()
Ấm nước trên bếp ga phát ra tiếng nhắc nhở “u u”, Vương Linh Linh đi qua một cách nhanh nhẹn, tắt lửa xả nước, tiếp đó lấy tách trà, ngắt chút lá trà bỏ vào, sau khi rót đầy nước thì bưng ra ngoài.
Đây là một ngôi nhà tự xây ở nông thôn rất thông thường, hai phòng ngủ một phòng khách, hai bên là phòng bếp và phòng vệ sinh, trước cửa có một mảnh đất trống, trên đó trồng rau cải theo mùa.
Vương Linh Linh bưng tách trà đi tới phòng, nhìn thấy người đàn ông uể oải nằm trên giường mình, cô nhất thời nhướng mày: “Anh lại không cởi áo khoác.” Cô dứt lời bèn tiến lên, bỏ tách trà xuống rồi mau mắn giúp anh cởi áo khoác, sau khi giũ ra thẳng thớm thì treo trong tủ quần áo ở một bên.
Người đàn ông nằm trên giường mang khuôn mặt hết sức điển trai, anh ngoan ngoãn phối hợp với động tác của Vương Linh Linh, tầm mắt luôn đặt trên bóng dáng bận rộn của cô, trong đôi mắt tràn đầy tình cảm.
Căn phòng không lớn, cộng thêm cánh tay anh cũng dài, anh nhẹ nhàng với lấy Vương Linh Linh vào trong lòng mình: “Được rồi, em đừng bận rộn nữa, nghỉ ngơi trước đi.”
“Đến giờ rồi em phải đi làm cơm, anh muốn ăn cái gì? Sáng nay gà mái trong nhà vừa mới đẻ mấy trứng, em chưng cho anh nhé?”
“Không vội, anh dẫn em ra ngoài ăn.” Người đàn ông nghiêng đầu cọ lên mái tóc của Vương Linh Linh, trên đó có mùi hương thoang thoảng mà anh quen thuộc, “Em muốn ăn cái gì?”
“Ơ kìa đừng cứ mãi ra ngoài ăn, đồ ăn bên ngoài cũng không ngon bao nhiêu, có chút xíu mà đắt đỏ, còn không bằng ăn ở nhà mình.” Vương Linh Linh than thở muốn giãy dụa khỏi lồng ngực anh, tiếc là đối phương cố ý buộc chặt cánh tay, cô không thể giãy ra được.
“Vậy ăn ở nhà đi.” Người đàn ông biết lắng nghe nói, “Dạo này anh mới học mấy món ăn gia đình mới, em nếm thử xem.”
“…Anh làm hả?” Vương Linh Linh rất do dự đối với điều này.
“Giọng điệu nghi ngờ của em là ý gì?” Người đàn ông xoay người Vương Linh Linh lại, ôm lấy khuôn mặt cô nhướng mày hỏi.
“…Anh còn nhớ hồi trước anh bỗng dưng có hứng làm cháy hỏng mấy cái nồi không?”
“…Đây đều là chuyện kiếp trước, anh cho em biết cấm đọc lại niên giám cũ!”
Vương Linh Linh thấy dáng vẻ tức tối của người đàn ông, cô bất giác bật cười ra tiếng, mà thôi nhiều lắm cũng chỉ hỏng thêm một cái nồi thôi.
Người đàn ông thấy cô không phản đối lập tức buông ra cánh tay đang ôm cô, anh tháo ra khuy áo ở cổ tay, chẳng hề để ý tới hình tượng mà xắn lên tay áo, chà tay đi về phía phòng bếp.