Ngày hôm sau, Yui đang đứng trước bếp để chuẩn bị một phần cơm hộp cho hai người.
Tất nhiên là để dành cho sự kiện “Tớ đã làm cơm hộp cho cậu đấy Narito-kun, đây nè!”.
「…..Ừm, cái này có hơi… Mình nghĩ cái này sẽ không có tác dụng….」
Yui giờ đây đang rối bời bởi sự thiếu quyết đoán của mình trong việc này.
Nếu nghĩ một chút thì sẽ nhận thấy điều này không hề bình thường chút nào. Nó giống như bị thổi tung bởi vũ khí hạt nhân ngay khi chiến tranh vừa bắt đầu được vài giây vậy.[note22636]
Sau tất cả, hãy dừng cái việc làm ngu ngốc này lại đi…. Nghĩ vậy, cô đã cố dừng lại nhưng…
—Sao mặt cậu lại đỏ lên thế kia? Có ổn không đấy?
Hiểu rồi, đây chính là chiến tranh!
Tớ nhất định sẽ cho cậu một trận!
Phải khiến cậu ta nhận ra mình đã sai lầm khi biến tôi trở thành đối thủ của cậu!
「Đây là lần đầy tiên…có người khiến mình đi xa đến vậy, cái tên ngốc đó….」
「Em làm gì mà cứ lẩm bẩm một mình mãi thế?」
「Hii!」
Yui quay người về phía giọng nói đột ngột ấy, và thấy chị gái mình, Maki, người đang bận đồ ngủ đứng phía sau vừa dụi dụi mắt.
Maki là sinh viên đại học, chị lớn hơn Yui bốn tuổi, và cũng là một mẫu người chị dịu dàng.
Cô gái ấy trông có vẻ là người lúc nào cũng tươi cười như Yui, một người chị vô cùng tốt bụng…. Dù nhìn bên ngoài là thế, nhưng cô ấy thực sự là một con tiểu quỷ.
「Fuaa~aa….Em đang làm cái gì đó?」
Maki chậm rãi ngáp và tạo ra một âm thanh ngọt ngào đầy quyến rũ, sau đó cô vuốt mái tóc mới ngủ dậy của mình cho thẳng xuống.
Maki cố nhìn xem thứ gì đang ở trên tay Yui, nhưng vì không đeo kính áp tròng hay mắt kính nên mất một hồi lâu cô mới xác định được nó là gì.
「….Ah, chỗ đó khá nhiều đấy. Bộ em định chuẩn bị luôn phần của chị sao? Quả là một đứa trẻ ngoan đấy Yui-chan!」
「Không, chị nhầm rồi.」
Yui né người, cố giấu đi hộp cơm mà cô đang cầm trên tay.
Cô lúc nào cũng chuẩn bị đúng mỗi một phần cho mình, hay đúng hơn là cô bị ép phải làm thế. Vậy nên thật đáng ngờ khi hôm nay cô làm tận hai phần.
「Vậy gì là gì nàoo? Ah! Lẽ nào em có bạn trai rồi sao?」
Maki chỉ nói đùa thôi, thế nhưng Yui lại bất giác đánh rơi đôi đũa giấu trong tay nãy giờ.
Cô nhanh chóng cúi người nhặt nó lên, sau đó cô trả lời chị mình trong lúc làm sạch đôi đũa.
「C, Chị sai rồi. Chị đang cố nói gì vậy hả?」
「….Ể? Vậy là thật à? Cậu ta có đẹp trai không? Em có ảnh hay bất cứ thứ gì về cậu ta hay không?」
Vẻ mặt thoải mái vừa nãy của Maki đã biến đâu mất khi cô đột nhiên trở nên nghiêm túc và bắt đầu công kích Yui bằng hàng loạt các câu hỏi.
Một sự thay đổi vô cùng đáng sợ.
「K, Không có đâu! Không phải em vừa nói là chị đã nhầm rồi sao?」
「Rõ ràng mặt em đang nói dối. Quá dễ để biết được em đang nghĩ gì bởi nó hiện rõ mồn một trên mặt em kia kìa.」
「H, haả? Chị nói khuôn mặt nào cơ?」
Cô ấy chống tay lên cằm, dù tôi không biết cô làm vậy là vì lý do gì.
Rồi bỗng nhiên Maki phát ra tiếng fufufu…Một nụ cười đầy khả nghi.
「Vậy nghĩa là em đã tìm được người đó rồi phải không, mẫu bạn trai lý tưởng của em đấy.」
「Heể?」
Người bạn trai lý tưởng.
Tôi cảm thấy chuyện gì đó không lành khi những từ đó được phát ra, và sau đó, một nụ cười nở trên khóe miệng chị tôi.
「H, hmm. Em không hiểu chị đang nói gì hết….?」
「Ehh~? Chẳng phải em từng nói vậy sao?」
Maki lấy điện thoại ra, chạm vào màn hình vài lần rồi lướt lướt ngón tay trên nó. Sau một lúc, cô bắt đầu đọc lên.
「Lý tưởng…. Cậu ấy không tụ tập với những người khác. Không có nhiều bạn bè. Kiểu người im lìm. Chẳng hề phản ứng với gì cả, khuôn mặt lúc nào cũng vô cảm. Nhưng khi cười cậu ấy phải trông thật đáng yêu. Cao ráo nhưng cũng không quá cao. Thân hình chuẩn. Có những ngón tay xinh xắn. Tóc đen. Hơi điên khùng một chút. Đôi mắt đẹp rạng ngời. Giọng nói nhỏ. Tuy không nói nhiều nhưng giọng cậu ấy phải thật nhẹ nhàng. Một tên lạnh lùng nhưng thực chất chỉ là một thằng ngốc. Thật thà. Là anh trai của một cậu hoặc cô bé nào đó. Có mối quan hệ rất tốt với gia đình. Giỏi việc nhà. Giỏi nấu ăn….」
「Ah, aaaah! K, Khoan đã, không phải cái đó!」
「Chú ý đến những điều nhỏ nhặt. Đọc những quyển sách rất khó. Có hơi thờ ơ đến chuyện tình cảm nhưng chắc chắn là một người rất tuyệt vời để kết thân. Cậu ấy sẽ vỗ đầu tôi khi tôi buồn phiền. Tuy không nói ra nhưng cậu hẳn đã có một quá khứ đầy khó khăn….. Cái gì thế này, chỉ đọc thôi mà chị đã nổi hết da gà đây. Ý chị là Yui-chan...Chị nghĩ em nên thôi ngay cái việc ảo tưởng này lại có được không?」
「L, l, làm thế nào mà chị có cái đó…..」
「Chị thấy nó vẫn còn mở trên máy tính của chị, nên chị đã đọc nó, vậy thôi! Đồng ý không!」
「Aaaaaah! Khóa! Khóa nó lại! Khóa nó lại mau!」
「Em muộn mất rồi.」
Mình phải phá hủy nó! Tôi cố giằng lấy chiếc điện thoại, nhưng vì tay của Maki quá dài nên tôi không thể với tới.
Nếu có cơ hội thì chị ấy sẽ mò mẫm ngực tôi để phản công, vậy nên tôi cần phải giữ khoảng cách.
「Ái chà, cái này sao giống với một nhân vật cô độc trong tưởng tượng thế không biết? Một người mắc phải hội chứng bệnh lớp 8[note22635] …Và chưa kể là nó hơi mâu thuẫn ở đoạn chính giữa? Điều này thực sự không ổn đâu …. Thứ này chỉ có ở trong mấy bộ ‘shoujo manga’ mà em đọc thôi.」
「Kh, không đúng! Thật đáng tiếc!」
「Em nói thật chứ? Dù chưa từng có bạn trai nhưng em đã viết rất là tỉ mỉ đấy.」
「Đ, Đừng nói nữa mà! Em hiểu rồi nên chị làm ơn đi chỗ khác điii!?」
「Vẫn phản ứng tốt như thường lệ. Yui-chan đáng yêu thật đó」
「D, dừng lại đi! Mou~!!」
Tôi gạt bàn tay Maki đang chạm vào mông của tôi ra. Chị ấy chẳng hề vỗ đầu tôi lần nào mà chỉ toàn vỗ mông thôi. Tôi chẳng tài nào tự hào nổi về người chị này hết.
Maki nhìn vào mông Yui và nghĩ xem có nên tiếp tục hưởng thụ cảm giác đó nữa hay không, nhưng cô lại đột nhiên trở nên nghiêm túc.
「Nếu em có bạn trai thì cũng bình thường thôi mà? Mắc cỡ như vậy là không nên đâu đấy?」
「Em sẽ không quên những gì chị vừa mới làm dù cho chị có nói mấy lời nghe mát lòng cùng với khuôn mặt nghiêm túc đó đâu, chị hiểu không?」
「Nếu bé Yui mà bị tên nào đó chạm vào, em có biết chuyện gì sẽ xảy ra với hắn không? Phải rồi đó, chị sẽ nói Uwaaaa! Uwaaaa! Đây là đứa em gái bé nhỏ mà tôi rất mực yêu thương đấy….Yui thực sự rất đáng yêu đấy, bé Yui dễ thương của chúng tôi…. Em có hiểu không?」
「Em chẳng hiểu gì cả…」
Tôi nhìm chằm vào chị ấy để báo cho cô biết những gì mình nghĩ là sai hoàn toàn, nhưng chị lại chẳng thèm ngó tới, Maki chỉ mỉm cười một cách hạnh phúc.
Sau đó Maki nhìn lại căn bếp một lần nữa,
「Chà, đây có lẽ là kế hoạch “vào trong dạ dày trước rồi sau đó mới đến trái tim” của em nhỉ. Nhưng em biết không, con trai rất yếu đuối khi phải đối mặt với….」
Cô ấy bất ngờ ghé sát lại gần Yui, nắm lấy tay cô và đặt nó lên ngực của mình. Một kích cỡ không hề nhỏ.
Thêm nữa, Maki mím chặt môi trong lúc tiến lại gần. Và sau một tiếng thở dài ngay bên cạnh tai Yui,
「….Em yêu anh」
Tôi nghe mà nổi cả da gà.
Vì nó mà tôi chợt phát ra một tiếng kêu ngu ngốc “Hyaa” còn Maki thì lại cười tôi “Ufufu”.
「Nếu em làm vậy thì sẽ nhanh hơn nhiều」
「C, chị nói cái gì vậy?! Thật là độc ác!」
「Ừm, nhưng làm cách này thì sẽ nảy sinh nhiều rắc rối lắm nên chị sẽ không làm vậy đâu.」
「Em sẽ không làm chuyện đó đâu!」
「Thật chứ~? Không phải nó sẽ càng hiệu quả hơn với cái cơ thể quyến rũ đó của em sao~?」
Chị ấy cố sờ ngực tôi, nên tôi đã che hai tay lại để tự vệ.
「Nếu em nói mình sẽ không làm thế, càng có nghĩa là em không thể làm được. Bởi vì em rất nhút nhát mà phải không, Yui-chan」
「K, không hẳn đâu… Em có thể làm được điều đó…. Nếu em muốn!」
「Hểee」
Chị ấy cười nhạo tôi.
Dù có nói gì thì chị ấy cũng đều biết cả…Bởi thế mà chị ấy luôn trêu đùa tôi.
「Hơn nữa, chị lo sợ rằng bé Yui sẽ bị lấy đi mất bởi một tên kỳ lạ nào đó. Chị rất lo cho em đấy. Chị không thể nào chịu được cái cảm giác đó!」
「C, Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu!」
「Chị chỉ hơi thắc mắc thôi…về cái khả năng phòng thủ yếu ớt đó của em.」
「Khả năng phòng thủ á?」
Dù Yui là người lúc nào cũng hay cười, tuy vậy, bản tính vô cùng rụt rè của cô vẫn không thay đổi.
Kể từ đó cô chỉ tập trung vào việc tấn công và không cần bất kỳ khả năng phòng thủ nào.
「C, Chị có biết tấn công là cách phòng thủ tốt nhất không? Em sẽ làm được dễ dàng thôi nên chị không cần phải lo!」
「Hmm~? Có nghĩa cậu ta… là mục tiêu cho cảm xúc đơn phương từ em sao? Quá tuyệt, thật sự quá tuyệt vời… Em khiến onee-chan phải ghen tị đấy!」
「Aaah! ! Những gì chị nghe đều sai hết rồi! Đó chỉ là nói dối thôi! Em đùa đấy! Không có gì đang diễn ra cả!」
「Haa~ Chị tò mò muốn biết cậu ta là người như thế nào quá? Cậu ấy đang khiến tim chị bỏ qua vài nhịp đập..」
「Chị có em nghe không hả?!!!」
Cơn giận dữ của Yui là vô ích vì Maki chỉ đáp lại mỗi “Ufufu”. Maki sau đó rời đi, bỏ lại phía sau một tiếng cười vang đáng ngờ.
Cô lại có thêm một người khác trêu chọc mình. Nghĩ vậy, Yui gục đầu thừa nhận thất bại.
(Tất cả là lỗi của cậu hết đấy!)
Mình sẽ không kiềm chế bản thân nữa. Mình sẽ làm điều đó! Mình sẽ nói ra hết!
Vừa lầm bầm fufufu… Yui cũng vừa sắp hoàn thành phần cơm hộp trong lúc cô nàng đang suy nghĩ về thứ gì đó rất nham hiểm.