Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

prologue

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi tin rằng mỗi người sẽ có những giá trị khác nhau cho riêng mình.

Ví dụ này, tôi có một anh bạn cực kỳ ghét cà ri. Lí do thì không phải là vì mấy vấn đề bất khả kháng như là dị ứng hay kiểu kiểu vậy, mà đơn giản chỉ vì cà ri làm cơm bị nhão nên cậu ấy không thích thôi.

Cậu ta còn nói với tôi rằng cậu ta phát ốm khi phải nghe mấy người xung quanh rì rầm nữa.

“Mày không thích cà ri là mày đã phí hoài một nửa cuộc đời này rồi đấy.”

Cái phần “giận dỗi” ấy là một thứ mà tôi nắm rất rõ.

Bởi vì tôi bị mọi người xung quanh nói vậy suốt mà.

Như thế này này. Không ngờ tới phải không.

“…Mày là một anh chàng năm nhất cao trung đấy, thế mà mày lại bảo với tao là mày không cần bạn gái? Thế thì mày đã phí mất 90% cuộc đời chứ 50% đã là gì.”

Không đâu, 90% là nói quá lên thôi.

Ý tôi là, quan điểm của tôi khác thường đến thế à?

Tôi thì nghĩ ai mà không thích cà ri mới gọi là khác thường ấy.

Tôi không thực sự muốn có bạn gái – tôi là một người như thế đấy.

Đấy, ý của tôi là vậy đấy. Mỗi người có những giá trị khác nhau mà.

Thế nhưng, hình như cái giá trị của tôi hơi khó để chấp nhận với mấy tên con trai tầm tuổi tôi nhỉ…

Cứ khi nào tôi nói về việc ấy là y rằng lại nhận được câu trả lời như thế này.

“Cậu chỉ ghen tỵ với mấy anh chàng nổi tiếng thôi chứ gì.”

Hay là

“Ôi, ông bạn hài hước đấy.”

Và nếu có ai thực sự nghiêm túc thì kiểu.

“Ờm thì, BL cũng được đấy nhỉ?”

Nhưng thế chả đúng tẹo nào.

Tôi thực sự không cần bạn gái mà, kể cả mấy người có nói vậy đi chăng nữa.

Sau cùng thì, chẳng phải đi chơi với một nhùi bạn sẽ vui hơn nhiều sao?

Đương nhiên, tôi khá chắc đi ra ngoài một mình với bạn gái cũng vui chứ.

Nhưng nếu đang đi hẹn hò với bạn gái mà có đứa bạn bảo tôi và nói.

“Này, chơi Monhun [note45733] với nhóm mọi khi đi.”

Tôi chắc sẽ buồn lắm.

“Này, bọn tao đang đến bể bơi, mày có đi cùng không?”

Tôi sẽ khó chịu đến mức giậm thình thịch xuống đất, tự hỏi tại sao lại là hôm nay mất.

Nếu vậy thì, tôi thà không có bạn gái còn hơn…chí ít thì chưa.

Nhưng mọi người đều cố để kiếm bạn gái và tận hưởng tuổi trẻ của họ, nên – thôi im m* đi.

Tuổi trẻ = có bạn gái?

Tôi không định chối từ bất kì ai có suy nghĩ như vậy.

Thế là bình thường thôi.

Nhưng tuổi trẻ làm gì chỉ có mỗi thế, có đúng không?

Hơn là tạo nên những kỉ niệm “chỉ có hai người” với người yêu, tạo nên những ký ức trẻ trâu, ngốc nghếch để sau này có thể chia sẻ với bè bạn không phải hơn sao?

Tôi muốn có những bữa nhậu với anh em, cười đùa nhớ về những năm tháng trẻ trâu oanh liệt đấy.

Đấy là lí do tại sao tôi luôn cố gắng hết sức mình để có thể tận hưởng thời gian bên cạnh bạn bè hiện tại.

Nếu được, tôi nghĩ đấy là kiểu thanh xuân mà chỉ bây giờ mới có…bạn nghĩ sao?

Ừm. Ừm.

Với quan điểm về giá trị bản thân như vậy, tôi sẽ kể những câu chuyện của tương lai.

Vào mùa hè năm nhất cao trung, ngay trong độ chín của tuổi dậy thì --- cùng với năm đứa bạn thân cả nam và nữ.

Đây là câu chuyện ngắn ngủi về những đứa chúng tôi, những đứa lớn lên theo cái cách hơi vặn vẹo chút xíu.

◇ ◇ ◇

“Này, nhìn đi, Junya! Tao lại mua được món sandwich cốt lết hôm nay này!”

Trong căng tin trường giờ nghỉ trưa, trong khi các học sinh khác đang túa vào từ bốn phương tám hướng, thằng bạn thân nhất của tôi, Seiran Miyabuchi, đang giơ chiến lợi phẩm

của mình trong tay.

Cái sandwich cốt lết ở căng tin trường chúng tôi khéo mấy cái tiệm bánh khác phải gọi bằng cụ.

Và dĩ nhiên thôi, món đấy trở thành tâm điểm sự chú ý giữa bọn học sinh, bán hết ngay khi vừa mới ra lò.

“Má nó…bác gái, cho cháu một sandwich cốt lết!”

Nhìn liếc về Seiran, tôi tuyệt vọng quăng đi mấy đồng xu trong tay.

Dù thế, tôi vẫn bị nuốt chửng bởi đám học sinh đang lao thẳng về phía mình, khiến tôi còn không thể chạm đến nó.

“Bỏ đi anh bạn. Hình như tao là người cuối cùng lấy được sandwich cốt lết rồi.”

Seiran, người đang tiến đến tôi qua cả tá học sinh kia, nhe hàm răng trắng sạch rạng ngời của cậu ta ra và cười.

“Ể, mày lại là người duy nhất chiến thắng à!? Chắc tại mày cao quá…”

“Đừng buồn. Tí tao sẽ cho mày cắn miếng.”

“…Miếng tao hơi bị to đấy anh bạn à.”

Seiran và tôi nắm chặt tay rồi đấm vào nhau.

Đấm tay --- chúng tôi thích cái cử chỉ kiểu thiếu niên thế này vãi.

…Không không, tôi hiểu mà.

Đây có phải truyện tranh hay phim ảnh đâu, làm thế đau đấy, không đùa đâu.

Nhưng đau cũng chả làm sao cả.

Ai đó đã từng bảo tôi phải đau mới là tuổi trẻ.

Đấy là lịch sử đen tối mà chúng tôi sau này sẽ nhìn vào đó mà cười, kiểu.

“Cả hai thằng đều đau vãi lúa sau đấy, nhể?”

Cũng không tồi đâu khi tạo thêm những cái lịch sử đen tối đáng xấu hổ mà vẫn có chút gì đó gọi là hài hước trong đấy nữa.

Đấy là lí do tại sao ta cũng nên có chút đau đớn khi còn là sinh viên cao trung.

Đi ra ngoài chơi với mấy đứa bạn như Seiran đây vui hơn có bạn gái nhiều.

Nếu bạn nghĩ cái suy nghĩ trẻ con đấy làm tôi vẫn còn là trai tân thì xin lỗi, tôi chả có vấn đề gì.

Dù gì thì mấy đứa năm nhất như tôi vẫn là những đứa trẻ được phép chịu đau mà.

Sau khi lấy được bữa trưa, Seiran và tôi đi thẳng lên sân thượng tòa nhà.

Nhiều trường cấm học sinh lên sân thượng sau giờ học, nhưng trường Miyamajidai thì không như vậy.

Đấy là một nơi để thảnh thơi, đã được bố trí sẵn nhiều bộ bàn ghế ở trên đấy.

Đấy thế nên giờ nghỉ trưa mới đông nghịt người thế này.

Vừa tắm mình trong làn gió sớm tháng Bảy ẩm ướt, tôi bước qua đám học sinh đến góc xa sân thượng.

Ở trước cái hàng rào cao lớn.

Có một cậu bé nhỏ nhắn đang ngồi đó một mình trên bộ ghế dài.

Cậu ấy đang ăn bữa trưa với điện thoại vẫn trong tay.

“Shintarou. Cảm ơn đã chờ bọn tao.”

Khi Seiran và tôi đến gần, cậu ấy vẫn chăm chú vào điện thoại và nói.

“Ừm.”

Tanaka Shintarou. Cậu ấy học cùng lớp, và cũng là một người bạn thân thiết với tôi.

Trái ngược hẳn với tên Seiran cao to vạm vỡ này, Shintarou lại nhỏ nhắn và có khuôn mặt em bé. Cậu ấy đích thực là một Shota có tính cách ôn hòa, cực kỳ nổi tiếng với mấy chị lớn tuổi…Dù thế, cậu ấy sẽ cực kỳ khó chịu nếu tôi bảo vậy, nhưng cậu ấy thế thật đấy chứ.

Shintarou cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên khỏi chiếc điện thoại, lười biếng nói.

“Chúng mày đến muộn thế. Chắc là tại đám đông trong căng tin à?”

“Nghe này. Cái tên Seiran này ấy, có một bạn nữ từ lớp khác tiếp cận nó, nói, ‘Nếu cậu muốn, cậu ăn trưa cùng với tớ nhé!’ Thế mà đằng này tên này từ chối thẳng bạn đấy luôn, mày biết không? Bạn đấy dễ thương cực kỳ, với lại nhìn kiểu gì cũng thấy bạn ấy có ý với tên này luôn. Chả hiểu tại sao tên này chả cần nghĩ ngợi gì mà đi từ chối bạn ấy như vậy luôn ấy.”

Cái tên đẹp mã đấy, Seiran, cao hơn mét tám, thúc cùi chỏ vào tôi trong khi bắt đầu ăn cái sandwich.

“Tao chả quan tâm bạn ấy có ý với tao hay không. Đương nhiên là đi chơi với mấy đứa tụi mày thích hơn nhiều ăn tối với một cô gái tao còn chưa biết rõ chứ.”

…Ôi không, tôi khóc mất.

Cho bạn biết, họ là mấy đứa bạn thân nhất của tôi.

Miyabuchi Seiran.

Tanaka Shintarou.

Và tôi, Junya Koga.

Khi còn là học sinh sơ trung, chúng tôi đã thành lập nên cái liên minh ngốc nghếc gọi là “Liên minh không bạn gái”.

Tôi là người khởi xướng, nhưng Seiran mới là người thành lập nó.

Shintarou và tôi đã quen biết nhau từ hồi tiểu học. Cho đến năm hai sơ trung thì có vài thứ đã xảy ra và Seiran nhập hội với bọn tôi.

Seiran là một anh chàng ưa nhìn với thể chất cũng khá tốt, vậy nên ngay từ đầu , tôi nghĩ cậu ta sẽ sớm có bạn gái và chúng tôi sẽ bị ngó lơ ngay thôi. Nhưng,

---Tao không thực sự cần bạn gái. Đi chơi với bạn bè vui hơn.

Tôi thấy mình như được đồng cảm vậy, và rồi chúng tôi đã lập nên liên minh đó như vậy đấy.

Kể từ ấy, ba đứa chúng tôi luôn ở cạnh nhau bất cứ khi nào có thể.

Chúng tôi chơi game ở nhà nhau này, đi câu cá cạnh bờ sông này, với cả đi karaoke cùng nhau nữa.

Trong kì nghỉ hè năm ngoái, chúng tôi còn có kế hoạch khá liều lĩnh đi xa nhất có thể bằng xe đạp. Tôi không có xe đạp đường trường với lốp mỏng, thế nên tôi quyết định lấy xe của mẹ tôi để đi.

Sau khi đi được qua ba ngọn núi, chúng tôi cũng đã đến giới hạn nên đã quay lại.

Tôi vẫn còn nhớ như in bầu trời đầy sao tuyệt đẹp mà chúng tôi được chiêm ngưỡng trên đường về nhà và cái nhà hàng gia đình chúng tôi nghỉ lại mà nói chuyện đến tận sáng hôm sau.

Thanh xuân thực sự.

Tình bạn muôn năm.

Một trong những kỉ niệm đen tối nhưng cũng đẹp đẽ nhất của chúng tôi.

“Ồ, kỳ tuần này đây à? Tí nữa cho tao đọc nhá.”

Seiran đặt tay bàn tay cơ bắp cuồn cuộn của mình lên đôi vai gầy guộc của Shintarou.

Có vẻ như thứ Shintarou tìm trong lúc ăn trưa là một kiểu tạp chí manga trên điện thoại thì phải.

“Cái gì? Lại nữa à? Đừng vô trách nghiệm thế chứ. Phải tự trả phí của mình đi. Hãy đóng góp cho tạp chí này.”

“Đừng căng thế chứ bạn. Tau chỉ muốn đọc nốt phần còn lại của tập manga đấy thôi. Chẳng phải nó sắp được chuyển thể Anime à?”

“Seiran mà cũng xem anime đêm muộn á?”

“Chỉ tình cờ thôi. Họ tạo hình nhân vật đẹp mà, lại còn củng cố nhạc phim với acid jazz nữa chứ.”

“Acid jazz?” [note45734]

Khi tôi và Shintarou nghiêng đầu khó hiều, Seiran giải thích.

“Nó như kiểu sự kết hợp giữa dance và rock ấy, nhẹ nhàng mà sống động. Thế thôi. Tao sẽ cho chúng mày mượn CD sau.”

Giống như ngoại hình, cả gu âm nhạc và sở thích của cậu ta cũng thật trưởng thành đến mức khó có thể tin rằng cậu ta mới chỉ năm nhất cao trung.

Cậu ta nói mình thường nghe progressive rock và nhạc post-punk, rồi còn đề xuất nhiều thứ khác nhau cho tôi với Shintarou, những tên chẳng biết cậu ta đang nói về thể loại gì cả.

Seiran cũng là người dạy chúng tôi chơi phi tiêu, bi a với mấy trò người lớn khác nữa.

Sở thích của cậu ta, thoạt nhìn có vẻ cao siêu nhưng điều tuyệt với ở đây chính là thực tế là chúng cũng không đến mức như vậy.

Đấy là lí do tại sao cậu ta nổi tiếng đến thế, tôi đoán vậy.

Cậu ta đã dạy tôi nhiều thứ, và tôi cũng đã có rất vui khi ở cùng cậu ấy.

Seiran đang đọc trên app manga bằng điện thoại, chắc vừa thó được từ Shintarou.

“Ừm,, sao chúng ta không đi lấy bằng lái xe máy hè này nhỉ? Đi phượt để phục thù cho chuyến đi năm ngoái cũng được đấy chứ?”

Thấy chưa, tôi cũng từng nói vậy. Nhưng cái ý tưởng xe máy chưa từng xuất hiện trong đầu tôi bao giờ.

“Nghe được của ló đấy, nhưng tiền đâu mà mua xe?”

“Hay chúng ta kiếm việc làm thêm? Hay là mượn bố mẹ chỗ còn lại?”

Shintarou thở dài xen vào.

“Ngay từ đầu thì hè này làm gì có mỗi ba chúng ta đâu…”

“À nhỉ, đúng vậy. Ừm thì, sao ta không cho họ ngồi ghế sau?”

Ngay lúc ấy.

“Cái gì? Mấy cậu định lấy bằng lái xe máy á?”

Hai cô gái đến trước mặt bọn tôi như thường lệ.

“Hay nhỉ. Tớ cũng muốn lái thử cái『1000cc』nữa.”

Trong số hai cô gái, người có mái tóc ngắn hơn đang nắm chặt tay, giả vờ như đang lái xe đi trên cao.

Cô ấy là Honoko Asagiri, một cô gái học cùng lớp chúng tôi.

Cô ấy có một mái tóc nâu ngắn vừa phải với phần ngọn hơi chĩa ra ngoài một chút, cũng là thường thức với tính cách luôn tràn đầy năng lượng của cô nàng. Nhưng chiếc cổ thanh mảnh cùng với đường nét cực kỳ sắc sảo ấy là bằng chứng rõ nét nhất cho thấy phần nữ tính bên trong cô. Cô cũng có chiếc mũi cao, đôi mắt hơi ti hí chút xíu và còn hàng mi như thể tung bay trong gió mỗi khi cô nháy mắt vậy.

Cô nàng cao cũng gần bằng tôi, một người đàn ông trung bình thường thấy. Nhưng đôi chân thon gọn đẹp đẽ lộ ra từ chân váy ấy…khéo còn dài hơn cả của tôi. Chắc cũng chỉ chút thôi, nhỉ? Hôm trước cô ấy còn khịa mấy người mặc quần ống bó chân cơ mà.

Nhìn kiểu gì thì kiểu, cô ấy cao khá cao so với mặt bằng chung và cũng có thân hình chuẩn người mẫu, cùng với những đường cong sắc nét mà ai đi qua cũng phải ngoái nhìn. Cho dù sở hữu khuôn mặt có đôi nét trưởng thành, thế nhưng cô cũng ít khi lạm dụng trang điểm bao giờ. Cô trông trưởng thành là vậy, nhưng ---.

“Asagiri-san, cậu phải 18 tuổi thì mới lấy được bằng của mấy cái lớn lớn kiểu 1000c chứ.”

“Thế à? Thôi vậy. Khi nào Koga-kun lấy được bằng lái thì nhớ đến đón bọn tớ đấy nhé!”

---Cô ấy là một người con gái tốt đến mức có thể tát vào lưng tôi không chút do dự.

“Vậy thì, cậu sẽ ngồi sau Seiran, phải chứ?”

Asagiri nhìn sang cô gái còn lại với nụ cười đầy châm chọc.

“Ể? N-nếu…tớ không làm phiền Seiran-kun, t-thì mmm…”

Cô ấy là Narushima Yoru, một cô nàng e thẹn đang cách xa chỗ chúng tôi chút. Đúng như dự đoán, cô ấy cũng học cùng lớp chúng tôi.

Khác hẳn với Asagiri luôn tràn đầy năng lượng, Narushima-san là một cô gái hướng nội. Cô sở hữu mái tóc đen dài kéo dài đến tận ngực, cùng với đôi mắt hai mí. Khóe mắt hơi cụp xuống như làm bật lên nét e thẹn trong tính cách cô ấy. Cô có thân hình nhỏ nhắn, tạo cảm giác muốn được che chở như những con thú nhỏ.

Dù Narushima có như vậy, cái cúc trước ngực chiếc áo trắng của cô ấy đang vật lộn để không bị bay ra, cho dù nó đã được thay mới trước đó.

Từ chỗ tôi có thể thấy, có khi bộ ngực ấy còn hơn cả F-cup chứ chẳng đùa. Phải gọi là bộ ngực khổng lồ mới phải. Đôi gò bồng đào ấy, đi cùng với lớp son hồng xen lên đôi môi chúm chím, khiến cho cô ấy trở nên gợi cảm vô cùng. Tôi nghĩ đấy là sự tương phản tuyệt vời đối với tính cách e thẹn của cô ấy.

Asagiri-san và Narushima-san là hai người với ngoại hình và tính cách hoàn toàn khác nhau, nhưng có một điểm chung là họ đều là những cô gái cực kì xinh đẹp. Dẹp qua một bên Seiran đẹp mà và Shintarou dễ thương thì tôi thấy hơi mặc cảm khi đi cùng với họ khi mà tôi chỉ là một tên khốn nhạt nhẽo không có điểm gì thu hút cả.

Thật ra đấy cũng là cách mà mọi người xung quanh nhìn tôi. Mấy cậu trai trong lớp thường bảo tôi, “Anh bạn câu được hai em xinh xẻo ấy bằng cách dùng Seiran và Tanaka làm mồi phải không?”

Nhưng đừng hiểu sai ý tôi. Tôi thấy Asagiri-san và Narushima-san ai cũng xinh cả.

Nhưng chúng tôi chỉ là “bạn”.

Trong một nhóm có ba tên đực rựa chỉ có hai người họ là con gái, và lại còn là những cô gái rất xinh nữa chứ.

Không hề có chút gì gọi là tình cảm lãng mạn ở đây cả --- đấy là những gì tôi nghĩ.

Ít nhất với tôi thì là vậy.

“Này, Yoru. Cậu có chuyện cần nói với Seiran phải không?”

“Ưm, đúng thế…”

Narushima-san, người đang bị Asagiri-san đẩy đằng sau lưng, bước lên trước như một chú thỏ yếu ớt.

Cô ấy đưa “nó” (gói trong chiếc khăn tay chấm bi) ra cho Seiran.

“Ự…Seiran-kun. Cậu có muốn ăn nó không…?”

“Cái gì vậy?”

Seiran, người đang nghiêng đầu khó hiểu, lấy nó và tháo chiếc khăn tay ra.

Hiển nhiên rồi, “nó” ở đây đúng như những gì mọi người đoán.

“Oa, hộp bento này.”

“Ừm, ờ…tớ tự làm đấy. Chỉ như món bánh mì thường ngày của cậu thôi mà, Seiran-kun…”

Tôi cũng ăn bánh mì mỗi ngày.

Và Narushima-san, đương nhiên là không đoái hoài gì đến tôi, đang nhìn Seiran bằng ánh mắt của một thiếu nữ đang yêu.

“Seiran nổi tiếng thật nhỉ?”

“…Đúng thật.”

Trong lúc tôi và Shintarou thì thầm to nhỏ với nhau, Seiran mở nắp hộp bento lên.

“Nhiều quá nhỉ…Không biết tớ có ăn được hết chỗ này không….”

Hiển nhiên là cậu ta nhìn tôi mà nói vậy.

Đừng nói là anh chàng này lại định…

“Mày định làm gì Junya?”

“…Không, tao chẳng làm được gì cả…với cả họ sẽ ghét tao nếu tao làm gì mất…”

Đúng lúc ấy, Seiran đi thẳng vào vấn đề.

“Này, Junya, mày bảo mày vẫn đói phải không?”

“Thế tao sẽ lấy gà rán.”

Tôi tuyệt vọng cầm lấy miếng gà chiên bột từ hộp ăn trưa.

Khi tôi quẳng nó vào miệng, vị giác của tôi như bùng nổ với sự hòa quyện giữa nước thịt và các loại gia vị.

Mmm. Ngon thật.

Asagiri-san hét lên thay cho Narushima-san – người đang đứng chôn chân tại chỗ.

“Này Junya Koga! Cậu biết Yoru làm nó cho Seiran-kun mà!?”

“Nhưng tớ đói.”

“Kể cả thế thì không phải cậu nên để Seiran nếm thử trước sao~?”

Đúng đấy, tớ cũng nghĩ vậy.

Rồi Seiran nở một nụ cười với khuôn mặt trưởng thành, rồi lại là một nụ cười e thẹn.

“Haha. Thế thì, tớ đã ăn cái sandwich cốt lết rồi nên cho tớ ăn chung với họ nhé Narushima?”

“À, ừm…đương nhiên…xin mời mọi người…”

Với thể trạng của Seiran thì cái sandwich đấy chẳng bõ dính răng. Nó là cái kiểu chối khéo yêu cầu của Narushima-san thì đúng hơn.

Tôi cũng thấy có lỗi khi phá đám Narushima-san lắm chứ.

Nhưng để nói thật thì…tôi vẫn muốn tình bạn này kéo dài thêm một chút.

Ba đứa chúng tôi chưa từng làm gì mà không có nhau---đã trở thành nhóm 5 người khi lên cao trung.

Và với tôi, nhóm năm người ấy đã---

“Món gà rán này ngon thật đấy! Tớ ăn thêm miếng nữa được không?”

“Này, Koga-kun, nếu cậu đói đến vậy thì ăn cái bánh của tớ này!”

“Cái gì!?”

Asagiri-san nhét miếng bánh mì yakisoba vào mồm tôi. Tôi nhanh chóng với lấy bình nước của Shintarou uống cho đỡ nghẹn.

Không chần chừ một giây, Asagiri nhanh chóng đến chỗ Shintarou.

“Tanaka-kun, đừng đưa nước cho cậu ấy. Đây là hình phạt dành cho Koga-kun.”

“…Đúng vậy. Rất xin lỗi mày.”

Shintarou nhanh chóng lấy lại chai nước.

“Junya, cậu trông y hệt ác thần Cthulhu [note45735] ấy, mấy cọng yakisoba trông như mấy cái tua mọc ra từ miệng cậu vậy. Tớ quay video đây.”

Seiran quay tôi bằng điện thoại của cậu ta.

“Ahaha…Koga-kun trông thực sự khó thở đấy nhỉ…um, cậu muốn chút trà của tớ không…?”

Narushima cất hộp ăn trưa đi, rồi cô ấy đưa tôi chai nước của chính cô với nụ cười e thẹn.

“Mồ~, Yoru không cần tốt bụng với tên đấy đến vậy đâu.”

Asagiri-san trách móc cô ấy nhưng rồi lại cười.

---Với tôi, nhóm năm người này là nhóm bạn thân không thể thay thế được.

Cũng chưa lâu kể từ khi chúng tôi thành nhóm 5 người, nhưng chúng tôi ở bên nhau bao nhiêu năm không có nghĩa lí gì.

Cứ như thể chúng tôi đã ở bên nhau lâu lắm rồi ấy, bầu không khí thoải mái đến vậy cơ mà.

Tôi không thể tưởng tượng được việc phải rời xa bất cứ ai trong số họ.

Họ những người bạn tuyệt vời nhất của tôi.

Cho dù vậy…tôi biết mối quan hệ này sẽ không thể tồn tại mãi nếu có tình cảm lãng mạn xen vào.

Và đó là lí do tại sao tôi phải học cách chấp nhận khi điều ấy xảy ra.

Tôi muốn lưu giữ lại nhiều kỉ niệm thời trẻ trâu nhất có thể, với cả 5 đứa chúng tôi cùng nhau sẻ chia những niềm vui của thời niên thiếu khi vẫn đủ 5 người.

“Này! Đi lên phía trước làm kiểu ảnh kỉ niệm đi! Mọi người tập trung lại nào!”

“Hửm? Sao lại kỉ niệm? Tớ không hiểu…”

“Tớ còn đang ăn dở bữa trưa mà…”

“Haha, các cậu nhiễu thật đấy! Đây, chụp bằng điện thoại của tớ đi!”

“Này, um…đừng đẩy tớ thế chứ…ể, cậu chụp xong rồi à?”

Đó là một giờ nghỉ trưa cuối mùa mưa.

Năm đứa chúng tôi cứ thể mà nói chuyện thân mật, không màng giới tính hay gì cả.

Nếu như khoảnh khắc này có thể tồn tại mãi mãi.

Tôi thực sự không cần phải có bạn gái, tôi nghĩ.

Truyện Chữ Hay