Tokyo Ravens

chương 1: đứa con của phân gia

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Bản chất của ma thuật là gì?”

“Câu trả lời là “Dối trá””.

-Tsuchimikado Yakou.

Tokyo Ravens

Phần 1

Đó là một câu chuyện đã xảy ra nhiều năm về trước.

Khi mà người lớn tụ họp lại với nhau cho dịp nào đó, Natsume và Harutora thường chơi vui đùa cùng nhau.

Harutora nghịch ngợm sẽ hay bị thương, còn Natsume, cô công chúa nhỏ của gia tộc thì lại cực kì ngoan ngoãn và nhu mì. Cô bé luôn sợ gặp mặt những người lạ và có rất ít bạn bè. Vì thế, bất cứ khi nào Harutora qua chơi, cô sẽ cực kì vui vẻ và phấn khích. Cô thích nghe mọi thứ mà Harutora nói và theo cậu đến bất cứ nơi đâu.

Họ thường chơi trong sân vườn của dinh thự tông gia.

Có cả một rừng tre trong khu vườn rộng này, một vài đèn lồng đá, những ngọn đồi giả, rêu, côn trùng và cả điện thờ nữa. Đó thực sự là một nơi đầy thích thú và phiêu lưu cho hai đứa trẻ khám phá.

Nhưng có một lần, khi cả hai đang chơi trò trốn tìm, Natsume đột nhiên sợ hãi và trốn đằng sau Harutora. Cô ấy nhìn quanh với đôi mắt ngấn lệ, vừa ôm chặt Harutora vừa thút thít:

“Có cái gì đó lạ lắm, nó cứ như đang nhìn chằm chằm vào em vậy.”

Harutora ban đầu cứ nghĩ rằng Natsume chỉ đang nhút nhát, giống như là cô mèo con vậy và thậm chí cậu còn bảo cô bé: nếu thế thì về nhà mà chơi với mẹ đi, anh sẽ tự đi chơi một mình.

Ngay khi Harutora nói thế, Natsume lập tức nín khóc. Mặc dù rất cố gắng nhưng cô bé chẳng nín hẳn được, chỉ cố gắng gượng cười và chơi tiếp với Harutora.

Nhưng ngay khi bố mẹ của Harutora nói rằng Natsume đúng là có khả năng nhìn thấy “thứ gì đó”, cậu biết mình đã sai rồi. Natsume không phải nhút nhát, mà cô bé có khả năng nhìn thấy thứ gì đó cậu không thể.

“Xin lỗi.”

Natsume tròn xoe mắt khi thấy Harutora cúi đầu và xin lỗi mình. Harutora khăng khăng bảo rằng đó là lỗi của cậu.

“Anh không thể thấy thứ làm em sợ và chả có cái gì anh không thấy làm anh sợ được cả. Thế nên dù có chuyện gì xảy ra với em đi chăng nữa, anh cũng sẽ bảo vệ em, Natsume.”

Natsume đột nhiên lầm bầm điều gì đó, rồi nhìn Harutora bằng ánh mắt tràn ngập mong đợi:

“Anh… sẽ làm thức thần của em chứ?”

Lúc đó Harutora không hiểu nổi ẩn ý của Natsume. “Thức thần là gì thế?” Cậu hỏi, nhưng Natsume lắc đầu và nói:

“Em cũng không biết, nhưng bà em nói, một thức thần sẽ bảo vệ em và anh sẽ trở thành thức thần của em, như là truyền thống của gia tộc, Harutora à, anh sẽ luôn bên em để bảo vệ em”

Harutora vẫn chẳng hiểu gì hết.

“Truyền thống gì thế?”

“Nó được quyết định giữa gia đình của hai chúng ta, Harutora.”

“Tại sao anh chưa nghe đến nó bao giờ nhỉ?”

“Nhưng nó đã được ấn định là như thế.” Natsume trả lời một cách gượng gạo, cảm giác như câu thần chú có giá trị nhất của mình bị xúc phạm, bất giác trong lòng Harutora dậy lên cảm giác tội lỗi.

Natsume nhìn lên, đôi mắt cô đầy sự mông lung khi thấy biểu cảm của Harutora.

“Anh sẽ… không làm thức thần của em ư?”

Giọng cô bé như run lên, Harutora lo rằng cậu lại làm cô khóc.

Nhưng Natsume không hề khóc, cô bé có vẻ hồi hộp và sợ sệt, đôi mắt hơi ươn ướt của cô đang nhìn Harutora không chớp. Đôi mắt ấy như mặt hồ đang phản chiếu cả bầu trời đầy mây. Harutora chưa từng nhìn thấy đôi mắt nào có ý chí mạnh mẽ như vậy, giống như cậu đang bị hút hồn vào đó.

“Được rồi, anh sẽ làm thức thần của em, Natsume, anh sẽ luôn bên em và bảo vệ cho em.”

Natsume giơ tay phải lên, Harutora cũng vậy, ngón út của cậu ngoắc chặt lấy ngón út của cô.

Natsume bắt đầu ngân nga một cách trang trọng và Harutora cũng vậy, giọng của cả 2 hòa lại thành một lời hứa.

Ngay khi buông tay ra, nhìn Natsume giống như đã có được phần thưởng lớn nhất của đời mình vậy, cô bé nở một nụ cười rạng rỡ. Harutora nhìn nụ cười ấy và nghĩ rằng, họ cuối cùng đã thực hiện được nó. Nhưng sao cậu không mỉm cười được như Natsume? Lý trí cậu khẳng định đó rõ ràng là điều tốt, nhưng một phần trong tim cậu lại không bình tĩnh được, giống như cậu vừa nuốt nguyên một cục kẹo to đùng như cổ tay vậy, nó đau đớn, nặng nề nhưng cậu không thể đẩy nó ra … bởi nó thực sự rất ngọt ngào.

Sau đó, cả hai vẫn tiếp tục chơi đùa, bất cứ khi nào thấy Natsume sợ hãi, Harutora sẽ nhìn vào khoảng không trước mắt, rồi quăng nắm đấm của mình, la hét lên một cách dũng mãnh rồi đuổi theo thứ mà chỉ có Natsume nhìn thấy được. Dù tương lai có chuyện gì xảy ra, cậu chắc chắn không thể để cô bị tổn thương được.

Đó là chuyện từ lâu lắm rồi, nhưng Harutora vẫn chưa thể hiểu hết ý nghĩa của từ “tương lai”.

Phần 2

Chướng khí đã tràn ngập ra xung quanh khi họ tới.

Hầu hết mọi người trong khu mua sắm đang trốn vào các điểm trú ẩn, để lại một con phố trống trơn. Các Âm Dương Sư mặc những bộ đồ chống chướng khí đi ra từ sau biển cảnh báo nguy hiểm.

Nguồn gốc của thảm họa tinh linh lần này là một cây đại thụ nằm giữa trung tâm mua sắm. Nó phát ra một nguồn linh lực bất thường, xoắn cả những cành và thân của nó lại như là một con vật vậy.

Linh quang là thứ bao phủ mọi sinh vật. Nó thường dao động và chập chờn, nhưng vẫn duy trì một cách ổn định trên toàn bộ cơ thể.

Nhưng đôi khi sự dao động vượt ngoài tầm kiểm soát, linh quang đó sẽ mất cân bằng và trở thành chướng khí, dần dần phá vỡ sự ổn định.

Khi mà linh quang không thể tự phục hồi được nữa, vượt xa khả năng tự thanh tẩy của nó, những người am hiểu Âm Dương gọi nó là thảm họa tinh linh. Và trừ tà là nhiệm vụ của các Âm Dương Sư trực thuộc bộ Âm Dương Sư.

Như một bầy quạ nhảy múa trong đêm Tokyo, họ bao vây lấy cây đại thụ và rút từng chiếc dao găm nhỏ ra khỏi túi. Họ niệm những câu thần chú, cắm dao găm của mình xuống con đường nhựa. Những con dao chứa đầy năng lượng ma thuật được cắm chặt xuống mặt đường, phát ra ánh sáng trắng huyền bí. Ánh sáng ấy lóe lên, bao quanh cây đại thụ, tạo thành một quầng sáng cắt đứt nguồn của thảm họa tinh linh từ thế giới bên ngoài.

Cây đại thụ vẫn không ngừng di chuyển. Nó quạt mạnh các cành cây, phun ra chướng khí và quẫy mạnh thân để phá vỡ kết giới bằng ánh sáng đó.

Thảm họa tinh linh đã lên giai đoạn hai, và tình huống này không cho phép các Âm Dương Sư để nó diễn ra tiếp, bởi một khi đã vào giai đoạn ba, chướng khí sẽ hình thành và sinh ra “Quỷ”.

Ngay lúc đó…

“Xin lỗi, đã bắt mọi người phải chờ lâu rồi!”

Một chiếc xe phân khối lớn lao đến từ đằng sau những Âm Dương Sư đang duy trì rào chắn. Đó là một chàng trai nhanh nhẹn, anh ta không mặc bộ đồ chống chướng khí, thay vào đó là một chiếc áo đầy màu sắc và quần baggy jeans, nhìn thực sự không giống Âm Dương Sư tẹo nào.

Nhưng anh ta lại là người chỉ huy của nhóm này, một trong những Âm Dương Sư mạnh nhất cả nước và là một trong những Âm Dương Sư hàng đầu.

“Cuối cũng cũng đuổi kịp rồi, mọi người, tôi cần các bạn duy trì kết giới như thế này, tôi sẽ hạ gục nó trong một nốt nhạc.”

Ngay khi nhảy xuống khỏi chiếc xe, anh ta lao tới trước và rút thanh katana từ bên hông của mình, chém về phía trước những đường chém theo một họa tiết phức tạp, linh quang tỏa ra từ anh ta chuyển dần vào lưỡi kiếm, ngọn lửa nhanh chóng tràn ngập thanh kiếm.

Anh ta hét vang:

“Nhân danh năm yếu tố tự nhiên, tinh tú của kim loại, hãy hạ gục tinh linh gỗ này! Kim khắc mộc! Biến đi, chướng khí ma quỷ!”

Thanh kiếm cùng chủ của nó mạnh mẽ lao tới phía cây đại thụ đang bị ám kia –

“Wow, tuyệt thật đấy.”

Tsuchimikado Harutora đang xì xụp ăn mì, mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình tivi.

Cậu đang ngồi trong một cửa hàng udon nhỏ được trang trí giống như thời Showa. Các cửa sổ đang được mở toang, và chiếc quạt cũ chạy rè rè, thổi đi cái oi bức của trời nóng.

TV đang chiếu trực tiếp cảnh các Âm Dương sư loại trừ thảm họa tinh linh. Vì hầu như mọi thảm họa tinh linh đều xảy ra ở Tokyo, nên nhìn những cảnh này cực kì lạ lẫm với Harutora – người sống ở vùng quê này.

Cậu chỉ đôi đũa của mình về phía màn hình.

“Nhìn kìa, Touji. Cái cây đó đường kính ít nhất cũng phải hai mét, vậy mà anh ta chém nó bằng một đường kiếm, cứ như manga vậy.”

Cậu hào hứng nói với Ato Touji – người đang ngồi kế bên mình.

Touji đã ăn xong từ lâu và đang lười nhác ngồi trên ghế của mình. Nghe vậy, cậu nhìn lên trên màn hình, đôi mắt biểu lộ sự chán chường dưới băng đeo đầu của cậu.

“…. Thực sự thì những Âm Dương Sư xuất chúng như thế đã giống như manga rồi.”

“Xuất chúng?”

“Ừ, những người mà đã tốt nghiệp kì thi Đệ Nhất ở trường Âm Dương, hay còn biết tới như là những Âm Dương sư mạnh nhất toàn quốc… Chẳng phải tớ đã chỉ cho cậu bài báo đặc biệt trong cuốn tạp chí đó sao?”

“Hể? Vậy anh chàng cầm katana đó là một trong ‘Thập Nhị Thiên Tướng’ sao? Tuyệt thật!”

Harutora lại hướng mắt lên màn hình, lúc đó đã chuyển sang một phóng viên đang thực hiện ghi hình tại hiện trường, và cậu vẫn nhìn nó đắm đuối cho tới khi sực nhớ ra bát mì của mình.

Thật ra Âm Dương Sư đã là một nghề khá đặc biệt, nhưng khi trở thành những Âm Dương Sư mạnh nhất toàn quốc, thì đó là một vị trí thực sự cao.

Những người được gọi là ‘Thập Nhị Thiên Tướng’ là một danh hiệu giới truyền thông đặt cho họ, vì chỉ có đúng mười hai người họ đã tốt nghiệp kì thi Đệ Nhất. Có thể nói đó là những người ưu tú nhất trong những người ưu tú.

“Những chương trình thế này ngày càng phổ biến hơn rồi nhỉ.” Harutora nói trong khi đang ăn nốt udon.

“Có vẻ như các thảm họa tinh linh đang có xu hướng tăng lên, nhưng đó chỉ là vấn đề của Tokyo thôi.” Touji trả lời, mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ.

“Nơi đây thì lại rất yên bình.”

Harutora đặt lại đôi đũa ở giữa bát mì, và nói với Touji.

“Gì chứ? Cậu đang nhớ gia đình đấy à?”

“Không hẳn, chỉ là tớ không ghét sự yên bình này.”

“Haha, đừng nói dối, khi cậu ở Tokyo chẳng phải là vị thành niên phạm tội bạo lực sao.”

“Im đi và ăn nốt mì của cậu kìa.”

Touji nheo mắt lại, làm xuất hiện những nếp nhăn trên trán, còn Harutora thì cười ngặt nghẽo khi với tay lấy chai tương ớt.

Khi họ bước ra khỏi cửa hàng, Harutora không thể không nheo mắt bởi ánh nắng chói chang phản chiếu trên con đường nhựa. Bầu trời tháng Tám trong xanh và tỏa nắng rất nhiều, tiếng ve kêu inh tai nhức óc như hòa vào khung cảnh ấy.

Ở phía bên kia con đường là một công viên đầy cây xanh, cậu ngẩng mặt lên, bầu trời trong veo và những áng mây trắng trôi hờ hững.

Đã là mùa hè rồi.

Harutora và Touji bước ra khỏi cửa hàng mì, và đứng lại đó một chút.

“….Nóng quá đi.”

“Thì đang mùa hè mà.”

Thậm chí họ còn có thể nghe tiếng da của mình đang bị chiên dưới ánh sáng mặt trời. Cả hai băng qua đường và đi bộ dưới bóng râm của các tán cây.

Bây giờ đang là kì nghỉ hè, và hôm nay họ phải đi học lớp phụ đạo cả buổi sáng, đến tận bây giờ họ mới có thể ăn trưa.

Hai người mặc đồng phục áo sơ mi ngắn tay màu trắng và quần dài màu xám, bộ đồ của lớp phụ đạo, nhưng Touji còn đeo cả một chiếc băng trên trán để giữ mái tóc dài của cậu.

Có lẽ khi cả hai mặc cùng đồng phục thì Touji vẫn nhìn có vẻ lãng tử hơn. Hai người họ giống như một con hổ đang im lặng vì quá nóng và một con sói đang bình tĩnh tìm mồi. Touji lớn lên đã mang vẻ đẹp trai như vậy rồi, nên đó có thể là lí do tạo ra sự chênh lệch lớn như vậy giữa hai người.

“Miệng tớ vẫn còn cay quá.”

“Ai bảo cho lắm tương ớt vào.”

“Tớ không có cố ý, đó là do nắp chai tương ớt bị rớt ra đó chứ.”

“Cậu vẫn đen đủi như thế nhỉ.”

Touji cười khúc khích.

Harutora quả thật kém may mắn, cái nắp chai bị rớt chỉ là một phần rất nhỏ. Ví dụ như cậu đã bị tai nạn xe hơi mười hai lần. không biết nên nói bị xe cán qua mười hai lần mà vẫn còn sống nhăn răng thì là đen đủi hay quá may mắn nữa.

“Đây chắc chắn là lời nguyền từ dòng họ của tớ.”

“Phải rồi, với tiểu sử như cậu thì lí do đó cũng có thể.”

Như thường lệ, mỗi khi Harutora than phiền thì Touji luôn trả lời một cách châm chọc.

Ánh sáng mặt trời trải qua các tán cây và phản chiếu khắp mặt đường. Nó phân rõ ra hai nửa trắng-đen tương phản và nhìn vào phần đen mọi người cũng có thể thấy đỡ nóng phần nào.

“Được rồi.. Chúng ta làm gì tiếp theo đây?”

Harutora vẫn còn đang lẩm bẩm thì đột nhiên điện thoại rung lên.

“Ồ” Harutora móc điện thoại ra và mở ra xem ai gọi, nhưng ngay lập tức đóng sập điện thoại lại mà không nói một lời nào và đút điện thoại lại như chưa có gì xảy ra.

“….. Hokuto?” Touji ngoái đầu sang nhìn.

“….. Ừm, là cô ấy.”

Harutora chẳng cần giải thích thêm và Touji cũng không hỏi thêm làm gì.

Cả hai tiếp tục nhàn nhã đi bộ, lắng nghe tiếng ve kêu.

“Giờ thì chúng ta làm gì đây? Tớ không còn nhiều tiền, nhưng cũng có thể đi chơi trò gì đó nhỉ?” Harutora đề nghị, tinh thần cậu đang dần phục hồi.

“….. Không, không được rồi bạn hiền à, nỗ lực của cậu bất thành rồi.”

“Hả? Ý cậu là gì?”

“Cậu đã bị bắt, đúng như cái vận đen của cậu.”

Touji chỉ chỉ về phía sau lưng của Harutora.

“Bakatora!”

Một giọng nói lảnh lót vang lên, sau đó, Harutora chỉ kịp nghe tiếng bước chân dặm trên đường, và ngay lập tức có một thứ gì đó ấm áp và mềm mại nhảy lên lưng cậu.

“Tìm thấy cậu rồi! Tại sao không nghe máy hả? Trả lời ngay đi! Bakatora!”

“Đ.. Đừng làm thế, Hokuto! Tớ không thể thở được! Tớ chết mất–!”

Hai cánh tay vươn ra từ đằng sau Harutora, bám chặt lấy cổ của cậu. Mái tóc ngắn màu hồng trôi bồng bềnh trong gió mùa hè.

Cổ Harutora đang bị bóp một cách mạnh mẽ, và cậu cố để nới tay Hokuto ra. Nhưng Hokuto nào có chịu buông, cô ghì chặt và nghiến cánh tay của mình lên đầu Harutora.

“Bakatora! Bakatora!”

“Này, dừng lại đi. Đừng có nhảy lên tớ nữa, nóng quá đi đồ tomboy!”

“Cậu nói gì cơ? Harutora mới là người đang bốc mùi mồ hôi đó.”

“Đừng có mà ngửi!”

“A, hình như còn có mùi soup, cậu lại đi ăn udon đó hả?”

“Chẳng phải tớ nói rồi sao, đừng có ngửi người khác thế! Cậu chẳng khác gì con cún cả!”

Đỏ mặt, Harutora lùi lại một bước. Cuối cùng Hokuto cũng thả cậu ra, lộ một nụ cười tươi rói và nói bằng giọng thật trẻ con:

“Thời tiết nóng như vậy mà cậu vẫn đi ăn udon, não cậu hẳn bị chiên giòn rồi.”

“Làm ơn đi, udon là một món ăn cổ truyền của Nhật đó-”

“Touji, cậu ăn gì thế?”

“Soba.”

“Cậu quên tớ hay đang cố lờ tớ đi đó hả?”

Harutora gần như gầm lên nhưng Hokuto chỉ nháy mắt tinh nghịch.

Cậu và Hokuto đã như thế này kể từ khi lên trung học. Đôi mắt cô luôn mở to, đôi môi cong lên một cách tự nhiên, nhưng giọng cô lại nghe như đàn ông vậy, nhưng thành thực mà nói cô ấy khá ưa nhìn, khuôn mặt dễ thương và luôn tạo bất ngờ cho người khác. Cô mặc một chiếc áo polo bó sát và một chiếc váy ngắn, với hai tay và chân hơi rám nắng một tẹo.

Cô đung đưa đôi chân săn chắc và đẹp đẽ của mình, nhìn qua nhìn lại Harutora – người đang tràn đầy thất vọng và Touji – người có vẻ không quan tâm cô lắm.

“Cả hai hôm nay phải đến lớp phụ đạo hè đúng không? Đúng thật là Vua thi trượt và Bậc thầy nhảy cóc mà.”

“Ồn ào quá đi, mà hôm nay cậu không có gì làm sao?”

“Hửm? Không có gì, tớ chỉ đến đây đi dạo thôi.”

“Đi dạo trong một ngày siêu nóng? Có mà não cậu mới bị chiên ấy!”

“Ít nhất nó cũng vui hơn lớp học phụ đạo đúng không, Harutora? Ở thế giới này người thông minh thì sẽ sống tốt.”

“Ừ, anh chàng này thuyết giáo thật đau đầu quá đi…”

“Tớ không phải anh chàng, tớ là một cô gái, Bakatora.”

“Im đi, đồ tomboy.”

Harutora nhìn chằm chằm vào Hokuto một cách tuyệt vọng.

Nguyên biệt hiệu ‘Bakatora’ là do Hokuto đặt cho cậu, khi mà cô mô tả Harutora là “một con hổ già, ngủ lười trong những ngày xuân khi đang ưỡn cái bụng ra” để châm chọc cậu. Và càng lúc cô càng thấy cái biệt hiệu càng đúng, và không ngừng tự tán dương mình, trong khi Harutora chỉ cảm thấy tức giận vì nguồn gốc của nó.

Touji thở dài theo dõi cuộc cãi vã mà thường xuyên xảy ra giữa hai người.

“Nhắc mới nhớ, trực giác của cậu vẫn kì lạ như mọi khi nhỉ. Cậu cũng mới xem truyền hình đúng không?”

“Ừ, cả cậu nữa Touji, vẫn sắc sảo như thế.”

“Vì thế, tớ lại phải lặp lại đây…. ”

Touji quay mặt đi, trong khi Harutora đang khó chịu như một con hổ mới bị vạch lông vậy.

Hokuto không quan tâm lắm tới phản ứng của hai cậu bạn.

“Ngắn gọn thôi! Bất kể lý do là gì mà cậu không nghe điện thoại của tớ, thì cậu đều phải trả nợ. Nhanh lên, nhanh lên nào!”

Sau khi hùng hồn tuyên bố vậy, Hokuto đứng thẳng lên và nắm tay Harutora chạy đi.

Cánh tay mỏng manh của cô lại có một sức mạnh đáng ngạc nhiên

“Này, làm gì thế!”

Nhưng Hokuto đã lôi cậu đi. Touji nhướn mày, nhìn khá bất lực nhưng cũng thong dong đi theo cặp đôi ồn ào kia.

Phần 3

“…. Tớ không hiểu nổi, tại sao tớ lại phải khao Hokuto một chầu đá bào? Tại sao, tại sao chứ ….”

Mười phút sau.

Harutora ngồi tựa mình trên chiếc ghế đá trong công viên, mắt nhìn chằm chằm vào cốc đá bào trước mắt và phàn nàn với một giọng không thể chán chường hơn.

Ngược lại, Hokuto đang tận hưởng từng chút một đồ ăn bồi thường của mình.

“Cậu ngốc thật đấy, Harutora, chả có gì lạ là cậu luôn thi trượt cả.”

“Quá sức phi lý! Bắt máy hay không là quyền của tớ cơ mà và đá bào—”

“..Yum.”

“Này, đừng có ăn vụng đá bào của tớ! Lại còn ăn mất phần ngon nhất nữa chứ, trời ạ!!”

Harutora gào lên, cố kéo cốc đá bào của mình ra xa khỏi Hokuto. Còn Hokuto do ăn đá quá nhanh nên bị tê não, cô đang nhăn hết cả mặt lại và xoa xoa thái dương của mình.

“….Hokuto, chẳng phải cậu đang định khuyên Harutora làm Âm Dương Sư lần nữa sao?” Touji hỏi, trong khi đang uống một ngụm soda.

Ngay lập tức, Hokuto thẳng lưng lên và quay sang.

“Harutora.”

Hokuto hơi ghé mặt lại gần, nhìn cậu chằm chằm. Harutora vô thức lùi lại để tránh cái nhìn từ đôi mắt to tròn của cô.

“G..gì vậy?”

“Cậu đã xem TV hôm nay đúng không?”

“Đ, Đúng thế…”

“Đừng bảo cậu không tưởng tượng khi mình trở thành họ sẽ như thế nào nhé? Cậu đã nghĩ về nó đúng không? Nó chắc chắn thúc giục cậu mà, đúng không?”

Hokuto hỏi, cực kì phấn khích.

Harutora đang có linh cảm rằng cô nàng sẽ không dừng lặp lại chuỗi câu “đúng không” dưới mười lần mà không thể không thở dài.

“…Tớ chẳng muốn tí nào cả.”

“Tại sao? Harutora, cậu là hậu duệ của Abe no Seimei, là người của dòng họ Âm Dương Sư chính gốc Tsuchimikado đó!”

Bực mình, Harutora làm mặt xấu trước lời công kích của Hokuto. Phải, cô ấy nói đúng. Abe no Seimei đã từng rất nổi tiếng trong thời đại Heian, là một Âm Dương sư bậc nhất trong lịch sử. Sau khi ông chết, các con cháu của ông đã tuyên bố trở thành ‘Tsuchimikado’, những Âm Dương Sư chính gốc, và thống lĩnh giới Âm Dương cho đến tận thời Minh Trị. Và hiển nhiên Harutora – Tsuchimikado Harutora là hậu duệ của dòng họ nổi tiếng này.

Nhưng mà…

“Tớ đã nói rồi Hokuto, nói rất nhiều lần tới mức phát ngán ấy. Tớ đúng là một Tsuchimikado, nhưng gia tộc tớ là phân gia, không thể nào so sánh được với những người trong tông gia.”

“Kể cả thế cậu vẫn là một Tsuchimikado! Cậu được sinh ra trong một gia tộc kế thừa lịch sử từ thời đại Heian! Nhưng cậu chỉ tới một trường trung học bình thường, lười biếng và la cà cả ngày, thi trượt và phải học phụ đạo hàng ngày, không ngừng than phiền về cuộc sống… Cậu không thấy thế thật thảm hại sao?”

“Cậu không nên quá tò mò như thế đâu …”

Harutora biết Hokuto nói rất hợp lí, nhưng không thể ngừng cau mày. Thực ra trước đây cô ấy từng cố thuyết phục cậu làm một Âm Dương Sư. Mỗi lần nghe được tin tức gì về nó, cô lại thêm một lần nhắc nhở rằng cậu được sinh ra trong một gia tộc nổi tiếng và cách thuyết phục ấy nhiệt tình quá mức thành ra kiểu như thúc ép thì đúng hơn.

“Cậu không cảm thấy mình có nghĩa vụ gì với lịch sử của gia tộc mình sao?”

“Không hề, cậu đang sống trong thời đại nào vậy?”

“Harutora, cậu thật vô trách nhiệm!”

“Ý cậu là gì khi nói chịu trách nhiệm và vô trách nhiệm, tớ chỉ đơn giản là sinh ra trong một phân gia của Tsuchimikado, tớ rất tầm thường, học lực trung bình…. Và ngay cả khi bố tớ là một Âm Dương Sư chuyên nghiệp, ông cũng chỉ dừng lại là một bác sỹ thôi.”

“Đúng không?” Harutora đang cố lấy sự đồng cảm từ Touji. Touji đã lặng lẽ quan sát cuộc đấu khẩu của hai người, giờ đây gật đầu và cười gượng gạo.

“Tớ biết chứ. Ông ấy như là cứu tinh của tớ vậy.”

Khi Touji có mặt ở Tokyo hồi trước, cậu vô tình bị kéo vào một vụ thảm họa tinh linh và khi cậu đang cận kề cái chết thì một bác sĩ đặc biệt dùng Âm Dương thuật đã cứu cậu ấy.

Vị bác sĩ đó chính là cha của Harutora. Cho đến bây giờ, di chứng của lần tai nạn đó vẫn còn trong cơ thể cậu, vì vậy cậu thi thoảng vẫn gặp ông ấy để chữa trị. Và lý do cậu phải đi học phụ đạo không phải vì điểm số thấp, mà vì quá trình điều trị khiến cậu mất khá nhiều thời gian học trên lớp. Touji cũng có tìm hiểu về Âm Dương thuật, có lẽ do ám ảnh, nên cậu cũng có hiểu biết nhất định về nó.

“Cha của Harutora là một bác sĩ Âm Dương xuất sắc và đã không phụ lại dòng họ Tsuchimikado, không giống như cậu con trai chẳng-tốt-ở-điểm-gì cả.”

“Dù cậu có nói thế đi nữa thì với một thằng không có tài năng như tớ sao có thể học Âm Dương thuật. Thậm chí tớ còn không nhìn thấy linh quang và tớ thấy nó cũng không tệ, không tệ chút nào cả.”

Harutora dừng lại, ngửa cổ để nuốt một miếng đá bào lớn.

Âm Dương Sư là một nghề vô cũng đặc biệt và rõ ràng điều kiện cơ bản là phải có chút tài năng hoặc thiên phú, như là có thể thấy được linh quang – hay chính là khả năng “thấy tinh linh”. Sức khỏe cũng là một yêu cầu với nghề này.

Nhưng Harutora chẳng có được cả khả năng thấy tinh linh đó, hay nói cách khác cậu không phù hợp để làm Âm Dương sư. Đó là bằng chứng mạnh mẽ nhất.

Hokuto là người duy nhất không chấp nhận nó.

“Chẳng phải tớ đã bảo cậu hỏi cha cậu giúp đỡ sao? Có những ma thuật đó trong giới Âm Dương mà, đúng không Touji?”

“Tớ cũng nghĩ vậy. Có những biện pháp điều trị mà giúp ta thấy được tinh linh trong nhiều năm liền.”

Touji tiếp lời, Hokuto nhìn Harutora với hai chữ ‘thấy chưa’ trên khuôn mặt. Harutora chỉ quay đầu lại và phản bác:

“Nhưng mà, bây giờ không phải lúc thích hợp.”

Nói đúng hơn là thời hoàng kim của gia tộc Tsuchimikado đã kết thúc khá lâu rồi. Bây giờ kể cả tông gia cũng đã bị giảm vị thế đáng kể trong giới quý tộc, và phân gia như gia đình tớ thì không khác gì một gia đình bình thường.”

“Nếu thế, Harutora cần phải trở thành một Âm Dương Sư mạnh mẽ để có thể phục hưng gia tộc Tsuchimikado!”

“….Tại sao cậu luôn nhiệt tình quá mức thế…”

Harutora cảm thấy kiệt sức. Cậu không quan tâm và cũng không tin rằng mình có tài năng gì, thế nên khó chấp nhận rằng cậu đang được thuyết phục trở thành một Âm Dương Sư chỉ vì sinh ra trong một gia đình có truyền thống. Cậu không hiểu tại sao Hokuto lại quan tâm chuyện này quá mức vậy.

“À, cũng có thể đó, bởi có một cô gái bằng tuổi tớ đang ở trong tông gia, thế nên tớ không cần bận tâm tới việc phục hưng gia tộc.”

Harutora nói như để né tránh vấn đề, nhưng mắt Hokuto lóe lên ngay khi nghe thấy nó.

“…Cậu đang nói tới cô gái lớn lên cùng cậu hả?”

“Phải, cô ấy rất có tài năng và đã lên Tokyo sau khi tốt nghiệp trung học. Cô ấy đang học ở một trường đào tạo Âm Dương Sư danh tiếng, hơn nữa mới chỉ có mười sáu tuổi đã được chỉ định là người thừa kế của gia tộc Tsuchimikado. Tớ sẽ nhường nhiệm vụ ấy cho cổ, và chắc chắn danh dự của gia tộc sẽ được đảm bảo mà không cần lo lắng.”

“Cậu nói cái gì thế? Đó là một cô gái, cậu không thấy thất vọng à?”

“Không hề.”

Cậu trả lời ngay tức khắc và Hokuto cúi đầu xuống.

“…. Buồn thật đấy, ít nhất cậu nên cảm thấy xấu hổ.”

“Nhưng khoảng cách về năng lực giữa tớ và cô ấy quá lớn, tớ chẳng có lý do gì để so sánh mình với cổ cả.”

Harutora nói bâng quơ.

“Nhưng, cũng nhờ trong tông gia có một người tài năng như vậy, gia tộc sẽ không phải trông đợi quá nhiều vào một đứa con của phân gia như tớ. Khi tớ nói với bố mẹ mình sẽ đi học ở một trường trung học tầm thường, họ cũng không phàn nàn gì nhiều. Cuộc sống này thoải mái hơn có lẽ cũng nhờ cô ấy.”

Những lời cuối cùng là suy nghĩ thật lòng của Harutora. Cậu không ghen tị với cô ấy chút nào cả, bởi cậu thực sự thua kém. Và cuối cùng cậu cũng không muốn làm Âm Dương Sư, cả mơ về nó cũng không thể.

Cả hai vẫn còn giữ liên lạc từ khi còn nhỏ, nhưng sau trung học, mối quan hệ ấy dần trở nên xa cách.

Đặc biệt là bây gi….

“…. Thật sao?”

Hokuto lặng lẽ hỏi.

“Gì cơ?”

“Có thật là không ai kì vọng vào cậu không Harutora?”

“Tớ chỉ nói là, có lẽ … không …”

Ánh mắt của Hokuto chưa từng tang thương như thế, Harutora càng trở nên do dự khi trả lời.

Hokuto nhìn thẳng vào mắt cậu. Harutora chưa hiểu hàm ý của ánh mắt ấy, dần cảm thấy mình bị cuốn vào đôi mắt to tròn của Hokuto.

Tiếng ồn của ve sầu đột nhiên xa xăm.

Khung cảnh từ nửa năm trước quay về trong tâm trí Harutora. Một ngày đông lạnh giá, khi cậu học năm ba trung học, lúc cậu quyết định sẽ thi vào một trường bình thường.

Một đôi mắt đẹp và sắc sảo lườm thẳng Harutora.

Nước mắt đột nhiên trào ra lặng lẽ, làm ướt đôi mắt ấy.

“Dối trá.”

Như một giấc mơ thoáng vụt qua.

Ngực cậu đánh trống liên hồi, cảm giác đau nhói như vết thương cũ tái phát.

Bây giờ.

“…. Ê, nó đổ ra kìa.”

Touji nhắc nhở.

Nhìn kĩ mới thấy đá bào của Harutora tan hết và đang nhỏ giọt xuống từ chiếc cốc trên tay cậu.

“Chết tiệt!” Harutora hét toáng lên và vội vàng đứng dậy, nhưng quần của cậu đã ướt mất một mảng.

Từ lúc nào không hay mà tay của cậu không còn dưới bóng râm của cây nữa, nên mặt trời đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của nó. Quả không nằm ngoài vận đen của Harutora.

“Sao cậu không nói sớm hơn chứ!”

“Cậu phải tự nhận ra trước ấy chứ.”

“… Nhìn như cậu vừa tè dầm ra vậy.”

“Vui quá ha, Hokuto!”

Mặt Harutora bất giác đỏ bừng, Hokuto lấy lại vẻ mặt bình thường của mình, cười rất tươi. “Đây.” Cô đưa cậu chiếc khăn tay của mình. Mặc dù không muốn lắm nhưng Harutora đành cầm lấy nó.

“…. Được rồi, tranh cãi vậy cũng đủ rồi. Cậu trẻ của Phân gia mới học năm nhất thôi mà, vì vậy cũng không cần vội vàng quyết định tương lai mai sau.”

Touji nheo mắt lại, nhìn những đám mây nhỏ dưới chiếc băng đeo trán của mình.

Đúng vậy, trong cái thời tiết oi bức này, tương lai cũng mờ ảo như một bức tranh trừu tượng vậy.

Không ai nói trước được điều gì sẽ đến, hơn nữa giờ còn là kỳ nghỉ hè.

“Những người muốn thành Âm Dương Sư chuyên nghiệp phải tập luyện chăm chỉ để hướng tới mục tiêu của mình một khi họ đã tốt nghiệp trung học.” Hokuto trả lời, vẫn không bị thuyết phục.

“Chả có ích gì nếu cậu so sánh với người khác, khi mà Harutora thậm chí chẳng nhìn thấy được tinh linh. Cậu nghĩ rằng Harutora hiện tại có thể làm Âm Dương Sư sao?”

“Nhưng mà ….”

“Đặc biệt là các môn khác của cậu ta cũng dở tệ.”

“A-”

“Tại sao cậu không bỏ nó sang một bên đi chứ Touji!”

Âm thanh của ve sầu làm lu mờ những lời kháng cự của Harutora, và tiếng cười của Hokuto, tiếng thở dài của Touji hòa vào một với nó.

Đó là một chiều tháng Tám.

Và mặt trời đỏ rực vẫn tỏa ánh nắng bất tận.

Phần 4

Sau đó Harutora và mọi người tới trung tâm giải trí, chơi cho tới tận lúc chiều tà.

Trong vài ngày qua họ đã tận hưởng cuộc sống như vậy. Hokuto và Harutora không học cùng trường, nhưng khi kì nghỉ hè tới, cả ba luôn dính chặt lấy nhau cả ngày.

“Thật yên bình quá…”

“Cũng nhàm chán quá.”

Harutora trả lời Touji khi họ đang đứng trước cửa hàng tiện lợi gần trạm xe lửa vào buổi tối. Vì nhà Hokuto ở hướng khác nên cô ấy đã về trước. Còn hai người vẫn đang tận hưởng sự lười biếng của mình.

Đường phố bỗng chốc trở nên nhộn nhịp bởi dòng người đi ăn tối. Mùi cola từ đâu đó kích thích vị giác của Harutora.

Cậu chợt nhìn thấy tấm áp phích thông báo lễ hội pháo hoa đang dán đầy trên các cửa hàng và cột điện. Lễ hội này thường được tổ chức tại ngôi đền của địa phương, và thu hút rất nhiều người mỗi năm.

Nó sẽ bắt đầu vào ngày mai, dĩ nhiên Harutora đã quyết định sẽ đi chơi cùng hai người bạn của mình.

“Nhắc tới lễ hội thì đây là lần đầu cậu tham gia nhỉ Touji?”

Touji mới chuyển tới đây vào mùa xuân và họ làm bạn với nhau từ lúc đó.

“Năm ngoái cậu đi cùng với Hokuto đúng không?”

“Phải rồi, năm ngoái và năm kia nữa.”

“Có sao không? Như kiểu tớ là thằng thứ ba hay đại loại thế?”

“Ôi coi nào, Hokuto và tớ như là bạn bè bình thường thôi mà. Cậu nghĩ tớ và cô tomboy đó sẽ hẹn hò ư? Cô ấy cư xử cứ như là đàn ông vậy.”

Mặc dù Hokuto khá dễ thương, nhưng cô ấy là người luôn sẵn sàng nhảy lên lưng người khác và bóp cổ họ mà không suy nghĩ gì cả. Cách cô ấy nói chuyện không giống con gái cho lắm, hay nói đúng hơn là như con trai, nhưng như thế cũng tốt vì Harutora có thể thoải mái đi chơi với Hokuto.

Touji hơi nhướn mày.

“Thật sự là hai cậu chỉ như bạn thân?”

“Ừ, lần đầu tiên đi lễ hội, tớ chỉ buột miệng nói: ‘Này, như kiểu chúng ta đang hẹn hò nhỉ’…”

“…Và cô ấy nổi điên lên, rồi phủ nhận nó?”

“Đúng đó, mặc dù tớ đã cuống cuồng giải thích rằng tớ đùa thôi và ai biết nếu cô ấy nghe thấy hay chưa, bởi cô ấy hay bắt tớ làm này nọ. Lần đó quả là đen đủi mà.”

“…..Harutora.”

“Sao hả?”

“Cái nickname Bakatora thực sự rất hợp với cậu.”

“Gì thế hả!”

Harutora nhìn chằm chằm vào Touji, cảm thấy khó hiểu. Touji thì quá chán để trả lời cậu, chỉ cười nhạt.

“Nhưng Hokuto không gây khó chịu lắm trừ khi cô ấy đề cao việc làm Âm Dương Sư quá mức. Nó bắt đầu từ năm nay thì phải, cô ấy chợt nảy ra ý tưởng đó và luôn làm phiền tớ… Chả hiểu nổi.”

Harutora đoán là cô ấy đã thành một Âm Dương Sư. Nhưng cậu không hiểu được sao cô ấy cứ khăng khăng bắt mình đi theo cái nghề đó chỉ với lý do là lịch sử gia tộc của mình. Dù cho có đùa đi nữa thì chuyện gây khá nhiều khó chịu cho cậu.

“…. Cô ấy không chấp nhận cậu bị đánh giá thấp hả?”

“Không ai đánh giá thấp tớ ngoại trừ cô ấy.”

“Cũng đúng.”

“Hơn nữa chắc cô ấy không hiểu vị thế của gia tộc Tsuchimikado lúc này.”

Harutora không ngừng phàn nàn.

Touji cười khểnh khi nghe Harutora nói.

“Cậu không thể đổ lỗi cho cô ấy như thế được khi mà cổ không biết. Chỉ cần nói ra sự thật là Tsuchimikdo đã mất dần vị thế trong giới quý tộc thôi mà.”

Những lời của Touji rất lạnh lùng, Harutora chỉ biết thở dài.

Hokuto đã nói đúng về việc Tsuchimikado là gia tộc hàng đầu từ thời Heian. Tuy nhiên ngày nay nó không nổi lắm trong giới Âm Dương ở Nhật Bản.

Tổ tiên của gia tộc là Abe no Seimei, người có hàng nghìn giai thoại được lưu truyền, thì vẫn được biết đến. Nhưng con cháu của ông, gia tộc Tsuchimikado thì lại gần như vô danh với mọi người.

Sau thời kì Minh Trị Duy Tân, cục Âm Dương Sư – tổ chức chịu trách nhiệm về mọi hoạt động của các Âm Dương Sư –

bị bãi bỏ và cái tên Tsuchimikado gần như biến mất. Sự suy tàn ấy đã nhen nhóm từ thời Mạc phủ Tokugawa, khi phần lớn quyền lực trong giới Âm Dương thuộc về nhà Kurahashi và Wakasugi – hai Phân gia, trong khi của Tông gia – Tsuchimikado gần như bằng không.

Nhưng thời đại Minh Trị kết thúc, bước vào kỷ Showa, Nhật Bản chìm trong chiến tranh và bạo loạn, gia tộc Tsuchimikado bất ngờ nổi lên, thu hút mọi sự chú ý.

Vào đêm trước khi bùng nổ chiến tranh Thái Bình Dương, một nhóm người thuộc cấp cao trong quân đội Nhật Bản đã tin tưởng và sử dụng các quyền năng siêu nhiên cũng như những ma thuật tối thượng vào cuộc chiến.

Nhóm này đã hồi sinh lại cục Âm Dương Sư và bổ nhiệm người mới kế thừa gia tộc Tsuchimikado – Tsuchimikado Yakou – chỉ huy nó.

Tuy nhiên mọi việc xảy ra ngoài dự đoán của nhiều người.

Cục Âm Dương Sư đã đầu tư một số tiền lớn để nghiên cứu và phát triển những ma thuật cổ xưa, họ đã thể hiện được rõ tầm ảnh hưởng của ma thuật nhờ vào Tsuchimikado Yakou. Sức mạnh và tài năng ma thuật có một không hai của ông đã thu hút sự chú ý của quân đội.

Người đàn ông trẻ tuổi ấy, dưới sự trợ giúp của quân đội đã phục hưng lại ma thuật của Nhật Bản.

Ông không chỉ nghiên cứu ma thuật, còn kết hợp cả Đạo giáo, Shugendo, Shinto và các giáo phái khác, tạo nên một hệ thống ma thuật độc đáo, mới lạ giúp ích rất nhiều cho quân đội.

Khi chiến tranh gần kết thúc, hệ thống ma thuật đó được cải tiến và hoàn thiện, trở thành nền tảng Âm Dương thuật của Nhật Bản ngày nay.

“Đại Tướng Âm Dương Sư” là cách người ta gọi Tsuchimikado Yakou, hay chính là cha đẻ của ma thuật hiện đại.

Mặc dù vậy, cái tên ấy lại thành một điều cấm kị trong giới Âm Dương kể từ ngày mà Nhật thua trong trận chiến Thái Bình Dương. Khi đó quân đội đã lâm vào thế bí và mất đi sự tỉnh táo của mình. Họ yêu cầu Yakou thực hiện một nghi lễ để có thể lật ngược thế cờ – nhưng thất bại.

Không có hồ sơ chi tiết nào về nghi lễ này, nhưng hậu quả thì cực kì nghiêm trọng. Yakou đã chết, không chỉ vậy, khu vực Tokyo bị tàn phá nghiêm trọng, mất đi sự cân bằng và gây ra thảm họa tinh linh lớn nhất từ trước tới nay.

Có tin đồn là quân đoàn Âm Binh đã tiến thẳng vào Tokyo đêm đó, nhưng khi Nhật Bản bị quân đội Hoa Kỳ đột kích cùng lúc, hiện tại không còn chứng cứ để nắm bắt mọi việc đã diễn ra như thế nào.

“….Nhưng nó xảy ra khá lâu rồi… Đó là sai lầm lớn nhất của tổ tiên cậu thế kỷ trước.”

“Phải.” giọng Harutora nghe thật khô khan.

Dù cho sự gián đoạn của linh quang đã dần dần ổn định lại, nhưng nó không thể hồi phục như trước khi trận chiến kết thúc. Nhiều nhà nghiên cứu cho rằng nghi lễ của Yakou đã gây ra biến đổi nghiêm trọng.

Kết quả là, trong thời gian bị chính phủ Hoa Kỳ tạm điều hành, cục Âm Dương Sư đã được giao nhiệm vụ để xử lý nó. Sau khi Yakou chết, một nửa cục Âm Dương Sư đã tách ra khỏi quân đội, chỉ tập trung chống thảm họa tinh linh tại Tokyo. Trớ trêu thay ma thuật họ dùng lại là những ma thuật Yakou.

Ngày nay, cục Âm Dương Sư đã đổi tên thành Bộ Âm Dương Sư, họ giám sát tất cả những người sử dụng ma thuật trên cả nước, nhưng nhiệm vụ chính vẫn là ngăn chặn thảm họa tinh linh – hầu như xảy ra ở Tokyo.

Vết nhơ của Yakou để lại làm cộng đồng ma thuật ngày càng rời xa Tsuchimikado. Sẽ không quá khi nói đó hoàn toàn là tai ương do gia tộc Tsuchimikado mang tới.

“Gia tộc cậu phức tạp thật đó.”

“Còn phải nói à.”

Có cả đống sách liên quan tới lịch sử gia tộc cậu, chưa kể một số tài liệu chưa bao giờ công bố.

Nhưng ngoại trừ những người như Touji tự mình tìm hiểu thì chẳng có ai có cơ hội tiếp xúc những thông tin này.

“Sao cậu không thử đi tìm Hokuto và giải thích xem sao?”

“Tớ sợ là cô ý lại nói: “Đó là cơ hội của cậu để sửa chữa và rửa sạch vết nhơ của gia tộc đó.” Rồi lại càng thêm phấn khích thôi.”

“Nó đúng là cơ hội tốt mà.”

“Mà tớ vẫn thắc mắc sao cô ấy vẫn hứng thú thuyết phục tớ nhỉ?”

“Thảm họa tinh linh có được đề cập tới trong sách giáo khoa, nhưng tên của Yakou thì không hề.”

“Ít ra cô ấy cũng biết Tsuchimikado từng là gia tộc nổi tiếng. Đó không phải là kiến thức trong sách giáo khoa đâu.”

“Cô ấy đã luôn bí ẩn ngay từ đầu rồi.”

“Ừm…”

Harutora khoanh tay trước ngực khi đang rảo bước, trở nên hơi bực bội.

Cậu và Hokuto đã quen nhau khá lâu, dù cho họ gặp nhau rất tình cờ. Ngoài việc biết là tuổi bằng nhau, cậu không biết Hokuto học trường nào và cô ấy sống ở đâu, thậm chí cả họ của cô ấy. Mỗi khi cậu hỏi cô ấy luôn cười lớn và lảng tránh nó.

“Biết đâu cô ấy là gián điệp của cộng đồng Âm Dương?”

“Nó là một tổ chức quốc gia đó, gián điệp gì chứ.”

“Thế một tổ chức ngầm nào đó thì sao?”

“Từ bao giờ cậu có cả những ý tưởng thế hả?”

Touji nhìn cậu lạnh lùng, trong khi Harutora vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

“Thế còn bản thân cậu thì sao Harutora?”

“Hả?”

“Về Âm Dương Sư ấy, cậu có muốn trở thành một người như thế không?”

“Này đừng nói cậu cũng quan tâm nhé, cậu bảo tớ không có tài năng rồi còn gì.”

“Nó không quan trọng lắm về tài năng đâu, chỉ là cậu có thích không.”

Touji hỏi châm chọc. Touji luôn có tật xấu là hỏi những chuyện vô lý bằng một giọng rất ư nghiêm túc.

“…. Thành thật mà nói lúc bé tớ tin tớ chắc chắn sẽ làm Âm Dương Sư trong tương lai.”

“Thật ư.”

“Nhưng nó không phải hoàn toàn do tớ, mà có cả truyền thống nữa, tớ nghĩ vậy.”

“Truyền thống ư?”

“Ừ, nó gọi là truyền thống gia tộc… tớ đoán thôi”

Harutora trả lời hết sức mơ hồ.

“Đó là chuyện hồi nhỏ rồi. Tớ từng hỏi cha một lần, ông nói truyền thống ấy chỉ biến đổi một chút so với quá khứ. Ông cũng nói trước khi tớ quyết định học ở đây là thời đại bây giờ khác xưa rồi và tớ có thể tự mình lựa chọn.”

Lúc bé cậu từng thần tượng Abe no Seimei, chơi những trò chơi về Âm Dương Sư hết mình. Cho đến khi học trung học, cậu vẫn hay tập những động tác phóng những lá bùa ra khỏi hộp và tạo dáng trước tấm gương trong nhà. Đó là một quá khứ cậu thà chết chứ không nói cho Touji.

Sau khi biết rằng mình không có tài năng, cậu dần mất đi nhiệt tình và suy nghĩ dần trở về những thứ bình thường. Điều đó là dễ hiểu khi nhiều đứa trẻ ước làm phi hành gia hay lực sĩ, hầu hết đều quên nó đi khi chúng lớn lên.

“…Nếu tớ có chút tài năng thì hẳn mọi chuyện sẽ khác.”

Đúng vậy, nếu cậu thấy được tinh linh thì mọi chuyện sẽ khác rồi. Cậu cũng không biết tình trạng bây giờ là tốt hay xấu nữa.

Chỉ là cậu đang thơ thẩn suy nghĩ thôi ..

“….Tớ thì thấy cậu có tài năng đó.”

Touji buột miệng nói ra. Harutora hết sức ngạc nhiên, nhưng chỉ cười khổ.

“Thôi nào, cậu lại kể chuyện đáng sợ rồi. Đừng an ủi tớ thế.”

“Tớ nói thật mà. Cậu có thể dùng bùa chú không?”

“Bùa hả? Cậu đang nói tới bùa chữa bệnh của bố tớ à? Chỉ bắt chước thôi mà. Câu thần chú duy nhất tớ biết là ‘Order’, hơn nữa không thấy tinh linh thì tớ sẽ giống như thằng ngố vậy.”

“Mặc dù tớ đã cố nghiên cứu cách để nhìn được” Harutora tự nhủ trong lòng mình thế.

Cậu bị xe ô tô cán mười hai lần, quá quen với việc bị bầm dập rồi. Mỗi lần như vậy, cậu chỉ âm thầm lấy vài lá bùa của bố và dùng. Những lá bùa ấy luôn mang lại hiệu quả đáng ngạc nhiên, thậm chí cậu cũng thấy được nó mạnh tới mức nào.

“…Nhưng nó khá hiệu quả đó chứ.”

“Thôi nào, bình thường mà.”

Harutora cười, vẫy vẫy tay mình. Touji nhìn cậu trầm ngâm.

“Ngay cả có là Bakatora thì vẫn là một con hổ…..”

“Touji sao cả cậu cũng gọi tớ như thế hả?”

Harutora nổi quạu còn Touji thì cười khúc khích.

Sau khi họ rời khỏi khu mua sắm, tới nhà ga Touji vẫy tay chào “Tạm biệt.” và đi về phía tàu.

Nhà Harutora lại ở hướng bên kia của trạm xe điện. Cậu đi lên cầu vượt sau khi chào Touji.

Từng bước một, cậu bước chậm rãi lên trên cây cầu.

Xe điện chạy dưới chân cậu phát ra những tiếng lạch cạch.

Không có nhiều tòa nhà lớn ở đây, nên từ trên cầu nhìn xuống cảm giác rất rộng rãi, cậu có thể nhìn thấy các đường phố dưới ánh hoàng hôn, thậm chí cả các dãy núi xa xa.

Lúc này, ánh sáng mặt trời đã dần tắt, gió đang thổi qua cây cầu, làm dịu bớt mồ hôi trên lưng khiến cậu có cảm giác vô cùng thoải mái.

Sáng sớm mai cậu phải đi học phụ đạo, nhưng tối mai là có lễ hội rồi, Takoyaki, mì xào, cả kẹo táo nữa, một Hokuto luôn tươi cười và một Touji dễ tính.

Sẽ rất vui đây.

….Tính ra nó cũng không tệ. Harutora thưởng thức ánh chiều tà, nhàn nhã bước từng bước qua cầu.

Khi bước tới những bậc thang cuối, cậu bất ngờ gặp một người.

Harutora thở hổn hển.

Người đó dường như cũng nhận ra, và ngẩng đầu lên, bước chân vừa chạm lên cầu của cô dường như đông cứng lại.

Một đôi mắt quyến rũ và vô cùng đẹp đang xoe tròn hết sức ngạc nhiên.

Cô gái mặc chiếc váy đen với phần ngực được trang trí bằng các họa tiết ren. Cô cầm một chiếc túi xách nhỏ, một chiếc mũ rơm gắn một dải ruy băng cam đang bay từ phía đó lên. Cơn gió thổi ngang qua cầu quấn theo chiếc mũ rơm và làm mái tóc đen dài của cô trôi bồng bềnh. Cô không hề cử động, chỉ đứng lặng lẽ nhìn Harutora và cậu cũng vậy.

Đáng lý ra cô ấy đang ở Tokyo chứ.

Sao cô ấy lại ở đây nhỉ? Harutora tự hỏi…

“Đ.. Đã lâu không gặp rồi, Harutora-kun.”

Người bạn thời thơ ấu của cậu nhẹ nhàng gọi Harutora, khuôn mặt vẫn rất ngạc nhiên.

Harutora lặng lẽ gật đầu để trả lời, chỉ đứng yên và không thốt nên một từ.

Chàng trai trẻ của Phân gia và con gái trưởng của Tông gia—

Tsuchimikado Harutora và Tsuchimikado Natsume, sau một thời gian xa cách, cuối cùng đã gặp lại nhau.

Cô ta đã hoàn thành nó. Mọi dây thần kinh của cô thả lỏng ra, cô hít một hơi thật sâu.

Cô đã ở trong phòng thí nghiệm này một mình, đang nở một nụ cười chiến thắng trên môi. Trước mắt cô là một hộp kính vuông dài khoảng một mét, và một con mèo đen đang đi tới đi lui trong hộp.

Một tiếng trước, con mèo đó đã chết.

Đây chỉ là một cuộc thử nghiệm, nhưng cô đã nắm bắt được nó, giờ cô chỉ cần chuẩn bị một điện thờ và nghi lễ thôi.

Cô với tay lấy chiếc điện thoại, gọi ra một đường dây ngoài để gọi đối tượng đó tới với vài lý do bịa đặt.

Tuy nhiên câu trả lời từ bên kia ngoài sức tưởng tượng của cô.

“Kì nghỉ hè ư?”

Môi cô cong lên vô thức. Cô đã sống cô lập khá lâu rồi và không hề có khái niệm về thời gian của đối tượng đó nữa.

Sau khi gác máy, cô quay về góc phòng. Có một container ở đó với một ma thuật mạnh mẽ được ếm lên. Không phải, nó không phải là container.

Đó là một quan tài.

Nắp quan tài đóng chặt. Một cảm xúc chợt thoáng qua đôi mắt của cô gái.

Ngay sau đó, một tiếng động đến từ phía sau làm cô giật mình. Con mèo trong tủ kính đã chết lần nữa.

Cô thất bại rồi. Nghiến răng ken két, cô tự nhủ

“Không sao… Lần tới mình chắc chắn sẽ thành công.”

Ngay lúc đó.

Cửa phòng thí nghiệm bị phá, một nhóm người tràn vào. Họ cầm súng và bùa chú.

“Đứng im! Cô đã bị bắt vì nghi ngờ sử dụng cấm thuật.”

Người đứng đầu nhóm đó chĩa súng vào cô, trong khi giơ thẻ căn cước của mình ra. Đó là các chuyên viên điều tra tội phạm ma thuật. Họ hẳn đã giám sát cô trong một thời gian dài để bắt cô lần này.

Cô gái bất chợt cười ngạo mạn.

“…Ngươi nghĩ ngươi là ai hả?”

Giây phút đó, cô gái bắt đầu thực hiện kế hoạch ấp ủ bấy lâu của mình.

Truyện Chữ Hay