Bộp!
Chiếc túi đang cầm trên tay bỗng lạnh lùng rơi xuống đất khi tâm trạng của người cầm nó đang rơi vào bất ngờ. Lọt vào tầm mắt của Tường Quân lúc này chính là ba người lính cứu hỏa đang vội vã dắt theo một đứa trẻ bốn tuổi cùng đi ra từ tòa nhà. Mặc dù cái dáng nhỏ nhắn ấy đã rất khôn ngoan mà thoát khỏi sự chú ý của đám phóng viên, nhưng dù cô có hóa trang ra sao cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của hắn. Nếu không phải giữa đường hắn cho xe quay lại thì có lẽ sẽ không biết cô đang rời đi? Lần trước là cô chọn đến miền Bắc xa xôi, còn lần này sẽ là nơi nào? Suy nghĩ vừa mới lướt qua đã làm cho tâm trạng Tường Quân nổi sóng, hai bàn tay không biết từ khi nào đã siết chặt đem ánh mắt đã chuyển sang màu u tối khóa lại trên một người.
Luận mở cửa xe ra trông thấy túi đồ kia nằm chỏng chơ dưới đất bèn cúi xuống nhặt đồ lên, phủi phủi: ""Sếp à, không phải cơm trưa không ăn nên giờ sức cầm một túi quà anh cũng không có đấy chứ?"" Ngẩng lên nhìn hắn Luận cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khi trông thấy sắc mặt hắn lúc này. Nhìn theo ánh mắt hắn Luận cũng vừa phát hiện ra điều gì đó liền kích động nói: ""Sếp kia chẳng phải nhóc Đặng Minh sao? Lẽ nào là bắt cóc trẻ con.""
Vừa định lao ra cứu người thì cánh tay Luận đã truyền tới cảm giác đau nhức, lúc nhìn lại hóa ra đã bị bàn tay khỏe mạnh của Tường Quân giữ lại, ánh mắt vô cùng không hài lòng nhìn cậu ta: ""Cậu nghĩ đứa trẻ đó ngốc đến nỗi ngoan ngoãn để người ta bắt đi sao?""
""Dẫu sao cũng là trẻ con, thông minh thì làm được gì chứ?"" Tường Quân lúc này đã bỏ tay ra, Luận không chờ thêm nữa đem ngay chỗ bị tóm đưa ra mà suýt xoa nhưng càng lúc càng cảm thấy không khí xung quanh thêm lạnh toát thì ngậm mồm lại, không nói thêm mấy lời dư thừa nữa, có lẽ vì thế mà cậu ta phát hiện ra thêm điều kì lạ nào đó, chỉ tay vào một trong ba người lính cứu hỏa, có dáng người nhỏ bé hơn hai người còn lại: ""Người đó, hình như là Dạ Lan.""
Có vẻ như cảm thấy thư ký của mình cuối cùng cũng nói một câu đúng, nét mặt Tường Quân giãn ra một chút, hỏi: ""Chuyện tôi bảo cậu làm kết quả thế nào rồi?""
""Đã có kết quả rồi, anh xem đi."" Luận chạy vào trong xe lấy ra một quyển hồ sơ đưa cho Tường Quân, mở chúng ra xem xét một lượt, khóe môi Tường Quân hơi nhếch lên khi biết được kẻ chủ mưu đứng đằng sau vụ lộn xộn của Đặng Khang lần này: ""Quả đúng là cô ta.""
""Sếp tiếp theo anh tính làm gì? Có vẻ như bọn họ muốn đi đâu đó."" Luận chỉ tay vào chiếc xe hơi màu trắng đã chuyển bánh, đám phóng viên dưới nhà sau khi phát giác ra chiếc xe của Đặng Khang liền đuổi theo.
""Đi theo bọn họ, tôi muốn biết cô ấy rốt cuộc muốn đi đâu?"" Tường Quân lạnh lùng ra lệnh, sau đó ngồi lên xe.
Hai chiếc xe như rượt đuổi nhau trên đường cao tốc, ở hai luồng đường cùng chiều Tường Quân hạ kính để có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp khiến hắn nhớ nhung được che quá nửa bởi chiếc mũ lưỡi trai. Ban đầu đi theo chỉ để kiểm chứng, nhưng càng ngày một linh cảm không tốt càng được khẳng định trong tâm trí hắn.
""Bọn họ thực sự ra sân bay, nhưng bây giờ họ có ra miền Bắc thì dư luận ngoài đó cũng nóng kém gì ở đây đâu? Có thể nói dù đi đâu cũng không thoát được."" Luận vừa điều khiển xe bám theo chiếc xe trắng lòng đường bên kia vừa bất giác nói.
Tường Quân lúc này đã thôi nhìn sang bên kia đường, nghĩ ra điều gì đó liền quay sang hỏi Luận: ""Tài liệu điều tra về cuộc sống năm trở lại đây và những người liên quan đến cô ấy cậu còn giữ chứ?""
""Còn ạ, em đoán sẽ có lúc anh cần khỏi mất công tìm lại nên để ở chiếc cặp đặt ở ghế sau.""
Với lợi thế tay dài Tường Quân hơi với về phía sau lấy chiếc cặp, lựa qua mấy tập tài liệu lôi ra tập hồ sơ lí lịch của Dạ Lan, lật qua vài trang Tường Quân chăm chú xem những thông tin về Đặng Khang, dừng lại ở số tài sản kếch xù của Đặng Khang hai mắt Tường Quân tối lại khi trông thấy dòng chữ ""máy bay tư nhân"". Ánh mắt Tường Quân lúc này biến đổi trở lên u tối hơn lúc nào hết, tờ giấy trên tay cũng bị sức mạnh của bàn tay làm cho nhăn nhúm: ""Liên hệ phóng viên của mấy tạp chí lá cải đến cho tôi.""
""Vâng."" Luận nuốt khan một cái trước thái độ cực kỳ đáng sợ của hắn lúc này.
...
Tại sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất...
Trước không khí rất khẩn trương, bước chân của ba người lính cứu hỏa xuất hiện tại sân bay đang rất vội vã đi về khu địa phận chiếc máy bay tư nhân mà Đặng Khang đã bố trí. Nhưng ngay khi cách chiếc máy bay Legacy khoảng mét thì một đám đông phóng viên từ đâu lao đến bao vây lấy họ, tình huống này vốn không nằm trong dự định của Đặng Khang trong nháy mắt khiến anh rơi vào bối rối với những câu hỏi rồn rập của đám đông này:
""Đặng Khang xn cho chúng tôi phỏng vấn vài câu, anh đang vội vã ra sân bay lại dùng phi cơ riêng như vậy có phải muốn dẫn theo vợ trở về Anh, tránh những sóng gió đang diễn ra hai ngày nay.""
""Anh có thực sự ra tay hành hung cô gái XXX.""
""Cô ấy nói sẽ trình đơn kiện ra tòa, anh sẽ đáp trả tình huống này ra sao?""
""...""
Dạ Lan lâu lắm rồi mới lại bị dồn vào bầu không khí ngột ngạt, đáng sợ như vậy chân tay bỗng dưng mềm nhũn ra. Đặng Minh đang được mẹ cầm tay nay bị buông ra liền cảm thấy có gì đó bất ổn, khẽ lay tay cô: ""Mẹ, mẹ không sao chứ?""
""Dạ Lan."" Đặng Khang quay sang nhìn cô thấy sắc mặt cô tái nhợt đi liền rút điện thoại gọi cho an ninh sân bay đến mở đường, vất vả lắm mới đưa được Dạ Lan lên máy bay. Lau đi mồ hôi trên trán cô Đặng Khang lo lắng đến đau lòng: ""Xin lỗi, là tại anh không tốt.""
""Nói gì vậy, chúng ta là người một nhà mà."" Cô cười yếu ớt an ủi anh, Đặng Minh ngồi bên cạnh cũng lo lắng nhìn cô không rời, xoa đầu nhóc cô lắc đầu ý nói mẹ không sao?
""Anh lên khoang lái xem Cơ trưởng chuẩn bị tới đâu rồi, em nghỉ ngơi đi.""
""Vâng.""
Với tình hình lúc này Dạ Lan vốn chẳng thể chợp mắt, đúng lúc này điện thoại của cô khẽ vang lên, nhìn thấy dãy số dài trên đó tim cô khẽ run lên, sau một hơi bình ổn tâm trạng cô nhấc máy, bên kia vọng đến một tiếng không biết là cười hay thở: ""Em thấy màn chia tay tôi dành cho em náo nhiệt chứ?""
Quá bất ngờ khi Tường Quân nói vậy, nhưng cô cũng có thể hiểu Tường Quân bây giờ vốn có thể làm ra nhiều chuyện khác còn kinh khủng hơn, chút chuyện vặt này có là gì nhưng có điều nghĩ hắn đã thay đổi làm tim cô đau nhức đến khó thở. Bịt lại điện thoại, Dạ Lan quay sang nói với Nghị ngồi ở ghế trên: ""Anh trông Đặng Minh nhé, tôi muốn đi vệ sinh.""
Chọn một khoang khác yên tĩnh hơn Dạ Lan mới có thể bình tĩnh nói chuyện với người vẫn đang kiên nhẫn đợi cô ở đầu dây bên kia: ""Anh muốn gì?""
""Cái này là tôi hỏi em mới đúng, chưa có sự đồng ý của tôi em đang định đi đâu?""
""Anh và tôi chẳng có bất cứ quan hệ gì anh dựa vào đâu mà nói như vậy?"" Dạ Lan cảm thấy những lời hắn nói quá vô lí, chẳng phải vì bị uy hiếp cô mới đồng ý cùng hắn diễn kịch vậy mà hắn đã cho là cô thật sự đồng ý làm tình nhân của hắn hay sao?
""Vậy sao? Cho em xem cái này, tôi tin nó sẽ khiến em sẽ thay đổi suy nghĩ.""
Nghe hắn nói vậy trong lòng Dạ Lan bỗng nổi lên dự cảm không lành, đầu dây bên kia đã ngắt, chuyển đến điện thoại cô lúc này là một tin nhắn, ngón tay do dự mở tin nhắn hiện ra trước mắt Dạ Lan lúc này là tấm ảnh cô đang nằm ngủ ngon lành trong vòng tay Tường Quân, trên gương mặt cả hai lúc này còn gợi lên nét hạnh phúc.
""Sao có thể như vậy được?"" Đưa tay lên che miệng, Dạ Lan vô cùng sửng sốt, rõ ràng là khi cô thức dậy không thấy bóng dáng hắn bên cạnh, lẽ nào...
Điện thoại lại gọi đến, Dạ Lan bắt máy tức giận nói: ""Tường Quân, anh chụp lén lúc tôi ngủ, anh là kẻ xấu xa.""
""Tôi chưa từng cảm thấy bản thân là người tốt, Dạ Lan em thử nghĩ xem với bối cảnh như hiện nay bức ảnh này được công khai thì Đặng Khang sẽ thêm thảm hại như thế nào? Là bị vợ cắm sừng lên ngoại tình, ông ăn chả bà ăn nem, hay...""
""Đủ rồi."" Tường Quân còn chưa nói hết Dạ Lan đã cắt ngang: ""Anh không nghĩ đến nếu bức ảnh được công khai bản thân anh cũng sẽ trở thành tiêu đề hay sao?""
""Còn nhiều tấm khác, tôi có thể chọn lựa.""
""Anh..."" Dạ Lan tức đến nghẹn giọng.
""Tôi không có thì giờ để lãng phí đôi co với em, ngay bây giờ xuống khỏi máy bay đến gặp tôi, tôi tự tin bản thân có thể giúp chồng em thoát khỏi vụ bê bối lần này. Còn nếu em chọn làm trái ý tôi e rằng sẽ khiến mọi thứ tệ hại thêm."" Nói đến từ ""chồng em"" Tường Quân cố ý nhấn mạnh.
Đầu dây bên kia đã ngắt một lúc lâu còn Dạ Lan thì hoàn toàn rơi vào trạng thái trầm lặng, nhìn cô một mình ngồi đó chẳng ai có thể đoán được cô đang nghĩ gì. Mãi đến khi bàn tay Đặng Khang đặt lên vai cô mới kéo cô trở về hiện tại, nhìn cô anh cười hiền, nói: ""Máy bay chuẩn bị cất cánh rồi, em mau về chỗ ngồi thắt dây an toàn vào đi.""
Đặt tay lên bàn tay đang phủ trên vai mình, Dạ Lan ngẩng lên nhìn anh bằng ánh mắt rất phức tạp, sau cùng quyết định nói ra: ""Đặng Khang, em còn có việc phải giải quyết, sẽ sang đó tìm mọi người sau."" Nói rồi cô chạy thật nhanh về phía cửa máy bay, bất lực gọi theo cô lúc này là Đặng Khang: ""Nếu một tuần em chưa qua đó anh sẽ quay về đón em."" Đặng Khang lần này không hề ngăn cô, bởi vì anh biết bản thân không thể nữa, bởi hắn đã một lần nữa xuất hiện.
...
Chiếc xe đưa Dạ Lan đến đỗ trước cổng căn biệt thự mà cách đây mười mấy giờ đồng hồ cô đã từng từ đó bước ra, tuy nhiên cô chẳng có tâm trạng đâu mà để ý hay đánh giá đến mọi thứ xung quanh căn biệt thự xem nó đáng giá bao nhiêu, đẹp bao nhiêu. Khác với thân phận làm khách, Dạ Lan vừa bước tới cửa đã vặn cửa mà ngang nhiên bước vào, đi thẳng tới phòng khách, trông thấy dáng người đang ung dung ngồi vắt chân hút thuốc của Tường Quân lúc này chỉ càng khiến tâm trạng cô thêm tức giận.
Thấy cô rất nhanh đã xuất hiện, Tường Quân dụi tắt đi điếu thuốc đang hút dở, sau đó đưa đồng hồ ra xem, rất hài lòng cười nói: ""Em đến rồi sao? Nhanh hơn tôi tưởng xem ra đang rất sốt ruột giúp chồng mình thoát khỏi rắc rối.""
""Phải ai cũng đều sẽ giống như tôi lúc này, anh nói đi anh sẽ giúp chúng tôi như thế nào?"" Dạ Lan vẫn đứng nguyên một chỗ đối diện với hắn từ khi bước vào đến giờ, thái độ vừa xa cách lạnh lùng vừa cảnh giác hỏi hắn.
Đương nhiên thái độ này của cô làm Tường Quân không hài lòng hơn nữa cô lại dùng từ ""chúng tôi"" gộp chung hai người với nhau khiến Tường Quân không thuận tai, chỉ tay xuống chỗ trống bên cạnh mình, hắn nói: ""Nếu em dùng một thái độ khác và ngồi xuống đây nói chuyện thì tôi sẽ xem xét xem mình có nên giúp hay không giúp.""
Dạ Lan lúc này rất muốn chống đối nhưng cuối cùng cũng chọn cách khuất phục đi đến ngồi xuống chỗ hắn đã chỉ, nhưng mông còn chưa chạm ghế thì cả người cô đã bị hắn kéo vào trong lòng khóa lại, Dạ Lan rất nhanh phản ứng lại nhưng mọi hành động phản kháng của cô chỉ như sức của thỏ non với sói.
""Anh làm gì vậy?""
""Yên lặng, tôi sẽ cho em xem thứ này."" Tường Quân dụ dỗ sau đó đưa cho cô tập tài liệu vốn đã để sẵn trên bàn.
Dạ Lan dù không thoải mái nhưng vì hiếu kì nên cũng thôi phản kháng, chuyên tâm vào tìm hiểu mấy thứ bên trong tập tài liệu mà hắn đưa. Để mặc ai kia tham lam hít hà mùi hương thơm trên tóc cô, nhưng khi chạm tay vào bộ quần áo thô ráp cô đang mặc trên người khiến tay Tường Quân ngưng lại, hắn ghét cô mang những thứ không thuộc về mình, hơn nữa bộ quần áo này hình như đã có người mặc qua khiến hắn càng nghĩ càng thêm khó chịu, rồi phát hiện ra điều gì đó, hắn nói với cô: ""Dạ Lan, em mấy ngày rồi chưa gội đầu có đúng không?""
""Ba ngày, sao anh biết."" Dạ Lan trả lời theo cảm tính để rồi rất nhanh sau đó hối hận về câu trả lời của mình, xấu hổ quá cô hóa giận trừng mắt với ai kia: ""Anh thấy vấn đề này thích hợp bàn luận lúc này sao?""
""Với tôi thì đây chính là vấn đề hàng đầu, tôi không thích phụ nữ ở dơ, nhất lại là tình nhân của mình như vậy không thoải mái chút nào.""
""Ai là tình nhân của anh."" Một tay vẫn cầm chặt tập tài liệu, chỉ với vài dòng thông tin vừa đọc lướt qua đã mách bảo Dạ Lan rằng đây hoàn toàn là những thông tin có lợi cho Đặng Khang, tay kia Dạ Lan cố tìm cách thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ đang vây lấy cơ thể mình nhưng vẫn không tài nào thoát được. Tường Quân sau một hồi chơi trò đọ sức với cô cuối cùng đưa tay giật tập tài liệu kia vứt sang một bên, vác cô lên vai một mạch bước đến phòng tắm quẳng cô vào bên trong bồn nước, sau đó rất mạnh tay vặn xả vòi nước, trước khi bước ra khỏi phòng tắm còn ra lệnh cho cô: ""Nếu em không gội đầu và vứt bộ quần áo ngớ ngẩn này đi thì đừng mơ bước ra khỏi đây.""
""Tường Quân, anh đúng là bị bệnh."" Ngồi trong bồn nước với toàn thân đã bị ướt nhẹp Dạ Lan đưa tay vuốt mặt hét lên, cô vốn chẳng thể hiểu được con người kỳ quặc này đang nghĩ gì trong đầu nữa.
...
Trong một căn phòng Vip của khách sạn...
Trên một chiếc giường lớn, mọi thứ hỗn độn khiến người nhìn vào liền thấy đỏ mặt, Á Thư trên người chỉ quấn một chiếc khăn, đầu gối lên cặp đùi to béo của Trần Lưu, đôi má ửng hồng đón lấy điếu thuốc từ tay gã đưa cho. Có lẽ vì mới tập tành cho nên cô ta ho sù sụ vài tiếng sau đó cầm điện thoại lên coi tin tức, mấy ngày này cô ta đặc biệt quan tâm đến tin tức của Đặng Khang, thấy không có tin tức gì mới cô ta lẳng điện thoại sang một bên tiếp tục phì phèo điếu thuốc, hỏi gã: ""Con nhỏ ông bố trí có kín mồm kín miệng không đấy, bằng không mọi kế hoạch của tôi coi như đổ bể.""
""Yên tâm đi, lần này tôi đây sẽ giúp cưng loại bỏ đám người đó, từng người từng người một, sẽ chẳng ai còn có thể đe dọa đến vị trí phu nhân tương lai của nhà họ Hoàng của cưng."" Trần Lưu cười nói, hai mắt ông ta híp lại, bàn tay to xù tham lam đưa tới xoa nắn bờ vai nhẵn mịn của Á Thư, không quên hỏi cô ả: ""Mấy ngày này cưng không đi tìm chồng tương lai của mình sao?""
""Ông nghĩ tôi có thể đứng trước mặt anh ấy với bộ dạng này sao? Hơn nữa mấy lần tôi gọi điện đều là máy bận, anh ta dạo gần đây không biết đang bận bịu chuyện gì nữa.""
""Bộ dạng của cưng làm sao?"" Gã hỏi mà bàn tay tham lam không chịu yên, đưa tay xoa nắn khắp nơi khiến cơ thể Á Thư bắt đầu có những phản ứng, nhưng vì quá mệt mỏi cô ta lên tiếng như cầu xin: ""Tôi mệt rồi, tha cho tôi đi.""
""Nhưng anh đây chưa có mệt."" Cơn thú tính nổi lên, Trần Lưu đè cô ả xuống mạnh tay giật tấm vải trên người Á Thư vứt xuống đất, để phơi bày trước mặt con dã thú lúc này là một thân hình nóng bỏng của Á Thư, không có những hành động âu yếm gã trực tiếp thực hiện những hành động thô bạo của mình. Á Thư nằm đó, sau nhiều lần cô ta cuối cùng cũng rút ra cho mình một kinh nghiệm đó chính là nằm im không kháng cự, cứ mặc cho gã muốn làm gì thì làm. Hai bàn tay nắm chặt lấy ga giường cô ta quyết không cho bản thân phát ra những tiếng kêu than, đồng thời ánh mắt nộ ra những tia căm hận đổ lỗi cho một người: ""Dạ Lan, những gì ngày hôm nay Á Thư tôi phải chịu đều là do cô, rồi sẽ có ngày tôi sẽ trả lại cho cô gấp trăm lần những gì hôm nay tôi phải chịu.""