"Nghỉ ngơi chút đi, mày đã ngồi đây cả buổi rồi đó."_Asura đặt ly cacao mình vừa mới pha vẫn còn nghi ngút khói lên chiếc bàn bàn phòng cách, cô ngồi xuống cạnh chỗ Kakuchou đang làm việc, thoáng cau mày.
Kakuchou nhìn vào góc trái màn hình máy tính, đã trễ vậy rồi sao?
"Hôm nay mày trực ca đêm à?"_Hắn hỏi Asura sau khi mắt nhìn một lượt bộ quần áo mà cô đang mặc.
Bình thường vào giờ này thì Kakuchou sẽ chỉ thấy Asura mặc đồ ngủ đi khắp nhà thôi, hôm nay cô ăn mặt tương đối chỉnh tề và nghiêm túc.
"Ờ, dạo này có nhiều ca mỗ lắm, không có tao ở đó thì mấy tên lính mới loạn hết cả lên."_Asura nhún vai một cái, cô uống hết chỗ sữa còn lại trong chiếc ly của mình, tiện tay mở tivi xem thời sự.
"Lát nữa tao đưa mày đến đó nhé? Dạo này thành phố không còn an toàn như trước nữa đâu."_Kakuchou trầm giọng đề nghị.
"Cảm ơn nhưng mà tao tự đi được, mày hãy lên phòng nghỉ ngơi đi. Nhìn hai quần thâm trên mắt mày kìa, sắp thành gấu trúc luôn rồi."_Asura mỉm cười từ chối, cô không muốn phải làm phiền tới người bận rộn như Kakuchou đâu.
"Hừm."_Hắn đưa tay lấy ly cacao trên bàn, uống một hơi hết sạch. Kakuchou thở hắt ra một cách dễ chịu.
"Có cần tao mát xa cho không? Cũng còn lâu lắm mới đến giờ làm."_Cô xắn tay áo lên, đứng dậy đi ra phía sau chỗ mà Kakuchou đang ngồi.
"Nhờ mày."_Hắn tựa lưng vào ghế sofa, Kakuchou khép hờ mi mắt, ngửa cổ ra sau.
Cũng lâu rồi hắn mới có dịp trải nghiệm lại cảm giác mệt mỏi như này, và cũng rất lâu rồi Kakuchou mới được ở riêng với Asura giống như bây giờ.
Sanzu thì đã biệt tăm biệt tích hơn một tuần nay và Kakuchou là người được giao nhiệm vụ giải quyết hết đống công việc của thằng chó tóc hồng đó.
Hắn mệt đến mức sắp phát điên luôn rồi.
Nhưng thật may mắn cho Kakuchou vì nhành hồng duy nhất của Phạm Thiên - Asura đang tận tình chăm sóc cho hắn.
Đôi bàn tay thon dài của cô dùng lực rất chuẩn, nhờ có Asura mát xa, Kakuchou cảm thấy như mọi mệt mỏi và căng thẳng đều đang dần tan biến.
"Mày đấy, cứ thế này thì mày sẽ chết trước khi lấy được vợ nữa đó có biết chưa hả?"_Asura nhẹ nhàng dọa dẫm.
"Lo cho thân mày trước đi."_Kakuchou bật cười, người độc thân số một lại đang đi lo lắng cho người độc thân số hai sao?
"Tao ở vậy tới già cũng được."_Cô mạnh mồm tuyên bố.
Kakuchou đang tận hưởng sau khi nghe Asura nói xong câu đó thì đột nhiên ngồi bật dậy, mở to mắt nhìn cô.
"Đâu có được!"
"Hết hồn, làm gì phản ứng dữ vậy ba."_Asura bị hành động và câu nói bất chợt của hắn làm cho giật mình, hiếm lắm mới thấy Kakuchou phản ứng dữ dội vậy đó nha.
Đến khi bình tĩnh lại rồi thì mặt hắn có chút đó, Kakuchou lại quay trở về tư thế ban đầu, hắn vờ như mình đang tập trung xem tin tức.
Riêng Asura, câu ban nãy là cô nói đùa thôi. Con gái đến tuổi thì tất nhiên là muốn tìm một tấm chồng rồi, cô không muốn sống kiếp cô đơn đến già đâu.
Nhưng mà chắc có lẽ mĩ nữ vẫn sẽ còn độc thân dài dài đây, Asura lúc trước có mơ thấy một giấc mơ.
Cô hẹn hò với ai thì Phạm Thiên sẽ giết người đó...
Đáng sợ! Quá đáng sợ!
Quay trở lại với không khí quanh phòng khách, thời sự đang đưa tin một vụ việc hết sức giật gân.
Asura vừa mát xa vai cho Kakuchou vừa chăm chú lắng nghe.
Cụ thể đó là về cuộc xung đột giữa hai băng nhóm tội phạm.
Ngay khi thời sự vừa phát đến đoạn đó, điện thoại Kakuchou đặt ở trên bàn đột ngột reo lên.
Cô đứng bên cạnh có thể nghe loáng thoáng được mấy chữ, chỉ mấy chữ thôi cũng đủ khiến cho Asura tim đập, chân run.
"Trúng đạn."
"Giao dịch không thành"
"Có sự can thiệp."
...
Chiếc Aston Martin màu xám bạc của Kakuchou cứ như một viên đạn lao vun vút trên đường.
Sau cuộc gọi đó, cả hắn và Asura đều đang rất gấp.
Hai người bọn họ lái xe đến chỗ sân bay tư nhân của Phạm Thiên,
Ngay khi Kakuchou vừa dừng xe thì cũng là lúc một chiếc trực thăng đáp xuống mặt đất.
Asura mở cửa xe, gió từ cánh quạt trực thăng khiến cho mái tóc được buộc gọn cũng bị bung xõa mà bay phất phơ theo làn gió.
Cửa trực thăng mở ra, bốn người đẩy một chiếc băng ca, một người đàn ông đang nằm thoi thóp trên đó.
Ánh đèn duy nhất phát ra từ chỗ chiếc trực thăng, ánh sáng yếu ớt nhưng cũng đủ khiến cho Asura biết được người đang bị thương là ai.
Theo sau cô và Kakuchou, đội y tế của Asura cũng đã nhanh chóng có mặt.
Bấc giác, cô rưng rưng nước mắt.
"Huyết áp /, mạch đập rất yếu, mất máu quá nhiều, nghi ngờ khoang ngực bị xuất huyết, phần đầu bị va đập, bệnh nhân mất ý thức, hôn mê sâu."
Một loạt bệnh án được cấp dưới báo cáo lại, Asura nghe tai này lọt tai kia. Lạ thật, đầu óc cô cứ ù ù choáng váng một cách rất khó chịu.
Bởi vì...bởi vì bệnh nhân đang nằm trên cái băng ca kia chính là... Chính là Sanzu.
Chiếc áo sơ mi mà hắn đang mặt vốn là một màu trắng xóa, nhưng máu đã làm cho nó không còn giữ được màu sắc vốn có nữa rồi.
Mùi máu hòa lẫn với mùi thuốc súng, tất cả đều được dung hòa làm một trên cơ thể đang nằm bất động.
Con chó tóc hồng khốn kiếp! Con chó điên ngu ngốc đã biệt tăm biệt tích cả tuần nay và quay lại đây với hàng tá vết thương chí mạng.
Sanzu giỏi lắm! Hắn rất giỏi trong việc chọc giận Asura.
Lần này Sanzu thành công rồi, hắn đã chính thức là cho cô khóc.
"Asura, Asura."_Kakuchou lay nhẹ vai cô.
Nhờ sự tác động từ hắn, Asura lập tức định thần.
Cô tự tát mạnh vào mặt mình đến mức gò má nóng ran, đỏ bừng.
Giờ này mà còn khóc lóc cái gì nữa, gạt phăng đi những giọt nước mắt yếu ớt, Asura đôi mắt vô hồn nhưng lại tập trung cao độ.
Sanzu thì sao? Người quan trọng đối với cô thì sao?
Bây giờ Asura chỉ xem hắn như là một bệnh nhân.
Cô sẽ không để cho cảm xúc cá nhân chi phối suy nghĩ và lý trí của mình.
Asura sợ, nếu cô không đủ bình tĩnh và lý trí thì Sanzu sẽ...
"Đưa về phòng khám chụp CT, kiểm tra xem phần nào đang xuất huyết, chuẩn bị túi hồng cầu, còn về phần đầu bị va đập..."
Asura lạnh giọng ra lệnh cho tất cả mọi người, không cần biết là Kakuchou có ở đó hay không.
Bây giờ, Asura chính là sếp.
còn_tiếp.
Nhớ để lại vote và cmt nha