Tông Chủ Ác Ma Của Ta

chương 6: 6: tông chủ ta không phải là biến thái!phần 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nghe tiếng lộp cộp và thân thể ê ẩm ,Mộ Tuyết tỉnh lại,hoảng hồn khi thấy một chân của mình bị ai đó nắm chặt và kéo xềnh xệch trên đất.

_Á! aaaa! yêu quái bỏ chân ta ra,bỏ ra! cứu với ,cứu với! bới người ta! cuồng dâm yêu quái! ta không lấy ngươi đâu! con Bạch Tuộc biến thái.

.

aaa!.

buông ra!.

Người đó quăng mạnh cái chân đang bị nắm chặt của Mộ Tuyết xuống đất,khiến y muốn trẹo cả khớp háng.

_Câm ngay!

Giọng nam nhân cất lên hơi trầm ồn nhưng có uy lực vang vọng cả bờ sông làm cho Mộ Tuyết giật mình im bật,ngồi dậy bó gối ngơ ngáo ,mở to mắt đang ngân ngấn nước của mình nhìn thật rõ mặt người đó là ai.

Một nam nhân cao lớn hơn m ,thân hình cân đối,mài kiếm rậm đen,mũi cao,hai khoé miệng cong lên nhìn như đang mỉm cười vậy,đôi mắt phượng với con ngươi đen láy,ánh mắt tinh anh như sao trời,thần thái uy nghiêm,hắn mặc y phục đen ,cổ tay áo trụ tiễn ôm lấy cổ tay rắn chắc,chân thon dài đi hài da màu đen,tóc buộc đuôi ngựa ,toàn thân ướt sũng ,dưới ánh trăng chiếu xuống trông hắn như một mỹ nam miền sông nước.

Cực kỳ đẹp trai!

Mộ Tuyết há miệng nhìn không chớp mắt

_Trai đẹp,nam thần áo đen!

Như muốn nhìn rõ hơn một chút Mộ Tuyết bật đứng dậy chạy đến gần ,ngước mắt nhìn người đó chầm chầm,hai tay nắm hờ để trước ngực.

Đôi mắt long lanh như mèo con chờ uống sữa.

Người đó thế mà bị gương mặt nham nhỡ của Mộ Tuyết doạ cho một cái giật nảy người lùi một bước ra sau,cúi đầu nhìn xuống.

Mộ Tuyết cười hề hề híp cả mắt nói.

_Vị Đại Ca này huynh tên là gì vậy ,nhà ở đâu có vợ con gì chưa,có bạn gái chưa ,số điện thoại số mấy,email ,Facebook,Zalo có chơi cái nào không!.

khi nào rảnh chúng ta cùng đi uống trà sữa nha!.

ố!

Có lẽ khi nãy bơi dưới nước cho nên cổ áo của người đó bị lệch ,hở ra một khoảng rộng,thấy cả xương quai xanh và cơ ngực phập phồng theo nhịp thở.

Mộ Tuyết thoáng thấy đã mụ mị cả đầu óc,vô thức đưa tay sờ một cái.

Người đó nghiến răng ,mặt đỏ bừng lên tung cước hét lớn đạp mạnh vào bụng của Mộ Tuyết.

_Lãnh Mộ Tuyết ngươi loạn trí rồi hả?Cút!

_Bốp.

_Aaaaaa!.

Mộ Tuyết bị đá bay văng ra xa nằm sấp bất tỉnh.

Nghe tiếng người xì xào om sòm Mộ Tuyết nheo mắt tỉnh lại,mới hay trời đã sáng.

_Ui da! cái bụng của ta! đau,đau!

Mộ Tuyết ngồi dậy thì thấy mình đang nằm trên giường gỗ của căn nhà mà hôm qua Trưởng Thôn đã an bày cho y và Đông Kỳ Vân ở tạm.

Loạn choạng đi đến ngồi vào bàn trà rót nước uống.

_Mình về đây bằng cách nào nhỉ?Đêm qua!.

giấc mơ đêm qua !.

Chưa uống hết ngụm trà thì Đông Kỳ Vân mở cửa đi vào.

_A ! Lãnh sư huynh ,huynh tỉnh lại rồi sao! đêm qua quả là nguy hiểm quá!

_Đông Kỳ Vân?huynh làm sao mà thoát khỏi con bạch tuộc đó hả?huynh đưa ta về đây à?Con quái đó đâu rồi?

Đông Kỳ Vân ngồi xuống ghế lấy quạt ra quạt liên tục vài cái rồi nói.

_Con Quái Ái Nguyệt đó bị Tông Chủ một chưởng đánh tan xác rồi! là ta đã cõng huynh về đây đó.

Mộ Tuyết mở to mắt ngạc nhiên.

_Tông chủ sao?Tông chủ của Bách Kiếm Môn Khiêm Tử Lăng?

_Ừm!

Mộ Tuyết lại nhớ về chuyện đêm qua.

_Có phải hắn rất tuấn mĩ ,mài kiếm mắt phượng,thân người cao lớn,mặc y phục màu đen?

_Ừm,chính xác!

_Xoảng!Bụp!

Chung trà trên tay của Mộ Tuyết rơi xuống đất,trán hắn ngã đập xuống bàn cái bụp ,toàn thân rã rời khiến cho Đông Kỳ Vân hoảng hồn.

_Lãnh sư huynh,huynh bị gì vậy?

_Ta ta !.

bủn rủn chân tay hết rồi,toàn thân mất hết sức lực rồi.

"_Ôi má ơi chọc ai không chọc nhè Tông chủ mà giở trò thả thính! lần này chết kiểu gì đây?"

_Lãnh sư huynh ngươi đừng doạ ta nha,ta không biết y thuật đâu à.

_Hơ! ta không sao chẳng qua hơi đói thôi!

_Làm ta mất cả hồn! huynh tỉnh rồi thì ra ngoài đi! ngư dân trong thôn đang đau đầu xử lý cái xác của con Ái Nguyệt đó,ra bái kiến Tông Chủ luôn.

_Bái,bái kiến Tông chủ sao?hic! hắn mà nhắc chuyện đêm qua mặt mũi mình để đâu đây!.

Mộ Tuyết đành miễn cưỡng đi theo Đông Kỳ Vân ra bờ sông,thấy có nhiều ngư dân đang thu gom mấy mãnh xúc tu bạch tuộc chất thành đống.

Trưởng thôn thì đang đứng cạnh một nam nhân mặc y phục đen,Đông Kỳ Vân lên tiếng.

_Tông chủ,Trưởng thôn.

Khiêm Tử Lăng quay người qua ,dưới ánh nắng sớm khuôn mặt y lại thêm phần tuấn lãng,Mộ Tuyết nhìn một cái đã tim đập loạn ,mặt nóng bừng.

"_Ban ngày hắn lại càng đẹp hơn ,đẹp hút hồn luôn!.

Soái ca áo đen trong truyền thuyết!"

Làm như quên sạch chuyện xấu hổ đêm qua Mộ Tuyết chấp tay thi lễ.

_Tông chủ,trưởng thôn.

Khiêm Tử Lăng đúng là rất ghét Mộ Tuyết,y không nhìn Mộ Tuyết mà lại nói với Đông Kỳ Vân.

_Ngươi là người chấp chưởng Võ phòng sao lại chạy đến đây?

_À.

.

ờ thuộc hạ đến giúp Lãnh sư huynh trừ thủy quái.

.

_Ái Nguyệt yêu chỉ là thủy quái bậc trung,yêu lực chưa đến năm trăm năm còn cần ngươi đến hỗ trợ hắn sao?

_Chuyện này! thuộc hạ!

Bổng dưng nghe tiếng của mấy nàng thôn nữ ríu rít.

_Lãnh tông sư cái này ăn được hả?

_Lãnh tông sư ăn vào có bị gì không?

_Nó là thịt yêu quái đó Lãnh Tông sư!

Khiêm Tử Lăng và Đông Kỳ Vân đưa mắt nhìn sang thì tái cả mặt khi thấy Mộ Tuyết xỏ xiên thịt xúc tu của Ái Nguyệt nướng lên ăn.

Tử Lăng hét lớn.

_Lãnh Mộ Tuyết ngươi đang làm cái gì vậy hả?

Mộ Tuyết đang đứng giữa vòng vây mấy cô thôn nữ ,ngơ ngác ngước mặt đang nhai nhóp nhép lên nhìn Tử Lăng.

_Ta nướng BBQ!.

à không thịt bạch tuộc!.

thơm lắm nè Tông chủ ngươi cũng ăn một xiên đi!

Đông Kỳ Vân ôm bụng chạy đi nôn khan.

_Lãnh! Lãnh ụa! ta chống hết nổi! ụa!.

Khiêm Tử Lăng nổi lửa ,trợn to mắt ,hạ đầu mài kiếm hét lên.

_Đó là xác của con Thủy Quái Ái Nguyệt!

Mộ Tuyết vẫn nhai nhóp nhép

_Đêm qua ta cắn vào xúc tu của ả mấy cái,mùi vị đúng là thịt bạch tuộc,không có độc đâu,nếu có ta đã ngủm từ tối rồi! thay vì đem đốt bỏ uổng như vậy sao không nướng nó lên ăn,số còn dư có thể phơi nắng làm khô từ từ dùng! các nàng nói xem tiện lợi không?

_Dạ tiện ,tiện lợi lắm hihihi!

Trai đẹp nói gì cũng đúng!

Tử Lăng giận đỏ cả mặt.

_Ngươi,ngươi!.

"Lãnh Mộ Tuyết bị vây khốn trong trận ma pháp ở rừng Chiêu Hồn ,thân hắn mang trọng thương trúng chướng độc ,linh lực bị tắt nghẽn , mất trí thật rồi sao?Tác phong bây giờ chẳng giống hắn chút nào cả! "

Đông Kỳ Vân nôn xong quay lại

_Tông chủ! chúng ta xử lý chuyện này ra sao hả?

Trưởng thôn nói

_Khiêm Tông Chủ ta nghĩ Lãnh tông sư nói đúng,mấy tháng qua thôn chúng tôi không có một ai ra khơi,thực phẩm cạn kiệt cả rồi,muốn hoạt động lại cũng phải ăn no mấy bữa!.

hay là mấy cái xúc tu bạch tuộc cứ phơi nắng làm lương khô đi ạ.

Khiêm Tử Lăng nhắm mắt một chút rồi nói.

_Tùy trưởng thôn!.

Đông Kỳ Vân về Sơn Trang!

_Dạ tuân lệnh!

Trước lúc đi y ngoái nhìn Mộ Tuyết một cái,chợt giật bấn người khi thấy ánh mắt của Mộ Tuyết cũng đang nhìn mình chầm chậm,nhớ lại chuyện đêm qua,ánh mắt mèo con long lanh ngấn lệ của Mộ Tuyết,Tử Lăng thoáng lạnh sống lưng,triệu hồi kiếm thần võ , ngự kiếm bay vèo lên cao mất hút.

Đông Kỳ Vân mắt trợn miệng há ngước mặt nhìn theo.

_Woa ! có cần nóng vội như vậy không?

Đoạn xoay qua nói với Mộ Tuyết.

_Lãnh sư huynh ,huynh ăn no chưa về Sơn Trang thôi,ta sẽ ngự kiếm đưa huynh đi.

Nói xong liền triệu hồi kiếm phóng lên đứng trên thân kiếm đã được biến to ra một chút,có thể đứng cả hai chân,Mộ Tuyết vội từ biệt mấy cô thôn nữ nhảy nhanh lên thân kiếm ,đứng sau lưng ,ôm lấy eo của Đông Kỳ Vân.

_Đông huynh làm phiền.

Đông Kỳ Vân bất ngờ bị ôm cũng ngớ người một cái,nhưng nghĩ đến Lãnh Mộ Tuyết linh lực bất ổn nên không kiên kỵ nữa.

Cứ như vậy hai người nam nhân ôm nhau ngự kiếm bay đi,tặng luôn hai con ngựa cho Trưởng thôn.

Mộ Tuyết:"Hí hí hí! được ôm trai đẹp miễn phí ngu gì không ôm! "

Đông Kỳ Vân:"Hắn là mỹ nam,hắn là mỹ nam! cứ nghĩ hắn là mỹ nữ cải nam trang đi!.

"

Khiêm Tử Lăng quay về Bách Kiếm Sơn Trang thấy đâu đâu cũng tan hoang đang tự bổ xây lại thì lửa giận bùng phát,liền triệu tập tất cả chúng đệ tử toàn Môn phái đến trước sân Chính Viện.

Lãnh Mộ Tuyết cùng Đông Kỳ Vân vừa về đến cũng phải đứng vào hàng các Đường Chủ ,Trưởng lão chờ Khiêm Tử Lăng.

Phong Truy Mệnh thấy Mộ Tuyết hỏi thăm.

_Mộ Tuyết đệ về rồi!

_Chào Phong sư huynh ,chào mọi người!

_Đã giải quyết con Thủy Quái rồi sao?

_Dạ! rất triệt để!.

Ngó sang hàng đối diện thì thấy Kiều Linh ,Ngọc Nhi ,Mộ Tuyết giơ tay chào,liền nhận ngay ánh mắt liếc xéo của cô nàng.

_Ngươi chưa chết à?

_Cô! hừ!

Ngọc Nhi nói

_Lãnh sư huynh tài giỏi như vậy mấy con quái bậc trung có là gì! há!

Cô nàng nháy mắt một cái ,hôn gió một cái khiến Mộ Tuyết rùng mình.

_Phan Kim Liên!

Lúc đó tiếng bước chân từ cửa Chính Viện đi ra khiến mọi người im bật.

Trên hành lang gần sát bậc thang dẫn lên Chính Viện ,Khiêm Tử Lăng đã đến và đứng ở đấy.

Y đã thay trang phục Tông Chủ ,vẫn là màu đen nhưng có thêu hoa văn hoa tuyết bằng chỉ vàng óng ánh ,tóc búi cao đính đường cân nhìn rất trang nghiêm lại có phần uy mãnh,bên thất lưng có đeo thêm một cây roi da.

Vẻ mặt lạnh lùng,cau có dường như viết lên dòng chữ "Tâm trạng không vui,tìm người trút hận"

_Hôm nay ta triệu tập chư vị đến đây là để nói một số việc về Đấu Linh Ma Giới! hai tháng qua ta rời Long Sơn đi khắp nơi thám thính đã phát hiện có nhiều Quỷ bậc Trung xuất hiện ở Hạ Trung Nguyên,đoán rằng Quỷ Vương đang giở trò sẽ đánh úp các Môn phái sớm hơn ngày giao ước,kể từ hôm nay tất cả các đệ tử của các Đường Viện phải thay phiên nhau cảnh gác quanh Long Sơn đề phòng Ma Giới xâm nhập.

_Ngoáp!

_Hừ!

_Véo!

_Á!

Trong hàng ngũ của chúng đệ tử bổng vang lên tiếng ngoáp ngủ,tức thì Khiêm Tử Lăng quất roi ,bay đến xiết cổ đệ tử đó kéo bay ra trước khoảng sân trống,khiến hắn đau đớn,sợ hãi quỳ rạp xuống xin tha thứ.

_Tông chủ tha tội,Tông chủ tha tội! đêm qua đệ tử trằn trọc không ngủ được thức khuya nên sáng nay có chút mệt mỏi,đã thất lễ xin Tông Chủ tha thứ.

_Lôi hắn ra ngoài đánh trăm roi cho tỉnh giấc !

_Dạ!

_Á!

Đệ tử đó bị kéo đi xềnh xệch khiến cho mọi người sợ xanh mặt,đứng đơ người không dám nhúc nhích.

_Là Tróc Bì đó!

_Bảo khí thứ hai của Tông chủ,có thể co giãn theo ý muốn, dài hay ngắn bao nhiêu cũng được,luyện từ xương của Cá Chình Yêu Tinh mà thành, bền bỉ rắn chắc vô cùng,quất một cái là tróc da tróc thịt,vết thương cả tháng mới lành,bị nó trói thì cả đời không thoát.

_Khò! ò!.

Khiêm Tử Lăng trợn mắt hét lên.

_Lại thêm tên nào to gan ngủ gật hả?

Tróc Bì lại xuất chiêu nhắm hướng phát ra tiếng ngáy quất tới.

_Chát!

_Phựt!

_Bà mẹ nó! tên nào phá giấc ngủ của ta hả?!

Mộ Tuyết đứng một lúc nghe giảng đạo thì mí mắt sụp xuống,nhướng nhướng một vài cái thì nhắm luôn,hắn ngủ đứng hai tay hai chân khép nghiêm trang như lính trong quân đội ,đầu vẫn giữ thẳng ,chỉ có mắt là nhắm tịt và miệng ngáy o o ,nên các Đường Chủ khác đứng cạnh cũng không chú ý ,đến khi Khiêm Tử Lăng quất roi đến mới nhìn sang thấy Mộ Tuyết đưa tay nắm chặt sợi roi da.

Cả hai căng mắt nhìn vào nhau,Mài của Tử Lăng nhướng cao,ánh mắt hình viên đạn ,còn Mộ Tuyết thì

_"Woa! người đẹp giận lên càng đẹp nao lòng! oop pa! "

Phong Truy Mệnh lên tiếng

_Mộ Tuyết chớ vô lễ!.

Mộ Tuyết vội buông tay,Tử Lăng thu roi.

Mộ Tuyết chấp tay cúi đầu nói.

_Đã thất lễ xin Tông Chủ bỏ qua cho.

Khiêm Tử Lăng nhếch mép một tay vận công phát một chưởng vào Mộ Tuyết,Mộ Tuyết chỉ kịp ngước lên đưa hai tay nắm chặt thành đấm chéo lại hình chữ x đỡ lại chưởng lực,bị đánh văng bay vào dãy phòng ,lưng của y đập vào cột nhà té dội trở ra phía sân ,đau đớn ho khan vài cái,đứng lên ôm ngực xoa xoa,đệ tử của Trúc Thanh Đường chạy đến vây quanh y.

Đặng Tâm đỡ Mộ Tuyết.

_Sư Tôn người có sao không.

?

_Sư Tôn!.

_Đường chủ!

_Mộ Tuyết!

Khiêm Tử Lăng mặt lạnh tanh nói

_Thân làm Đường Chủ mà không biết giữ Môn quy,đáng bị phạt! Ta phạt toàn bộ người Trúc Thanh Đường kể cả ngươi phải vác đá ,vát gỗ hỗ trợ xây lại các biệt viện! phải hoàn thành trước ngày Đấu Linh Ma Giới! nếu chậm trễ! trục xuất khỏi Bách Kiếm Môn.

Chúng đệ tử ngơ ngác nhìn nhau.

_Phạt nghiêm thế!

_Đâu đến nỗi đó chứ!

_Đường đường là chủ nhân của một Đường viện mà nói đuổi là đuổi sao?thật vô tình!

_Cả hai có mối tình thù không thể quên mà!.

Tông Chủ còn không nhân cơ hội đạp ngã Lãnh Đường Chủ đang bị nội thương phong độ suy sụp hay sao.

Khiêm Tử Lăng giũ tay áo quay trở vào trong.

_Giải tán đi!

_Dạ!

Mộ Tuyết đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Khiêm Tử Lăng

_Ghét ta đến thế sao?ặc,ặc!.

trai đẹp bạo lực,tính xấu,đồ Tra Nam.

Về đến Trúc Thanh Đường ,Đặng Tâm giúp Mộ Tuyết thoa thuốc,Mộ Tuyết hỏi.

_Đệ tử ngoan này! ngươi có biết giữa ta và Tông Chủ đã xảy ra hiềm khích gì không?sao mỗi lần nhìn thấy ta cứ như hắn muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy đó.

Đặng Tâm dè đặt một lúc nói.

_Đúng là giữa hai người có chút ân oán khó giải! Năm năm trước là khoảng thời gian đệ tử đã bái Sư Tôn làm thầy được nửa năm! khi ấy người và Tông Chủ đang tranh chấp ngôi vị Chưởng Môn.

Tông chủ ác ma của ta

Chương :Tông chủ,ta không phải là biến thái!(phần )

Tông Chủ Tiền Nhiệm Bách Kiếm Môn là Tạ Quang Hành có sáu đệ tử thân cận ,Đại đệ tử Phong Truy Mệnh,nhị đệ tử Tô Nhược Hồng,Ngũ đệ tử Cát Danh Kỳ,Lục đệ tử Triệu Tử Nhẫn ,nam nữ đệ tử đều là người tài giỏi,trong đó nổi bật nhất chính là Tứ đệ tử Lãnh Mộ Tuyết,hắn mười lăm tuổi bái sư,mười tám tuổi đoạt danh hiệu Đệ nhất Tông sư khi vượt qua cuộc thi Đấu Linh Lục Phái là vị Tông sư trẻ nhất trong lịch sử cuộc thi ,hai mươi tuổi đã được giới tu linh đặt cho biệt danh ,Cuồng Kiếm Tầm Ma khi một mình đấu hơn ngàn Yêu Ma quỷ quái giải vây thành Vĩnh Hoa cứu bá tánh trong thành,Tạ Quang Hành vô cùng cất nhấc ,chính thức giao phân Đường Trúc Thanh cho y tiếp quản ,làm Tôn Sư thu nhận và dạy dỗ đệ tử.

Khiêm Tử Lăng lúc bấy giờ cũng không thua kém,hắn là Tam đệ tử của Tạ Quang Hành,hơn Lãnh Mộ Tuyết ba tuổi,bái sư trước Mộ Tuyết một năm ,năm y mười bảy tuổi bái sư ,hai mươi tuổi đánh hạ Xích Ma Vương em trai của Bá Dực Ma Vương,vang danh khắp Trung Nguyên với biệt danh Huyền Kiếm Tiên Tôn.

Hai người tài giỏi có hai tính cách khác biệt.

Trong khi Khiêm Tử Lăng khiêm tốn ,kiệm lời,quy quy củ củ,lạnh lùng quyết đoán thì Lãnh Mộ Tuyết lại phóng khoáng ,ương ngạnh,không theo quy tắc,rất hào hiệp trượng nghĩa nên có rất nhiều bằng hữu lẫn kẻ thù trong Lục Phái,lại thêm phần tuấn mĩ ,đa tình nên được ca ngợi là đệ nhất mỹ nam Trung Nguyên.

Tạ Quang Hành luôn cân nhắc chuyện giao phó vị trí Chưởng Môn cho một trong hai người,cuối cùng ông định ra một ngày cho cả hai so tài cao thấp để ngồi vào vị trí ghế Tông Chủ Bách Kiếm Môn.

Ở Văn Sự Phòng năm đó người Quản Sự là cô cháu gái của Tạ Quang Hành tên là Kiều Lam ,nàng chính là tỷ tỷ của Kiều Linh,nhan sắc nàng đẹp tựa trăng rằm,băng thanh ngọc khiết,tính tình nhu mì rất được lòng của chúng đệ tử và các Trưởng Bối trong Bách Kiếm Môn,sớm đã được Tạ Quang Hành phối hôn cho Khiêm Tử Lăng,nhưng lòng nàng lại hướng về Lãnh Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết rất rõ chuyện này nhưng luôn tránh né,nhiều lần khước từ tâm ý của Kiều Lam ,bởi tính của Mộ Tuyết thích tự do không muốn bị gàng buộc,hắn thà trêu ong ghẹo bướm ,ăn bánh trả tiền vui vẻ qua ngày chứ không muốn có một nương tử mỗi ngày ở nhà đợi cơm.

Đó là lý do tại sao Mộ Tuyết là đệ tử mà Tạ Quang Hành yêu thương tâm đắc nhất mà lại không muốn đem Kiều Lam cháu gái của mình gả cho y.

Về phía Khiêm Tử Lăng cũng biết chuyện tình ý của Kiều Lam dành cho Mộ Tuyết,nhưng y không muốn trái ý Sư Tôn mình nên vẫn chấp nhận hôn sự.

Khiêm Tử Lăng luôn im lặng,không tỏ thái độ gì với Kiều Lam hay Mộ Tuyết ,buồn cũng không,giận cũng không ,quan tâm cũng không,trong lòng hắn nghĩ như thế nào thì thật sự chẳng ai biết.

Gần đến ngày hôn lễ Kiều Lam đã gửi một bức thư đến cho Mộ Tuyết hẹn gặp nhau ở hậu sơn rừng bách hoa,nhưng Mộ Tuyết lấy lý do luyện kiếm nên không đến.

Đêm đó không biết xảy ra chuyện gì mà Kiều Lam đã treo cổ tự vẫn ở rừng bách hoa.

Khiêm Tử Lăng trong đêm xuống núi đến Lạc Hoa lâu truy sát Lãnh Mộ Tuyết ,cả hai đánh nhau quyết liệt hơn hai ngày hai đêm khiến cho thị phố trấn dưới núi Long Sơn nhà đổ ,quán sập,người liên lụy bị thương,cho đến khi Tạ Quang Hành đích thân đến cản ngăn mọi chuyện mới tạm dừng lại.

Mọi người cho rằng đêm đó Mộ Tuyết đã làm chuyện gì mờ ám mới khiến Kiều Lam tự vẫn.

Mộ Tuyết thì có chứng cứ mình xuống núi từ sớm không hề gặp Kiều Lam.

Vì tác phong của Mộ Tuyết không đứng đắn cho nên Tạ Quang Hành truyền thẳng vị trí Tông Chủ kế nhiệm cho Khiêm Tử Lăng với điều kiện bắt Tử Lăng quên đi ân oán này và lệnh cho tất cả các đệ tử Bách Kiếm Môn không được nhắc đến chuyện của Kiều Lam,trái lệnh trục xuất khỏi Sơn Trang.

Dù đã qua nhiều năm tuy Khiêm Tử Lăng không nói ra nhưng lòng hận thù với Lãnh Mộ Tuyết vẫn không hề mất đi.

Tuy Kiều Lam không phải do Mộ Tuyết giết nhưng nàng đã vì y mà chết,trong lòng khó tránh cấn rức,ân hận! mấy năm tiếp theo y luôn xuống núi Tầm Ma mà Cuồng Sát ít khi lưu lại lâu ở Sơn Trang phần tránh gặp cảnh cũ lại nhớ chuyện xưa,phần tránh mặt Khiêm Tử Lăng giảm xung đột.

Mộ Tuyết chớp chớp mắt liên tục

_Woa còn hơn drama phim Hàn Quốc nữa! nói gì thì nói ! Lãnh Mộ Tuyết cũng đâu có lỗi gì chứ! đã sớm nói là không thích Kiều Lam rồi mà!.

hừm! gián tiếp hại chết vợ của hắn,bảo sao lần nào gặp mặt hắn cũng đánh ta không nương tay ! í mà lúc ở sông Kính Hà! khi mình dần chìm vào mất ý thức dường như là do Khiêm Tử Lăng đã đưa mình lên bờ thì phải! trước lúc kéo chân mình lôi đi dường như hắn đã nói gì thì phải nhỉ!.

nói gì ta! quên mẹ nó rồi! hừ!

! Chuyện ở sông Kính Hà khi đó!

Khiêm Tử Lăng từ Yên Hà ngự kiếm quay về Long Sơn,khi bay qua Kính Hà đã ngửi được mùi yêu khí ngút trời liền dừng lại tìm kiếm,thấy con Thủy Quái Ái Nguyệt đang bắt giữ hai nam nhân ,một y phục màu vàng,một y phục màu trắng,còn nghe tiếng quen thuộc của Đông Kỳ Vân gọi tên Lãnh sư huynh.

Đến gần đúng là Lãnh Mộ Tuyết,chưa kịp để y vận công Lãnh Mộ Tuyết đã cắn xúc tu của Ái Nguyệt rơi xuống sông,y liền phát chưởng đánh vào Ái Nguyệt,con quái yêu nổ tung ,Khiêm Tử Lăng liền nhảy xuống sông vớt Mộ Tuyết lên.

Y bế Mộ Tuyết đặt trên bờ sông truyền linh lực ép nước trong bụng của Mộ Tuyết ra ngoài.

_Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết!

_Ơ! hơ! Chiến Chiến,Cơ Cơ,Hạo Hạo,! chụt chụt! cưng quá,yêu quá!.

huơ!

Thấy Mộ Tuyết có lại phản ứng ,Tử Lăng quỳ bên cạnh nhìn hắn một lúc,bổng y đứng phất dậy ,mặt cau có ,hầm hầm nắm lấy một chân của Mộ Tuyết mà kéo đi.

Mộ Tuyết sử dụng linh lực,pháp thuật và kinh công trong việc hỗ trợ xây dựng nên trong một ngày đã xây gần xong một dãy phòng cho Mộc Đường,tiêu hao năng lượng nên trông y bơ phờ hốc hác.

Đặng Tâm lo lắng

_Sư Tôn người đừng quá sức nữa,tiêu tốn linh lực vào việc xây dựng thật chẳng đáng chút nào.

Đệ tử khác

_Đúng đó Sư Tôn ,các đệ tử có thể dùng sức của mình khuân vác ,không cực chút nào đâu!

Mộ Tuyết đi xiêu vẹo trên đường về Trúc Thanh Đường nói.

_Là Sư Tôn liên lụy các ngươi ,ta đáng phải làm như vậy! linh lực có thể dưỡng lại! nhà phải xây cho kịp thời gian đừng để người khác nhân cớ này hạ bệ Trúc Thanh Đường ta.

_Chỉ còn lại hai căn phòng của Thiết Đường,y phòng của Hoa Dược Đường ,thả thứ vào rừng thông cho Ngọc Kiếm Đường là xong rồi đó Sư Tôn.

Mộ Tuyết uể oải nói

_Ừm! ngày mai chia nhau làm việc đi,một số đệ tử xuống núi mua thú thả,một số theo ta xây nhà.

_Dạ!.

Mộ Tuyết về đến phòng thì nằm ườn ra nghỉ ngơi cả buổi chờ Đặng Tâm nấu nước tắm,một lúc sau Đặng Tâm đến gõ cửa.

_Sư Tôn là ta đây!

_Vào đi!

_Sư Tôn không lấy được nước rồi!.

khi nãy ta sơ ý làm xe đẩy sụp hố ,xe nghiêng khiến thùng gỗ lớn ngã xuống vở rồi ạ!.

Sư Tôn chờ ta sửa lại nhé!

_Thôi không cần đâu! ngươi cũng đã mệt rồi! đi nghỉ ngơi đi!

_Thật ngại quá Sư Tôn!

_Không sao,không sao! đi đi!

_Dạ! nhưng Sư Tôn có thể đến Hồ tắm tập thể mà! khi nãy ta cùng các sư đệ đến hồ đó tắm vẫn còn rất đông người ,giờ này trời đã tối,nơi đó cũng vắng người rồi! không ai làm phiền Sư Tôn đâu.

Mộ Tuyết ngồi bật dậy.

_Hồ tắm tập thể?tắm tiên giữa thiên nhiên?ừm! ừm! ta ! đi thử xem!.

"Lần đó lén nhìn bạn trai thay đồ mình bị hắn tán cho một cái xay xẩm mặt mài ,quay ba vòng cắm đầu vô sọt rác! bây giờ đường đường,chính chính vào hồ tắm tiên,ngắm các tiểu thịt tươi! hí hí hí! ""

Mộ Tuyết ôm ngày chậu gỗ chứa linh tinh ,khăn tắm ,sáp thơm,lược gỗ ! hí hửng đi đến Hồ tắm.

Hồ tắm tập thể chỉ dành cho các nam đệ tử và nam trưởng bối,hồ được xây gần con suối theo dạng hình ô-voan ,rộng hơn một thửa ruộng ,đường dẫn vào hồ có hành lang dài có mái che,dẫn nước từ con suối chảy đến qua một phiến đá Hoả Tinh nước biến đổi thành nóng ấm chảy xuống hồ tạo cảnh thác đổ , để các đệ tử không nhìn trực diện nhau gây ngượng nghịu ,quanh hồ có rãi sỏi Hơi Sương tạo ra làn khói mỏng ,khiến cảnh vật mơ hồ chỉ khi hai người ở gần nhau năm bước mới nhìn thấy rõ đối phương,hồ có chỗ nông chỗ sâu ,càng cách dãy hành lang thì càng sâu,chỗ sâu nhất là gần thác nước chảy vào hồ.

Trời đêm Hồ tắm vẫn heo hắt ánh đèn lồng treo ở hành lang,ánh sáng soi ra chiếu sáng được một khoảng trống hồ,phần còn lại thì tối đen.

Mộ Tuyết ôm chậu gỗ đi dọc theo hành lang,thấy có vài đệ tử đã tắm xong ôm chậu gỗ đi ra.

_Lãnh Đường chủ!

_Ừm! ""tắm nhanh thế!.

"

_Lãnh sư bá!

_Ừm! "quay lại cùng tắm cho vui đi!.

"

_Lãnh sư thúc!

_Ừm!.

"ôi baby! để lỡ dịp rồi! tiếc quá!.

"

Thoáng chốc trong hồ đã chẳng còn một bóng người,Mộ Tuyết đứng ngây ngốc một lúc thì đặt chậu gỗ xuống,cởi hết y phục xếp gọn để một góc,từ từ bước xuống hồ,y đi xa một chút đến khi nước dâng đến ngang đùi thì dừng lại.

_Ừm mực nước này ngồi xuống sẽ cao đến vai này!.

_Àoooo!.

Có một người từ dưới nước ngoi lên khiến cho Mộ Tuyết giật nảy một cái,trước mặt cách y một khoảng năm bước lù lù xuất hiện một thân hình cao lớn,cơ bắp săn chắc ,da trắng nõn.

_Tông,Tông,Tông.

.

Chủ!

Khiêm Tử Lăng đã ngụp xuống ở trong hồ từ lúc nào ,khi Mộ Tuyết gần đến chỗ hắn thì hắn ngoi lên,tóc ướt đẫm ,xoã dài ,đường ngôi tóc chia đôi rõ rệt ,ở giữa trán nơi chân tóc mái có một cái mỹ nhân tiêm(hình M kiểu mái / như ca sĩ Đan Trường),tuy tóc ướt nhưng không rối,còn trãi dài theo đường cong cơ ngực.

Đẹp mê người!

Khiến Mộ Tuyết đứng hình nhìn không chớp mắt,nhìn Tử Lăng nuốt khan một cái.

_Ực!

"_Ôi Đại Pháo thần công!.

"

Nhìn thấy Mộ Tuyết, Tử Lăng cũng bất ngờ,mắt mở lớn không chớp,vẻ mặt từ ngạc nhiên chuyển dần sang lạnh tanh rồi đến đỏ gắt tức giận.

Hắn gặng từng chữ.

_Lãnh ! Mộ! Tuyết!

Mộ Tuyết ngơ ngáo.

_Hử!

Thấy ánh mắt của Khiêm Tử Lăng nhìn về mình Hằn hộc nhưng hướng nhìn có gì đó lệch lệch,dường như hắn đang nhìn vào bên dưới chân của mình,Mộ Tuyết cũng chuyển mắt cúi nhìn xuống phần thân dưới của y.

_Hước!.

Giữa hai chân của Mộ Tuyết lúc này.

Tiểu liên lên nòng ngắm độ chỉ thiên!

Trước đây Mũi Trâu là phụ nữ ngắm trai đẹp cùng lắm là đỏ mặt,tía tai không phản ứng gì khác thường,nhưng bây giờ là cơ thể nam nhân,nam nhân thì phản ứng rất rõ rệt,nhất là cái vật dư ra ở giữa hai chân,chủ nó muốn gì,nghĩ gì nó đều tố cáo ra hết.

Mộ Tuyết chớp chớp mắt liên tục cà lăm nói.

_Tông! Tông! Tông! đừng! đừng! hiểu!

_Yaaaa!.

_Bốp.

_Á!

Chưa kịp để cho Mộ Tuyết nói hết câu Khiêm Tử Lăng đã một chưởng đánh văng y ra khỏi hồ ,bay vào mấy cái cây ven hồ ,nằm vắt vẻo ngang một nhánh cây ,hai tay hai chân buông thỏng,xụi lơ như sợi bún nằm ngang chiếc đũa lòng thòng.

Khiêm Tử Lăng hét lên muốn bể cổ họng.

_Biến thái!

Khiêm Tử Lăng tức giận rời khỏi hồ.

Lúc này có vài người cũng đi tắm muộn đến hồ ,nghe tiếng ẩu đã vội xách đèn chạy đến,Đông Kỳ Vân giơ cao chiếc đèn lồng soi lên cây.

_Woa!.

Lãnh Sư Huynh! huynh ban đêm ban hôm khoả thân trèo lên cây làm gì vậy?

Các đệ tử khác thì bụm miệng cười khúc khích.

_Ha ha haHihihi!

_Trắng trẻo nhỉ! ha ha! hihi!.

Mộ Tuyết:huơ.

.

hơ!.

Choáng váng,quay cuồng.

Truyện Chữ Hay