Cuối cùng thì đợt kiểm tra học kỳ đầu tiên cũng kết thúc, chúng tôi đang hướng thẳng tới kỳ nghỉ hè.
“Sao cậu vẫn có thể làm việc trong cái thời tiết nóng nực thế này?”
Uống nước trái cây trong một bộ váy liền thân bên cạnh tôi, Narushima-san bực bội nói.
“Hả? Chẳng phải là rất rõ ràng sao? Hãy nhìn đây! Cỗ máy cơ khí [Neo-Junya Siêu cấp] mới toanh của tớ! Hãy nêu cảm nghĩ của cậu về nó nào!”
“Hmm...nghe như thể một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch đặt tên cho nó vậy. Tớ thấy tiếc cho cái xe đạp đó?”
Trên đỉnh đầu là một màn trời xanh thẳm như thể có ai đó phủ sơn lên.
Cùng với những cụm mây khổng lồ, hôm nay là một buổi sáng mùa hè rực rỡ.
Tôi ở sân sau khu căn hộ của mình cọ rửa chiếc xe đạp mới vừa được bố mẹ tôi mua cho.
Nhúng miếng bọt biển vào chất tẩy rửa, tôi chà sạch đất cát đi.
Chính xác là vì nó mới toanh, nên tôi phải rửa nó thật kỹ càng. Nằm dọc trên mặt tiền cửa hàng xe đạp từ lâu, nó đã tích tụ rất nhiều bụi bẩn.
“Nhắc mới nhớ, Narushima-san, cậu không có xe đạp đúng chứ? Chẳng phải là khá bất tiện sao?”
“Huh? Cả siêu thị và trường học đều nằm trong phạm vi có thể đi bộ được. Tại sao tớ phải phí công đi mua hẳn một cái xe đạp làm chi?”
“À ừ, đúng rồi. Dù gì thì cậu đi dạo tốt mà.”
Bị xúc phạm rồi bị buộc phải đi một mình, tôi còn nhớ rất rõ lần đó.
Hiểu được lời mỉa mai, Narushima-san lườm tôi với cặp mắt đáng sợ.
“G-ì-c-ơ?”
“C-Cái giọng cứng ngắc đó...hơn nữa, mắt cậu, chúng đáng sợ quá...”
Khi tôi quay mặt đi trong sự sợ hãi, những người tôi đang đợi đã tới.
“Yo. Nó là cái xe đạp trong lời đồn à?”
Họ là Seiran, Shintarou và Asagiri-san.
Trong kỳ nghỉ hè này, năm người chúng tôi đã quyết định rằng hôm nay là một ngày đẹp để lên kế hoạch cho bữa đại tiệc của cả nhóm.
Còn một lý do nữa là tôi muốn khoe mẽ cái xe đạp mới cứng của mình.
“Vậy nó lại là một cái xe đạp nữ.”
Shintarou trưng ra một điệu cười khó chịu, và tôi đáp lại với vẻ mặt tự hào.
“Nó không giống như mấy cái xe đạp nữ khác đâu nhá? Tin hay không thì tùy, nó thậm chí còn có cả rổ trước đó. Hơn hết là, nó là một cái xe đạp điện, và bánh sau còn kháng đâm. Tớ gọi nó là [Neo-Junya Siêu cấp]. Thế nào? Nhìn ngầu không?”
“Thì, nó nhìn có vẻ ngầu, nhưng tại sao không phải là xe đạp đường trường? Chẳng phải đó là quà sinh nhật của cậu sao?”
“Nếu nó không phải là một xe đạp nữ với cái giỏ, thì làm sao tớ có thể chở cậu xuống núi được hử?”
“Đừng nghĩ rằng tớ sẽ luôn là hành lý.”
Khi Shintarou và tôi đấu khẩu, Narushima-san ngại ngùng xen vào.
“Eh, um...Koga-kun, có phải là sinh nhật cậu...?
Như dự đoán, cổ chuyển thành dạng cô gái xấu hổ trước mặt mọi người. Dù sao thì, tôi cũng đã quen với việc thay đổi tính cách thần tốc này rồi.
Asagiri-san xụ vai xuống.
“Nó là hôm qua rồi. Nếu cậu ấy nói ra thì mọi người sẽ chúc mừng cậu, đúng không Koga-kun?”
Việc như thế khá khó để nói ra đó, cậu không nghĩ vậy sao?
“Thì, nếu như là về sinh nhật của Junya thì tại sao chúng mình không tổ chức nhân dịp này? Sau khi đi mua Yukata thì kiểu gì chúng ta cũng sẽ ăn ở đâu đó. Nên bọn mình chỉ cần lấy dịp đó để tặng cậu ấy một món quà.”
Seiran đưa ra một lời đề nghị khá hấp dẫn.
Thật vậy, mục đích của ngày hôm nay là để chúng tôi quyết định kế hoạch mùa hè mà chúng tôi có thể tận hưởng cùng nhau, cũng như là mua sắm Yukata cho lễ hội pháo hoa ngày mai.
Dù gì thì xem pháo hoa cũng cần Yukata, đúng chứ?
“Đây là lần đầu tiên tớ đi xem pháo hoa. Tớ rất phấn khích đó!”
“Năm ngoái bọn mình cũng đi mà. Chẳng phải là tuyệt vời lắm sao?”
“Bỏ điều đó qua một bên, nhớ cái lúc mà Seiran bị bội thực...nói mấy thứ như là cậu ta sẽ chinh phục hết tất cả thực đơn ở các sạp hàng trước khi pháo hoa kết thúc. Và người phải dọn hậu họa của cậu ấy là bọn mình đó?”
“Hehe. Tớ sẽ khiến tất cả các cậu phát phì vào buổi bắn pháo hoa ngày mai, tốt hơn là các cậu chuẩn bị đi.”
“Không không không! Tớ không thể tăng thêm bất kỳ kí lô nào nữa!”
Mọi người đồng điệu bật ra một tràng cười.
Khi năm chúng tôi ở cùng nhau, nó thật sự rất là vui.
“Ahaha...pháo hoa lớn cũng vui, nhưng pháo hoa be bé cũng tuyệt không kém...”
Narushima-san cười dè dặt, và Seiran đáp lại với một nụ cười rạng rỡ.
“T-tớ cũng nghĩ thế! Chúng ta sẽ lên kế hoạch cho một bữa tiệc hè lớn nơi mà mọi người đều mua pháo hoa từ cửa hàng tiện lợi thì sao? Như thế chúng ta có thể chơi pháo hoa mini mỗi ngày!”
“Phản đối. Như đã nói, tớ rỗng túi rồi, nên thử nghĩ một kế hoạch rẻ hơn đi.”
“Junya có vẻ không thích mấy trò đùa nhờ...”
Tôi chỉ là nhạy cảm tới những thứ liên quan tới tiền bạc, chỉ vậy thôi.
Hiện tại, dù cho tôi không phải trả tiền thuê nhà, đổi lại điều đó tôi không có nhiều tiền tiêu vặt.
Khỉ thật, chắc là tôi phải bắt đầu kiếm việc làm bán thời gian...
Tôi lấy cái vòi ở cạnh khu căn hộ và mở van nước. Sau đó tôi rửa sạch hóa chất trên xe đạp của mình rồi kết thúc việc vệ sinh.
“A-Ahaha...nhưng vùng này khá là hẻo lánh. Nếu mọi người đều có pháo hoa, thì sẽ rất tuyệt đó...như những con đom đóm vậy.”
Narushima-san lẩm bẩm một cách ngây thơ. Nghe thấy điều đó, tay tôi dừng lại.
Đom đóm...?
“Chính nóoo!!”
Tôi ném cái vòi nước đi và rút điện thoại ra khỏi túi.
Vì tôi chưa tắt nước, cái vòi vùng vẫy như một con rắn lớn, bắn nước tung tóe lên những cậu trai ở gần.
“N-Này...! Này Junya! Tớ ướt hết rồi này!”
“Tự dưng có chuyện gì vậy...”
Tôi không có thời gian để nghĩ về mấy lời phàn nàn.
Vừa tìm kiếm trên điện thoại của mình, tôi nói liến thoắng.
“Đom đóm! Hãy đi xem đom đóm vào mùa hè này!”
“Hmm? Nó cũng ổn đấy, nhưng chẳng phải là đom đóm xuất hiện vào đầu mùa sao?”
Asagiri-san nghiêng đầu, và Seiran đáp lại trong khi thu dọn cái vòi nước đi chỗ khác.
“Nếu tớ nhớ không nhầm thì, đom đóm Heike vẫn có thể được nhìn thấy từ đầu tháng tư tới cuối tháng 11.”
Chính xác, đó là thứ được ghi trên internet! Seiran thực sự là biết mọi thứ!
Tổ đom đóm gần đây nhất cũng hiện lên trên kết quả tìm kiếm.
“Chúng ta không cần phải đi xa để ngắm chúng...ta chỉ vượt một ngọn núi thôi!”
“Vậy là xa lắm đó...”
Shintarou phản đối.
“So với cái hành trình xe đạp năm ngoái thì chúng ta vượt ít hơn một ngọn núi đó!”
“Đ-Đợi đã, từ từ chút nào. Junya, không lẽ nào ý cậu là đi xe đạp?”
“Hiển nhiên rồi! Vì không có chuyến tàu nào gần đó cả, nên lựa chọn duy nhất là đạp xe thôi!”
Cạnh đó, nếu là dùng xe đạp thì sẽ không tốn kém lắm. Nói xem, còn có ý tưởng nào tốt hơn thế này không!?
“...Đ-Đom đóm. Tớ cũng muốn xem chúng...”
Oh? Narushima-san có vẻ hứng thú với nó?
“Ưm, tớ sẽ mượn xe đạp của bố tớ...nên mọi người...cố gắng nhé?
Cô ấy hướng nụ cười nhẹ nhàng tới Shintarou. Shintarou, người rất yếu với những thứ như này, cuối cùng cũng bỏ cuộc.
“Ugh~, được rồi. Vượt vài ngọn nút với xe đạp một lần nữa...tớ không có gì ngoài những ký ức xấu về việc đó.”
“Ahaha...cùng nhau cố gắng thôi, Tanaka-kun.”
Shintarou thở dài đáp lại, và Asagiri-san chọc nhẹ vào lưng cậu.
“Yoru, cậu nói là cậu không phải con một đúng chứ?”
“Ờ, tớ có một chị gái.”
“Thế tại sao cậu không mượn xe đạp của chị cậu? Xe đạp thể thao khó đi lắm, cậu biết đó?”
“K-Không, nó ổn mà. Vì là sẽ dễ mượn xe của bố mình hơn. Ahaha...”
Giọng nói của cổ có vẻ yếu ớt, nhưng tôi nghĩ chúng ta không nên xía vào chuyện gia đình riêng tư.
“Thế, khi nào là thời điểm thích hợp vậy mọi người!? Ngày mai!?”
Shintarou bực bội thở dài.
“Cậu sẽ đi xem bắn pháo hoa vào ngày mai đúng chứ?”
À, đúng rồi. Đám đom đóm có ảnh hưởng mạnh mẽ với tôi tới độ tôi quên khuấy đi mất.
“Thế, ngày kia thì sao?”
“Chẳng phải là cậu có lớp học bơi hôm đấy à?”
Ừ nhờ, tôi cũng quên mất vụ đó.
Shintarou và tôi đều không giỏi ở khoản bơi lội, nên bọn tôi luôn có được một lý do để ngồi quan sát lớp học. Tuy nhiên, cái giá phải trả là dưới dạng những tiết học bổ túc vào kỳ nghỉ hè.
Mặt khác, Seiran, một người nghiêm túc tham dự những tiết học, chỉ biết lắc đầu.
“Đó là tại sao tớ bảo các cậu. Học lớp bơi nghiêm túc đi.”
Tôi thấy rất xấu hổ.
“Nhưng mà mấy tiết bổ túc bơi đó thường chỉ rơi vào buổi sáng thôi đó. Vậy chúng ta đi vào buổi chiều thì sao?”
“Nhìn này. Chúng ta dự tính là sẽ vượt núi bằng xe đạp đúng chứ? Điều đó rất khó sau khi học bơi. Ít nhất là đối với tớ.”
Oof, là vậy sao?
Thế thì một ngày không có tiết bổ túc đó...
“Nếu tớ nhớ đúng thì, nó là thứ tư tuần tới. Có ai bận việc gì vào hôm đó không?”
Narushima-san ngại ngùng giơ tay lên.
“A-Ah...tớ phải làm thêm ở hiệu sách vào hôm đấy...”
Cậu mà đi làm bán thời gian à Narushima-san?
Chuyện này, ra là thế? Tôi là học sinh đang sống tự lập và rằng, tôi không có việc làm thêm. Nó có hơi lạc loài đúng chứ? Tôi cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Rồi tôi hỏi về dự định của mọi người, nhưng chỉ có mấy thứ như là “tớ đi chơi cùng gia đình vào hôm đó” hoặc là “tớ có hẹn với nha sĩ”, và kế hoạch ấy chỉ có thể bị hoãn lại.
Và kết quả là—
“Thời điểm sớm nhất mà tất cả chúng ta có thể đi vào buổi tối là vào ngày 9 hoặc là ngày 11...”
Nó khá là trễ đó.
Thôi thì, nếu nó nằm trong tầm khoảng đầu tháng tám, chúng tôi vẫn có thể ngắm đom đóm được. Có lẽ vậy.
“Thế, chúng ta quyết định là sẽ đi ngắm đom đóm vào hôm đó nhá?”
Tất cả đều tán thành với ý kiến của Seiran.
Trước hoàng hôn hôm ấy, chúng tôi sẽ tập trung và chạy xe đạp vượt núi để xem đom đóm.
Tuyệt vời. Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy cực kỳ thú vị rồi.Thế này mới là tuổi trẻ.
“Vậy thì, kế hoạch cho bữa đại tiệc hè đã được chốt mà không có dị nghị gì────nhận lấy này, Junya!”
Seiran hướng thẳng đầu vòi nước tới tôi và vặn van nước hết cỡ.
Dòng nước biến thành một tia laze, trực tiếp đập thẳng vào người tôi với động lực khổng lồ.
“N-Này....Này! Cậu làm cái gì vậy!”
“Hiển nhiên, tớ sẽ trả đủ cho cậu vụ ban nãy! Ora Ora Ora!”
“Điện thoại của tớ sẽ ngấm trong nước đấy, tên đần này!”
Tôi giấu điện thoại của mình ở cái chậu cây gần đó và nhảy vào Seiran.
“Kya! Đưa tớ ,đưa cho tớ Seiran. Doryaaaah~!”
“N-Này! Tại sao Asagiri-san!? Mubbuaāāa~tsu!?”
Asagiri-san lấy cái vòi từ Seiran và tàn nhẫn bắn nước vào mặt tôi.
“Nghiêm túc đó...các cậu đang làm gì vậy...”
“Ư-ừm, nếu các cậu làm ồn quá mức, mọi người ở cùng khu nhà sẽ...”
Sau khi nói mấy thứ nghiêm túc đó, Narushima-san và Shintarou di chuyển tới vị trí an toàn.
Dĩ nhiên, tôi sẽ không để điều đó xảy ra.
Tôi cướp lấy cái vòi nước từ Asagiri-san.
“Nếu điều đó xảy ra, thì tớ sẽ kéo mọi người theo cùng với tớ! Chuẩn bị đi!”
“Đợi đã. Bọn tớ không muốn dính vào vụ này đâu.”
“Đ-Đúng vậy, Koga-kun. Nói cho cậu biết, nếu cậu làm thế, tớ sẽ thật sự giận đó-ooooo!? T-Tên này, hắn thật sự bắn nước vào người tôi à!?”
Hướng thẳng tới Narushima-san, kẻ đeo mặt nạ mèo vừa lỡ lời trong một khoảnh khắc, và Shintarou bối rối ở bên cạnh.
“Tới đê, Koga-kun...a-ah. Tớ nữa à? N-này, lạnh quá~!”
“Khốn thật. Một cái vòi nước là không đủ à? Đưa cho tớ, Junya!”
Thêm vào đó, một Asagiri-san với khí thế chực chờ bùng nổ, và một Seiran đang cao hứng.
Tôi bắn nước vào tất cả bọn họ.
“Ahaha! Thật tình, bọn mình đang làm gì vậy!”
“Hahahaha!”
Cùng nhau, mọi người cất tiếng cười trong khi trở nên ướt sũng.
Giữa dàn giao hưởng tiếng ve mùa hè, năm người chúng tôi cười như những tên ngốc.
Sau trận chiến bắn nước, cả nhóm đi tới nhà tắm công cộng gần đó.
Nhờ vào ánh nắng cháy bỏng, quần ảo của chúng tôi khô queo chỉ sau một lúc đi bộ, nhưng chúng vẫn ẩm ướt, nên bọn tôi ném chúng vào máy giặt tự hành bên cạnh nhà tắm và tận hưởng suối nước nóng trước giờ trưa.
“Ha~. Tớ thấy mình sống lại rồi ~.”
Tôi vô thức nói ra khi ngâm người vào nước tới tận vai trong bồn tắm lộ thiên được bao quanh bởi những tảng đá.
Tôi, Shintarou và Seiran. Khá là tuyệt khi đi tắm cùng với ba tên này sau một thời gian dài.
“Nói là sống lại có hơi không hợp với một học sinh cao trung đó.”
“Thôi nào, nó ổn mà đúng chứ? Trận chiến nước bọn mình chơi ban nãy hoàn toàn là trò trẻ con đó.”
Seiran, người duy nhất có thể hình như người trưởng thành, cười nhẹ.
“Thì, có vẻ nó đã quá trễ cho điều đó rồi. Cơ mà, mùa hè với mấy cậu lại vui bất ngờ đấy, các cậu nghĩ sao?”
Mấy cậu mà cậu ta nói, hiển nhiên là Narushima-san và Asagiri-san, những người đang tận hưởng bên phòng tắm nữ trong lúc này.
“…Dù vậy. Cậu tính làm gì với điều đó, Seiran?”
Shintarou e dè chuyển hướng chủ đề.
“ĐIều đó? Tớ định làm gì với điều đó á?”
“Như tớ nói, Narushima-san. Hiển nhiên là cậu biết rõ cảm xúc của cô gái ấy đúng chứ?”
“Um...thì, kiểu vậy. Nhưng tớ có thể làm gì.”
Seiran lườm tôi.
“Đây này, chúng ta có một liên minh không bạn gái.”
…Có hơi ranh mãnh để đào nó lên đấy nhá?
Trong khoảng thời gian trung học, tôi là người đầu tiền đề xuất cái liên minh ngu ngốc này. Đương nhiên, nó là một trò đùa ở mức độ giống như trò giả chiến mà bọn trẻ con hay chơi, và không ai nghiêm túc với nó cả.
“Ổn mà, chỉ cần trả lời tớ một cách nghiêm túc thôi. Narushima-san, cậu tính đối xử với cô ấy như thế nào đây?”
Tôi quá xấu hổ để thú nhận, dù vậy, tôi không thích cái viễn cảnh mà bạn thân của mình có người yêu và đi chơi với chúng tôi ít hơn.
Nhưng, đó là chuyện bình thường. Cô ấy không thể không rơi vào lưới tình của cậu ta, và nếu như họ quyết định đi hẹn hò, thì tôi chắc chắn sẽ chúc mừng họ.
“Thì, còn tùy tình huống nữa.”
Seiran lau mặt với cái khăn mà cậu để bên rìa bể tắm đá này.
“Narushima-san là một cô gái tốt và thú vị, nhưng tớ chỉ là không thể coi cô ấy như một người bạn gái vậy.”
“Nhưng mà, nếu cổ tỏ tình với cậu...”
“Junya, cậu đang quá cố chấp rồi đấy. Tớ đã nói với cậu từ lâu rồi mà. Sẽ vui hơn khi đi chơi với bạn bè...!”
Dùng cả hai tay như một cây súng nước, cậu ta bắn nước nóng lên mặt tôi.
…Thế, ngay cả khi Narushima-san tỏ tình với Seiran, cô ấy vẫn sẽ bị từ chối ở một tương lai không xa.
Vào lúc đó, cô ấy sẽ làm gì?
Liệu rằng, cô ấy sẽ cảm thấy khó mở lòng trong nhóm và rời đi?
Ngay cả thế, tôi không thể nói với Narushima-san,
“Đừng bày tỏ tình yêu của cậu với cậu ta, bởi vì trái tim cậu sẽ tan vỡ đó.”
Tình yêu trong một nhóm thật sự rất khó khăn...
“…Vậy thì, Seiran thật sự không nghĩ bất kỳ điều gì về Narushima-san, đúng chứ...?”
Shintarou đột nhiên thì thầm tự nói với chính mình với một âm lượng vừa đủ nghe.
Biểu cảm trên mặt cậu ta, trông như được giải tỏa phần nào.
Trong lúc tôi tận hưởng bồn tắm, quần áo của tôi đã được giặt và sấy khô.
Sau khi thay quần áo, ba tên đực rựa chúng tôi đi về sảnh và chờ hai cô gái trong lúc đọc manga từ quầy dịch vụ.
Một chút sau, Asagiri-san và Narushima-san bước ra từ khu tắm nữ đã mặc quần áo và trang điểm đầy đủ, sẵn sàng để khởi hành.
“Yahallo. Đúng như dự đoán, con trai tắm nhanh thật!”
“U-ừm...xin lỗi vì để các cậu chờ...”
Như mọi khi, Asagiri-san tràn đầy năng lượng, đối lập với một Narushima-san ngại ngùng.
Đương nhiên là, chỉ có mình tôi biết mặt trái của cổ.
“Tớ không phiền khi phải chờ một chút đâu. Vậy thì, ta đi mua Yukata thôi nào.”
Sau khi Seiran đứng dậy khỏi ghế sofa thì tôi nhận được tin nhắn trên điện thoại mình.
Yoru Narushima:
[Cậu biết không, Honoko-chan trong bộ váy ẩm ướt xuyên thấu nhìn quyến rũ lắm đấy?]
Yoru Narushima:
[Bên cạnh đó, cơ thể khỏa thân của cô ấy cũng tuyệt vời lắm đó.]
Đấy.
Đúng như tôi nghĩ.
Narushima-san, người vừa chạm mắt với tôi, đang khúc khích với một điệu cười của kẻ bắt nạt trên mặt cô.
Một chút sau đó, tôi mượt mà hồi đáp lại, và tương tự, đối phương cũng trả lời như thế.
Koga-Junya:
[Cậu không cần phải báo cáo mọi thứ với tớ chi tiết như thế đâu.]
Yoru Narushima:
[Nhưng chẳng phải là Koga-kun cũng hứng thú với nó sao? Với cơ thể trần trụi của Honoko-chan ấy?]
Koga Junya:
[Tớ có, nhưng cậu đâu cần phải nói với tớ.]
Yoru Narushima:
[Cậu không muốn hẹn hò với cổ sao? Cậu không muốn có một người bạn gái sao?]
Koga Junya:
[Không. Tớ không muốn có bạn gái]
Yoru Narushima:
[Đúng là nhàm chán. Tên trai tân yếu đuối Koga-kun này]
Koga Junya:
[Im đi. Đồ giả trân ngực bự.]
“Này, Junya. Ngưng nghịch điện thoại đi, chúng ta xuất phát nào.”
Seiran và những người còn lại đã mang giày xong xuôi và đợi ngoài cửa, họ nhìn tôi ngồi trên băng ghế đeo giày.
Narushima-san cũng đã mang giày dép xong hết và đang chờ tôi cũng với mọi người. Có vẻ như cổ đã khéo léo di chuyển trong khi trao đổi tin nhắn với tôi.
…Thật tình. Đừng nhắn tin với tôi khi tôi đang ở cùng với mọi người chứ.
Lấy đôi giày từ tủ đồ ra, tôi mang chúng vào và thắt dây lại.
Sau đó, điện thoại tôi nhận được một tin nhắn khác.
Cổ lại gửi tôi cái gì đó nữa...
Sau khi thắt dây giày và đứng dậy, tôi xem qua điện thoại mình để phòng hờ.
Yoru Narushima:
[À quên. Tớ quên nói với cậu.]
Yoru Narushima:
[Chúc mừng sinh nhật, Koga-kun ♪]
Một nốt nhạc như thế ở trong hộp thoại giữa hai chúng tôi.
Và là một cuộc trò chuyện bí mật giữa hai người mà không một ai khác biết cả.