"Tắt chuông điện thoại đi Rindou."_Asura nhăn mặt bảo, tiếng động cứ liên tục vang lên tuy nhỏ nhưng lại rất dễ khiến người khác cảm thấy khó chịu.
"Không phải của tao."_Rindou đưa điện thoại lên cho cô xem, màn hình điện thoại vẫn đang tắt.
Asura tặt lưỡi một cái, nếu không phải chuông điện thoại vậy rốt cuộc đó là tiếng gì?
Rindou thoáng ngờ ngợ ra điều gì đó nhưng rồi lại lắc đầu cho qua. Chắc không phải như những gì hắn nghĩ đâu.
Giữa ban ngày ban mặt ở một nhà hàng tọa lạc ở trung tâm Shibuya thì làm sao mà cài bom hẹn giờ được.
"Rindou này, à thì...hỏi cái này không phải vì tao quan tâm đâu nha. Nhưng mà...khi nào Sanzu nó mới về vậy?"_Asura ấp a ấp úng, cô gãi đầu lựa chọn câu chữ một cách cẩn thận nhất.
Đừng có mà hiểu lầm!
Rindou quan sát nét mặt của cô rồi cười khẩy một cái. "Lo lắng thì nói đại là lo lắng đi, ngại với chả ngùng làm gì."
"A-ai...ai lo lắng cho con chó hồng chết tiệt đó chứ!"_Asura như bị nói trúng tim đen, cô xù lông cau có.
"Mà...chừng nào nó mới về vậy?"_Cô nhỏ giọng lí nhí.
Mĩ nữ à, sao câu trước vả câu sau bôm bốp vậy nè?
Hơn ai hết, Rindou biết rõ tình cảm của Sanzu đối với Asura, ước gì con chó hồng đó có thể nghe được câu này từ cô, chắc hắn sẽ sướng phát điên luôn mất.
"Ai biết, chắc tầm vài ngày nữa."_Rindou nhún vai một cái, hắn cũng chẳng rõ được thời điểm chính xác đâu.
"Tít...tít...tít...tít."
Những thanh âm đều đặn lại tiếp tục lọt vào tai hai người. Từ nãy đến giờ đã cố làm lơ rồi nhưng mà vẫn không được.
"Lát nữa về phải mắng vốn thằng Kokonoi mới được."_Mĩ nữ cáu gắt.
"Hình như không phải lỗi của nhà hàng đâu."_Rindou đứng dậy một cách gấp gáp, đến cả giọng nói cũng nghiêm túc lên hẳn.
"Mày đi đâu đó?"_Asura cũng đứng dậy, cô khó hiểu nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn.
Hình như Rindou đang lần theo hướng phát ra tiếng "tít...tít" kì lạ ban nãy.
Rồi hắn dừng lại ở một cái bàn gần đó, sắc mặt đanh lại.
"Gì vậy?"_Asura cũng tiến đến ngay sau, cô nghiêng đầu nhìn xem điều gì khiến cho Rindou khựng lại như vậy.
Bất chợt, hắn nắm tay cô chạy thật nhanh ra bên ngoài.
"Nè! Gì vậy? Túi...túi xách của tao."_Asura hoang mang, chỉ biết kêu lên mấy tiếng.
Khi định thần trở lại thì đã bị Rindou ném mạnh lên xe, tay cô đập mạnh vào cửa kính ô tô đau nhói.
"Mày điên hả Rindou?"_Asura quát.
Hắn chẳng nói chẳng rành, tra chìa khóa vào ổ, khởi động xe rồi nhấn ga vội vàng rời khỏi nơi đó.
"Bịt tai lại đi."_Rindou bảo.
"Ăn đấm không? Quay xe lại nhanh lên, túi xách của tao còn ở trong đó, đồ ăn cũng chưa ăn mà."_Cô chồm lên phía trước, vỗ mạnh vào vai hắn một cách đầy tức tối.
"Muốn chết thì chết mình mày đi!"_Rindou tự nhiên gắt lên, trán hắn vẫn còn rịn chút mồ hôi.
Đột nhiên bưng Asura ra khỏi nhà hàng lại còn khi không lớn tiếng với cô.
Mĩ nữ cũng biết tổn thương chứ bộ.
Nhưng mà lời vừa rồi Rindou nói rốt cuộc là có ý gì? Tự nhiên cái bảo cô đi chết là sao?
Chợt, từ phía sau vọng đến một âm thanh cực lớn.
Asura giật mình vội vàng bịt tai cúi đầu theo phản xạ, cô bấc giác ngoảnh mặt lại nhìn về phía sau.
Một cảnh tượng không thể nào hãi hùng hơn, nhà hàng mà hai người vừa ghé qua phút chốc đã trở thành một mớ hỗn độn.
Rindou và Asura vừa rời khỏi đó chưa tới ba mươi giây.
Cửa tử đã rộng mở chào đó cả hai, và Rindou chính là người đã kéo cô thoát khỏi tay tử thần.
Ngọn lửa cháy bừng bừng, sức tàn phá của vụ nổ quá kinh khủng, thậm chí còn có mảnh vỡ từ mấy khối bê tông văng lên nóc xe của Rindou.
Chắc chắn nhân viên và cả hai người khách đều đã không thoát được...
Đúng vậy, tiếng động ban nãy là của một quả bom hẹn giờ và khi Rindou đi tới, đồng hồ đếm ngược đang ở giây thứ trước khi bom phát nổ.
Nghĩ đến tình huống vừa rồi, Rindou mặc dù là người vốn vô lo với mọi chuyện cũng không khỏi rùng mình một cái.
Nếu hắn không phát hiện sớm hơn mà cứ ngồi đó với Asura thì có lẽ bây giờ cả hai đã thịt nát xương tan mất rồi.
Cô ngây người, mắt vẫn đang ngoáy nhìn về đằng sau.
Não bộ còn đang bận load lại từ đầu.
Là khi nãy mình đòi đi ăn nhà hàng, rồi cả hai đến nhà hàng của Kokonoi thì tự nhiên có một tiếng động lạ làm ồn, Rindou kéo cô ra khỏi đó và rồi một tiếng nổ lớn vang lên.
Cái nhà hàng mới khai trương của Kokonoi chính thức bay màu.
Hắn đã cứu cô thoát chết trong gan tất.
"Rindou, xin nhận của tao một lạy."_Asura chắp tay, cúi đầu một cách đầy thành kính.
"Mẹ kiếp!"_Hắn chửi thề, tay đập mạnh vào vô lăng.
Cô lần nữa giật nảy mình, Rindou đang nổi giận với Asura đó sao?
Không phải, hắn chỉ đang phẫn nộ với kẻ nào dám gây nên chuyện này thôi.
Như vậy chẳng khác nào là công khai tuyên chiến với Phạm Thiên.
Chuyện Rindou và Asura vướng vào vụ này chỉ là tình cờ nhưng vụ cho nổ bom nguyên cả cái nhà hàng nằm ở trung tâm thành phố thì không thể là tình cờ được.
Mĩ nữ vừa mới thoát chết, tim đập loạn xạ, mặt mày tái mét.
Đ-đáng sợ quá!
Ôi cái số của Asura sao mà xui xẻo dữ vậy không biết, cô toàn vướng phải rắc rối.
Qua lần này, Asura lại càng cảm thấy trâng quý sinh mạng của mình hơn nữa.
Ranh giới giữa sự sống và cái chết thật sự rất mong manh.
....
Buổi tối cùng ngày, ngoại trừ Sanzu vẫn đang giải quyết chuyện khác thì tất cả các thành viên cốt cán của Phạm Thiên đều có mặt để mở một cuộc họp khẩn.
Đến cả Mikey bình thường toàn ở tầng ba mà bây giờ cũng đi xuống tầng dưới.
Chẳng biết vì sao, Asura lại chẳng có cảm giác run sợ nhiều như cái lần ở Miến Điện.
Cô chỉ sợ hãi vào một khoảng nhất thời thôi, bây giờ thì mặt mày tỉnh bưng như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Không lẽ...quen rồi sao?
Tạm thời gác lại vụ cảm xúc sang một bên, không khí phòng khách hiện tại đang căng như dây đàn.
Asura ngồi nép vào một góc trên cái ghế sofa đen, với bộ đồ ngủ con heo màu hồng, cô vừa lặng lẽ bóc snack bỏ vào miệng vừa lắng tai nghe mấy "đại ca" nói chuyện.
Còn căng thẳng và kịch tính hơn cả mấy bộ phim mà Asura hay xem trên tivi nữa.
Thiếu mất con chó màu hồng, không khí trầm lặng đi hẳn.
Rindou đang thuật lại vụ việc lúc trưa một cách chẳng mấy chi tiết, chắc tên này quên hết rồi.
Manh mối cũng chẳng có gì nhiều, camera an ninh gần đó cũng đã bị ảnh hưởng bởi vụ nổ nên chẳng lấy được chút thông tin nào cả.
"Cái hồi ở trước cổng, có thằng nào mặt đồ đen, trên tay xăm hình cọng dây xích cứ nhìn tụi mình chằm chằm."_Asura tựa người vào thành ghế, bây giờ cô không còn ngồi khép nép nữa mà chuyển sang tư thế nằm dài, chân gác lên cặp đùi của Kakuchou ngay bên cạnh. Cô nói với Rindou.
Chỉ với một câu nói, tất cả các cặp mắt đều đổ dồn về phía Asura.
"Sao thế? Tao nói gì sai à?"_Cô tự giác ngồi nghiêm túc trở lại, cất giọng hỏi.
"Không, mày làm tốt lắm."_Mikey nhìn cô, hắn khen ngợi.
"Tất nhiên rồi."_Mặc dù chẳng hiểu là nó có ích lợi gì với bọn họ hay không nhưng Asura vẫn mỉm cười nhận lấy lời khen từ Mikey.
Thật là vinh hạnh làm sao.
Kakuchou khóe môi cong lên, hắn đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc cô.
"Giỏi lắm."_Thanh âm dịu dàng và ôn nhu đến lạ.
"Hi hi."_Asura vẫn giữ nguyên nụ cười đầy vẻ đắc ý.
Mĩ nữ thoát chết trong gan tất lại còn lập nên công lớn.
Kì này phải kêu bọn họ tăng lương cho cô mới được!
còn_tiếp
Ngày maii là kỉ niệm tròn tháng tuii up bộ này nên là sắp có chương đặc biệt á
Nhớ để lại vote và cmt nha