Một tiếng "bốp" giòn giã vang lên xé tan không gian tĩnh lặng.
Asura vố vào đầu Sanzu một cái trước sự ngỡ ngàng, ngơ ngác, há hốc mồm của những người chứng kiến.
Đó chỉ là với người không thân thôi, còn Ran và Rindou thì sớm đã dự liệu được chuyện này rồi.
Giật tóc, nắm đầu hai anh em nhà Haitani mà mĩ nữ còn làm được thì khóa mõm con chó điên này có gì khó.
"Cởi áo ra!"_Asura gằng giọng ra lệnh.
Mặc dù hành xử và có thái độ như vầy với người mới gặp là điều không nên chút nào. Nhưng mà mĩ nữ thấy ghét hắn quá, người ta có ý tốt muốn băng bó cho mà lại bảo người ta cút là sao?
"Cởi áo ra nhanh lên, không là tôi cởi cho cậu đó nha."_Asura mất kiên nhẫn mà nói.
Sanzu cảnh giác nhìn cô, chưa bao giờ hắn muốn ra tay đánh phụ nữ như bây giờ cả.
Mười mấy giây trôi qua, sức chịu đựng của con người là có giới thiệu.
Mĩ nữ đành đích thân ra tay vậy.
Asura nắm cổ tay Sanzu mà giật ngược về phía trước, bức tường mà hắn dựa vào bám đầy bụi. Muốn vết thương nhiễm trùng hay gì vậy trời!
Sức của cô cũng bình thường thôi nhưng do Sanzu đang bị thương nên người yếu như như cọng bún thiêu vậy đó.
Kokonoi đứng kế bên Ran, nhìn cảnh tượng hãi hùng trước mặt thì thoáng rùng mình.
"Mày có chắc là tin được con nhỏ đó không vậy?"_Hắn nghi hoặc hỏi.
"Yên tâm, không chết được đâu."_Ran cười cười đáp.
Để cho Asura tập dần, sau này tay nghề chắc chắn sẽ rất thành thạo.
Bộ bang phục đã được cô thành công cởi bỏ.
Mặt dù có hơi đáng ghét nhưng cái thân hình này cũng quá chuẩn mực rồi. Từng thớ cơ trên người Sanzu giật giật mỗi khi Asura chạm tay vào. Không phải cô đang thả dê hắn đâu, kiểm tra vết, chỉ kiểm tra vết thương thôi!
Asura không nói rằng mình ghen tị với nước da trắng không tì vết của hắn đâu nha...
"Nhanh lên đi."_Sanzu bực bội hối thúc, quay ngoắc sang hướng khác để che đi gương mặt ửng đỏ.
Mẹ nó! Sanzu là con trai đó, nếu mà Asura cứ sờ soạng như vậy không khéo lát nữa "cái kia" nó "chào cờ" thì lại khổ.
Hắn rõ ràng là đang rất đau nhưng vẫn cố mạnh miệng cho được. Asura hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh.
Cô mở hộp sơ cứu, lấy bông băng, thuốc sát trùng, kim, chỉ.
Asura đích thị là thiên tài hiếm có, mặc dù chưa từng làm chuyện này trước kia nhưng nó không hề làm khó được cô.
Rất nhanh Asura đã sát trùng và cầm máu xong, cũng may là vết thương không quá sâu nên cũng chẳng mất nhiều máu.
Nhưng mà bây giờ mới là phần khó nhất, khâu miệng vết thương lại.
"Sẽ rất đau đấy, cố chịu đựng nhé."_Asura vỗ vai hắn an ủi.
"Nếu đau quá thì có thể bấu vào người tôi cũng được."
"Không cần, làm nhanh lên đi."_Sanzu lạnh giọng.
Bên ngoài thì tỏ ra đéo sợ thế thôi nhưng ngay khi mĩ nữ vừa lụi mũi kim đầu tiên vào, hắn đau đến mức hai tay bấu chặt lấy đùi của Asura.
Sanzu cố gắng kìm chế nhịp thở và biểu cảm, giờ mà la ó lên trong đau đớn thì quê lắm đúng không?
Bây giờ có hai điều mà Sanzu có thể cảm nhận được. Một là cảm giác đau đớn.
Còn hai là gương mặt tập trung cao độ của Asura.
Mỗi một mũi kim đâm xuống, cô lại cau chặt mày, mím môi, vầng trán rịn mồ hôi.
Xấu đéo thể tả được!
Sanzu có một thói quen chính là nhìn vào mắt của người khác, đôi mắt sẽ cho ta biết được chủ nhân của nó là người như thế nào. Cũng chính vì thói quen này mà hắn đã mê đắm Mikey, thủ lĩnh có cặp mắt rất đẹp, nó chứa đựng một màu đen huyền bí, ẩn sâu bên trong chính là nỗi mất mác và tuyệt vọng.
Nhưng mà cái tuyệt chiêu nhìn mắt đoán người của Sanzu hoàn toàn vô tác dụng với Asura nha.
Mắt con nhỏ này hắn có nhìn thế nào thì cũng chỉ thấy được sự ngu ngu, ngơ ngơ thôi. :v
Sau một hồi căng thẳng thì cuối cùng cô cũng gút chỉ, đưa tay lên trán lau đi mấy giọt mồ hôi còn đọng lại.
"Phù, xong rồi. Khâu cũng đẹp quá này."_Asura mỉm cười đầy tự hào, cô tự khen mình.
Trong một giây phút, Sanzu cứ tưởng rằng bản thân đang nhìn một thiên thần giáng thế.
Nụ cười ấy thật đẹp đẽ làm sao.
"Cậu chịu đựng giỏi lắm, vất vả nhiều rồi."_Asura theo thói quen vỗ vỗ vào lưng Sanzu mà nói.
Ặc! Hắn ngồi yên bất động, mặt cắt không còn một giọt máu.
"Thôi chết! Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi."_ Cô giật mình rụt tay lại, Asura chắp hai tay xin lỗi không ngừng.
Cái tính vụng về này biết đến khi nào mới sửa được đây?
Thiên thần con khỉ! Ắc wỷ! Là ắc wỷ!
"Phải chăm sóc cẩn thận nếu không là sẽ để lại sẹo đấy."
"À mà chắc cậu cũng không quan tâm đến vụ đó đâu nhỉ."_Lời dặn dò vừa cất lên thì Asura chợt nhìn đến hai vết sẹo bên khóe miệng của Sanzu.
Mặc dù người khác có thể nghĩ đó là khuyết điểm, nhưng mà trông chúng lại thật thu hút không phải sao?
"Nói chung là cậu không được vận động mạnh này, tắm thì cũng phải hạn chế này, khi ngủ thì nhớ là phải nằm sấp,......"
Một loạt lời dặn dò từ nữ bác sĩ tương lai, Sanzu nghe tai này lọt qua tai kia, hắn thoáng nhăn mặt, không biết nhỏ này định nói tới khi nào đây.
"Hai tuần nữa tôi sẽ đến cắt chỉ cho cậu, tôi mà thấy vết thương bị hở hay vẫn chưa đóng mài là cậu chết chắc!"_Asura giơ nắm đấm dọa nạt. Biết là có hơi sai sai khi bảo với một tên bất lương rằng đừng đánh nhau nữa. Nhưng mà chỉ có cách đó mới khiến cho vết thương mau lành trở lại được.
Thấy Sanzu có vẻ dửng dưng như không, Asura thở hắt ra một hơi.
Mặc kệ vậy, cô đã làm xong công việc của mình rồi. Việc giữ gìn cơ thể thế nào là quyền của hắn, không nghe lời bác sĩ thì hậu quả cũng là do hắn tự chuốc lấy.
Asura đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Ê, mặt ngu."_Sanzu đột nhiên lên tiếng gọi, hắn níu lấy ngón tay út của cô.
"Không phải mặt ngu!"_Cô khựng lại, quay sang trừng mắt nói.
"Thế...t-tên...tên gì?"_Sanzu ấp a ấp úng hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Asura, chỉ Asura thôi."_Cô đáp.
"Asura...cảm ơn."
Hắn nhỏ giọng, gãi đầu nhìn sang hướng khác để không chạm phải ánh mắt của cô.
Asura thoáng ngây người, một cảm giác lâng lâng cứ dâng trào trong lòng cô, hệt như có một ngọn gió xuân vừa thổi qua.
"Không có gì."
Asura mỉm cười rạng rỡ.
Công việc này thật tuyệt vời. Cô đâu ngờ, chỉ với một lời cảm ơn mà có thể khiến Asura thấy hạnh phúc đến vậy.
Đó không chỉ là câu chuyện về bệnh nhân đầu tiên của Asura, mà đó còn là câu chuyện của Sanzu nữa.
Câu chuyện về một mối tình đơn phương vừa chớm nở.
Asura làm sao mà biết được, Sanzu chính là đã nảy sinh tình cảm với cô kể từ lần đó.
....
"Cẩn thận đấy, vụ này không dễ xơi đâu."_Rindou gãi tai, ánh mắt chán chường mọi khi đã không còn nữa, thay vào đó là một vẻ căng thẳng hiếm thấy.
"Chậc, tao lo được."_Sanzu tặt lưỡi nhếch môi một cái, đằng nào thì mấy chuyện phiền phức nhất của Phạm Thiên cũng đều đến tay hắn mà.
còn_tiếp
Nhớ để lại vote và cmt nha