Thời tiết vẫn không ngừng chuyển biến xấu đi, lúc Dạ Lan có mặt tại khu tập trung của đồng bào nơi đây thì mưa lớn cũng kéo đến. Trời chạng vạng tối nơi đây lại bị cắt điện, những người dân đang chịu cảnh mưa lũ từ người già cho đến ánh mắt trẻ thơ chỉ biết hướng ánh mắt hi vọng vào đống lửa to trước mặt và không ngừng cầu nguyện cho trận mưa bão này nhanh chóng qua đi.
Dạ Lan trong lúc đang bận rộn quay lại những cảnh khốn khó này của người dân nơi đây thì một bóng người bị thu lại ở góc nhỏ màn hình làm cô sững người, hai mắt mở to vì ngạc nhiên.
Tường Quân xuất hiện trước mặt cô trong tình trạng toàn thân ướt sũng và đang được một đồng chí bộ đội dìu vào.
""Tường Quân, sao anh lại ở đây?"" Bỏ cả máy quay Dạ Lan chạy đến trước mặt hắn, ngay lúc này trong lòng cô bỗng trào lên một cảm xúc rất mãnh liệt khi trông thấy hắn có mặt ở đây. Nhưng người kia thái độ lại hoàn toàn trái ngược cô, sắc mặt trầm xuống quét cô một lượt đến khi chắc chắn cô không bị thương ở đâu mới lanh lùng nói: ""Em còn hỏi được sao?""
Biết là hắn đang tức giận cho nên cô chỉ lẳng lặng đỡ hắn đến một góc mà ngồi xuống, lúc đi được một đoạn vẫn nghe được lời đồng chí bộ đội kia lẩm bẩm: ""Tôi thật không hiểu nổi mấy người thành phố mấy người, mưa lũ thế này đua nhau chạy đến đây làm gì không biết.""
""Anh ăn gì chưa?"" Cô cuối cùng vẫn chọn chủ đề ăn uống để phá tan cái bầu không khí lúc này, cứ nghĩ hắn tự dưng xuất hiện ở đây mà trong lòng cô dâng lên một cảm xúc rất khó tả.
""Em nghĩ tôi còn tâm trạng nuốt trôi cái gì sao?"" Tường Quân vẫn làm mặt lạnh.
""Chẳng phải tôi vẫn an toàn sao? Hơn nữa đây là công việc của tôi."" Dạ Lan ôn nhu giải thích, cô biết hắn đang giận cũng vì lo lắng cho mình.
""Vậy em có tin từ hôm nay trở đi em không những mất việc mà ngay đến thẻ nhà báo cũng vô hiệu luôn hay không?"" Nói xong câu này Tường Quân bỗng hắt xì một cái, có lẽ vì dầm mưa quá lâu mà cơ thể bị nhiễm lạnh.
""Lo cho bản thân trước đi còn ở đó mà dọa nạt tôi.""Dạ Lan thấy quần áo hắn đã ướt hết không biết đã dầm mưa bao lâu mà lòng xót xa: ""Anh ngồi đây đợi tôi một lát, đừng đi lung tung.""
Tường Quân còn chưa kịp phản ứng lại cô đã chạy đi được khá xa, nhớ lại lúc trở về tòa soạn nghe được tin cô đi tác nghiệp nhất lại là vùng đang xảy ra thiên tai làm hắn lo lắng muốn chết. Khi hắn đến được địa phương này và nghe mấy cán bộ đó kể lại sự việc, chỉ nghĩ đến cô đang một mình chịu nguy hiểm thôi thì cả người hắn cứ như ngồi trên đống lửa, người phụ nữ này đúng là hắn chỉ cần rời mắt một chút thôi là không biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Bất chấp mấy người kia ngăn cản, khuyên can ra sao Tường Quân cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm băng qua dòng nước lũ, người hắn yêu đến bây giờ vẫn không hề biết tin tức, hắn tự nhủ chỉ đến khi nhìn thấy cô bình an thì bản thân mới được phép dừng lại. Và chính sức mạnh của tình yêu ấy đã giúp hắn vượt qua nguy hiểm mà đến đây tìm được cô.
Dạ Lan lúc quay trở lại có đem theo một bộ quân phục của bộ đội, và giày, nhìn xuống đôi chân trần đã rớm máu của hắn mà cô đau lòng, một Tổng biên tập quyền cao chức trọng như hắn có thể đứng trên cao chỉ tay năm ngón cũng có hàng tá người thay hắn làm việc này, hắn vì điều gì mà tự hành hạ bản thân vậy chứ? Lẽ nào hắn thực sự quan tâm cho cô hay sao?
""Anh thay đồ ướt ra đi không cảm lạnh bây giờ."" Đưa bộ đồ về phía hắn cô giục.
""Tôi trước nay không mặc đồ của người khác."" Vẫn là mặt lạnh lùng liếc cô.
Bây giờ là lúc nào rồi mà vẫn còn sĩ diện, vì lo hắn ngoan cố mà bị cảm lạnh cho nên Dạ Lan quyết định dùng kế, thở dài ngồi xuống bên cạnh hắn, cô nói: ""Dáng người anh chuẩn như vậy, bình thường đã rất hấp dẫn không biết nếu mặc quân phục sẽ có thêm bao nhiêu phần nam tính.""
""Đi đâu để thay đồ."" Chỉ với một câu nói đơn giản từ cô đã khiến Tường Quân thay đổi ý định, cầm bộ quần áo đứng lên.
""Anh sang bên trại của mấy anh bộ đội kia thay nhờ kìa."" Cả người Dạ Lan đã run lên vì cố nhịn cười chỉ tay sang phía lều trại của bộ đội, thấy Tường Quân đi rồi cô mới thoải mái cười, cách này là cô hay dùng mỗi khi Đặng Minh cứ đòi bới lộn cả tủ quần áo lên để tìm bộ đồ mà nhóc thích, không ngờ áp dụng với một gã đàn ông trưởng thành vẫn còn hữu hiệu, xem ra họ nói đàn ông là những đứa trẻ to xác quả không sai.
""Cô gái, chồng cháu thật đẹp trai, cháu làm mấy chàng trai của làng vỡ mộng mất rồi."" Một phụ nữ tầm mặc áo cóm, tóc búi cao trên tay bê một rổ ngô luộc đang tỏa hương thơm phức đi đến ngồi cạnh cô bắt chuyện.
(Áo cóm: Trang phục truyền thống của dân tộc Thái)
Dạ Lan lúc này ngồi dịch sang một bên lấy chỗ cho người phụ nữ này ngồi, thấy bà ta nói như vậy chẳng hiểu sao cô lại không muốn giải thích rõ ràng mối quan hệ này, chỉ lẳng lặng nhận bắp ngô còn đang nóng hổi mà người phụ nữ này đưa cho, đơn giản cô chỉ nghĩ đây là một câu chuyện phiếm hơn nữa cũng không có ai quen biết hai người bọn họ nên không cần giải thích. Vậy mà ai đó sau khi thay đồ xong vừa đúng lúc đi đến kịp nghe câu chuyện ngắn gọn này, trong lòng vui sướng vô cùng, cô như vậy là đang ngấm ngầm thừa nhận mối quan hệ này hay sao?
Tường Quân từ đằng sau đi tới liền hắng giọng một tiếng nhằm thu hút sự chú ý của Dạ Lan, nóng lòng muốn biết phản ứng của cô khi thấy hắn mặc quân phục, nếu đổi lại là người khác hắn có cảm lạnh cũng phải mặc quần áo của mình, nhưng nếu là lời cô nói hắn nhất định sẽ chiều theo ý muốn của cô.
Nếu bình thường Dạ Lan hay nhìn thấy một Tường Quân cao ngạo, lịch lãm thì khi mặc quân phục như bây giờ khắp người lại tỏa ra một khí chất chững chạc, từng trải và tạo cho người đối diện sự tin cậy. Cô chính là thích hắn của lúc này rất chân thực và gần gũi.
Dạ Lan vì bất ngờ trước hình tượng mới mẻ này của hắn mà trái tim lại được một phen đập loạn xạ, ngây người lẳng lặng không nói gì, tuy nhiên ánh mắt si mê, ngốc nghếch ấy trước khi kịp rời đi chỗ khác đã bị hắn bắt gặp, hắn nhìn cô cười sau đó quay sang người phụ nữ kia đưa tay ra chào hỏi: ""Chào cô, rất vui được gặp cô ạ.""
Ngây người mất vài giây người phụ nữ này mới đưa tay ra nắm lấy tay hắn, tuy đã ở cái tuổi ngoại tứ tuần nhưng ngay lúc này hai má người phụ nữ vẫn ửng đỏ thầm nghĩ bản thân trẻ lại vài chục tuổi thì tốt biết mấy: ""Chào cậu, hai vợ chồng cậu thật đúng với câu trai tài, gái sắc."" Người phụ nữ cười giả lả, khen ngợi hai người.
""Cảm ơn cô."" Tường Quân vô cùng thích nghe những câu nói đại loại mang ý nghĩa đặt hai người ở trong một mối quan hệ thân thiết như vậy, ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn sang Dạ Lan. Còn ánh mắt của Dạ Lan dường như lại muốn nói: ""Anh nhìn tôi làm cái gì?""
""Nếu cậu không đến tôi còn tưởng cô gái xinh đẹp này là hoa chưa có chủ, đang tính mai mối cho mấy cậu thanh niên trong làng, cậu không biết đấy chứ từ lúc cô gái này đến đây mấy thanh niên kia cứ ngấp ngó không yên."" Người phụ nữ tiếp tục nói.
""Vâng, chính vì vậy nên cháu mới không yên tâm mà đi tìm cô ấy, cô không biết đấy thôi có vợ xinh đẹp cũng rất khổ sở."" Tường Quân cũng hùa theo bà ta mà kể khổ.
""Ai là vợ anh chứ đồ không biết xấu hổ."" Dạ Lan lẩm bẩm nhưng đủ để Tường Quân đứng ngay cạnh nghe thấy tuy nhiên mặt vẫn tươi cười giả bộ như không nghe thấy gì.
Người phụ nữ này nghe hắn nói vậy liền đồng tình gật đầu bởi Dạ Lan quả thực rất xinh đẹp khó trách thu hút nhiều ánh nhìn, hai người lấy Dạ Lan làm chủ đề nói chuyện rất ăn ý, đến lúc người phụ nữ này thấy rổ ngô sắp nguội hết mới tiếc nuối rời đi, không quên dặn hai người đến nhà bà ta nghỉ ngơi. Bà ta đi xa rồi Dạ Lan mới quay sang nói đểu Tường Quân:
""Thật không ngờ anh không chỉ bán báo giỏi mà buôn chuyện cũng giỏi. Bà thím ấy có vẻ không muốn rời khỏi đây luôn.""
""Anh có thể hiểu là em đang ghen không?"" Tường Quân đưa mặt mình ghé sát mặt cô để quan sát cùng trêu ghẹo.
Ở cự ly chỉ còn cetimet như vậy Dạ Lan dường như có thể cảm nhận được hơi thở nam tính đang phả vào mặt mình khiến tâm trí cô bấn loạn, cho nên câu chữ nói ra cũng mang theo phần kém tự nhiên:
""Ai thèm ghen chứ anh đừng tự đề cao bản thân mình quá.""
Tường Quân ban đầu chỉ là muốn trêu chọc cô nhưng khi hai gương mặt đã gần kề như vậy liền mất đi kiểm soát, ngay lúc này hắn muốn ngay lạp tức chạm vào bờ môi mềm ấy.
""Anh chẳng phải chưa ăn gì mau ăn đi, nguội hết rồi."" Ấn bắp ngô vào tay hắn, Dạ Lan mặt quay đi chỗ khác toan bỏ chạy khi thấy môi hắn sắp chạm vào môi mình, tuy nhiên rất nhanh bị bàn tay to lớn của hắn lôi lại:
""Lột vỏ cho tôi."" Hắn đưa bắp ngô về phía cô nói với giọng không cho phép từ chối. Còn bản thân ung dung ngồi xuống phiến đá ngay đó chờ đợi thành quả.
""Anh không có tay sao?"" Tuy ngoài miệng tỏ ra khó chịu nhưng cô vẫn ngoan ngoãn lột vỏ giúp hắn, xong xuôi đưa bắp ngô trắng trẻo, thơm phức cho hắn. Đưa tay ra nhưng thay vì cầm lấy bắp ngô thì Tường Quân lại tóm lấy cổ tay cô, kéo mạnh một cái khiến cả thân hình mảnh mai ấy ngồi gọn trong lòng hắn.
Dạ Lan giật mình trước hành động này của hắn toan đứng dậy nhưng bị hắn khóa chặt trong lòng, ánh mắt ái ngại không ngừng dò xét xung quanh: ""Anh làm cái gì vậy? Ở đây có rất nhiều người đang nhìn.""
""Vậy đến chỗ không có người chúng ta tiếp tục."" Tường Quân vẫn không thôi ý định trêu chọc cô. Nhưng ý nghĩa thực sự của việc làm này chỉ có mình hắn biết, hắn chính là cố ý để mọi người xung quanh trông thấy muốn thông qua hành động như vậy để ra ám hiệu thông báo "người phụ nữ này chính là của tôi, đừng có dại dột mà tơ tưởng tới cô ấy", quả nhiên cách làm này của Tường Quân rất hiệu quả, mấy ánh mắt vẫn để ý Dạ Lan mà hắn quan sát thấy đã chuyển hướng không còn nhìn về phía bọn họ nữa.
Đánh mạnh vào lồng ngực hắn cô vừa thẹn vừa giận: ""Không đứng đắn.""
Nghe cô nói vậy hắn cũng không ngại mà nói ra lời thật lòng:""Trước mặt em tôi không muốn làm người đứng đắn.""
""Anh không biết xấu hổ."" Dạ Lan đỏ mặt vùng vẫy.
""Thôi được rồi không trêu em nữa, ngồi im nào.""Một tay Tường Quân tóm lấy hai bàn tay đang làm rộn của cô, tay còn lại thưởng thức bắp ngô một cách ngon lành, còn về phần Dạ Lan thấy hắn không còn nói mấy lời linh tinh nữa thì cũng miễn cưỡng ngồi trong lòng đợi hắn ăn hết bắp ngô.
""Em chẳng phải nói muốn nhìn thấy tôi mặc quân phục xem có bao nhiêu phần nam tính hay sao, giờ nói xem có như tưởng tượng của em hay không?"" Sau khi giải quyết xong bắp ngô Tường Quân bắt đầu quay lại với vấn đề mà mình suy nghĩ đó chính là muốn biết cảm nhận của cô về hắn lúc này.
Dĩ nhiên là rất nam tính cực kì đàn ông, lại còn khiến cho tôi không muốn rời mắt.
Dạ Lan trong lòng nghĩ một đằng ngoài cứng miệng nói một nẻo: ""Trời tối như vậy tôi sĩ nhiên không nhìn rõ.""
""Vậy đợi ngày mai trời sáng em nói cho tôi biết.""
""Ngày mai trời sáng cũng không biết.""
""...""
Dạ Lan cùng hắn đến nghỉ theo như lời mời của người phụ nữ kia và tình huống lúc này cũng là Dạ Lan chưa từng nghĩ đến. Vì nghĩ hai người là vợ chồng cho nên người phụ nữ chủ nhà đã sắp xếp cho người hẳn một căn phòng tân hôn kèm lời giải thích: ""Đây là phòng cưới của con trai với con dâu tôi, hiện chúng nó đi làm ăn xa hai cô cậu cứ dùng đi không sao đâu.""
""Cô à..."" Mặt Dạ Lan vốn đã chuyển sang màu đỏ, chẳng thể tươi nổi trước thành ý sâu sắc này của bà chủ nhà, đang tính lên tiếng giải thích cho rõ ràng liền bị ai kia ngắt lời.
""Làm phiền cô rồi ạ."" Tường Quân cúi đầu cảm ơn ý tốt của bà chủ nhà. Người phụ nữ này sau đó lấy lí do đi xem chăn màn cho mấy người hàng xóm khác cũng ngủ nhờ nhà mình mà rời đi. Lúc này trong phòng tân hôn được ngăn tách biệt bằng một tấm tre đan, diện tích vẻn vẹn kê đủ một chiếc giường, Tường Quân ngồi trên đó thử nhún hai cái chiếc giường liền vang lên tiếng kẽo kẹt, quay sang hỏi cô:
""Em nói xem chiếc giường này nếu hai ta nằm lên nửa đêm có sập không?""