「Cậu thật là may mắn! Lại còn được ngồi ở cuối lớp cạnh cửa sổ nữa chứ, sướng quá đi mất!」
Tiết chủ nhiệm bắt đầu.
Tôi, Narito Yuki, bị cậu bạn duy nhất là Hayami Keitaro bắt gặp trước khi lớp học buổi sáng bắt đầu.
Hôm nay cũng như mọi ngày, Keitaro với mái tóc dựng thẳng đứng, xoắn tay áo và chiếc sơ mi mở đến tận nút thứ hai. Dù cho là trời không nóng lắm, cậu ta vẫn để vậy cho mát.
「Ngồi cạnh cửa sổ quả là tốt nhỉ.」
「Cửa sổ chỉ là phần phụ mà thôi! Cậu giả đò không biết chứ gì!」
Lí do khiến Keitaro trở nên ồn ào như vậy trong khi chúng tôi đang đi bộ xuống hành lang là vì kế hoạch chuyển chỗ ngồi diễn ra sau tiết chủ nhiệm dài hôm qua.
Thứ tôi thắng được trong buổi quay số hôm đó là một chỗ ngồi phía sau cùng cạnh cửa sổ.
Và bên cạnh tôi chính là người đẹp nhất lớp, à không, có thể nói cô ấy chính là một trong những hoa khôi của ngôi trường này, Takatsuki Yui.
「Không chỉ mình tớ đâu, cả lớp đang bàn tán về chuyện này đấy. Mấy thứ kiểu như về cơ may của cậu khi trúng được chỗ đó. Có lẽ cậu vừa dùng hết vài năm nhân phẩm của mình rồi nhỉ」
「Nếu là vậy thì tớ thà trúng số còn hơn.」
「Sao lại nói vậy? Bộ điều đó làm cậu hạnh phúc hơn à! Đồ lạnh lùng」
Thực ra, Yuki cũng chẳng muốn dùng vài năm may mắn của mình cho mấy thứ đó.
Dù hay bị cho là lạnh lùng, nhưng theo quan điểm của Yuki, Keitaro là một anh chàng quá sức năng nổ.
Có lần tôi đã nói thế này với cậu ta「Cậu trông giống mấy tên hay lật giở những trang lịch một cách hung bạo vậy」.Và cậu ấy đáp rằng「Nếu tớ làm vậy thì có sao đâu chứ?」với cái nhìn nghiêm túc.
「Tớ đoán nhé, dù trông mặt cậu có vẻ lạnh lùng và tỏ ra không hề hứng thú chút nào, nhưng cậu chắc chắn đã suy nghĩ rất nhiều thứ kể từ hôm qua phải không nào? Aah~ Nhỡ cô ấy bắt chuyện với mình thì sao nhỉ? Mình nên nói gì? Mấy thứ kiểu thế phải không. Cậu thật biến thái」
Theo như Keitaro, Yuki là một người ít hoạt bát hơn hẳn những người khác. Thêm vào đó, cậu lúc nào cũng mang một khuôn mặt ngái ngủ như là người trên mây vậy.
Nếu không kể đến điều đó thì cậu cũng chỉ là một nam sinh cao trung bình thường thôi. Bản thân Yuki cũng nghĩ như vậy.
「E là cô ấy còn chẳng buồn nói chuyện với tớ」
「Không phải vậy đâu. Cô ấy thường hay bắt chuyện với mấy đứa con trai ngồi cùng bàn dù cho đó có là người sống ẩn dật như cậu」
「Đó có phải gu của cô ấy không?」
「Cho đến giờ, mấy thằng ngồi cùng đều tỏ tình với cô và bị từ chối tàn nhẫn. Khoan, hình như tớ đã nói điều này trước đây rồi mà」
Đúng như Keitaro nói, việc cô ấy nói chuyện với bạn không hề có nghĩa là cô có cảm xúc dành cho bạn.
Chỉ là cô ấy chắc cảm thấy không được thoải mái lắm khi không thể nói chuyện với người trở thành bạn cùng bàn với mình.
「Cô ấy thậm chí còn bị gán cho biệt danh là ‘Seatmate Killer’. Cho nên các bạn trong lớp chúng ta đã tổ chức một buổi cá cược liệu rằng cậu sẽ ngồi chỗ đó được bao lâu. Đa số bảo rằng nhiều nhất là ba ngày. Nhưng vì là cậu, tớ đã đặt cược đến một tuần」
Chúng tôi bước vào lớp học trong khi vai tôi bị vỗ nhiều lần.
Vừa bước vào trong, Keitaro liền bắt đầu lớn tiếng chào hỏi mọi người ở đây và kia. Xử lý vấn đề này vào buổi sáng thực sự khó khăn cho bọn họ.
Nếu bạn đang thắc mắc làm thế nào mà Yuki và Keitaro lại trở thành bạn được thì nó cũng đã xảy ra rồi đấy thôi.
Trong lớp học thể dục, chúng tôi được bảo là hãy lập một nhóm nam hai người. Keitaro, một người quá năng nổ nên bị lãng tránh, và Yuki, sự hiện diện của cậu hầu như bị quên lãng. Và thế là họ trở thành một nhóm.
Chuyện đó xảy ra hồi năm ngoái và thậm chí là đến năm nay chúng tôi mới được học cùng một lớp.
Tôi nghĩ mọi thứ chỉ tình cờ diễn ra thôi.
Đó cũng là lý do khiến tôi nghĩ Narito Yuki và Takatsuki Yui cũng tình cờ trở thành bạn cùng bàn.
(Mình cũng ghét nếu nó quá ồn ào)
Nghĩ vậy, Yuki thở dài và tiến về chỗ ngồi.