"Hiện giờ cô ấy đã khá hơn chút nào chưa? Có chỗ nào khó chịu hay không?!" Tưởng Vũ Hàng giảm bớt lễ nghi phiền phức, hỏi thẳng vào chuyện chính.
Thật sự Lý Giai cũng không biểu hiện sự khách khí, mà phải nói là cô biểu hiện vẻ rất hung dữ. Ai bảo người đàn ông này bắt nạt bạn tốt của cô chứ! "Tốt chút nào hay khó chịu chỗ nào ấy hả? Xin hỏi chuyện này có liên quan gì đến anh đây, đại tổng giám đốc Tưởng!"
Tưởng Vũ Hàng cố đè nén sự khó chịu, chấp nhận bị thiệt thòi, cực kỳ thành khẩn, không chút lừa dối, nói như cam đoan."Tôi thật sự rất thích Tĩnh Tĩnh! Không sai, ngày trước tôi đã đối xử với Tĩnh Tĩnh quả thật rất tệ... nhưng sau này khi tôi muốn quay lại, Tĩnh Tĩnh đã không cho tôi cơ hội nữa rồi ! Cô ấy thích anh trai của cô..."
Lý Giai nhíu mày: "Thích anh tôi mà cô ấy lại có thể sinh đứa nhỏ cho anh sao?"
"Tôi biết là cô ấy thích tôi" Giờ phút này Tưởng Vũ Hàng mới cong khóe miệng lên, không kìm nổi vui sướng. Anh xoa xoa gò má: "Vừa rồi cô ấy đã rất tức giận, nhưng mà cô ấy đã lầm rồi... tôi biết cô ấy vẫn còn yêu tôi!"
"Nếu anh đã thích Tĩnh Tĩnh, vì sao mới vậy anh đã nhanh chóng có phụ nữ khác rồi?" Làm chị em tốt của nhau, đương nhiên cô phải giúp Tĩnh Tĩnh nhanh chóng tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện!
"Phụ nữ khác nào?" Anh làm gì có chứ!
"Còn cùng người ta đi dạo ở khu đồ dùng hàng ngày kia mà!" Cô nhắc nhở anh!
"Đó là em họ của tôi!"
"Em họ sao?"
"Đúng vậy, con bé đang học đại học ở đây... "
"Vậy sao!" Ha ha, cuối cùng Lý Giai đã yên tâm mà cười được rồi, nhưng thật sự cô cũng sốt ruột thay cho anh: "Tổng giám đốc Tưởng này, anh đã trở nên ngốc nghếch từ bao giờ vậy hả? Tại sao lúc trước anh lại không nói cho Quan Tĩnh biết đó là của em họ của anh chứ?"
"Tôi đã nói rồi, nhưng cô ấy không tin!" Tưởng Vũ Hàng cắt ngang lời của Lý Giai, nói câu nhờ vả: "Lý Giai, cô có thể nói giúp hộ tôi một chút không, nói với Tĩnh Tĩnh hãy tin tôi ... tha thứ cho tôi... "
"A! Chuyện này cũng thật là khó đây, anh thử nghĩ một chút, anh đã đẩy chuyện đến mức lâm vào đường cùng như thế này, cái nút đã thắt chặt như vậy, thật sự là rất khó đấy..." Lý Giai than thở ra vẻ khó khăn, nhưng lại dùng ánh mắt ngầm ra hiệu với Tưởng Vũ Hàng. Đôi mắt to với hàng mi dày đen sẫm liếc một cái, nhấp nháy nhấp nháy với thâm ý khác ...
Tưởng Vũ Hàng cười một tiếng, hiểu rõ ý tứ: "Chỉ cần cô có thể giúp tôi, bất cứ yêu cầu gì của cô tôi cũng có thể đáp ứng!"
"Miễn phí tiền quảng cáo hàng năm cho nhà hàng của tôi!" Lý Giai vội nói ra yêu cầu của mình. Cô cũng không phải là người có tâm địa quá tham lam nên không nói muốn một hai ngàn vạn. Hắc hắc, đương nhiên dùng khoản tiền này cho mục quảng cáo... Ha ha, so với một hai ngàn vạn kia, giá trị của quảng cáo quả thật còn đáng tiền hơn nhiều!
"OK!" Tưởng Vũ Hàng không nói hai lời, dựng ba ngón tay lên!
Lý Giai thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, trời ạ, lần này cô lại phát tài nữa rồi! Tựa như sợ anh đột nhiên đổi ý, cô nắm chặt lấy tay của anh, ra sức lắc lắc: "Vậy chúng ta cứ quyết định như vậy nhé, không được đổi ý đâu đấy!"
"Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy!"(Một câu nói ra bốn ngựa khó đuổi theo nổi)
"Đồng ý!" Lý Giai cười nói ha hả!
"Vậy bây giờ cô có thể để cho tôi gặp cô ấy một chút hay không?" Anh...rất nhớ cô! Hơn nữa còn rất muốn giải thích hết thảy mọi chuyện với cô!
"Không phải là tôi không giúp hoặc là ngăn cản anh. Mà là tôi cảm thấy lúc này dường như chưa phải là thời cơ tốt. Lúc trước Tĩnh Tĩnh đã phát giận rất lớn, hiện giờ vất vả lắm mới bình tĩnh trở lại. Sự xuất hiện của anh sẽ có hai loại kết quả, một là cô ấy sẽ không tin anh, lại càng tức giận hơn, hai là cô ấy sẽ tin tưởng anh, cũng sẽ rất cao hứng! Cả hai kết quả tựa hồ đều không được tốt đối với cục cưng, tôi cũng không dám mạo hiểm, anh thử nói xem?" Lý Giai nói phân tích!
Suy nghĩ mấy phút, Tưởng Vũ Hàng gật đầu: "Cô nói đúng!"
"Hôm nay cứ như vậy đi, anh hãy về nhà nghỉ ngơi trước đi. Trước tiên tôi sẽ giúp anh đưa cô ấy đến cửa hàng chăn đệm, tiếp theo anh sẽ xuất hiện ở đó!"
"Được, nhờ cậy vào cô cả đấy!" Tưởng Vũ Hàng nói với Lý Giai sau đó đi tới phòng làm việc của Lý Giai nhìn một chút ...
Lý Giai bộ dáng như một anh trai tốt bụng, vỗ vỗ vào cánh tay của Tưởng Vũ Hàng: "Tóm lại, chuyện này hãy để cho tôi lo liệu!"
Tưởng Vũ Hàng nhìn cô gái trước kia đóng vai Hồng Thái Lang ở trong công ty mình... Hừ, thật sự anh có thể tin tưởng ở cô sao?
Đột nhiên Quan Tĩnh cho Lý Sấm và Hàn Băng cùng leo cây, nhưng đồng thời cũng đã thúc đẩy một cuộc nhân duyên cho hai người!
Rõ ràng Quan Tĩnh đã nói là đến nhà cô ăn cơm, kết quả chủ nhân lại để cho khách leo cây. Làm một người lịch sự, anh không thể để cho cô gái nhỏ kia để bụng đói mà cứ thế về nhà một mình được. Cho dù thế nào, anh cũng phải mời người ta ăn một bữa cơm đã chứ!
Vậy là anh đã bao phòng để hai người cùng dùng bữa tối tại một nhà hàng có phong cảnh tao nhã!
Từ những câu chuyện phiếm ăn ý, bọn họ thấy mình có rất nhiều chủ đề, ý tưởng giống nhau, quả thật càng ngày thêm hăng say!
Lúc này cô tán gẫu sang chuyện thiên nhiên, mặt mày hớn hở, càng thu hút ánh nhìn của anh!
Lúc này thật sự Lý Sấm đã bị cô gái trước mắt làm cho mê muội, thậm chí còn mê muội hơn cả với Quan Tĩnh. Quả thật con người Hàn Băng cũng giống như tên của cô. Nếu như chỉ mới tiếp xúc với cô không lâu, sẽ có cảm giác cô giống như một khối băng. Nhưng nếu tiếp tục kiên trì thêm một lúc nữa thì tựa như khối băng gặp phải nhiệt độ trên độ C trở lên, cô sẽ từ từ bị tan ra, trở thành một vũng nước.
Lý Sấm cảm thấy cô đã bị chính mình làm cho tan chảy, ngược lại cô cũng cảm thấy như thế!
Ánh mắt anh nhìn cô, càng ngày càng trở nên nóng rực, khiến việc nói chuyện với cô càng trở nên lý thú, không thể không dừng lại được! Trái tim cô dường như đang từng hồi dậy sóng, suy nghĩ trở nên hỗn loạn, đến độ cô không nhớ là mình vừa mới nói tới đâu nữa. . .
Lý Sấm lập tức nắm lấy tay của cô, ra sức nắm chặt.
"Em... anh...” Cô rút tay của mình lại vẻ đầy bất an!
Đối với Quan Tĩnh, từ trước đến nay Lý Sấm luôn khách khí, ít khi biểu hiện vẻ vô lại ra mặt, nhưng với Hàn Băng thì anh lại khác, nhất định không chịu buông tay người ta ra: "Băng Băng ... "
"A!" Cô cảm thấy không quen tai!"Người nhà em thường có thói quen gọi em là tiểu Băng!"
"Chỉ có một mình anh mới được phép gọi em như vậy thôi, có thể không?" Anh nâng cao bàn tay của cô, đặt lên khóe miệng mình!
Gương mặt đơn thuần của Hàn Băng trở nên đỏ rực. Từ khi trưởng thành đến nay, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác vô lực như thế này. Rốt cuộc cô cũng đã cảm nhận được nhịp tim của mình đang đập loạn lên hơn cả con nai nhỏ."Được!"
Lý Sấm tỉ mẩn mải gặm cắn ngón tay người ta, mãi sau mới sực nhớ tới một chuyện, liền hỏi lại: "Em vẫn chưa có bạn trai, đúng không?"
Hàn Băng có chút tức giận: "Nếu như có bạn trai, tôi lại có thể để cho anh hôn như vậy sao? Lý Sấm, có lẽ anh hiểu lầm rồi, tôi là một cô gái rất đơn thuần, không thích chơi đùa với chuyện tình một đêm hoặc là tán gẫu với nhau những chuyện về hai con thuyền đâu... Nếu như anh chỉ muốn tùy tiện buông lời vui đùa một chút, vậy xin lỗi, thứ cho tôi không thể ngồi cùng anh được."
"Không, không, em không nên hiểu lầm, anh hoàn toàn không có ý định muốn tùy tiện vui đùa một chút với em, mà anh cũng không phải loại người như vậy. Thật xin lỗi, lúc trước anh đối với em có chút ý loạn tình mê, nghĩ muốn chiếm giữ, sau đó mới nhớ ra chuyện em đã có bạn trai hay chưa!" Lý Sấm vội vàng giải thích. Trời ạ, ngoại trừ Quan Tĩnh, vất vả lắm anh mới gặp được một người khác giới, lại cảm thấy cô giống như một nữ sinh, ngàn vạn lần anh không thể bỏ qua được!
Sự tỏ tình thẳng thắn của anh làm Hàn Băng buồn cười: "Vậy anh còn thích Quan Tĩnh nữa không? Nếu như anh còn thích Quan Tĩnh như đã nói, bây giờ em sẽ không ở đây quấy rầy anh nữa!"
Lý Sấm dùng sức một chút, chỉ thấy Hàn Băng giống như một vũ công, rời khỏi chỗ ngồi xoay tròn một vòng, một giây sau liền rơi xuống trên đùi Lý Sấm!
"Ối!..." Cô kêu lên một tiếng!
Anh không cho cô có cơ hội ở đó mà kêu loạn, trực tiếp chiếm ngay lấy đôi môi hồng phấn của cô!
"A!..." Cô trợn tròn đôi mắt, trong ánh mắt tràn ngập sự khiếp sợ lẫn không thể tin nổi!