Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hãy đón nhận cơn thịnh nộ của taaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaa
.....
"Ở đây đợi tao một lát nhé."_Sanzu vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Asura, cất giọng trầm trầm.
Sau đó hắn đi về phía cánh cửa chính để quan sát tình hình xung quanh.
Nhưng mà cô đã níu tay Sanzu lại.
"Nguy hiểm lắm."_Asura lo lắng nói.
"Không sao, mày đã thoa thuốc cho tao rồi nên tao không bị muỗi đốt được đâu. Đừng lo."_Khóe môi hắn cong lên, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Đúng vậy, Sanzu sẽ không bị "muỗi đốt" bởi vì bác sĩ đã giúp hắn rồi mà.
Sanzu gạt nhẹ tay cô ra, ánh nhìn cũng đã thay đổi. Hắn bước ra khỏi căn nhà gỗ, trước khi đi còn không quên căn dặn đàn em bên trong phải bảo vệ cho Asura cẩn thận.
Cô nhìn theo bóng lưng của Sanzu. Thanh âm truyền đến từ bên ngoài mặc dù rất hỗn loạn nhưng cũng đủ để Asura biết rõ nó nguy hiểm đến nhường nào.
"Sanzu..."_Cô thầm gọi tên hắn, hai bàn tay nắm chặt, sống mũi cay cay.
Asura tin tưởng vào Sanzu, hắn sẽ không sao đâu. Mong là vậy.
"Khốn nạn! Chính các người đã để lộ vị trí giao dịch đúng không? Mẹ nó! Đáng ra tôi không nên bán hàng cho bọn Châu Á các người!"_Gã đứng nép vào một góc nhà, nhăn mặt quát lớn.
"Thằng tóc hồng đó bị ngu à? Ra đó để nộp mạng cho bọn muỗi sao?"_Người đàn ông tiếp tục lên tiếng.
Asura có chút không hiểu, nộp mạng cho bọn muỗi là thế nào? Rõ ràng bên ngoài đang có cuộc đọ súng mà. Không lẽ...không lẽ.
Đến lúc này cô mới hiểu ra được vấn đề. Hóa ra muỗi mà Phạm Thiên luôn đề phòng chính là kẻ địch.
"Chuẩn bị dọn xác số của bọn bây đi."_Gã đàn ông quay sang nói với đám người của Phạm Thiên vẫn còn ở trong nhà.
"Con chuột chết nhát. Mày sống trong cái cống nào ở Châu Âu vậy? Mồm mày hôi như nước cống ấy!"
Asura trầm mặt, thanh âm mang theo sự giận dữ. Mắt cô lúc này mờ đục như có một bức màng sương mù giăng phủ.
"Cô gái, lặp lại những gì cô vừa nói xem nào."_Người đàn ông nhăn mặt, gã dường như không tin vào những lời mà tai mình vừa nghe được.
Asura lặp lại y hệt như ban nãy, thái độ cũng chẳng có chút gì là thay đổi. Khi cô vừa dứt lời cũng là lúc gã ta tiến tới túm cổ áo Asura.
"Con đĩ này! Mày muốn chết đúng không?"_Gã vốn là một thành viên của tổ chức mafia khá lớn vậy mà lại bị một đứa con gái sỉ nhục, trong lòng không tránh khỏi tức giận.
Người của Phạm Thiên rút súng, nhắm thẳng vào thái dương của gã.
Tổ chức tội phạm khét tiếng có khác, làm việc rất dứt khoát.
Cùng lúc này, Sanzu từ cửa chính vội vàng bước vào.
Một bên tay của hắn đang chảy máu. Ban nãy viên đạn lạc đã bắn trúng cánh tay phải của Sanzu.
Hắn đi đến bên Asura, một chân đạp ngã người đàn ông tóc vàng. Sanzu lúc này giống như một con chó đang lên cơn điên nhưng khi nhìn xuống đôi mắt đỏ hoe của cô, cơn điên ấy như bị kìm hãm lại.
"Xin lỗi."_Sanzu nhỏ giọng, một tay ôm lấy cô vào lòng.
Ban nãy hắn không định bỏ cô lại đây đâu. Nhưng mà Sanzu muốn ra ngoài xem xét tình hình một chút, hắn muốn tìm thêm manh mối về bọn muỗi.
Và Sanzu đã hối hận rồi, Asura đang rưng rưng nước mắt. Bởi vì lo lắng cho hắn hay là do cô đang sợ hãi nên mới vậy?
Nhưng mà tạm gác cảm xúc sang một bên, lực lượng của Phạm Thiên đang thất thế ngoài kia.
Căn nhà này không thể ở lâu hơn được nữa. Trong số những người mà Sanzu mang theo, có một người bản địa thông thuộc đường xá ở chỗ này.
Tất cả rời đi theo sự chỉ dẫn của người đó.
Sanzu bế Asura lên, như vậy mới có thể đi nhanh hơn.
"Sanzu, hay là bỏ tao xuống đi...tay mày."_Cô quan ngại nhìn vết thương trên tay phải của hắn, bế Asura như vầy sẽ khiến nó chảy nhiều máu hơn thôi.
"Không sao, vết xước nhỏ thôi mà."_Sanzu mỉm cười nhìn cô, hắn không muốn khiến cô áy náy đâu.
Nhưng mà Asura làm sao tin được. Cô vốn là bác sĩ và Asura biết rằng vết thương ấy không nhẹ một chút nào hết. Sanzu cần phải sát trùng và gắp mẫu đạn ra.
Đoàn người băng qua cánh đồng thuốc phiện bằng một con đường tắt. Asura nhắm nghiền hai mắt để ngăn những giọt nước từ đó rơi ra.
Lần nữa cái mùi tanh tanh của bùn đất và độ ẩm mốc xung quanh khiến cho hàng lông mày của Asura đanh lại.
Phía sau vọng lại tiếng nổ súng liên hoàn, hình như nó phát ra từ phía căn nhà gỗ.
Đám người bên trong, chắc không phải chết hết rồi chứ?
Nghĩ đến đây, đầu óc cô loạn hết cả lên.
Những lúc như này cô phải bình tĩnh, hít thở thật sâu. Asura phải giữ cho mình một cái đầu lạnh, cô không muốn gây ảnh hưởng đến mọi người.
Cuối cùng cũng đã đến chỗ của những chiếc xe jeep.
May quá, không có ai đuổi theo hết.
Sanzu đặt Asura xuống ghế rồi hắn cũng leo vào.
Tên tài xế ban nãy không đi theo mà đứng đợi ở đây, thấy Sanzu bị thương nên gã cũng bất ngờ lắm.
Có thật là bất ngờ không?
Có thật là bất ngờ không khi mà cánh tay gân guốc kia đang chĩa thứ kim loại lạnh lẽo hướng vào đầu của Sanzu?
Lúc này hắn đang cài dây an toàn cho Asura nên không để ý, chỉ có cô là nhìn thấy được hành động của gã tài xế.
Bản năng của một bác sĩ đó chính là bảo vệ bệnh nhân mà mình cần phải chữa trị
Asura là bác sĩ và bệnh nhân chính là Sanzu.
"Đoàng!"
Tiếng súng vang lên trong sự ngỡ ngàng của Sanzu.
Nhưng hắn lại không cảm nhận được bất kì cơn đau nào khác.
Đó là bởi vì Asura đã nhào đến ôm lấy hắn.
Cô đã lấy thân mình che chắn cho Sanzu.
Hắn lập tức phác giác ra vấn đề, gã tài xế này là kẻ phản bội.
Sanzu trừng mắt nhìn gã, ánh mắt lúc này hằng lên những tia máu.
Nếu như còn ở Tokyo, tên này sẽ bị hắn lột da, lóc thịt, rút xương.
Asura ôm lấy hắn, cô nhắm nghiền hai mắt, hàng lông mày nhíu lại vì cơn đau từ vai phải. Asura cảm nhận được vai mình đang chảy máu, mùi máu tanh nồng.
Và rồi sau đó, Sanzu đã đưa tay lên bịt mắt của cô lại.
"Đừng nghe cũng đừng thấy gì hết."_Thanh âm của hắn khác hẳn với mọi khi, lạnh lẽo và đáng sợ vô cùng.
Cảm giác cứ như đây không còn là Sanzu nữa.
"Đoàng!"
Sanzu nổ súng, một âm thanh lớn phát ra, viên đạn đồng cắm thẳng vào giữa trán của tay tài xế. Gã ta chết ngay tại chỗ.
Asura run rẫy, cô biết Sanzu vừa làm gì.
Và đó là một cú sốc lớn đối với Asura. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô chứng kiến một người bị giết ngay trước mặt mình.
Và kẻ giết người chính là bạn của cô - Sanzu Haruchiyo.
Hắn là tội phạm, Asura biết điều đó.
Chỉ là...chỉ là cô cảm thấy thật khác mà thôi.
Sanzu vứt cái xác xuống xe, hắn đang ngồi ở chỗ tay lái.
Sanzu khởi động xe, hắn và cô đã tạm thời an toàn mà rời khỏi nơi này.
Suốt cả quãng đường trở về khách sạn, mặt Asura đờ đẫn, đôi mắt mơ màng nhìn ra phía cửa kính. Cô và Sanzu cũng không nói với nhau thêm bất kì lời nào nữa.
Là vì vết thương do đạn bắn hay là do cú sốc tâm lý mà Sanzu đem lại?
còn_tiếp
Nhớ để lại vote và cmt nha
Chương này tui cảm giác nó có hơi sáo rỗng :((