Tuy rằng giữa trưa đã bị quấy rầy, nhưng cũng không ảnh hưởng lắm đến tâm tình tốt của Long Tư Nghị, buông điện thoại xuống, tiếp tục hưởng thụ bữa cơm trưa của cô.
Mà bởi vì trưa có cơm ngon, cả ngày này tâm tình của Long Tư Nghị đều bảo trì ở trạng thái khá tốt, đến chiều huấn luyện binh lính cũng hạ thủ lưu tình, chỉ vật ngã xuống vài người liền bỏ đi, để lại một đám binh lính đang run sợ, làm cho những binh lính được nàng luyện tập mỗi ngày mở to mắt kinh ngạc, đều vô thức ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao?
Đến tối, Long Tư Nghị đúng giờ trở về nhà, mở cửa bước vào nhà, đang thay dép đi trong nhà liền nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Ôn Thừa Tường.
“Cô đã về?” Này hình như là lần đầu tiên kể từ khi anh tới đây cô về ngay khi anh đang làm việc.
“Ân, về sau tôi sẽ cố gắng về đúng giờ” Long Tư Nghị nói vậy ý muốn anh về sau đều phải chuẩn bị cơm tối cho cả hai, nhưng mà vào tai của Ôn Thừa Tường lại mang đến cảm giác ấm áp, chí ít cô cũng nói rõ cho anh biết, này là cô đã đem anh xem là người nhà.
oo
Hai người dùng xong bữa tối, Long Tư Nghị trở về phòng ngủ, chỉ chốc lát liền một thân quần áo chỉnh tề đi ra.
“Cô muốn ra ngoài?”
“Ân, anh nghỉ trước đi, đừng chờ tôi”
Cô muốn đi đâu? Hình như là việc tư, nếu không sẽ không mặc thường phục, hơn nữa tâm tình xem ra rất tốt, là đi hẹn ước sao? Ôn Thừa Tường trong lòng chua xót, cũng thực tự giễu.
Dọn dẹp xong hết thảy rồi trở lại phòng, Ôn Thừa Tường cầm lên cuốn nhật ký từ trong ngăn kéo, bắt đầu viết.
Ngày … tháng … năm …
Cô ấy hôm nay trở về khá sớm, mình có chút kinh ngạc, công việc của cô ấy hình như rất bề bộn, hiếm khi thấy cô ấy về nhà đúng giờ, hiện cô có thể trở về sớm mình thực cao hứng.
Nhưng mà cô ăn cơm xong liền ra ngoài, hình như là có một buổi hẹn, nhìn cô cũng thực vui vẻ, đối phương hẳn là một nam nhân, và nhất định cũng là một nam nhân vĩ đại, đủ để xứng với một người vĩ đại không kém như cô ấy.
Mặc dù nghe có chút cổ hủ, mình tổng cảm giác nhất định phải đủ quyền thế mới có thể đứng bên cạnh Tư Nghị, nhưng nó cũng không mấy chú yếu, quan trọng là có đủ yêu cô hay không, có yêu chiều cô, chiếu cố cô không, ít nhất cũng phải biết chăm sóc cô …
Tư Nghị là người trầm ổn, nhưng đôi khi cũng thực trẻ con, đôi khi thường hay mơ màng, rất đáng yêu, làm cho người ta cảm giác cô ấy thực kiên cường nhưng cũng không làm mất đi sự mềm mại của nữ nhân.
Haiz, cô ấy nói rằng mình không cần chờ cô trở về, nhưng thực sự là không cần chờ sao, hiện tại tâm tình của mình rất phức tạp, làm sao có thể nghỉ ngơi đây, vẫn nên nằm chờ cô trở về rồi hãy ngủ.
Nhật ký hôm nay viết tới đây thôi, nhưng mình vẫn muốn nói trước một câu: Tư Nghị, ngủ ngon!
oo
“Tư Nghị, rất hiếm khi em muốn cùng anh uống rượu, có chuyện gì vui sao?” Người ta đa số đều mượn rượu giải sầu, nhưng mỗi khi Tư Nghị muốn uống rượu đều là tâm tình cực tốt, nếu tâm tình cô mà không tốt thì chỉ có người khác nên cẩn thận chứ nhất định sẽ không hành hạ chính mình, y đã quá quen thói quen này của cô.
“Cũng không tệ” Long Tư Nghị mỉm cười, nâng ly rượu lên chậm rãi nhấp một ngụm, chiếc cổ duyên dáng hơi ngửa ra sau, tạo thành một đường cong xinh đẹp.
Mạc Văn Danh bị phong tình mỵ nhân khó có được này của Long Tư Nghị mê hoặc, hơi chút thất thần.
“Có thể nói cho anh biết không?” Mạc Văn Danh cũng rất tò mò, chuyện gì mà có thể khiến cho một người luôn không dễ dàng biểu lộ cảm xúc như Long Tư Nghị lại nhẹ nhàng mỉm cười.
“Nói cho anh biết cũng được, tôi có một nam nhân rất tốt, thực sự rất tốt” Long Tư Nghị nhấm nháp hương vị của ly rượu sau mới một ngụm nuốt xuống.
Tốt đây là tốt giống như hữu dụng, không phải là khen tính tình tốt hay ngoại hình tốt.
Uống hết ly rượu, ánh mắt của Long Tư Nghị liền trở nên nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào Mạc Văn Danh làm cho y sợ hãi.
Chậc chậc, Mạc Văn Danh ơi Mạc Văn Danh, anh cho rằng tôi thực sự không biết suy nghĩ trong lòng anh? Sở dĩ vẫn tiếp tục tương giao với anh vì tôi thích nhân cách của anh, cho rằng thời gian trôi qua sẽ khiến anh hiểu ra sự thật, không nghĩ tới anh vẫn khăng khăng một mực như trước, tôi cũng chỉ còn cách đánh thức anh, Long Tư Nghị ở trong lòng nhủ thầm.
“…”