã rõ sự chọn lựa của hắn, đã hiểu lòng nhau thì ko cần phải nói ra

"Chúng ta đến bên kia xem một chút đi." Lâm Lập Phong lôi kéo Hạ Tử Tình đi về một hướng ngược với hướng của Dư Tuyết Lâm.

Nhìn bóng dáng bọn họ xa dần, đôi mắt bị lòng đố kị bao phủ của Dư Tuyết Lâm vẫn ko tách rời

Nàng móc điện thoại ra, đối với người ở đầu dây bên kia nói "Tôi giao cho các người một việc, các người có làm tốt ko?"

"Chỉ cần giá thích hợp,lúc nào cũng có thể làm."

"Được! trăm vạn thì trăm vạn!Tôi các người phải lập tức hành động!" Dư tuyết Lâm quyết tâm nói.

"Được."

Ngôn tình tiểu thuyết trạm võng () cung cấp tối chất lượng tốt _ ngôn tình tiểu thuyết tại tuyến xem.

"Bọn họ hiện tại ở khu thương mại Chi Huệ."

"Rõ rồi.Cô chờ tin tốt của bọn tôi đi."

Dư tuyết Lâm cúp máy, ở đôi mắt tràn đầy hận ý, lộ ra một nụ cười băng lãnh

Tại khu mua sắm Chi Huệ, Lâm Lập Phong và Hạ Tử Tình đi dạo thật lâu, mua rất nhiều đồ, cũng nếm thử rất nhiều thứ. Bọn họ vừa xem phim lại đến khu trò chơi vui chơi, rồi đến quán kem, sau đó chụp một bức ảnh thật khả ái

Ngày hôm nay có thể dễ dàng dạo phố vui vẻ , ăn kem, xem phim , Hạ Tử Tình cũng chưa từng nghĩ có thể cùng Lâm Lập Phong trải qua.

Bất quá, cuộc sống thường ngày đều tràn ngập màu sắc thần bí, không ai có thể suy đoán một chút nữa sẽ phát sinh ra cái chuyện ko thể tưởng tượng gì. Không ai có thể dự liệu ngày mai!Vì thế trên thế giới này, mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Từ khi nàng tủi thân bị gả cho Lâm Lập Phong, nàng thể nào tưởng tượng được sẽ có một ngày bọn họ yêu nhau? Nhưng mà cái này việc ko thể tưởng tượng này cuối cùng cũng đã có thể xảy ra

Cái thời khắc hạnh phúc này, nàng ngay cả nằm mộng cũng ko dám tưởng tượng_, nhưng dĩ nhiên nó đã trở thành sự thực rồi.

Hạ Tử Tình cả buổi tối đều len lén nhìn kỹ Lâm Lập Phong, nhìn hắn ở cùng mình, lòng của nàng luốn chật ních ấm áp và hạnh phúc.

"Làm sao vậy?Thấy chồng như vậy em thỏa mãn sao?" Lâm Lập Phong từ sớm đã phát hiện nàng len lén nhìn mình thật lâu. Chỉ là hắn vẫn giả ngu ko biết.

Có lúc, hắn thấy tính cách của Tử Tình rất giống một đứa trẻ con, thường hay làm ra những chuyện kì quái khiến hắn ko thể tưởng tượng được

"Anh nói cái gì a?" Hạ Tử Tình mặt đỏ lên liền đem mặt quay sang một bên, giả vờ như ko hề nhìn hắn

"Ko phải là em rất thích khuôn mặt tuấn tú của anh sao?Tại sao hiện tại đã xấu hổ rồi?" Lâm Lập Phong đùa giỡn nói.

"Em nào có?" Hạ Tử Tình chu chu cái miệng nhỏ nhắn.

Lâm Lập Phong khéo tay xoa tóc nàng, sủng nịch hỏi: "Ngày hôm nay đi chơi có mệt ko?”

"Không mệt." Nàng lắc đầu, vẻ mặt hân hoan ,dáng tươi cười.

"Lần sau sẽ đi nữa chứ?"

"Ừ, ừ." Nàng gật đầu.

"Được, chỉ cần em muốn , anh sẽ cùng em đi." Lâm Lập Phong đồng ý nói.

"Thực chứ?" Hạ Tử Tình mừng rỡ.

"Đương nhiên là thật _." Lâm Lập Phong nhu tình đầy mắt nhìn nàng

Chống lại đối mắt nhu tình của hắn, tim của Hạ tử tình lại một lần nữa đập nhanh

"Được rồi. Đã khuya rồi, chúng ta trở về đi." Lâm Lập Phong kéo tay Hạ tử Tình rời đi

Khi hai người đi đến ga ra ngầm, một chiếc xe bánh mì theo hướng bọn họ chạy qua, Lâm Lập Phong thoáng giật mình. Hắn ổn định ô tô, theo phía sau chậm rãi. Chiếc xe bánh mì phía trước vẫn ngăn cản lối đi của hắn, hình như có ý ko để hắn vượt qua

Lâm Lập Phong trong lòng cảm thấy một trận bất an. Hắn liên tục tìm cơ hội muốn vượt qua chiếc xe bánh mì phía trước, nhưng nhiều lần không thành công.

Hắn gia tăng mã lực rốt cuộc cũng vượt qua chiếc xe bánh mì, không ngờ trước mặt bọn họ là một chiếc xe tải đang lao như điên,một màu đen tuyền nhanh chóng đập vào mắt bọn họ. . . . . .

Kết cục (VII)

Khi Hạ Tử Tình từ hôn mê tỉnh giấc, nàng mở to hai mắt, lập tức từ trên giường ngồi dậy.Một cảm giác đau đớn thật lớn đột nhiên truyền xuống hạ thân nàng, nàng thoáng lại té ngã trên giường.

"Tử tình,con ko nên tùy tiện cử động a. Chân của con bị thương." Dương huệ lan vội vã trấn an con gái.

Hạ Tử Tình lập tức nắm tay mẹ sốt ruột hỏi: "Mẹ, Lập Phong đâu?Lập Phong thế nào? Hắn không có việc gì chứ?"

Nàng nhớ kỹ lúc bọn họ xảy ra tai nạn xe cộ, đầu của nàng nặng nề mà cụng phải đầu xa, liền hôn mê bất tỉnh

"Hắn. . . . . ." Dương tuệ lan có điểm ấp úng

"Mẹ, nói cho con biết, Lập Phong thế nào rồi?" Hạ Tử Tình phi thường sốt ruột mà nắm tay mẹ hỏi.

"Hắn còn ở trong phòng bệnh theo dõi, chưa qua được nguy hiểm."

Phòng bệnh theo dõi?Vẫn chưa qua nguy hiểm?

Tim Hạ tử Tình nảy mạnh, sốt ruột mà đứng lên, "Đẩy con đi, con muốn nhanh chân đến xem Lập Phong"

"Con bị thế này làm sao mà ngồi xe đẩy?Thương thế của con cũng rất nặng a. Tử tình." Dương tuệ lan lo lắng mà nói.

"Con không sao _! Con nhất định phải đi gặp lập phong!Mẹ, mẹ giúp con." Hạ Tử Tình cầu xin mẹ, nước mắt cũng nhanh chóng chảy ra

Dương tuệ lan nhìn Hạ Tử Tình lo lắng sốt ruột, biết không lay chuyển được nàng, không thể làm gì khác hơn là đem nàng đặt lên xe đẩy rồi đẩy nàng đến phòng theo dõi

Ở bên ngoài phòng theo dõi,Người của Lâm gia đã tề tụ đông đủ, mọi người sắc mặt tiều tụy u ám.Nhìn về phía Hạ Tử Tình, trong mắt bọn họ đều phát ra tia âm lãnh

Nàng hít một hơi chậm rãi đi tới ô cửa sổ bên ngoài phòng theo dõi, nhìn Lâm Lập Phong.Thấy sắc mặt hắn tái nhợt, con mắt đóng chặt, còn cần dưỡng khí để hỗ trợ hô hấp. Lòng của nàng thoáng chốc như bị ngàn vạn cây tên xuyên thủng

Chậm rãi, Hạ Tử Tình cảm thụ ánh mắt ko thân thiện của người trong Lâm gia, cả người nàng da gà đều nổi. Nàng biết rõ Lâm lập phong xảy ra cái chuyện ngoài ý muốn này, bọn họ cũng sẽ đỗ lỗi lên đầu nàng

Nàng vẻ mặt kinh hoàng nhìn Bạch Lệ băng lãnh đến gần nàng. Tim của nàng khẩn trương gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực

Bạch lệ như đi tới trước mặt Hạ Tử Tình, con mắt chăm chú khuôn mặt tuyệt mỹ kiều dung.Nữ nhân mỹ lệ này xem ra là một người ko may! Gần đây chỉ mới nửa năm, mà Lâm lập Phong đã xảy ra lần chuyện ngoài ý muốn, mà cả lần này đều ảnh hưởng đến sinh mệnh của hắn.

Nàng tuy rằng vẫn ko tin vào mấy cái chuyện này_, thế nhưng từ khi nữ nhân này bước vào Lâm gia, Lâm gia cũng đã xảy ra nhiều chuyện ko may. . . . . .

Bạch lệ hít sâu một hơi, bình tĩnh đối với Hạ tử Tình nói: "Qua ngày nữa, tôi sẽ làm đơn ly hôn cho cô,hi vọng cô có thể ký tên vào, tôi sẽ rất cảm kích!"

Hạ Tử Tình cảm giác tim nàng gần như ngừng đập. Trong phút chốc, đầu óc cũng trống rỗng

Việc nàng lo lắng nhất, cũng đã tới. . . . . .

Hạ Tử Tình gục đầu xuống, nước mắt ở viền mắt dâng trào.

"Sao bà lại nói như vậy! Bạch lệ, hôn nhân là việc của đứa nó, bà làm sao có thể bắt ép Lập Phong ly hôn Tử Tình?" Dương tuệ lan lập tức phản đối.

"Bà ko thấy con gái nhà bà gả cho Lâm gia chúng tôi đã mang đến rất nhiều phiền phức sao? Lâm gia chúng tôi làm sao có thể dung nạp một người như vậy làm vợ?" Bạch lệ chỉ vào Hạ tử Tình lãnh liệt nói

"Chuyện phát sinh ở Lâm gia các người,sao lại có thể đổ vào đầu Hạ tử Tình?Tất cả đều là chuyện ngoài ý muốn!" Dương tuệ lan không phục.

"Vậy cô kí hay ko kí?" Bạch lệ như chăm chú , nghiêm túc nhìn Hạ Tử Tình.

Nước mắt trong suốt theo gương mặt Hạ tử Tình rời xuống. Nàng nhìn mẹ chồng, nghẹn ngào thỉnh cầu nói: "Có thể chờ cho Lập phong tỉnh dậy rồi quyết định được ko?"

"Không được! Nếu nó tỉnh lại nhất định sẽ ko đồng ý!" Bạch lệ như lớn tiếng nói.

"Vậy ko phải bà đã cứng ngắc phá hư chuyện hôn nhân mỹ mãn của chúng nó sao?" Dương tuệ lan thử khuyên bảo nàng.

"Nếu vì sinh mệnh có tôi suy nghĩ,coi như là hủy hôn nhân của nó, tôi cũng sẽ ko thương tiếc!"

"Bà nói như vậy chỉ là muốn đổ lỗi cho Tử Tình nhà tôi đem đến vận rủi, có đúng hay không?" Dương tuệ lan rất tức giận.

"Chẳng lẽ không đúng sự thực sao?" Bạch lệ như trừng mắt to nhìn nàng

"Bà nói vậy thật ko biết tốt xấu? Bạch lệ như!" Dương tuệ lan cùng nàng tranh phong tương đối.(tranh chấp)

"Được rồi! Mẹ, đừng hơn thua nữa." Hạ Tử Tình rơi lệ nhìn mẹ ruột "Đừng hơn thua nữa, có được hay ko?"

"Tử tình,con ko được đáp ứng nàng.Đừng ngu như vậy a.Đây là hạnh phúc cả đời của con!" Dương tuệ lan lập tức trấn an con gái

“Coi như tôi van cầu cô. Tử tình,cô buông tha cho Lập phong đi."Ngữ khí của Bạch Lệ bỗng nhiên trùng xuống, "Tôi chỉ có một thằng con trai, nữa đời sau đều phụ thuộc vào nó.Coi như là cô làm một việc thiện được ko?"

Hạ Tử Tình ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía mẹ chồng nói: "Con yêu lập phong, con sẽ ko ly hôn hắn_."

"Ko hay rồi!Tình trạng bệnh nhân nguy kịch, mau cấp cứu."Phòng theo dõi bỗng nhiên truyền lên âm thành lo lắng. Tất cả mọi người sốt ruột chạy đến cửa kình bên ngoài phòng theo dõi nhìn Lâm Lập Phong.

"Nhanh! Mau trả lời đồng ý kí tên ly hôn! Cô xem, cô ko đáp ứng ly hôn,bệnh tình của Lập phong liền nghiêm trọng rồi!" Bạch lệ như cưỡng bức Hạ Tử Tình.

Hạ Tử Tình ngẩng cái cổ thật dài, thế nhưng cửa sổ thủy tinh bên ngoài phòng theo dõi đã bị những người khác che mất, nàng căn bản không cách nào thấy tình huống của Lâm Lập Phong lúc này

Ngực vừa sốt ruột vừa sợ

"Nhanh!Mau nói muốn ly hôn với nó!Nói cô phải rời xa nó !Nhanh! Hạ Tử Tình! Cô nói mau a!Có phải cô muốn hại chết nó thì mới can tâm ko?" Bạch lệ liên tục cưỡng bức Hạ Tử Tình

"Con. . . . . ." Hạ Tử Tình run run môi, ko cách nào nói ra nửa câu

"Hạ Tử Tình!Cô rốt cuộc có tim hay ko? !Cô rốt cuộc có phải thật tình yêu Lập Phong ko? Hiện tại chỉ cần một câu nói của cô là có thể cứu sống nó rồi!Nhưng cô vẫn chậm chạp ko chịu nói! Cô rốt cuộc muốn thế nào?" Bạch lệ một bên nhìn Lập Phong, một bên tiếp tục ép buộc nàng

"Nhanh! Huyết áp bệnh nhân đang ko ngừng giảm xuống! Nhanh, nhanh chích thuốc cho hắn!" Phòng theo dõi lại một lần truyền ra giọng nói của bác sĩ nói với y tá

Hạ Tử Tình kinh hãi luống cuống. Nàng rất muốn đứng lên nhìn lập phong, nhưng bất đắc dĩ không cách nào đứng thẳng.

"Nói mau a! Hạ Tử Tình!Cô mau nói phải rời xa nó!" Bạch lệ như trừng lớn khóe mắt hồng hồng như muốn đem Hạ Tử Tình nuốt gọn.

Hạ Tử Tình cắn môi, một lúc sau mới nói: "Con…..con sẽ ly hôn hắn. Con muốn ly hôn Lâm Lập Phong."

Lời của nàng vừa nói xong, phòng theo dõi truyền ra giọng nói vui mừng: "Huyết áp bệnh nhân rốt cuộc cũng bình thường rồi, đã thoát khỏi nguy hiểm."

Tim Hạ tử Tình lúc này mới từ đông cứng trở nên thư giãn một chút. Lập phong không có việc gì rồi, lập phong thật sự ko có việc gì rồi. Nàng nín khóc mà cười, sau đó nàng tan nát cõi lòng , nàng thật nào là “tai kiếp” của hắn!!?

Nàng vừa nói muốn ly hôn với hắn, lập tức hắn đã vượt qua nguy hiểm.

"Cô xem! Tôi đã nói cô là người ko may!Cô vừa nói rời bỏ Lập Phong, Lập Phong đã vô sự rồi." Bạch lệ như băng lãnh vô tình mà nói.

Hạ Tử Tình chỉ cúi mặt, nước mắt tùy ý chảy dài trên gương mặt

"Ngày mai tôi sẽ cho người đem đơn ly hôn đến,hi vọng cô có thể kí tên." Bạch lệ lãnh khốc nói, xoay người bỏ đi.

Dương tuệ lan ngồi xổm bên cạnh nàng thấp giọng an ủi: "Con gái, con đừng chú ý.Chỉ là tình cờ phát sinh tình huống thôi. Ngươi không nên cùng Lâm Lập Phong ly hôn.Đó là hạnh phúc cả đời con a."

"Mẹ. . . . . . Nếu như,con thật sự mang cho hắn vận rủi, con nguyện ý từ nay về sau cách xa hắn." Hạ Tử Tình nghẹn ngào xen lẫn bi thương nói

"Con gái, con đừng suy nghĩ lung tung nữa, có được hay ko?Mẹ đưa con trở về nghỉ ngơi một chút."

Dương tuệ lan đẩy Hạ tử Tình rời đi, Hạ Tử Tình xoay người nhìn chằm chằm vào phòng theo dõi, ko cách nào thu hồi ánh mắt.

Nếu như, em thật sự mang đến tai nạn cho anh, em nguyện ý rời bỏ anh. . . . . . Mặc dù cả đời này của em đều ko cách nào hạnh phúc, vui sướng. . . . . . Chỉ cần anh có thể sống tốt thì tất cả đều đáng giá!

Truyện Chữ Hay