"Cuộc sống của chị quá nhiều thăng trầm quá nhiều gập ghềnh quá nhiều ma thần quỷ quái!" Sau khi đuổi được Hà tiên sinh Chung Minh tổng kết như vậy. Nhớ rõ Hà tiên sinh lúc đi còn đánh giá Chung Minh từ trên xuống dưới, ánh mắt giống như đi chợ chọn rau, hận không thể bay qua nhìn thấu Chung Minh; hoặc là như đi thanh lâu chọn cô nương..... Đương nhiên, sau cái ý tưởng này Chung Minh không muốn nghĩ tiếp, sợ mình sẽ nghĩ bản thân có thân phận khách làng chơi, mà Tiểu Kỳ cô nương là khuê nữ kiều diễm.
"Này, em cho là tôi mong muốn như vậy sao? Tôi không có chủ động trêu chọc ai biết không?" Bạch Cẩn Niên cảm thấy mình vô cùng ủy khuất. Vốn muốn cùng Tiểu Chung Minh trải qua đêm mưa lãng mạn, kết quả xuất hiện một vị khách thần kinh bất bình thường, luôn mồm kể ra quá khứ nổi tiếng của mình. Cái gì trang phục cái gì tùy tiện hứa hôn với con gái người ta..... Thật vất vả xây dựng hình tượng với Chung Minh vậy mà bị Hà tiên sinh đập nát. Bạch Cẩn Niên còn chưa tranh cãi đúng sai đâu!
Nhớ lại chuyện xưa với "Tiểu Kỳ" Bạch Cẩn Niên lại một trận ủy khuất nữa, Bạch Cẩn Niên cũng không nhớ rõ bản thân lúc tám tuổi đang làm gì nghĩ gì, đột nhiên chui ra một người muốn mình chịu trách nhiệm chuyện khi bé....... Bạch Cẩn Niên không mắng lại "Làm người phải nói lương tâm" đã là không tệ rồi.
Thấy Bạch Cẩn Niên ngẩn người, Chung Minh học theo Bạch đại nhân nắm mặt của mình mỗi lần mình ngẩn người, đặc biệt giống lão phật gia cao cao tại thượng hỏi han: "Họ Bạch, tôi xem như đã nhìn ra, công phu giả đứng đắn của chị đều là từ nhỏ luyện ra, kĩ thuật miệng lưỡi trơn tru tuyệt đối không thể một hai ngày có thể tích lũy được. Chị nói đi chị há mồm đã hãm hại bao nhiêu thiện nam tín nữ? Có thể tiếp tục đón thêm một người thứ ba đến đòi nợ nữa không?"
Bạch Cẩn Niên bị nắm mặt cũng tiết lộ: "Sẽ không còn người kì lạ xuất hiện......... Tôi cam đoan."
"Thật sự?"
"Thật......"
"Tốt." Chung Minh buông tay, thật vừa lòng vân vê mặt Bạch Cẩn Niên, "Tôi tạm thời tin tưởng chị một lần. Nếu về sau lại có sinh vật kì quái xuất hiện......." Bạch Cẩn Niên đặc biệt hứng thú muốn biết Chung Minh sẽ thuận thế nói lời cường thế nào, chờ mong nửa ngày, kết quả nghe Chung Minh thẹn thùng nói: "...... Nếu như vậy tôi sẽ không để ý chị!"
Bạch Cẩn Niên không thể tin mình bị thất vọng, trong lòng sấm chớp bùng nổ, thật sự nói không nên lời, cảm thụ phức tạp. Muốn hung hăng ôm đầu Chung Minh nhào nặn sau đó trực tiếp ném Chung Minh ra cửa sổ cho sói ăn.
Bạch Cẩn Niên chỉ có thể đứng dậy nói với Chung Minh lời từ đáy lòng: "Tiểu Chung Minh, em thật sự là thụ, nhìn em gần đây cũng gầy, không bằng đem hai điểm này hợp lại cho em một cái danh hiệu, như thế nào?"
"Tôi mới không phải nhược thụ! Chị tại sao có thể đem danh hiệu như vậy cho tôi!" Chung Minh làm sao không hiểu lời này có ý gì, lừa gạt nói Chung Minh thụ, hoặc căn bản là không có bước ngoặt, "Đừng ép tôi!"
Bạch Cẩn Niên thi triển công phu, lấy ngón tay thon dài sờ soạng cái cằm nhẵn nhụi của Chung, hạ giọng cười nói: "Ép em thì em có thể làm gì? Không phải thụ thì nói chuyện thật cường thế cho tôi xem a." Nói xong cầm quần áo đi tắm, mặc kệ người bị đùa giỡn còn đứng tại chỗ qua nửa ngày vẫn chưa thể bình phục: Kì quái! Người này nói chuyện thì nói còn sờ cằm người ta làm chi! Còn dụ thụ làm gì! Hơn nữa biểu cảm như thế là như thế nào! Là, là cổ vũ mình đẩy ngã chị ta sao? Chuyện này thật sự chấn động lòng người......
Nghĩ nghĩ Chung Minh liền tức giận, cần phải thay đổi, hung hăng vỗ vỗ mặt: Không được! Nhất định phải đem Bạch Cẩn Niên bắt lại, mặc kệ là chấn phu cương hay chấn thê cương trước tiên phải chấn chỉnh lại hết.
Nhưng cơ thể của Chung Minh cũng không chịu thua kém, vốn nghĩ thừa dịp trời tối quyết tâm đẩy ngã Bạch tiểu thư, nhưng hễ trời mưa một chút thì các khớp xương đều phát bệnh, đau không chịu được. Bạch Cẩn Niên nằm trên giường cầm một quyển sách không yên lòng nhìn, Chung Minh chỉ có thể duỗi thẳng chân lăn lộn đến bên cạnh Bạch Cẩn Niên.
"Chân đau?" Bạch Cẩn Niên hỏi.
"Đau muốn chết." Chung Minh rưng rưng trả lời.
"À, vậy tiếp tục lăn." Bạch Cẩn Niên xoay người, điều chỉnh lại đèn bàn, vùi đầu tiếp tục đọc sách.
Chung Minh nhìn bóng dáng Bạch Cẩn Niên, hai mắt nhanh chóng mờ mịt đẫm lệ.
Chung Minh rất hận bản thân, tuổi còn trẻ lại nay bệnh mai đau, tiếp tục như thế sao? Về nhà liền nói với mẹ muốn tẩm bổ cơ thể, muốn bổ cái nào thì tẩm cái ấy.
Chung mẹ vừa nghe con gái tự giác tìm tới, đây là chuyện tốt a, vì thế liền mua gà ác, vịt, gừng với mấy loại thuốc hầm canh cho Chung Minh uống. Chung Minh vừa uống đã nghiện, nhớ tới tiểu thuyết kiếm hiệp có cái gì Thiên Sơn tuyết liên có thể khởi tử hồi sinh, dù có hấp hối muốn quy tiên cũng có thể cứu sống, Chung Minh cảm thấy cái này rất siêu. Nhưng chạy đi đâu để tìm cái gì bầu trời tuyết liên? Đúng rồi nhân sâm. Chung Minh chạy đi mua nhân sâm, vừa uống canh gà nhân sâm vừa tự hỏi: Cái này chắc gì không mạnh bằng Thiên Sơn tuyết liên, nói không chừng uống vào một ít có thể đả thông kinh mạch máu huyết dâng trào lập tức hồi sinh.
Chung Minh thật vui vẻ lấy bình cách thủy, đem theo canh nhân sâm đi làm. Tại sao Chung Minh cảm thấy không khí trong tàu điện hôm nay làm cơ thể khô nóng, mũi khó chịu. Tới công ty vừa ngồi vào vị trí làm việc đã nghe được một trận âm thanh cảm thán, nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, phát hiện Bạch Cẩn Niên hôm nay sửa tác phong bảo thủ hằng ngày, mặc váy ngắn tất đen, chân mang giày cao gót hơn tám cm, tâm tình còn vui vẻ tươi cười với tất cả đồng nghiệp. Tất cả điểm chú ý của Chung Minh đều đặt trên cái cổ tuyết trắng của Bạch Cẩn Niên -- kì quái! Khăn choàng cổ hệ nghiêm túc đâu? Hôm nay không có khăn choàng cổ còn tháo khuy áo! Tuy rằng sắp đến xuân, nhưng tổng giám đại nhân tại sao lại có thể đi trước trào lưu, gieo rắc xuân ý khắp mọi ngõ ngách văn phòng a. Bạch Cẩn Niên như thế cũng không giống người đi làm, cảm giác chính là đến biểu diễn quần áo với dáng người.
Ánh mắt Bạch Cẩn Niên đã tới, chống chọi với ánh mắt Chung Minh. Chung Minh cảm thấy khô nóng khó nhịn, toàn bộ mặt đều đỏ, thở ra một hơi cũng cảm thấy được như từ mũi phun ra hai luồng hỏa.
Nóng!
"Chung tiểu thư." Bạch Cẩn Niên đến bên cạnh, một trận mùi hương bay vào mặt, Chung Minh như là hít phải khí độc, thiếu chút nữa bất tỉnh. Tinh thần còn đang nhộn nhạo Bạch Cẩn Niên lại nắm tay Chung Minh, hơi hơi hạ thắt lưng nhỏ giọng nói bên tai Chung Minh: "Tôi tìm thấy một nhà hàng ngon, cách công ty không xa, giữa trưa cùng đi được không?"
Chung Minh còn chưa nói được gì, ánh mắt đã bị cổ áo Bạch Cẩn Niên hấp dẫn, theo bản năng nhìn thoáng qua. Nhìn qua rồi Chung Minh chỉ còn nửa cái mạng, cái quỷ gì a, Bạch Cẩn Niên không phải là núi nhỏ sao? Như thế nào còn có một khe rãnh thật sâu! Đây là tình huống gì? Còn có áo lót màu đen! A không, trước mắt bao người không thể tiếp tục nhìn!
Bạch Cẩn Niên không nghĩ tới Chung Minh sẽ dừng mắt ở cái địa phương xấu hổ kia, đang định chụp đầu bắt Chung Minh nghiêm túc một chút, còn chưa động thủ huyết đã văng khắp nơi.
Chỉ nghe đồng nghiệp liên tục la to: "Chung Minh! Cậu làm sao chảy máu mũi!"
"Sao? Ai? Tôi?" Chung Minh chỉ cảm thấy cái mũi vô cùng khó chịu, không thể dự đoán được nó kìm không được chảy thành nông nỗi này. Chung Minh đưa tay xoa nhẹ một chút, toàn bộ ngón tay đều bị nhiễm đỏ.
Bạch Cẩn Niên nhìn Chung Minh như nhìn lưu manh, trong ánh mắt tràn ngập ghét bỏ. Chung Minh đang muốn giải thích mình không phải là người như vậy, cũng không có trường hợp nhìn thấy hương diễm sẽ thật sự chảy máu, ai ngờ còn chưa nói ra thì cái mũi lại chịu thêm một trận kích thích, nước mắt chảy ra ngoài kèm theo một tiếng rống to, một cái hắt xì hướng tới Bạch Cẩn Niên.
Bên tai là tiếng đồng nghiệp sợ hãi, Chung Minh đứng hình nửa ngày mới phục hồi tinh thần, một tay che cái mũi một tay kéo Bạch Cẩn Niên để cơ thể không ngã xuống. Hai mắt đẫm lệ mơ hồ thấy áo sơ mi trắng của Bạch Cẩn Niên được nhuộm màu đỏ rực rỡ. Lau nước mắt, Chung Minh thấy rõ, không phải hoa mắt, là thật, bản thân hắt xì giống như bút pháp của nghệ sĩ, lưu lại trên áo trắng của Bạch Cẩn Niên là một trường phái dã thú đặc biệt.
"Xin, xin lỗi....." Chung Minh quả thật là bị dọa phát ngốc, ánh mắt trợn tròn, trong mắt chảy ra là hỗn hợp nước mắt với lo lắng hãi hùng cùng đau đớn, lúc nhỏ học ngữ văn, giáo viên thường dùng bút bi nhiều màu sắc để ghi chú phân tích câu, thể hiện ra toàn bộ cảm xúc câu văn đó, nhưng bây giờ bản thân Chung Minh không thể nói rõ được cảm nhận của mình như thế nào về màu đỏ này.
Bạch Cẩn Niên cúi đầu nhìn quần áo của mình, khi ngẩng đầu lên lại thì hình ảnh hiện ra là đám đồng nghiệp đang nắm mặt nhéo đùi cố gắng nhịn xuống không phát ra tiếng cười.
"Chung tiểu thư." Bạch Cẩn Niên nói ra một hơi, vốn muốn nói cái gì, lại không thể dùng khẩu khí kia nói ra, lôi kéo Chung Minh đến WC.
Vào WC Bạch Cẩn Niên đem cửa khóa trái, cũng không quan tâm có bao nhiêu người ngoài kia bị nghẹn bao tử, lấy giấy thấm chút nước ấm, giữ thắt lưng cảnh cáo Chung Minh không được nhúc nhích, tỉ mỉ giúp Chung Minh lau khô vết máu.
"Ừm........ Áo của chị......" Chung Minh vô cùng hổ thẹn.
"Hừ." Lông mi Bạch Cẩn Niên khẽ động một cái, khoảng cách gần như vậy, Chung Minh phát hiện lông mi được vuốt tỉ mỉ, vừa nhìn đã biết là người có nề nếp, "Em trước tiên phải lo được cho bản thân rồi nói sau. Nếu em vì phun máu mà ngất xỉu, tôi cũng mất mặt thay em."
"Tôi mới không phải......"
"Ngốc." Bạch Cẩn Niên đột nhiên nở nụ cười, "Tôi có sức hấp dẫn như vậy sao?" Lúc nói lời này Bạch Cẩn Niên còn nhìn thẳng vào mắt Chung Minh.
Chung Minh biết trên thế giới có cái từ gọi là "Mã lệ tô", nhưng Chung Minh không có cách nào đem từ này dùng cho Bạch Cẩn Niên. Thật sự rất hoang đường, vì sao không chút thú vị, mặt than, giả đứng đắn, tự kỉ tất cả tật xấu đều tập trung trên người Bạch Cẩn Niên, lại có thể làm người ta thích?
Tình yêu mù quáng đến cỡ nào mới có thể bỏ qua tất cả a!
Chung Minh thấy Bạch Cẩn Niên vui vẻ như vậy, còn mang theo biểu cảm nghịch ngợm vui sướng khi người gặp họa, bộ dáng rất đáng yêu. Vì thế Chung Minh quyết định không nói với Bạch Cẩn Niên chén nhân sâm bí mật kia.
Nếu không thì, ai biết áo sơ mi của Bạch tổng giám trị giá bao nhiêu?
Nói tiếp....... Nói cho Bạch Cẩn Niên chuyện mất mặt như vậy, mọi người cảm thấy bao nhiêu năm nữa chị ta mới kết thúc cười nhạo?
Tác giả: Nhiều ngày như vậy rốt cuộc cho ra lò được một chương hơn ba ngàn chữ, tác giả quá cảm động.
Nghe nói JJ tốt lắm? Ta như thế nào cảm thấy không tốt, tác giả lại xuất hiện ảo giác sao?
Dụ thụ: Thụ dụ dỗ quyến rũ công.
Chấn thê cương, chấn phu cương: Chấn chỉnh lại đạo làm vợ, chồng.
Mã lệ tô: Hay Mary Sue là kiểu nhân vật siêu toàn diện. Cực giỏi, cực xinh, nói chung về phương diện nào cũng siêu xuất sắc.