Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế

chương 43: họ bạch cô nhanh đến đón tôi!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Sao vậy, hẹn hò à?" Trần Tịnh Nhất không thả Chung Minh ra, thích thú nhìn Tống Thạch Sơn, "Bạn trai của cậu phải không? Tiểu ca nhìn rất có tinh thần nha."

Tống Thạch Sơn thu được danh hiệu bạn trai có vẻ khá hưởng thụ, gãi gãi đầu đang muốn khách khí nói "Không phải đâu", kết quả Chung Minh giành trước cực nhanh phủ nhận: "Mới không phải! Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp!"

Tống Thạch Sơn uể oải mất sinh lực.

"Đồng nghiệp sao?" Trần Tịnh Nhất đầu người mình gấu, nhìn có phần cao hơn. Cả người quấn lấy Chung Minh, dùng ánh mắt đặc biệt tà ác nhìn Chung Minh, "Tốt nhất là đồng nghiệp, thật ra tôi là người mang thù, sẽ đi đâm thọc nha, khiến cho cậu ấy buổi tối từ từ trừng phạt cậu."

"Hả! Cô nói hưu nói vượn cái gì!" Chung Minh bị hù chết, không nghĩ tới bạn của Bạch Cẩn Niên mặt than lại có mồm miệng như thế này. Tuy rằng Chung Minh và Tống Thạch Sơn không có gì, nhưng không có nghĩa Trần Tịnh Nhất được ở đây nói lung tung a.

"Gì? Tôi nói hưu nói vượn? Chẳng lẽ cậu muốn tôi nói rõ là đêm đó cậu mất hồn như thế nào sao...."

Tống Thạch Sơn đã muốn hóa thành pho tượng thạch cao, Chung Minh cũng sắp tràn dịch não.

"Cô không cần nói bậy....." Chung Minh hạ giọng, lo lắng ngăn cản Trần Tịnh Nhất sẽ tiếp tục tạo ra xấu hổ.

"Tôi nói đều là sự thật nha, làm sao nói bậy? Tiểu Chung Tử, chẳng lẽ cậu muốn phản cách mạng cùng Tiểu ca này bỏ trốn đi sao?" Trần Tịnh Nhất vuốt ve chiếc cằm nhẵn bóng của Chung Minh, "Cậu sẽ vứt bỏ tôi như vậy sao? Ôi......."

Chung Minh muốn la to "Có quan hệ gì với cô", đáng tiếc còn chưa kịp la đã thấy Tống Thạch Sơn vội vàng cáo biệt: "Tôi không nên quấy rầy hai người nói chuyện. Nếu không thì tôi đi trước, hai người, từ từ nói chuyện."

"Này này!"

Tống Thạch Sơn bỏ chạy tốc độ như thi nước rút một trăm mét, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng người.

Thằng nhãi này cũng chạy trốn quá nhanh đi! Không nghĩa khí đến trình độ này? Chung Minh kinh hồn, trong lòng cho Tống Thạch Sơn rất nhiều dấu trừ.

Đều do Trần Tịnh Nhất đùa giỡn không đúng mực! Bạch Cẩn Niên đáng ghét quả nhiên có rất nhiều bạn bè kì quái! Mới gặp qua một lần, tại sao dám có động tác dây dưa như thế này? Này! Có thể lấy tay cô ra khỏi ngực tôi không!

Chung Minh ra sức giãy khỏi ngực Trần Tịnh Nhất, Trần Tịnh Nhất giơ tay gấu lên, biểu tình vô tội "Tôi không có cợt nhã cô".

"Cô hài lòng chưa?" Chung Minh dùng sức hừ một tiếng, khó chịu nói: "Thế nào, Bạch Cẩn Niên kêu cô tới tạo phiền toái cho tôi sao!"

"Cô nói Bạch Bạch?" Trần Tịnh Nhất đáng tiếc nói, "Không phải đâu, cậu ấy đến giờ cũng không nói với tôi giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, ôi, cô rất thất vọng sao?"

Chung Minh cảm giác vạn tiễn xuyên tâm, quả nhiên rất thất vọng, nhưng lại không muốn bị tên hỗn đản này phát hiện bản thân thật sự thất vọng, nghiêng đầu liếc nhìn Trần Tịnh Nhất: "Người nào lại bị chuyện này làm thất vọng? Làm tốt nhiệm vụ giả gấu của cô đi, tôi đi về nhà."

"Sao được." Trần Tịnh Nhất lại đem mũ gấu đội vào, cánh tay gấu mập mạp cầm lấy tay Chung Minh, cứng rắn lôi kéo nói, "Chị đi mua kem ốc quế cho em ăn nha."

"Ai muốn ăn cái loại đồ ăn trẻ con đó!" Chung Minh giãy giụa nhưng không cách nào thoát khỏi.

"Em không phải là trẻ con sao? Thế nào, em đã tốt nghiệp đại học rồi à?"

"Vô nghĩa! Tôi đã hơn hai mươi lăm! Cô cố ý chứ gì!"

"Ôi, giống nhau giống nhau, chị đây xem ai dưới ba mươi tuổi đều là trẻ con hết."

"Cô bao nhiêu a."

"Tuổi lòng của chị khá cao."

Chung Minh muốn nôn ra máu nhưng nôn không ra, đây là cái dạng nữ nhân điên gì vậy.

Không, là con gấu điên!

Hôm nay Bạch Cẩn Niên vốn ở nhà nghỉ ngơi đọc sách, nhưng Trần Tịnh Nhất muốn cùng đi chơi rồi cùng nhau ăn cơm. Bạch Cẩn Niên không rõ nữ nhân này vì sao rảnh rỗi như vậy, về nước cũng không thấy Trần Tịnh Nhất có ý đi tìm việc, thỉnh thoảng đến công viên chơi đùa kiêm chức hóa trang gấu, ếch, linh tinh toàn là sinh vật kì kì lạ lạ, mỗi ngày hòa mình cùng mấy đứa nhỏ.

Bạch Cẩn Niên cảm thấy Trần Tịnh Nhất trong lòng có chuyện, tuy mỗi ngày đều hoạt bát nhưng thật ra tâm tư đã bị axit sunfuric ăn mòn. Chị em nhà mình miễn cưỡng cười vui, Bạch Cẩn Niên không lương tâm cũng biết xấu hổ, sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu mời ăn cơm nho nhỏ của đối phương đâu?

Đó là lí do tại sao Bạch Cẩn Niên lại đến công viên.

Lại nói tiếp, Bạch Cẩn Niên từ lâu không có tới mấy địa điểm vui chơi như thế này.

Thời tiết dần chuyển ấm, người đến đây cũng nhiều hơn, Bạch Cẩn Niên đi ngang qua một gia đình ba mẹ cùng con nhỏ, một cặp tình nhân sóng vai nhau, đến vòng xoay ngựa gỗ tràn ngập cảm giác cổ tích. Trần Tịnh Nhất hẹn Bạch Cẩn Niên tại nhà hàng bên cạnh vòng xoay ngựa gỗ.

Bạch Cẩn Niên vừa định tiến vào nhà ăn đã bị một con gấu ôm cổ ngăn lại, kéo đi nơi khác.

"Tịnh Nhất, cậu làm gì vậy, không phải đi ăn cơm sao?" Bạch Cẩn Niên ngửi được trên người con gấu này có mùi nước hoa nồng đậm, cũng biết ẩn núp bên trong chính là bạn tốt của mình.

"Mang cậu đi gặp người hay thẹn thùng của cậu."

"Cái gì vậy a....." Bạch Cẩn Niên còn nghi hoặc, vừa quay đầu nhìn thấy Chung Minh mặc váy xanh đi giày đen, ngồi ăn kem trên chiếc ghế gỗ rất có cảm giác mơ mộng.

Sắc mặt Bạch Cẩn Niên đen lại, nhẹ nhàng đẩy Trần Tịnh Nhất ra: "Cậu có bệnh." Nói xong muốn đi.

Hung hăng lắc đầu, buông tay nói: "Khó có dịp mình tốt bụng cướp tiểu loli của nhà cậu về trong tay ông chú, cậu không lẽ muốn lãng phí tâm tư của mình để cho cô ấy chạy mất sao?"

"Cái gì ông chú?" Bạch Cẩn Niên suy nghĩ một cái liền hiểu được, "À, là Tiểu Tống thôi."

"Cậu một chút cũng không lo lắng?" Hung hăng giương nanh múa vuốt, mấy đứa nhỏ đi ngang qua đều mỉm cười quay đầu nhìn.

"Lo lắng cái gì? Lo lắng cũng vô dụng, dù sao là mình sai, như thế nào cô ấy cũng không có lí do chờ đợi mình."

"Giả vờ hào hiệp." Tay gấu chụp lấy bả vai Bạch Cẩn Niên, nói lời thấm thía: "Ôi, bao nhiêu ông chú muốn cưa đổ, bấy nhiêu loli bị lừa gạt. Bao nhiêu ngự tỷ yêu loli, bấy nhiêu loli không chịu nổi."

"Cái quỷ gì...."

Chung Minh ăn kem xong mới phát hiện Trần Tịnh Nhất biến đâu mất: "Kì quái! Tại sao tôi lại chuyên tâm ăn kem như vậy!" Chung Minh tìm kiếm con gấu phá đám, lại phát hiện con gấu phá đám đứng chung một chỗ với thân ảnh quen thuộc. Nữ nhân mặc áo khoác màu trắng không phải Bạch Cẩn Niên sao?

Chung Minh bình tĩnh nhìn biểu tình Bạch Cẩn Niên giận dữ kèm chút u oán, nghĩ có phải con gấu đáng ghét ở bên kia lắm miệng nói cho Bạch Cẩn Niên biết mình với Tống Tiểu hẹn hò? Nhất định là như vậy, nếu không tại sao Bạch Cẩn Niên lại có biểu tình đòi nợ như vậy?

Tuy rằng Chung Minh thấy mình không có làm gì thẹn với lương tâm, nhưng vẫn có xúc động muốn chạy trốn.

Nhưng cuối cùng Chung Minh không cần trốn, bởi vì Bạch Cẩn Niên xoay người rời khỏi.

"Này! Này! Cậu đi thật sao? Không cùng ăn cơm với mình sao?" Con gấu kêu to.

Bạch Cẩn Niên cũng không quay đầu lại đi về hướng lúc đầu đi vào, tiếng giày cao gót vang dội, mái tóc theo động tác nhẹ nhàng rung động, cũng không có ý quay đầu lại.

Chung Minh ngồi ở chỗ cũ, gấu quay trở lại nhìn, thân mình mập mạp hơi gấp khúc, tay ngắn gãi đầu, bộ dạng bối rối.

Chung Minh cắn môi, trong lòng không chút dễ chịu.

Có lẽ Bạch Cẩn Niên, đã muốn từ bỏ?

Về đến nhà Chung Minh thấy cả người không có khí lực, trực tiếp ngã xuống liền ngủ. Đáng tiếc sau khi nằm xuống sẽ không cẩn thận nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Cẩn Niên, trong lòng đau đớn, cảm giác chua xót kích thích nước mắt.

Di động vang lên, vô tình nhận cuộc gọi, alô một tiếng, đối diện truyền đến thanh âm Tống Thạch Sơn.

"Hôm nay đột nhiên bỏ đi, xin lỗi." Tống Thạch Sơn giải thích.

"Không có gì..." Chung Minh không lập trường cũng không còn khí lực chỉ trích hắn.

"Cái này, thứ năm tới là sinh nhật tôi, tôi muốn cùng em ăn bữa cơm, em có thời gian rảnh không?"

Tại sao không có thời gian? Dù sao hiện tại cái duy nhất có là thời gian!

Chung Minh rất nhanh đồng ý.

Có thể trong lòng có chuyện, cũng hiểu được Tống Thạch Sơn là một nam nhân tốt có thể dựa dẫm, cho nên tối thứ năm hai người bọn họ đến quán bar cạnh bờ sông uống rượu, Chung Minh uống nhiều rượu nên đã say.

Tống Thạch Sơn không nghĩ Chung Minh uống nhiều như vậy, lay một chút hỏi Chung Minh có khỏe hay không, Chung Minh lắc lư ngã vào lòng của hắn nói: "Giúp tôi lấy điện thoại."

Tống Thạch Sơn ngoan ngoãn đưa điện thoại.

Uống nhiều sẽ có dũng khí mà bình thường vĩnh viễn cũng không có. Chung Minh nhận di dộng, không chút do dự, trực tiếp bấm số của Bạch Cẩn Niên.

"Alô?" Bạch Cẩn Niên không nghĩ tới Chung Minh sẽ gọi điện thoại đến.

"Họ Bạch kia!" Chung Minh say khướt ồn ào, "Tôi uống nhiều quá! Cô có muốn đón tôi không!"

Tống Thạch Sơn đặc biệt khiếp sợ nhìn Chung Minh: "Họ Bạch" kia là nói ai? Sẽ không phải là Bạch tổng giám đi, đây là quà sinh nhật gì vậy a?

Tác giả: Thật đói nha ~

Truyện Chữ Hay