Tường Quân sau khi giả khổ, giả không biết lựa đồ cuối cùng cũng lôi kéo được sự thương hại từ phía Dạ Lan và cô giúp hắn đi sắm tết, họ cùng nhau đi đến một cửa hàng bày bán các loại hoa xuân. Chỉ vào một bó nụ tầm xuân Dạ Lan hỏi người bán hàng là một phụ nữ to béo cỡ tuổi trung niên: ""Cô ơi cái này bao nhiêu một cành ạ?""
Người bán hàng trông thấy Dạ Lan liền niềm nở, nói: ""Tết đến xuân về nên giá thành cũng đắt hơn bình thường, nhưng nếu cháu lấy cô tính cháu đồng.""
""Vậy cô lấy cho cháu cành, gói làm hai bó."" Nói rồi Dạ Lan rút ví ra đưa cho người chủ hàng nghìn: ""Một nửa anh ấy gửi cô nốt."" Dạ Lan nhận lấy một bó nụ tầm xuân màu đỏ từ tay người bán hàng sau đó đi trước, Tường Quân trước ánh nhìn như muốn hỏi ""vợ chồng hai người đang ly thân sao?"" của người bán hàng chỉ biết khóc dở mếu dở rút ra tờ nghìn đưa cho người bán hàng.
""Cậu không có tiền lẻ sao?"" Cầm tờ tiền mới cứng người bán hàng nhăn nhó hỏi Tường Quân.
Mở ví ra lần nữa cũng chỉ toàn tờ tiền với mệnh giá và màu sắc tương tự Tường Quân lắc đầu, còn vì sao ư? Với người chỉ quen quẹt thẻ như hắn nếu không phải vì có mục đích thì trong ví cũng chẳng bao giờ có nổi một tờ polime chứ huống chi là tiền lẻ.
Người bán hàng cắn răng mở túi tiền lấy ra số tiền lẻ ít ỏi trả lại Tường Quân với lời càu nhàu: ""Cứ dịp tết đến xuân về là tiền lẻ hiếm vô cùng, nghe đâu vì nhà nước muốn kiểm soát lượng tiền lẻ bị người dân vung phí dịp đầu năm. Chỉ khổ cho dân buôn bán chúng tôi lắm lúc chẳng biết kiếm đâu ra tiền lẻ để trả lại cho khách hàng, có lắm khi phải đến những điểm đổi tư nhân chịu chút phí mới có tiền lẻ.""
Tường Quân thấy người bán hàng tìm lâu quá đang tính bỏ đi: ""Khỏi cần thối, cô đưa cho cháu bó hoa đó đi.""
Người bán hàng như nghe được tin mình trúng xổ số, hai mắt sáng ngời liền vội vàng đưa cho Tường Quân bó hoa nhưng Dạ Lan bất ngờ quay lại dùng ánh mắt rất phức tạp nhìn Tường Quân khiến hắn chột dạ.
Thái độ này của Dạ Lan vô tình nhắc lại một kỷ niệm đã trôi qua rất lâu về trước giữa hai người:
Khi ấy cả hai vẫn đang là sinh viên Dạ Lan cũng chẳng hay biết gì về gia thế thật sự của Tường Quân, chỉ biết hắn là con một, gia đình cũng khá giả. Trong một lần cả hai đi chợ Dạ Lan mua mớ rau muống mà Tường Quân lại đưa cho bà bán hàng tờ nghìn, thấy người chủ quán đưa lại cho mình một mớ tiền lẻ Tường Quân liền xua tay không lấy, ai ngờ bị Dạ Lan đứng bên cạnh nhéo cho một cái rõ đau vào eo sau đó cô vươn tay ra nhận lấy số tiền từ tay người bán hàng với thông điệp: ""Thật ngại cô quá, bạn trai cháu chỗ này không được bình thường, cô thông cảm ha.""
Tường Quân đối diện với cái ánh nhìn đầy thương hại của bà chủ theo kiểu ""tiếc thật nhìn cậu đẹp trai như thế mà thần kinh"" chỉ còn biết ngậm ngùi bước đi. Đến khi ra đến cổng chợ gặp mấy người khuyết tật Dạ Lan liền đặt số tiền đó vào tay Tường Quân: ""Anh chẳng phải thừa tiền sao? Nếu anh nhiều tiền đến vậy thì nên chia sẻ bớt cho những người đang cần giúp đỡ, những người bán hàng trong kia ít nhất họ vẫn có đủ khả năng lao động để nuôi sống bản thân.""
Lần đó hắn biết cô giận, mới đầu hắn còn nghĩ là cô sống tiết kiệm nhưng đến cuối cùng hắn mới hiểu cô chỉ là không muốn hắn vung phí đồng tiền một cách bừa bãi như vậy, bởi cách tiêu tiền như vậy chẳng nói nên điều gì cả. Nhìn theo cái bóng nhỏ đang xách theo chiếc giỏ Tường Quân bỗng dưng cảm nhận trái tim mình đập rộn ràng hơn bao giờ hết, người con gái này nếu như đã bước vào cuộc đời hắn thì tuyệt đối hắn sẽ không cho cô bước ra...
...
Trở lại với hiện thực tuy cô không véo nhưng Tường Quân vẫn thầm tưởng tượng được ra cảm giác đau ngày đó ở eo mình, Tường Quân khó khăn nói với người bán hàng: ""Cô đưa cháu số chẵn được rồi.""
Như đã hài lòng Dạ Lan xoay người đi đến các cửa hàng khác xem xét. Một cặp trai thanh nữ tú đi giữa chợ hoa chẳng mấy chốc trở thành tiêu điểm thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
""Đưa anh cầm cho, em chọn đồ được rồi."" Tường Quân đi bên cạnh nhấc bó hoa từ tay cô, dĩ nhiên Dạ Lan cũng không có phản ứng gì. Đi đến chỗ người viết chữ trong trang phục một ông thầy đồ Dạ Lan hỏi: ""Thầy ơi, đầu năm người ta thường xin chữ gì để cầu may ạ?""
""Tùy mong ước của mỗi người con ạ, có người muốn gia đình hạnh phúc thì xin chữ Phúc, người làm ăn buôn bán thì xin Lộc, cầu sức khỏe cho các thành viên trong gia đình thì xin chữ Thọ."" Để một bức tranh chữ vừa hoàn thành sang một bên cho ráo mực, người thầy đồ là một ông lão tuổi ngẩng lên sửa lại gọng kính mắt trả lời cô.
""Vậy chữ đó là chữ gì ạ?"" Cô chỉ vào bức tranh chữ vừa mới viết xong kia.
""Là chữ Nợ, trong từ Duyên Nợ."" Người thầy đồ nói rồi dùng cặp mắt đã nhìn thấu sự đời quan sát cặp nam nữ trước mặt mà phán đoán, nam thì ân cần săn sóc, nữ thì tỏ ra lạnh nhạt cố kìm nén tình cảm bên trong trái tim mình, giữa hai người này dường như rất quan tâm đối phương nhưng lại không dám công khai thừa nhận, giữa bọn họ hình như tồn tại một bức ngăn vô hình nào đó.
""Thầy có thể cho con xin chữ Tài và Hiếu được không ạ, con muốn xin cho con trai con."" Dạ Lan đề nghị.
""Được, con đợi ta một lát."" Người thầy đồ nói rồi mài mực, cầm bút viết những nét bút uyển chuyển, điêu luyện như rồng bay phượng múa chả mấy chốc hiện ra trên giấy.
Trong lúc chờ đợi ánh mắt Tường Quân không biết vì điều gì mà cứ nhìn vào bức tranh chữ Nợ, trong lúc vô tình người thầy đồ đã bắt gặp ánh mắt đó của hắn và khiến hắn vội vàng nhìn đi chỗ khác, đến khi tranh khô và được cuộn lại cho vào túi người thầy đồ này liền gói thêm một cặp tranh khác đưa cho Dạ Lan một bức, bức còn lại cho Tường Quân, ông cười hiền hậu với lời nhắn nhủ của bậc làm ông bà đối với các cháu:
""Tặng hai con, ta nhìn hai con rất có tướng phu thê, cũng nhìn ra được tình cảm mà hai con dành cho đối phương qua ánh mắt, cuộc sống này dẫu lắm thử thách khó khăn chất chồng nhưng ta mong hai con có thể nắm tay cùng nhau vượt qua.""
""Thầy ơi, tụi con không phải...""
Dạ Lan còn đang đưa đẩy muốn trả lại món quà liền bị Tường Quân cắt ngang: ""Cảm ơn thầy vì món quà. Con chúc thầy sang năm mới mạnh khỏe, đây là chút thành ý con mừng tuổi thầy sang năm mới."" Rút ra một phong bao chả biết chuẩn bị từ lúc nào Tường Quân đặt vào tay ông lão rồi cầm bức tranh Dạ Lan đang tính trả lại đem đi. Dạ Lan cũng ngại ngùng cúi chào ông lão rồi đuổi theo Tường Quân thắc mắc: ""Anh thích quà người khác tặng vậy sao?""
""Không phải quà ai tặng tôi cũng nhận, ông lão này là người thứ hai.""
""Vậy người đầu tiên là ai?"" Dứt lời Dạ Lan cảm thấy ân hận với những lời mình nói ra bèn bước nhanh lên phía trước, Tường Quân cũng khá bất ngờ trước câu hỏi này của cô liền trêu chọc: ""Tại sao em lại quan tâm điều đó vậy?""
""Cứ coi như tôi chưa nói gì không được sao?"" Hai má Dạ Lan tự dưng nóng bừng, cô ghé vào một tiệm bán đồ trang trí giả lựa đồ nhằm che đậy đi những cảm xúc lúc này.
""Là mối tình đầu của tôi, tuy nhiên khi đó còn trẻ bồng bột tôi đã để lạc mất cô ấy?"" Tường Quân vừa nói vừa hướng ánh mắt vô cùng yêu thương về phía cô.
Dạ Lan đang lựa mấy sợi kim tuyến bỗng ngưng lại: ""Vậy sao anh không đi tìm cô ấy và bắt đầu lại, biết đâu vẫn còn cơ hội.""
Tường Quân đang định nói tiếp thì một chiếc xe gắn máy vì chất nhiều đồ cồng kềnh phía trước mà mất lái lao thẳng về phía họ:
""Có nguy hiểm, mau tránh ra.""
Tiếng cảnh báo của mấy người xung quanh khiến mọi người trở lên nhốn nháo, Dạ Lan còn đang mải chọn đồ cũng bị tiếng hét lớn làm cho giật mình ngoảnh lại thì trông thấy chiếc xe đang nhắm về hướng mình, ngay giây phút này cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là chờ chết, nhưng cũng đúng lúc này cả thân hình cô được một cánh tay khỏe mạnh kéo sang một bên đem cả thân hình mảnh mai của cô ôm vào lòng để bảo vệ.
""Em không sao chứ?"" Tường Quân lo lắng kiểm tra cô một lượt, khi chắc chắn cô đã không sao mới thở phào nhẹ nhõm. Sắc mặt hơi cau lại khi phát hiện cánh tay rất đau.
Chiếc xe gây tai nạn tông ngay vào sạp hàng ở đó làm hỏng mất mấy chậu hoa bị người chủ hàng mắng cho một trận và bắt bồi thường, mọi người xung quanh cũng được một phen hú hồn xúm đông lại xem, xì xèo bàn tán.
""Tôi xin lỗi, là do chở nhiều đồ quá cho nên mất lái, cánh tay của anh..."" Người gây ra tai nạn sau khi giải quyết xong với chủ hàng liền chạy đến hỏi han Tường Quân, rồi mặt anh ta tái đi khi thấy từ ống tay áo của Tường Quân đang nhỏ giọt theo các ngón tay xuống toàn là máu.
""Tường Quân, anh chảy máu rồi."" Dạ Lan kinh hãi chỉ vào cánh tay vẫn đang không ngừng nhỏ máu, cô lao đến tháo chiếc khăn mình đang đeo trên cổ vụng về băng lại cho hắn, đẩy hắn đi: ""Đi bệnh viện, mau theo tôi đi bệnh viện.""
Vì không biết lái ô tô cho nên Dạ Lan chạy vội ra đường lớn bắt xe taxi, Tường Quân khi chứng kiến bộ dạng cô lo lắng cho mình thì trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Lúc ngồi trên xe mắt cô không rời khỏi cánh tay bị thương của hắn còn luôn miệng hỏi hắn còn đau chỗ nào không? Bảo hắn cố gắng chịu đựng thêm một lát sắp tới bệnh viện rồi. Thấy cô lo lắng cho mình như vậy Tường Quân chợt có ý nghĩ điên rồ, hắn ước bản thân bị thương nặng hơn một chút nữa thì tốt...
Tại bệnh viện Việt Đức...
Trong phòng khám lúc này bác sĩ đang chuyên tâm xử lí vết thương sau đó bó bột cho Tường Quân, qua chẩn đoán cùng kết quả sau chiếu chụp kết luận bị gãy tay. Một bên là cánh tay bị gãy đang cần băng bó, tay còn lại Tường Quân dùng để nắm chặt lấy bàn tay của Dạ Lan hành động này dĩ nhiên không bị cô từ chối vì trước đó hắn đã lấy lí do hết sức vĩ đại: ""Anh rất sợ đau."" Và nếu như cô từ chối thì hắn cũng sẽ không chịu để yên cho bác sĩ băng bó, hắn bị như vậy cũng là vì cứu cô cho nên cô chỉ còn cách đứng yên mặc cho hắn đang đùa nghịch bàn tay của mình.
Khoảng thời gian không dễ chịu gì đối với Dạ Lan cuối cùng cũng trôi qua, cầm trên tay gói thuốc vị bác sĩ nam chừng tuổi tứ tuần, dáng người cao gầy quay sang căn dặn Dạ Lan: ""Bệnh nhân trong thời gian này cần tránh ăn những đồ nếp, thịt gà, thịt bò, tránh vận động mạnh kẻo ảnh hưởng đến vết thương.""
Nhận gói thuốc từ bác sĩ, Dạ Lan bất đắc dĩ đỡ cái người bị thương ở tay nhưng chân có vẻ cũng bị ảnh hưởng này cùng rời khỏi bệnh viện. Lúc cô đề nghị đưa hắn trở về biệt thự ở Vinhomes thì Tường Quân cứ nhất quyết muốn trở lại phố Hàng Lược, cô hỏi hắn lí do hắn chỉ nói quay lại bắt đền thủ phạm. Tường Quân mà cô biết lẽ nào lại tính toán chi li như vậy...
Lúc quay lại hiện trường gây án Tường Quân chạy khắp xung quanh hỏi thăm về thứ gì đó, Dạ Lan cũng chỉ đơn thuần nghĩ là hắn tìm người nên tỏ ra rất bất lực. Mấy người xung quanh nhận ra anh chàng đẹp trai gặp tai nạn lúc trước nay quay trở lại với cánh tay băng bó liền xúm lại hỏi thăm, quan tâm. Có lẽ đây được gọi là đặc quyền của người đẹp trai chăng?
Lúc Tường Quân vẫn đang bị vây lấy bởi đám đông thì một bé gái chừng tuổi trên tay cầm một tập vé số chạy đến níu tay Dạ Lan: ""Chị ơi, túm đồ đằng kia có phải của chị không ạ, mẹ em nói đó là của một chị gái rất xinh đẹp đang đưa chồng đi bệnh viện, dặn em ở đây trông chờ đến khi chị quay lại.""
Dạ Lan nhìn theo hướng cô bé chỉ nhìn thấy túm đồ mà cô đã mua bị bỏ lại trước đó, sau đó nhìn xuống cô bé gái khắp mặt lấm lem, thời tiết bây giờ đang là độ mà cô bé chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng không đủ giữ ấm, so với Đặng Minh đang ở nhà ngồi trong điều hòa ấm áp thì cô bé này đúng là thiệt thòi hơn rất nhiều, chẳng nghĩ ngợi nhiều Dạ Lan cởi chiếc áo phao bên ngoài khoác lên người cô bé, hành động này của cô khiến cô bé kia hoảng hốt lùi lại. Dạ Lan cười nhẹ, xoa đầu cô bé: ""Trời lạnh lắm, em mặc vào đi kẻo ốm.""
""Em mặc áo của chị rồi thì chị làm sao?"" Cô bé nấm nép nhìn cô. Tay định cởi áo trả lại khi trông thấy Dạ Lan chỉ mặc một chiếc áo len màu trắng cao cổ.
Thấy cô bé làm như vậy Dạ Lan cản lại lắc đầu tỏ ý bảo không sao sau đó liền chọn cách chuyển chủ đề chỉ tay vào tập vé số trên tay cô bé, hỏi: ""Em bán vé số sao?""
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
""Vậy chị sẽ mua ủng hộ em ha, vì trông đồ giúp chị mà em đã ở đây chịu lạnh quá lâu rồi."" Dạ Lan còn chưa kịp rút ví ra thì giọng nói trầm ấm của Tường Quân vang lên phía sau: ""Em gái, có bao nhiêu vé số đưa anh mua hết cho, giúp em về nhà ăn tết sớm với gia đình."" Tường Quân rút ra mấy tờ polime đưa cho cô bé.
Đi bán vé số đã năm, gặp những người hào phóng cũng không ít nhưng là lần đầu tiên cô bé gặp một người rộng rãi như Tường Quân, nhưng với suy nghĩ ngây thơ trung thực cô bé đưa trả lại: ""Chỗ này nhiều quá, chỗ vé số này của em chỉ đáng giá tờ.""
""Coi như anh mừng tuổi, em gái nhận chứ?""
Thái độ dịu dàng này của Tường Quân cùng lúc làm cho Dạ Lan và cô bé bị ngây người, sau vài giây cô bé gật đầu cảm ơn.
Tường Quan sau khi trông thấy đống đồ kia liền đi đến cầm lên cặp tranh chữ được tặng, khóe môi cong lên vui vẻ.
""Anh quay lại đây vì đống đồ này hay sao? Đặc biệt là cặp tranh chữ này, nó quan trọng vậy sao?"" Dạ Lan thắc mắc.
""Dĩ nhiên quan trọng, anh mất tiền mua chúng mà, hơn nữa nếu không có chúng anh lấy gì để trang hoàng nhà cửa đón năm mới."" Thực ra ý Tường Quân muốn nói: ""Dĩ nhiên chúng quan trọng vì tất cả đều là em cất công chọn cho tôi, tôi không thể không quay lại.""
Dù tay đau nhưng Tường Quân nhất quyết xách hết đồ đạc bằng một tay cũng không để cô phải mang vác khổ sở, Dạ Lan lúc này chỉ biết cầm lấy cặp tranh chữ mà hắn coi như bảo bối bất lực đi theo sau. Đến lúc trở về biệt thự ở Vinhomes cũng là một tay hắn mang hết đồ vào nhà, Dạ Lan chỉ có nhiệm vụ duy nhất là mở cửa điều khiến cô ngạc nhiên chính là mật mã cửa nhà hắn rất giống với mật khẩu điện thoại của cô, cô là lấy ngày tháng năm sinh của Đặng Minh còn hắn phải chăng là ngẫu nhiên? Tường Quân khi thấy cô ngây người ra như vậy trong ánh mắt hiện lên một tia đau đớn nhưng rất nhanh giục cô mở cửa đi vào.
Chúc các bạn có những phút giây thư giãn khi đọc truyện của Phan, mấy chương này mình sẽ chịu khó bỏ đường cho ngọt hem!!!