Phải dùng kế ""ve sầu thoát xác"" Đặng Khang mới thoát khỏi đám fan hâm mộ nồng nhiệt kia, hiện tại đã an toàn ngồi trên xe liền rút điện thoại ra bấm gọi cho Thiên Phúc nhưng đầu dây bên kia hoàn toàn không có ý định nhấc máy. Một tay lái xe trên đường, tay còn lại Đặng Khang vẫn kiên trì gọi điện thoại:
""Em đang ở đâu?""
Thiên Phúc hồi lâu với nhấc máy thì nghe thấy được sự lo lắng của Đặng Khang từ bên kia vọng lại khiến trái tim càng thêm đau nhói, cố giữ cho bản thân bình tĩnh trở lại giọng cậu ta có chút mệt mỏi: ""Em có chút việc riêng, tối nay sẽ ngủ lại nhà một người bạn.""
""Giọng em có chút không khỏe, đang ở đâu anh tới đón em.""
""Không cần đâu, em có chút chuyện thật mà, mai gặp."" Thiên Phúc lúc này rất muốn nhanh chóng cúp điện thoại bởi nghe được sự lo lắng của anh dành cho mình khiến cậu ta không kìm nổi nước mắt, đồng thời cảm thấy bản thân không thể xứng với tình cảm của anh nữa rồi, bịt chặt tay vào miệng cậu cố nuốt nước mắt đang trào ra.
""Anh nói lại lần cuối hoặc là bây giờ em nói cho anh biết địa chỉ, hoặc là đừng bao giờ trở về nữa."" Dừng xe gấp bên đường, Đặng Khang tức giận gắt lên trong điện thoại.
Thấy anh tức giận như vậy Thiên Phúc đương nhiên sợ hãi cùng lo lắng nhưng cuối cùng vẫn quyết tâm: ""Đặng Khang, xin lỗi, tối nay em thực sự có việc."" Nói rồi cậu ta ngắt máy, đưa tay vặn mở vòi nước chảy thật to, cậu ta ngồi co quắp lại một xó trong phòng tắm của khách sạn mà khóc. Những gì cậu ta đã chọn và chịu đựng ngày hôm nay cho đến giờ phút này cậu ta vẫn thấy rất đáng, là bản thân cậu ta tự nguyện.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi quen biết cho đến giờ Thiên Phúc dám trái ý mình như vậy khiến Đặng Khang không khỏi nóng nảy nói ra những lời như vậy, nhưng sau khi đã bình tĩnh lại anh liền bật định vị GPS để tìm ra vị trí của Thiên Phúc nhưng kết quả đầu dây bên kia đã tắt điện thoại, ngay lúc này anh muốn biết rốt cuộc cậu ta đã đi đâu? Ở với ai? Bởi ngoài bản thân mình anh không muốn cậu ta ở cùng bất kỳ ai? Với phụ nữ đã không được, đàn ông thì lại càng không. Phóng xe như điên trên đường cao tốc Đặng Khang như một con diều bị đứt dây mất đi phương hướng, ngay lúc này chẳng biết phải đi đâu về đâu để tìm được người đang khiến tâm trí anh điên đảo.
...
Quay lại với căn biệt thự tại Sala lúc này không khí buổi tiệc giáng sinh càng lúc càng náo nhiệt hơn khi, mọi người xung quanh lúc này đang dồn mọi tâm trí cùng ánh mắt vào để quan sát hai đứa trẻ bốn tuổi đang trổ tài thi thố trước mặt. Một là Đặng Minh xuất hiện ở đây với vai trò là con trai ""bí mật"" của Tổng biên tập Tường Quân của đài CLG, một trong những tòa soạn tư nhân có quy mô và số lượng báo bán chạy nhất Việt Nam. Còn đứa trẻ còn lại là con trai của Tổng biên tập Đức Uy của đài KN, tuy trên thị trường hiện nay không thể so sánh với đài CLG nhưng trước mắt tại nơi này đang là đối thủ cạnh tranh để có được lòng tin của chủ nhà Kenvin, một nhân vật có tiếng trong kinh doanh bất động sản, một nhà đầu tư lớn gần đây rất có hứng thú với lĩnh vực các chương trình game show trên sóng truyền hình tại Việt Nam hiện nay.
Đặng Minh khi đang ngồi chuyên tâm đàn thì cô bé Anna kia cũng rất thích thú ngồi bên cạnh nhóc, thi thoảng cô bé này có với tay ra nghịch trên phím đàn làm loạn hết cả một bản nhạc khiến Đặng Minh không vui liền dừng đàn, cô bé kia dường như cũng ý thức được việc mình làm Đặng Minh giận cho nên đã gào mồm khóc. Đúng lúc này đứa trẻ tên Gia Huy con trai của Tổng biên tập Đức Uy đi đến, từ đầu đến cuối đứa trẻ này đều mặc âu phục, giày da, nguyên một cây đen từ đầu tới cuối duy nhất có chiếc sơ mi trắng bên trong làm điểm nhấn khiến đứa trẻ này có phần già dặn hơn Đặng Minh dù cùng tuổi. Kéo Anna đang khóc về phía mình, Gia Huy hất mặt lên, giọng khiêu khích với Đặng Minh: ""Tưởng biết đàn mấy bài trẻ con thì hay lắm sao, có biết em gái đây là con gái của ai không mà làm em ấy khóc.""
Đặng Minh trái ngược với suy tính của đứa trẻ này, không thèm liếc nó lấy một cái nói gì đến chuyện đáp lại lời. Đứa bé gái bè nheo phiền phức kia cũng bị kéo xuống khỏi ghế nên nhóc rất thoải mái quay lại tiếp tục đàn. Cô bé Anna này sau một hồi ăn vạ thấy không có tác dụng gì với Đặng Minh liền thôi khóc, đẩy Gia Huy sang một bên chật vật leo lên ghế ngồi với Đặng Minh.
Gia Huy vẫn chưa chịu thua bèn kéo tay bé gái kia một lần nữa nhưng lỡ mạnh tay, làm cô bé Anna này đau khóc toáng lên lần nữa và lần này đã thu hút mọi ánh mắt của các bậc phụ huynh. Khi cặp vợ chồng Kenvin đến gần Gia Huy rất nhanh chóng giải thích cho bọn họ bằng tiếng Anh nói rằng Đặng Minh vì không muốn cô bé gần mình nên đã đánh cô bé. Tường Quân cùng Dạ Lan và bố mẹ của Gia Huy lúc này cũng đã có mặt, trẻ con không biết nói dối mấy người xung quanh đương nhiên cho rằng là con trai của Tổng biên tập Tường Quân đã bắt nạt cô công chúa nhỏ của nhà Kenvin.
""Đặng Minh còn không mau xin lỗi.""Nhóc này tính tình ương bướng, chuyện không do mình làm nhất định sẽ không nhận, điểm này Dạ Lan đương nhiên hiểu tuy nhiên đứng trước lời bàn tán của đám đông cùng ánh mắt không hài lòng của vợ chồng chủ nhà cô không thể không làm vậy.
Trái với tâm lí ái ngại của cô Tường Quân sau một hồi quan sát liền ngồi xổm trước mặt hai đứa trẻ, đưa tay xoa đầu Đặng Minh hắn cười nhẹ, an ủi: ""Có ta ở đây, không sao đâu."" Nói rồi Tường Quân quay sang cô bé Anna, dùng tiếng Nga nói chuyện với cô bé, chẳng biết hắn đã nói gì mà sau khi nghe xong cô bé này càng khóc to hơn và dang tay ôm chặt lấy Đặng Minh bên cạnh như sợ ai đó cướp đi thứ cô bé yêu quý nhất. Trông hai đứa trẻ trước mặt thật đẹp đôi lại đáng yêu như vậy cặp vợ chồng Kenvin cùng mọi người xung quanh liền cười vui vẻ, duy nhất có Gia Huy và bố mẹ cậu bé là không thực sự vui vẻ trong lòng.
Quyết không thể chịu thua như vậy lần này Tổng biên tập Đức Uy liền đưa ra đề nghị nhân lúc mọi người còn đang vui vẻ: ""Gia Huy nhà tôi từ khi lên ba đã được nghệ sĩ piano nổi tiếng người gốc Mỹ tên Emil dìu dắt, đến nay đã thành thạo các bản nhạc nổi tiếng trên thế giới, nay nhân dịp giáng sinh xin phép được tặng chủ nhà cùng các vị khách ở đây một bản có được không?"" Nghe đến đây một loạt tiếng vỗ tay được vang lên thay cho lời đồng ý.
Gia Huy rất tự tin bước đến đẩy Đặng Minh vẫn còn đang ngồi trên ghế xuống, sau đó làm động tác hất vạt áo phía sau lên kiêu ngạo ngồi xuống, tay cậu bé này lướt nhẹ trên phím đàn bắt đầu những nốt đầu tiên của bản nhạc Beethoven Fur Elise vang lên khiến mọi người đều kinh ngạc, không chỉ bởi độ khó của tác phẩm này mà đứa trẻ này đàn thậm chí không cần bản phổ vẫn đàn một cách chính xác và xuất sắc.
Đặng Minh bị đẩy ra đứng hậm hực một chỗ, chưa kể cô bé Anna cứ bám chặt lấy nhóc một bước không rời. Tường Quân trông thấy nhóc có vẻ không thoải mái nhưng vẫn mặc cô bé kia đeo bám thì lấy làm khâm phục sự hiểu chuyện của thằng nhóc, cúi xuống ghé sát tai nhóc, Tường Quân nói: ""Giúp ta đàn một bản nhạc, ta giúp con thoát khỏi cô bé này.""
""Được ạ."" Nhóc chẳng cần suy nghĩ mà gật đầu cái ""rụp"", có lẽ vì mong thoát khỏi cô bé này quá mà.
""Con đàn bản nhạc đó không vấn đề gì chứ?"" Tường Quân ý nói về bản nhạc nổi tiếng mà Gia Huy đang đàn.
""Đàn được ạ,thậm chí cả những bản có độ khó hơn."" Đặng Minh tự tin đáp.
Xoa đầu nhóc, Tường Quân cười nhẹ: ""Không cần khó hơn, khi cạnh tranh cái giá đưa ra không nhất thiết phải cao hơn đối thủ, tuy nhiên phải có sự ""đặc sắc"" thêm vào đó.""
""Đặc sắc ạ?"" Đặng Minh ngây thơ hỏi, sau khi nhìn vào cái nháy mắt ra hiệu của Tường Quân đôi mắt ngây thơ trong trẻo ấy chợt sáng lên.
Lần này mọi người xung quanh không còn chỉ ngừng lại ở ngạc nhiên nữa bởi ai nấy đều rất sửng sốt đưa tay lên che miệng như không tin vào mắt mình khi chứng kiến tài năng của Đặng Minh, không chỉ bởi tài đàn điêu luyện và tài năng thiên bẩm, cái khiến đám người này phải hét lên chính là bởi Đặng Minh làm những điều đó ngay cả khi đã bịt mắt lại.
Trông thấy thái độ yêu mến, ngưỡng mộ mà người xung quanh dành cho Đặng Minh khiến cả nhà ba người nhà Tổng biên tập Đức Uy không khỏi đố kỵ nhất là lúc này khi trông thấy Kenvin đang không ngớt lời khen ngợi Đặng Minh:
""Trời ạ, thiên tài con trai anh đúng là thiên tài Tường Quân ạ, con trai quả nhiên giống cha không hổ danh là tài tử.""
""Kenvin anh quá khen rồi, con trai tôi còn nhỏ so với các nghệ sĩ chuyên nghiệp còn kém xa, hôm nay sở dĩ làm mọi người hài lòng như vậy là nhờ gặp được cây đàn cổ này của anh."" Cách nói chuyện rất khiêm tốn này của Tường Quân càng lúc càng làm cho Kenvin vui vẻ, cuối cùng thì những gì Tường Quân đã dự tính cũng diễn ra suôn sẻ khi Kenvin đã đồng ý kí kết bản hợp đồng đầu tư cho dự án game show sắp tới của đài CLG ngay trước sự chứng giám của mọi người tại đây. Không chỉ vậy vị chủ nhà này còn không tiếc mà tặng lại cây đàn piano cổ cho Đặng Minh coi như món quà ra mắt cho sự thiết lập đầu tư lần này, món quà giá trị như vậy Dạ Lan đương nhiên từ chối nhưng lời nói của cô không được Tường Quân truyền đạt lại với Kenvin. Ngược lại còn nói gì đó với Kenvin để người đàn ông này cùng vợ mình đem rượu tới mời cô, Dạ Lan đứng trước sự nồng hậu của bọn họ ngoài ném cho Tường Quân một cái lườm sau đó nở nụ cười tươi tắn một hơi uống hết ly rượu vang thượng hạng kia.
Oẹ... ọe...
Ra đến ngoài cửa Dạ Lan không thể nhịn thêm được nữa, loạng choạng chạy ra một gốc cây to đem hết mọi thứ đang cồn cào khó chịu bên trong dạ dày nôn hết ra ngoài, Tường Quân sau khi đưa nhóc Đặng Minh vào trong xe liền quay lại chỗ cô, thấy cô nôn thốc nôn tháo như vậy thì trong lòng đau xót vô cùng, đưa cho cô chai nước hắn một tay đỡ cho cô khỏi ngã tay kia nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô, cứ như vậy đợi cô nôn hết mọi thứ bên trong ra mà không nói bất cứ lời nào.
Về phần Dạ Lan sau khi đã nôn hết trong người cũng dễ chịu hơn rất nhiều, tuy nhiên men rượu ngấm vào làm mọi thứ trước mắt trở nên mơ màng, thật giả đảo lộn, cô chẳng thể phân biệt được người đàn ông trước mặt là Tường Quân lạnh nhạt, bất chấp thủ đoạn làm cô tổn thương hay là người đàn ông dịu dàng vì cô mà chịu thay đổi, hứa sẽ chỉ yêu mình cô của trước đây nữa. Nhưng dù là ai thì ngay lúc này khi đang loạng choạng bước lại gần người đàn ông này cô vẫn không kìm lòng mình được mà gọi tên hắn, hỏi hắn: ""Tường Quân, là anh có đúng không?""
Tường Quân vươn cánh tay kéo cô ôm vào trong lòng khi thấy cô sắp ngã, giọng trầm ấm dịu dàng: ""Anh đây.""
""Là anh, đúng là anh sao?"" Dạ Lan trong lòng hắn trở nên mềm yếu, xúc động cùng bao cảm giác đau đớn nhớ nhung chồng chất trong lòng bị men rượu làm cho bộc phát, vòng tay qua cổ hắn như cái cách trước đây cô từng làm, ngay lúc này cô mặc kệ là thật hay giả cũng chỉ muốn ôm chặt lấy hắn để khỏa lấp đi những gì bản thân chịu đựng bấy lâu.
Cảm nhận được sự ấm nóng nơi lồng ngực mình mà Tường Quân đau xót, hắn biết là cô đang khóc và đấy cũng chính là điều mà hắn không muốn, siết chặt vai cô hắn tách cô ra khỏi người mình, ánh mắt toàn là sự yêu thương gọi tên cô: ""Dạ Lan về thôi.""
""Em không đi."" Gạt hắn ra, cô lảo đảo lùi về phía sau nói trong nước mắt, có lẽ men cay đã làm cô yếu mềm hơn lúc nào hết: ""Em muốn được gần anh thêm chút nữa, bởi em biết khi không còn say nữa anh sẽ biến mất, anh sẽ rời bỏ em như trước đây anh từng làm, anh biết không em rất sợ, cũng rất nhớ anh."" Nói rồi cô lại lao đến ôm chặt lấy hắn, mặc kệ hắn đang cố gỡ tay mình ra cô vẫn ương bướng như trẻ con mà ôm chặt lấy hắn.
Là cô chủ động thổ lộ tâm tư nói nhớ hắn, sợ mất hắn điều này khiến cho Tường Quân vô cùng xúc động, hắn rất muốn cho cô biết không chỉ mình cô cảm thấy như vậy, bỏ cuộc trước sự cố chấp này của Dạ Lan Tường Quân đứng yên đó mặc cho cô ôm, đưa tay lên vuốt tóc cô hắn nhắm mắt hít hà mùi hương vốn quen thuộc bấy lâu, thủ thỉ vào tai cô: ""Sợ anh đi đến vậy sao?""
Dạ Lan trong lòng hắn chỉ gật đầu còn câu trả lời hình như bị lẫn vào trong tiếng nấc, biết được đáp án này trong lòng Tường Quân vô cùng hạnh phúc cũng không quên tranh thủ chuộc cho bản thân chút quyền lợi: ""Hôn anh đi, nếu em hôn anh sẽ không đi nữa.""
""Thật ư?"" Dạ Lan ngẩng lên ánh mắt mơ màng nhìn vào gương mặt anh tuấn khiến cô nhung nhớ đến cồn cào kia ngây ngốc hỏi lại, đáp lại sự ngây ngốc đó của cô là cái gật đầu của Tường Quân: ""Không lừa em đâu."" Dứt lời Tường Quân ngay lập tức cảm nhận được sự mềm mại kèm theo mùi vị say đắm của rượu vang đang dần lan tỏa khắp khoang miệng của mình. Nụ hôn mang theo chút yếu ớt có lúc như trêu đùa của Dạ Lan khiến hắn nhung nhớ tới phát điên, từ thế bị động Tường Quân đưa tay đỡ lấy cô rồi trao cho cô một nụ hôn thật sâu. Trên mặt đất lúc này đang phản chiếu một hình đẹp của đôi tình nhân đang ôm chặt lấy nhau.
...
Đặt Dạ Lan đã thiếp đi lên một chiếc giường lớn, Tường Quân cẩn thận kéo chăn cho cô, đưa tay gạt đi mấy lọn tóc xòa trên mặt người con gái ấy Tường Quân không kìm được lòng mà hôn lên vầng trán trắng mịn xinh đẹp ấy: ""Dạ Lan anh về rồi, trong khả năng của mình anh sẽ đem mọi chuyện sắp xếp trở về đúng với vị trí của nó, sẽ không lâu nữa đâu, đợi anh.""
(Ngồi tiếng đồng hồ viết chương này tuy nhiên Phan muốn đính chính lại với các bạn đọc đây là truyện do chính Phan sáng tác nhé, mình dám đảm bảo các bạn sẽ chẳng tìm thấy nội dung tương tự hay tình tiết trong truyện này ở bất cứ đâu, Phan rất buồn nếu các bạn yêu thích truyện của Phan mà lại nhầm lẫn nó được dịch từ đâu ra nhé, nếu ai đó thấu hiểu khi bạn sáng tác ra một câu chuyện chỉ để được đọc giả hiểu về số phận nhân vật của mình... Tóm lại nhiều lúc đọc comment của các bạn mà buồn không muốn viết tiếp luôn.)
Người lạ ơi xin đừng làm tui buồn nữa