[ ♪ Hanamichi nổi dậy, kẻ thù cùa chúng ta, người đang đá bạn là em gái đứa bạn thân của bạn đó ♪ ]
Khi tôi mới về nhà từ trường mình và vào phòng ngủ, thứ xuất hiện ngay tức khắc trong tầm nhìn của tôi là đùi. Một cô gái rất quen thuộc với tôi đang nằm trên giường tôi, vỗ chân theo nhịp đều đặn. Em ấy tự ý mượn cuốn shounen manga từ cái giá sách của tôi, và có vẻ như em ấy có tâm trạng rất tốt.
Tên em ấy là Kohinata Iroha. Em ấy đang học năm nhất ở trường tôi đang theo học. Kouhai nhỏ hơn tôi một tuổi. Mái tóc vàng óng, cùng cặp tai nghe choàng đầu cồng kềnh quanh cổ, và kiểu tóc mềm, xõa ra làm bạn nghĩ tới một con cánh cụt hoàng đế. Do hiện tại đang là mùa hè và không khí có độ ẩm cao, em ấy đang mặc đồng phục theo mùa, ngắn tay, kèm với một cái váy ngắn, mát mẻ. Em ấy đã bỏ đôi tất ra, và đôi chân trắng ngần của em ấy thật sự rất, rất bổ mắt[note15002]. Dù em ấy có hơi ăn diện hơn chút so với những đứa con gái cùng tuổi, em ấy không đeo mấy thứ như khuyên tai hay gì đó, vậy nên bạn khó có thể gọi em ấy như là một gal. Dù sao thì, tôi luôn chắc chắn một điều là: em ấy sẽ còn là học sinh trung học dài dài.
[ ♪ Trong lúc đang quỳ lạy thì cái mông nổ tung, mọi người liền bị cuốn hút bởi một cái quần lót lộ ra! Thật là vĩ đại? ♪ [note15003]]
Chắc chắn là nếu em ấy nở một nụ cười tươi trong lớp học, bất kì thằng con trai nào cũng sẽ nghĩ là--
--Ahh, đứa con gái này chắc chắn là đang yêu mình rồi... Đại loại như thế.
Và cô gái này, người có khả năng dẫn dắt những đứa con trai kém may mắn vào những ảo mộng tệ hại, đang độc chiếm cái giờng của tôi vì một số lí do nào đó. Chưa kể... Chưa kể: Việc đó.
[ ♪ Dù anh ta không quan tâm tới những người phụ nữ còn zin [note15004], nhưng chỉ có đứa em gái anh ta không thể tìm thấy-- --]
"Im đi! Sao em thích rap cái kiểu đó thế nhỉ!"
Tôi gào lên với em ấy trong nỗi thất vọng, đồng thời rút điện cái dàn âm thanh chất lượng cao. Cái âm thanh ồn ào trước mặt tôi đã ngừng lại làm mọi thứ lại trở nên im ắng, em ấy cuối cùng cũng chú ý tới tôi và quay lại.
"Ồồồ, ra là Senpai. Thật á~ Nếu anh muốn vào, ít nhất phải gõ cửa đi chứ."
"Đây là phòng anh. Và cho bé tiếng lại; nó làm phiền mọi người đấy. Tại sao em đeo nó trong khi chả thèm dùng?" Tôi nói trong khi chỉ vào cặp tai nghe đang choàng trên cổ em ấy.
Khi tôi làm vậy, khóe miệng em ấy có hơi giãn ra chút.
"À, anh hỏi em về việc đó á? Anh hỏi em thật đấy à? Nó giống như kiểu anh đang cố tăng tốc trong một game người lớn, và nó là một lí do rất quan trọng đấy, anh biết chứ? Wow, anh đang cố gắng đến thế để vào được tym em [note15005], em thấy mà~ Em sao có thể giúp được, đúng không? Anh thấy đấy, cái tai nghe này là--"
"Không, việc đó với anh còn không quan trọng bằng việc nhặt đồng 1 yên từ dưới đất lên."
"Ahaaaah☆! Đây là một chàng trai lãnh đạm với những điều quan trọng nhất!"
Bẹp, Iroha đập vào trán tôi và cười.
--Dừng ngay lại đi...
Khi tôi đang cố tập trung hết chất xám và sức lực để nghĩ cách tống khứ con bé ra khỏi phòng, Iroha tấn công trước.
"Còn nữa, Senpai, cho dù anh nghĩ rằng em sẽ rời đi trước, anh vẫn chưa biết cách gõ cửa, đúng không? Anh có lẽ đã làm gì nếu em đang thay đồ dở? Aha! Anh đã định như vậy, đúng không?! Các chú cảnh sát BảnH Zai ơi [note15007]! Anh ta đây rồi!!! Các chú cảnh sáááááááááát!"
"Đúng vậy, chúng ta nên gọi cảnh sát đấy, Quý cô Xâm nhập. Hay tôi nên gọi trước nhỉ?"
"Ồ? Anh nghĩ anh sẽ thắng em ở phòng xử án à?"
Iroha bật ra một tiếng cười kiêu ngạo và nheo mắt khi em ấy nhìn vào chiếc điện thoại trên tay tôi.
--Em ấy luôn trở nên như thế này mỗi khi nhận thấy rằng đang có một cuộc so tài.
Cô gái tên Kohinata Iroha này giống như người ngoài hành tinh được sinh ra trên Trái Đất vậy, em ấy sẽ không thỏa mãn bao giờ nếu chưa đánh bại tôi.
"Từ đầu thì, việc gọi em là "kẻ xâm nhập" là có hơi quá rồi đấy~"
"......!"
Em ấy lăn qua lại trên giường. Theo đà, có thứ gì đó lắc đi lắc lại. Ba cái cúc áo của em ấy đã tuột ra, làm bộ đồng phục trở nên lỏng lẻo. Nhờ thế, tôi có dịp được chiêm ngưỡng bộ ngực quá cỡ đó.
--Khủng vãi.
Tôi bị bất ngờ bởi màn tấn công đó và phải đảo mắt qua chỗ khác. Khi tôi làm vậy, Iroha để lộ ra tiếng cười khúc khích, "Nyufu~", rồi nheo mắt lại như một con mèo vừa mới thấy món đồ chơi mới. Em ấy tháo cái dây đang choàng quanh cổ. Rồi em ấy bắt đầu nghịch ngợm cái chìa khóa được buộc vào cái dây đó.
Đó là một cái chìa dự phòng cho nhà tôi.
"Vậy là đã rõ ai đúng ai sai rồi nhé~"
"Đó vẫn không phải là cái vé vạn năng để em có thể tới bất kì đâu mà em muốn. Hơn nữa tại sao em lại có cái khóa đó thế?"
"Em biết mà, sau khi anh đã bắt được em ra ngoài, anh sẽ lên giường và hít lấy hít để mùi hương cơ thể em, đúng không nào? Em biết mà!"
"Ai mới làm thế chứ? Còn chả nổi 1% mùi của em ở lại chứ, con ngốc này."
Psssssssss
"Kyaa?! Nè! Em vẫn đang ở đây mà, anh biết đấy? Việc xịt lên người em ghê lắm đấy anh biết không?!"
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bận rồi thôi tiếp sau vậy, còn >2k chữ nữa uwu
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiếp nào các thým uwu
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Hửm? Nếu em không muốn bị xịt thêm ít febreze lên người, em nên về phòng đi."
"Muuuuu, a-anh! Sử dụng vũ khí là không công bằng!"
Iroha lăn xuống khỏi giường và ngã xuống đất sau khi tôi xịt lên người em ấy một đống chất khử mùi. Em ấy phồng má lên trong lúc nhìn tôi bằng nửa con mắt.
"Đây là cách anh đối xử với cô em gái bé bỏng của anh à?"
"Em chả có vẻ gì là em gái anh cả."
"Em là em gái của bạn Senpai. Điều đó làm em trở thành em gái thật, ruột thịt của anh."
"Việc đó làm em trở thành một người không hơn gì là người quen."
"...Ha! Nếu Onii-chan và Senpai kết hôn, em sẽ trở thành em gái chính thức của anh... Nhưng Iroha-san không quan tâm ai sẽ là thụ đâu, sao cũng được!"
"N-Này, bình tĩnh lại coi. Đừng có tưởng tượng mấy thứ linh tinh. Đặc biệt là đừng lôi người khác vào. Bằng không em sẽ phải ở trong thùng rác đấy."
Những gì em ấy vừa nói làm tôi rùng mình, thế nên tôi bèn chuyển sang mode nghiêm túc.
--Shiiii, em ấy luôn nói mấy thứ như vậy vào mấy lúc như thế.
Kohinata Iroha không chỉ là Kouhai của tôi. Như em ấy đã nói, em ấy cũng là em gái của bạn tôi. Khi tôi còn học sơ trung, tôi đã khá thân thiết với đứa bạn hàng xóm, Kohinata Ozuma, và em ấy tới cùng với cậu ta như là một phần của việc đó. Cái khóa dự phòng mà em ấy đang giữ vốn là cái mà tôi đưa cho Ozuma. Khác với Ozuma, người sống với bố mẹ và em gái, tôi sống một mình. Nếu tôi ngất đi, hoặc nếu một số rắc rối xảy ra, tôi có thể sẽ chết nếu không có ai giúp đỡ. Vì nghĩ như vậy, thế nên tôi đã làm thêm một cái chìa và đưa nó cho người bạn đáng tin cậy của tôi phòng trường hợp khẩn cấp.
"...Ughhh, việc nghĩ nó bị dùng sai mục đích như thế này..."
"Ahahaha, việc này thật là vui~ Anh thật sự rất dễ thương khi em trêu anh đó."
"Anh chả thấy vui tí nào cả, sau tất cả..."
Trong lúc đó, Iroha tiếp tục lợi dụng cái tình bạn đó để chơi đùa. Em ấy nhét cái chìa vào ngực[note15061] và rồi lấy ra, cố trêu tức tôi.
-- Con nhóc chết giẫm này, ngày nào đó anh mày sẽ làm mày phải run rẩy trong sợ hãi.
Ngay lúc tôi sắp đứt mạch máu não vì điên thì...
Bzzzt Bzzzt Bzzzt Bzzzt
Có thứ gì đó rung trên đùi tôi. Khi tôi lấy cái smartphone ra, tôi nhìn qua tên người gọi--
"... Này, anh có một số việc khẩn cấp. Em có thể về ngay bây giờ không--"
"Được thôiiiiiiiiiiii, em sẽ giữ im lặng~!"