Nhật Bản bước vào đầu mùa mưa, Tokyo được bao trùm trong bầu không khí ảm đạm.
Asura ngồi trong một quán cafe nằm cách xa căn biệt thự của Phạm Thiên, đối diện cô là người chị Naya. Từ hồi Takeomi bị trúng đạn, chị ấy thường hay lui tới để thăm hắn nên cả hai cũng dần trở nên thân thiết hơn.
Asura thích Naya, ý của cô là thích cách mà chị ấy trò chuyện, lắng nghe và cũng như là đưa ra lời khuyên cho mình.
"Vậy là dạo gần đây em bắt đầu cảm thấy rung động vì một người à?"_Naya chống cằm, chị nhìn thẳng vào đôi mắt lúng túng của Asura mà hỏi thẳng.
Cô né tránh đôi mắt sắt bén ấy, bởi vì Asura sợ nội tâm của mình sẽ bị nhìn thấu.
"Em cũng không chắc nữa, chỉ là...chỉ là..."_Cô chẳng biết nên diễn tả thế nào mới phải, thế là cứ ấp úng, ngập ngừng hồi lâu.
Naya cong môi, sắc son đỏ thẳm càng làm cho nụ cười của chị thêm phần thu hút. Có lẽ Naya đã phần nào hiểu được vấn đề rồi.
"Em bắt đầu cảm thấy khó và có chút gì đó ngại ngùng khi ở bên cạnh cậu ta, đúng chứ?"
Asura khẽ gật đầu, quả thật là dạo gần đây tần suất cả hai chọc ghẹo rồi rượt nhau chạy khắp nhà đã giảm đi thấy rõ. Cũng không thể đổ lỗi cho việc bận rộn cả ngày được, bởi vì Sanzu trong thời gian này khá rảnh rỗi nên hắn ở nhà gần như mọi lúc.
Vậy thì rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Không lẽ là do...
"Em thích cậu ấy rồi."_Naya búng tay một cái, chị khẳng định một cách chắc chắn.
Asura lắc đầu lia lịa, không ngừng xua tay phủ nhận câu nói ấy.
"Không thể nào, chắc là do dạo gần đây trời cứ mưa suốt nên tâm trạng của em lúc lên lúc xuống ấy mà. Không thể nào có chuyện em thích tên đó được."_Cô cố gắng đưa ra một lời biện minh, một cái cớ, một lí do hợp lí nhất.
Naya hơi nhíu mày, khoanh tay trước ngực rồi tựa lưng vào thành ghế.
"Để rồi xem, cưng sẽ sớm nhận ra thôi."
"Không thể nào."_Asura đến cuối cùng vẫn lắc đầu phủ nhận.
...
Vừa mở cửa bước vào nhà, đập vào mắt cô là hình ảnh tên đầu hồng nào đó đang ngồi tập trung làm việc ngoài phòng khách.
Asura nhẹ nhàng đóng cửa, cố gắng không tạo ra chút tiếng động nào để tránh làm phiền Sanzu.
Nhưng mà hình như hắn có thể ngửi thấy mùi của cô thì phải, ngay lập tức Sanzu đã rời mắt khỏi màn hình máy tính, chào đón cô về nhà bằng một nụ cười không thể nào đáng yêu hơn.
Cái gì vậy? Asura vừa nghĩ rằng hắn cười lên trông đáng yêu á?
Dạo gần đây đầu óc của cô đúng thật là có vấn đề rồi. Lúc trường Asura chỉ cảm thấy hắn điên điên khùng khùng thôi, còn bây giờ là đáng yêu?
Đáng yêu ư?
"Không!"_Cô trừng mắt, quát vào mặt Sanzu.
Hắn chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn Asura. Sanzu đã làm gì sai ư? Hình như là đâu có.
"Điên thật rồi!"_Cô hai tay ôm đầu, hàng lông mày nhíu chặt, cứ thế mà tiến thẳng lên phòng ngủ rồi đóng sầm cửa lại.
Sanzu ngồi dưới phòng khách, mặt ngơ ra một cục vì không hiểu chuyện gì vừa mới diễn ra. Asura chửi hắn điên sao?
Mặc dù đã được nghe câu đó từ rất nhiều người rồi nhưng mà Sanzu cũng biết tổn thương đấy nhé!
...
Hôm nay là một ngày hiếm hoi mà tất cả những thành viên cốt cán đều có mặt ở nhà.
Rindou, Kakuchou, Takeomi tự giác xắn tay áo phụ giúp Asura chuẩn bị bữa tối, còn Ran thì như thường lệ vẫn lười chảy thây, ngồi đó mà chỉ tay năm ngón.
Riêng Kokonoi thì được đặt cách không cần phải làm gì cả, bàn tay của hắn vẫn nên dùng để kiếm tiền và đếm tiền rồi phát lương cho Asura thì hơn.
"Sanzu đâu? Bảo nó xuống đây nhặt rau!"_Rindou bắt đầu trở nên cáu gắt, hắn chỉ vui vẻ lúc Asura làm bánh ngọt mà thôi.
"Hình như lát nữa nó có việc cần phải ra ngoài thì phải."_Takeomi nói.
"Nhưng trời đang mưa mà."_Asura nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cơn mưa lớn kèm theo sấm chớp và gió lớn khiến cho quang cảnh bên ngoài trông rất hỗn loạn.
"Đạn nó còn chẳng sợ thì mấy hạt mưa nhỏ bé này nhằm nhò gì."_Ran hừ lạnh một cái, hắn trả lời.
Asura gật gù công nhận, hình như cô đang lo lắng thái quá rồi thì phải.
Sanzu lúc này cũng bước xuống từ trên lầu, hắn mặc vest, thắt cà vạt, mang quần âu và giày da trông rất thanh lịch. Sanzu chỉnh lại chiếc đồng hồ Rolex của mình, có lẽ là do sắp sửa bay đến một quốc gia có múi giờ khác với Nhật Bản. Nhìn bộ dạng hắn lúc này trông giống hệt như những doanh nhân thành đạt vậy.
"Có muốn ngồi chờ bữa tối không?"_Ran hỏi.
"Không cần đâu, đến giờ rồi."_Sanzu từ chối.
"Vậy thì xuống đây làm gì hả cái thằng này?"_Rindou mở miệng với ngữ khí không thể nào khó chịu hơn. Bữa tối hôm nay không có đồ ngọt.
Sanzu hoàn toàn chẳng để tâm đến lời nói của Rindou, bởi vì trong mắt hắn lúc này chỉ có mỗi Asura mà thôi.
"Tao đi khoảng một tuần sẽ về, lần này chủ yếu là đàm phán nên cũng chẳng có gì nguy hiểm."_Hắn mỉm cười, nhẹ giọng giải thích với cô.
Asura hơi ngây người. Sanzu là đang sợ rằng cô sẽ lo lắng nên hắn mới nói trước cho mình biết đó ư?
Sao hắn tâm lí quá vậy? Chẳng giống với tính cách của tên chó tóc hồng chút nào.
Ít nhất hãy nói gì đó chọc ghẹo Asura đi mà. Nếu không...nếu không...
"Em thích cậu ấy rồi."_Giọng nói của Naya bất chợt vang lên trong tâm trí cô.
Asura lần nữa ôm đầu, cáu gắt bước một mạch ra khỏi phòng khách, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó.
Sanzu nhìn theo bóng lưng của cô, gì vậy chứ?
Người hắn thích đúng là khó hiểu thật đấy!
...
Sau khi Sanzu rời đi thì Asura mới quay trở lại phòng bếp, gò má của cô đã không còn ửng đỏ như ban nãy nữa
Kakuchou đã im lặng quan sát được một lúc lâu, ánh mắt mờ đục như bức màng nước ngoài kia.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ buồn, sẽ đau lòng vì bất kì chuyện gì nữa.
Nhưng mà có lẽ Kakuchou đã lầm, hóa ra trái tim của hắn lại nhạy cảm đến thế, nó có thể đau vì một cử chỉ, một lời nói hay thậm chí là một hành động không rõ ràng.
Kakuchou bình thường có chút ngơ ngác, phản ứng với mọi chuyện cũng tương đối chậm. Vậy mà giờ đây, trực giác của hắn lại phát huy một cách mạnh mẽ nhất.
"Kakuchou, Kakuchou."_Rindou gọi lớn tên người bạn đang thẫn thờ của mình.
"Hả?"
"Mày bỏ năm muỗng muối vào nồi canh rồi đấy, bị điên à?"
"Ờ, điên thật rồi."_Kakuchou gượng cười, thanh âm nhàn nhạt cất lên.
còn_tiếp
Nhớ để lại vote và cmt nha
Vì hôm nay chỗ tui mưa nên tui cũng chăm chỉ đột xuất.