Phần 1
…Thức thần của Yakou…..!?
Kakugyouki, như hắn vừa giới thiệu, và hắn– Hishamaru. Harutora có ấn tượng đôi chút với hai cái tên đó, và cậu chợt nhớ ra đó là hai thức thần nổi tiếng nhất của Yakou, nhưng tại sao, tại sao chúng lại có mặt ở đây? Cậu thấy choáng váng và chỉ biết ngây người ra nhìn con yêu tinh trước mặt mà không thể di chuyển.
“T..Thật sao? Là Kakugyouki thật sao? Không thể nào!?”
“Im đi, Tenma, làm sao tớ biết nó là thật hay giả!”
Kyouko hét lên giận dữ khi Tenma hoảng loạn lên, nhưng rõ ràng cô cũng không giấu được sự bối rối trong giọng nói của mình. Cô chỉ cố hét lên để buộc bản thân phải trấn tĩnh lại.
Ánh mắt Touji hơi đăm chiêu, và cậu quay sang hỏi Natsume đang nằm dưới sàn:
“Natsume! Cậu có thể khẳng định không?”
Nhưng Natsume, người đang nằm sấp dưới kia lại đang có vẻ mặt kì lạ, không thể trả lời Touji ngay lập tức. Tâm trí cô như bị tê liệt, và ánh mắt thì bị áp đảo bởi sự xuất hiện của Kakugyouki khổng lồ kia.
Cô cố rặn ra từng lời: “Tớ không biết nữa….” trong khi ánh mắt vẫn đang nhìn vào con thức thần kia.
“Tớ không dám chắc, Kakugyouki là một thức thần nô lệ, được tạo ra từ tinh linh! Hơn nữa, tinh linh đó lại là một con quỷ đã sống hàng trăm năm – người ta đồn rằng đó thực sự là một yêu tinh. Vì thế, dáng vẻ bên ngoài có thể thay đổi…. Ngoại trừ đặc trưng cánh tay bị cụt kia…..”
Tên điều tra viên không thể không cười khúc khích khi nghe lời giải thích của Natsume. Natsume có thể ‘thấy’ liên kiết giữa hắn và con yêu tinh, vậy nên chắc chắn đây là thức thần do hắn sử dụng.
“Thực sự là cậu vẫn chưa có dấu hiệu nào của sự thức tỉnh cả ….”
“Thật rắc rối, Natsume-kun. Có vẻ như chuyện này sẽ mất chút thời gian đây.”
Hắn lại nói bằng hai thứ giọng khác nhau với ánh mắt đầy mông muội.
“Có chuyện gì vậy? Không ai biết về Kakugyouki và Hishamaru sau khi Yakou chết, và cho tới nay vẫn chưa ai khẳng định được! Ông đang nghĩ cái quái gì vậy?”
“Tôi không có hứng thú trả lời người đâu, đức vua à.”
“Không sao đâu, Kakugyouki – tình hình rất đơn giản, Natsume-kun. Khi Yakou tái sinh vào cơ thể cậu, tôi đã được Hishamaru nhập vào, vậy nên Kakugyouki ở bên tôi. Chúng tôi luôn đồng hành với nhau, chờ đợi người thức giấc.”
Hắn nói một mạch, cho cả mình lẫn con yêu tinh cùng một lúc.
Natsume chết lặng.
“….Chuyện này, sao có thể có chuyện ngu ngốc thế này….”
“Không phải đâu, Đức vua.Thực tế đang phơi bày trước mặt người, người không thể phủ nhận nó được.”
“Hishamaru, nói chuyện thế đủ rồi, giờ thì giết tên nhóc kia trước đã.”
Một nụ cười tàn bạo lóe lên trên khuôn mặt hắn, hệt như khi con mèo đang vờn con mồi của mình.
Cùng lúc với Kakugyouki đã nhảy lên.
Mục tiêu của nó là – Harutora.
–Cái gì?
Cơ thể khổng lồ của Kakugyouki chuyển động nhanh nhẹn một cách khó tin. Nắm đấm của nó rút ngắn khoảng cách trong nháy mắt, vung mạnh về phía khán đài – ngay bên dưới lan can mà Harutora đang đứng cạnh.
Các kí tự trên bức tường lóe lên mạng mẽ, và kết giới vô hình lúc đầu giờ hiện lên trong vô số tia lửa, không trung rung lắc dữ dội. Kết giới ấy đang bị bóp méo một cách khủng khiếp.
Mặc dù vậy, kết giới ma thuật vốn là niềm tự hào của Học viện đã không bị phá vỡ, nhưng vẫn không thể cản hết được xung lực. Harutora đã bị mất thăng bằng và rơi xuống dưới.
“A!?”
Harutora rơi vào trong đấu trường. Đấu trường đã được đặc biệt thiết kế để không phản ứng với người đang bị nguy hiểm.
“Harutora!”
Natsume hét lên kinh hãi khi nhìn thấy Harutora ngã, Kyouko và Tenma cũng gào lên. Touji thầm chửi rủa, rồi nhanh chóng chạy về phía trước của hàng ghế khán giả.
“H-H-H-Harutora-sama!”
Kon vội vã đuổi theo sau Harutora trong lo sợ và đâm sầm vào kết giới. Touji người đã chạy vượt lên phía trước nắm lấy đuôi Kon và hét lên: “Đi vào bằng cửa sau ấy!” rồi ném cô ra.
Kon cuống cuồng tận dụng lực ném đó để rời ra khỏi hàng ghế khán giả, và khi nhìn thấy vậy Kyouko cũng mau chóng điều Hakuou và Kokfuu lao theo sau Kon.
Các thức thần vẫn có thể được điều khiển từ bên ngoài khi chúng đã vào trong. Tuy nhiên cô đã không suy nghĩ nhiều về chuyện các thức thần của mình cũng như Kon có thể làm gì khi vào trong đó, tâm trí của cô vẫn đang trống rỗng.
Tenma chạy tới phía trước cùng với Touji, và Kyouko cũng mau chóng bắt kịp.
“Này, cậu có sao không!?”
“Harutora-kun!”
Harutora loáng thoáng nghe tiếng gọi từ phía trên. Cậu cố chịu đau và đứng lên.
Cậu đang đứng ngay dưới chân của Kakugyouki.
“…!”
Kakugyouki đá mạnh chân phải của mình, quét về phía Harutora khiến cậu không còn nơi nào để chạy trốn. Harutora cố né và chặn bằng cây trượng của mình, cậu cũng không dám chắc có hiệu quả không. Trước khi kịp nhận ra thì thân hình cậu đã bay ngược lại đằng sau như vừa bị xe hơi tông phải.
“Harutora!”
Natsume lại gào lên lần nữa. Ngay lúc ấy, cơ thể Harutora đã rơi xuống đất, sau khi lộn mèo vài vòng như thể cậu lăn từ trên đồi xuống, cuối cùng cũng nằm bẹp trên sàn.
Toàn bộ cơ thể cậu tê liệt, và có những vết cháy trên cơ thể cậu. Tình trạng tê liệt nhanh chóng chuyển thành cơn đau dữ dội trên người Harutora nhanh như điện.
Harutora rên nhẹ.
…Không, không tốt! Bây giờ không phải lúc để rên rỉ trong đau đớn!
Gắng gượng, cậu lại đứng dậy bằng cây trượng của mình.
Đầu tiên cậu nhìn vị trí của mình, ngạc nhiên khi thấy cú đá đã khiến cậu bay gần hết đấu trường. Bây giờ Kakugyouki chỉ mới đang thu chân phải của mình lại.
Cậu đã đứng lên trước khi kẻ thù có thể tiếp tục với đòn kết thúc – không, thực sự nó chưa muốn đuổi theo cậu.
“Ughhh….”
Cậu run rẩy đứng lên, một âm thanh chói tai vang lên hướng về phía cậu. Touji và những người khác đang hét lên từ phía khán đài, Natsume cũng đang nói gì đó với cậu, nhưng cậu không hiểu họ muốn nói gì. Toàn bộ cơ thể cậu đang nóng rực, cảm giác trái tim mình đang bị phồng lên gấp đôi, đập mạnh mẽ trong từng nhịp.
“….Vậy nó không phải là giả, ha….”
Đôi tai cậu nghe thấy lời thì thầm của chính mình, và chỉ sau đó cậu mới xác nhận màng nhĩ của mình chưa bị thủng. Cậu cố di chuyển, mặc kệ những cơn đau đang hành hạ khắp cơ thể. Thật may mắn là xương cậu không bị gãy, đó đúng là điều may mắn trong cơn bĩ cực này.
Nhưng–
“Có chuyện gì thế? Chống trả đi!”
“Haha, Kakugyouki, đừng có nói chuyện ngu ngốc thế.
Ngay lúc tên điều tra viên đang châm chọc, Kakugyouki đã nhảy lên. Cơ thể cao hơn năm mét của nó gần như chạm trần của đấu trường, và cảnh tượng đó khiến Harutora không thể làm gì ngoài chết lặng nhìn – cho tới khi tầm nhìn của cậu chợt tối sầm lại.
Một cái bóng đang phủ lên cậu.
“—Chết tiệt!”
Harutora lấy hết sức bình sinh nhảy sang bên cạnh. Ngay lập tức Kakugyouki rơi xuống ngay chỗ cậu vừa đứng. Sàn nhà rung lắc dữ dội khiến Harutora loạng choạng. Kakugyouki giơ chân lên một lần nữa. Tiếng gió bị xé toạc đi và Harutora theo phản xạ giơ cây trượng lên đỡ.
Cú đá vẫn khiến Harutora bay ra xa, nhưng lần này cậu không hề ngã, ngay khi chạm đất cậu cố lấy lại thăng bằng rồi dùng chân ghì người lại. Mặc dù trượt vài mét về phía sau nhưng đôi chân cậu vẫn đứng vững và không hề bị ngã.
…Đúng vậy! Cây quyền trượng này…
Cây quyền trượng đã cản được cú đá.
Cú đã vừa rồi không gây ra thương tích cho cậu nhờ vung cây trượng lên để phòng thủ. Tất nhiên cây trượng nhỏ bé không thể ngăn cú đá của một tên khổng lồ như thế theo mặt vật lý, mà ngay khi tiếp xúc với chân Kakugyouki, Harutora đã nhìn thấy cây trượng tự nó phản ứng. Ma thuật đã được ếm lên đây.
…Được đó, Ohtomo-sensei! Giờ thì em nhìn thầy bằng con mắt khác rồi!
Thật không may cậu chẳng thể nghỉ được giây nào. Kakugyouki không cho Harutora được thở, nó lần nữa rồi lần nữa đá mạnh về phía cậu. Harutora tuyệt vọng né phải rồi né trái.
Giống như cậu đang đứng ở trung tâm của đoạn giao nhau giữa các đường cao tốc, khi mỗi cú đá của Kakugyouki khiến không khí gần như xoáy lại và muốn hất bay cậu đi. Harutora cố lẩn tránh chúng một cách nhanh nhẹn, đột ngột thay đổi giữa đứng và ngồi, dùng cây trượng như một tấm khiên.
“Hừm.”
“Ồ, không tệ đâu.Món đồ chơi này có vẻ rất thú vị.”
Tên điều tra viên cười lớn.
Câm mồm và chết đi, đồ khốn! Harutora tự hét lên trong lòng, bởi cậu cũng chẳng còn hơi để nói ra được. Cây trượng vẫn đang làm tốt nhiệm vụ của nó, nhưng đôi tay cậu đang rã rời và gần như mất hết cảm giác rồi.
“Dừng lại đi!”
Natsume hét lên, Kakugyouki cũng đồng thời ngừng chuyển động.
“Xin các người, đừng đánh nữa…..!”
Cô cúi đầu xuống, giọng đầy cay đắng. Harutora muốn gọi tên cô, nhưng hơi thở của cậu không cho phép cậu làm như thế.Toàn bộ sức lực của cậu đang dồn vào việc thở, nói một câu thực sự quá khó khăn với cậu.
Tên điều tra viên hừm nhẹ.
“Ồ, đức vua…..”
“…Có vẻ như người đã chịu hợp tác. Thần rất sẵn lòng làm theo lời người, Đức vua của thần.”
Kakugyouki từ từ nới lỏng thân hình, lùi ra xa khỏi Harutora. Harutora nghiến chặt răng chịu đựng, vô tình ngã quỵ xuống sàn. Sức lực của cậu đã chẳng còn lại bao nhiêu sau những đòn tấn công bạo lực vừa rồi.
“Người hiểu ra rồi chứ?”
“Người phải chấp nhận số phận của mình, và cả chúng thần, tất nhiên rồi. Chúng thần đã luôn chờ đợi để được phục vụ người, và sẽ luôn tuân theo người từ nay về sau. Vậy nên bây giờ người sẵn sàng chấp nhận chúng thần chứ?”
Hắn hỏi, giọng điệu bây giờ thật kiêu ngạo. Natsume chỉ cúi đầu lặng lẽ khi hắn thao thao bất tuyệt.
Mái tóc đen dài che kín mất khuôn mặt của cô, cũng như những xúc cảm vậy, và gò má cô từ từ cử động.
Harutora lấy một hơi thật sâu–
“Đợi đã, Natsume.”
Nghe thấy cậu nói, Natsume quay người sang nhìn. Đôi mắt đen láy của cô đang ngấn nước, nhìn chăm chú vào Harutora từ những kẽ hở của mái tóc dài rủ xuống. Harutora cười thật can đảm trước mặt người bạn thời thơ ấu của mình.
Cậu cố dồn hơi thở của mình xuống, khiến nước miếng chảy qua cổ họng khô khốc của mình.
Nỗi đau và mệt mỏi gạt hết sang một bên, cậu đứng lên đầy mạnh mẽ, chống cây trượng xuống đất tạo ra một âm thanh giòn giã.
“Em không cần phải quan tâm những thứ tên điên này nói, và em không cần phải dựa dẫm vào những thứ từ quá khứ. Không phải tất cả những người bạn đồng hành với em đang ở đây sao?”
“…..Harutora ….”
Natsume quên hết tình cảnh lúc bấy giờ, đôi mắt cô nhìn Harutora, và cậu cũng trao cho cô một ánh mắt, rồi thở thật gấp.
“Anh xin lỗi vì những thứ anh đã nói lúc trưa. Anh thật sự rất ngu ngốc, nhưng anh không nghĩ mình đã nói sai. Em rất cần sự can đảm, thậm chí cần nhiều hơn những thứ anh đã nói. Vậy nên….” Harutora tuyên bố đầy mạnh mẽ. Cậu đã biết nói ra thật đau đớn và khó khăn, nhưng cậu vẫn sẽ nói.“ Vậy nên đừng để bị ảnh hưởng bởi những tin đồn hay chuyện quá khứ, đừng cố gánh vác tất cả mọi thứ một mình, đừng bao giờ giả vờ như vậy. Ngay cả khi có người sợ em hay gây rắc rối cho em, chắc chắn vẫn có những người sẵn sàng giúp đỡ.Vậy nên đừng sợ hãi về việc kết bạn với ai cả. Can đảm lên, và hãy dựa vào người khác.”
“……”
Natsume mở to mắt ngạc nhiên khi vẫn đang nhìn cậu. Cô ấy nghe thấy rồi. Harutora chắc chắn như vậy. Một luồng sức mạnh thần bí chảy tới, giảm bớt đau đớn trên cơ thể cậu, và cậu cảm thấy năng lượng mình được tăng lên.
Chủ nhân và thức thần.
Mối liên kết linh lực của họ đang làm cho mỗi người mạnh mẽ hơn.
Nhưng—
“Ngu ngốc!”
“Thực sự đó.”
Tên điều tra viên chửi rủa, tiếng nói và giọng điệu của hắn tỏ rõ sự khó hiểu.
“Ngươi, tên chuột nhắt, ngươi đang làm Đức vua bối rối! Đúng như ta dự đoán, không thể để ngươi yên được!”
“Chính xác, Hishamaru, chúng ta hãy cùng xử lý nó càng nhanh càng tốt!”
Kakugyouki lần nữa sải bước chân về phía Harutora. Cậu liền giơ cây trượng lên, sẵn sàng nghênh chiến tên khổng lồ đang khiến cả đấu trường rúng động.
Hãy can đảm lên và dựa dẫm vào những người bạn của mình.
Những lời cậu nói không chỉ dành cho Natsume, nó còn dành cho con người chưa trưởng thành của chính cậu. Ngay lúc đó, cậu phát hiện ra bóng dáng những người đang lặng lẽ tiếp cận lại gần.
“Làm đi, tớ trông cậy vào các cậu!”
Harutora hét lên, và Hakuou cùng Kokfuu – hai thức thần đang vờn quanh những điểm mù của đấu trường, liền lập tức tấn công Kakugyouki.
Thanh Katana cùng ngọn giáo chém ngang chân của Kakugyouki. Tên khổng lồ ấy rú lên rồi di chuyển hỗn loạn, cùng lúc Harutora lao về phía trước và vung cây trượng của mình.
“Nhận lấy này!”
Những chiếc vòng nhỏ phía trước cây trượng rung lắc tạo ra tiếng ồn. Những chiếc vòng ấy hợp thành một lưỡi-hào-quang, nhìn giống như một lưỡi hái trong không trung.
Cậu vung cây trượng lên, đánh trúng tay phải của con yêu tinh đang cố tự che chắn chính nó. Làn da sẫm tối của nó như bị xé toạc ra, tạo hiệu ứng loẹt xoẹt.
“H-Harutora.”
“Đừng lo, Natsume! Cái này chỉ là muỗi so với con nhện ấy mà”
Cậu hét lên, một nửa do niềm tin mãnh liệt và một nửa là cố tự trấn an chính mình.
Con yêu tinh này thực sự là một thức thần khủng khiếp. Theo như Harutora thấy thì cả con Tsuchigumo và Kakugyouki đều là những quái vật vượt sức tưởng tượng của cậu.
Tuy nhiên, chúng vẫn chỉ là thức thần. Không cần biết nó mạnh tới mức nào, chỉ cần tìm ra sức mạnh của người điều khiển thì vẫn có cơ hội thắng. Cậu đã không thể cảm nhận cảm giác khủng bố mà Dairenji Suzuka mang lại từ tên điều tra viên ma thuật này.
Harutora vung cây trượng một lần nữa, chiếm lấy thế thượng phong khi con yêu tinh vẫn đang dừng lại sau khi bị thương.
Cậu vòng sang một bên rồi chém vào dạ dày của nó. Mỗi lần vung cây trượng, cậu cảm thấy tự nó đang hấp thụ lại một phần hào quang và trả lại những dư chấn còn dữ dội hơn về tay cậu.
….Vậy ra như thế, thảo nào mà cây trượng lại dễ sử dụng như vậy….!
Khi chiến đấu với con thức thần bọc thép, Natsume đã đưa cậu thanh kiếm hộ vệ, cảm giác cũng tương tự như vậy. Ma thuật mà Ohtomo-sensei dùng có lẽ cũng giống như thanh kiếm kia vậy.
“C..có chuyện gì vậy, ngươi thật đáng xấu hổ! Dùng hết sức đi Kakygyouki!”
Tên điều tra viên gầm lên với giọng khàn khàn của mình. Con thức thần một tay lập tức làm theo lện chủ nhân, quay mình lại mặc cho những vết thương trên cơ thể nó. Kakugyouki sẵn sàng quay lưng lại với hai thức thần kia, rồi dùng đôi chân đáng sợ của mình đá mạnh. Harutora né kịp, và Hakuou cùng Kokfuu không bỏ lỡ cơ hội chém mạnh xuống lần nữa, Kakugyouki cùng tấm lưng bị chém tơi bời, ngã quỵ xuống đất và bất động.
Cơ hội đây rồi.
Ngay khi Harutora vừa kịp nghĩ, thì Kakugyouki bất ngờ vung tay lên, không hề phòng ngự bản thân nó.
Cánh tay thô đó lớn hơn nhiều lần cơ thể Harutora đang quét qua quét lại trên mặt đất. Cây trượng không thể ngăn hết được chấn động, Harutora bị văng mạnh vào bức tường đằng sau.
Mặc dù hấp thụ được một phần nhưng cây trượng không thể chống lại tác động vật lý, và cú va chạm khiến Harutora thở hổn hển. Một cơn đau dữ dội lần nữa bộc phát trên toàn cơ thể cậu, đôi mắt cậu nhuốm đỏ và phổi gần như gần hoạt động. Đó phải là điều kì diệu khi cậu không gục xuống mà chỉ từ từ trượt theo bức tường và cuối cùng chống đầu gối xuống cùng với cây trượng.
Cú đá đó quá mạnh, và cậu thậm chí không nhấc nổi một ngón tay của mình khi cơn đau vẫn đang tàn phá cơ thể cậu.
Kakugyouki nâng cánh tay phải của mình lên từ mặt đất lên. Hakuou và Kokfuu vội vã chém xuống để chặn nó, nhưng Kakugyouki không có vẻ gì quan tâm tới chúng. Khuôn mặt đằng sau chiếc mặt nạ dường như chỉ phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân, và chỉ có Harutora trong mắt nó bây giờ.
…Chết tiệt!
Đòn đánh này từ trên cao, và cậu không thể tránh được, mà thậm chí cũng chẳng còn sức để tránh.
Nhưng, ngay khi khuôn mặt cậu tái nhợt đi vì sợ, một bóng hình nhỏ nhắn chắn trước mặt cậu và Kakugyouki.
Đó là Kon.
Một ngọn lửa màu xanh nhạt bùng lên. Đám lửa ấy của Kon chắn cái mặt nạ lại, dù không gây sát thương nhưng đủ khiến con yêu tinh mất tập trung, vậy là đủ để gây xáo trộn.
Kon sau khi ném quả cầu lửa thì nhanh chóng lôi Harutora lăn sang một bên – ngay khi nắm đấm của Kakugyouki đập xuống vị trí mà Harutora vừa quỳ.
Harutora cắn chặt răng ngay khi cát bụi bắn vào mình. Cậu đứng dậy, cố tựa lưng vào bức tường phía sau và dồn trọng tâm xuống chân mình để cố đứng vững.
“Hah!”
Cây trượng vung lên mạnh mẽ đâm thẳng vào mặt nạ của con Kakugyouki đang nằm bên cạnh.
Cậu thu hết linh lực trong toàn bộ cơ thể và đâm nhát đánh quyết định. Cú đánh toàn lực ấy đập vỡ mặt nạ của Kakugyouki.
Ngay lúc ấy.
Con yêu tinh rú lên điên cuồng.
Một gương mặt gần giống người lộ ra bên dưới chiếc mặt nạ vỡ.
Tuy nhiên, khuôn mặt ấy cực kì xấu xí, chẳng có vẻ gì là thật cả, giống như nhét một con búp bê vào khuôn mặt ấy, không sinh vật nào nhìn như thế này.
Khuôn mặt ghê rợn ấy lại gầm lên với tất cả sức mạnh của nó.
Lần đầu tiên Kakugyouki tự phát ra giọng của mình, một giọng giận dữ, kinh sợ và đầy thất vọng.
“Đây là….”
Harutora đã đâm xuyên qua mặt nạ và để lại một lỗ thủng trên trán con yêu tinh. Máu đang rỉ xuống và Kakugyouki ngửa mặt lên trời rồi rống.Nó giống như một đứa trẻ bị đau đớn và đang khóc thét, tiếng rống ấy vô cùng đau buồn.
“Harutora-sama!”
Kon vươn tay ra, tóm lấy Harutora rồi chạy bán sống bán chết khỏi tên Kakugyouki. Nó không đuổi theo, thay vào đó là dẫm lên mặt đất với tất cả sức mạnh của nó và lộn ngược lại trên không trung.
Nó đá về phía trần nhà rồi bị rào chắn ma thuật dội ngược lại, khiến đấu trường rung lắc dữ dội, trong khi nó lộn mèo xuống dưới. Nó đấm các bức tường, đập đầu mình xuống đất, rồi tự vung tay chân loạng choạng, hoàn toàn mất kiểm soát.
Hakuou và Kokfuu vội vàng chạy ra khỏi tầm với của Kakugyouki, suýt chút nữa bị cuốn vào cơn cuồng nộ của nó.
“C..cái gì vậy! Tại sao nó lại nổi điên như thế?”
Harutora hét lên ngạc nhiên, nhưng Kon người vẫn đang tuyệt vọng chạy trốn chẳng còn năng lượng để trả lời cậu.
“Ngươi… đồ ngu!”
Tên điều tra viên gào lên, cái nhìn của hắn không còn vẻ nhàn nhã như nãy. Ngay cả thái độ điên loạn cũng đã biến mất không dấu vết.
“C..cái mặt nạ ấy là phong ấn của Kakugyouki! Thế này ta cũng không thể điều khiển được nó! Nó sẽ không dừng lại cho tới khi nơi này tan hoang đâu!”
Giọng nói trầm trầm mà hắn tự gọi là Kakugyouki không còn nữa, chỉ còn giọng hoảng loạn và đầy tuyệt vọng của chính hắn.
“Ông nói cái gì!” Harutora quay lại nhìn con yêu tinh từ trên tay của Kon. Kakugyouki chẳng nhắm vào một ai cả, chỉ đơn giản phá hủy tất cả trong khi gào rú, cách nó di chuyển thật thô bạo và hung tợn.
Vô vọng rồi – có lẽ phải nói họ lực bất tòng tâm rồi, vì ngay cả lại gần nó cũng đã khó chứ nói gì đến chuyện đánh lại.
“Chết tiệt, chết tiệt, ngươi là thằng nhóc chết tiệt! Nhìn ngươi đã làm điều ngu ngốc gì này!”
Tên điều tra viên nghiến chặt răng rồi nguyền rủa liên tục. Tuy nhiên rõ ràng khuôn mặt hắn đang xanh xao.
Khoảnh khắc nắm đấm của con Yêu tinh bay gần tới hắn – ‘Eek!” Cú sốc khiến hắn run rẩy rồi bỏ chạy, nhưng hắn cứ liên tục vấp ngã, cố chạy ra tới lối thoát mà chẳng thèm để ý gì nữa.
“Đồ khốn–!”
Harutora cố giằng ra khỏi cánh tay của Kon rồi lộn nhào. Nhưng cậu không thể đuổi kịp. Tên điều tra viên đã chạy tới bên kia đấu trường, và Kakugyouki thì chắn giữa cậu và hắn. Hắn đã ở gần cửa thoát hiểm từ ban đầu, đảm bảo một đường lui cho bản thân. Cậu chỉ có thể nhìn hắn chạy trốn thôi.
Nhưng.
“Harutora-kun!”
“Tenma?”
“Cậu cũng mau chạy trốn đi! Con thức thần ấy hoàn toàn mất kiểm soát rồi, vì vậy hãy chạy đi khi còn có thể!” Hiện tại con yêu tinh ấy chỉ điên cuồng phá phách và không để ý gì cả.
“Nhưng sao chúng ta có thể để nó phá hoại đấu trường như vậy?”
“Nó không phá được kết giới ma thuật đâu, nên nó sẽ không thoát ra ngoài! Chừng nào ta còn khóa được nó ở trong thì sẽ không có gì phải lo cả!”
Harutora ngẩng đầu hét lên về phía khán đài nhưng Kyouko đã thay lời Tenma trả lời cậu. Hai thức thần hộ vệ của cô đang chuẩn bị rời khỏi đấu trường.
“Harutora-sama, xin người hãy đi đi!”
Tình thế trước mắt Harutora cũng không thể chặn con Kakugyouki lại được. Ngay cả Kon cũng đang cầu xin cậu đi ra ngoài.
Nhưng—
“Harutora!”
Tiếng hét như súng nổ từ phía Touji, và nó không phải thúc giục cậu đi ra.
Thật vậy, điều ấy lại khuyến khích Harutora và cho cậu thêm động lực. Khi đã hiểu ý của Touji, một dòng điện chợt xẹt qua người cậu.
….Natsume!
Sau khi tên điều tra viên chạy trốn thì chỉ còn lại Natsume. Cô đang nằm dưới sàn với hai tay bị trói ngược lại đang tuyệt vọng bò về phía bức tường gần nhất để trốn con thức thần đang điên loạn kia.
Kakugyouki đang gào rú đằng sau cô, Harutora sải chân chạy đi trước khi kịp nghĩ bất cứ thứ gì.
Cậu chạy hết sức mình.
Kakugyouki vẫn đang tàn phá xung quanh, đập vỡ sàn nhà và các bức tường. Với cơn điên loạn như thế, Harutora thậm chí không còn thời gian để gọi tên Natsume, chỉ cắm đầu chạy tới bên cô. Thậm chí cậu vứt cả cây trượng đi để dồn hết sức mạnh tới bên Natsume.
Kakugyouki nhảy ra chắn trước mặt cậu, một tiếng gầm như sấm phát ra từ miệng nó khiến gió quất mạnh vào Harutora. Tóc cậu dựng hết lên, làn da khắp cơ thể như nổi cả da gà như bị điện giật nhưng cậu không hề giảm tốc độ lại, vươn tay của mình tới hộp bùa trên thắt lưng.
Ngay khi ngón tay cậu mở được nắp hộp, một lá bùa nhanh chóng được ném ra.
“Order!”
Nó gần như là kỹ năng tốt nhất của Harutora – phóng bùa nhanh. Kyouko và Tenma không thể hoảng hốt khi thấy cậu ném bùa. Một bùa chú bảo vệ nổi lên giữa không trung chắn bước dư chuyển của Kakugyouki.
Thế nhưng chỉ được một vài giây. Khi Harutora muốn vòng qua cơ thể của Kakugyouki, cánh tay phải của nó đột ngột vung lên một cú đấm nghiền nát rào chắn và để lại một dấu 5 ngón tay trên mặt đất. Rồi nó tiến lại gần Harutora.
Trong lúc ấy–
Kon cắt ngang qua như một mũi tên, lưỡi dao của cô cắm phập vào con mắt trái của Kakugyouki. Theo phản xạ nó đưa tay lên chắn và chỉ xẹt qua đầu Haurtora. Nó gầm lên giận dữ một lần nữa.
Kon khéo léo xoay mình trong không trung rồi chạy ra xa khỏi tầm với của Kakugyouki. Harutora nhanh chóng tận dụng cơ hội chạy tới bên Natsume.
“Natsume!”
Harutora quỳ xuống bên cạnh cô, dựng cô dậy mà không còn thời gian để cởi dây trói tay chân.
Cơn cuồng nộ vẫn chưa chấm dứt. Cậu mau chóng lao về phía lối thoát, nhưng một lần nữa con Kakugyouki lại chắn ngay trước mặt. Nó nhìn Harutora rồi gầm lên, chĩa những răng nanh về phía cậu.
….Chết tiệt, mình không thể trốn ư!?
Harutora vẫn đang bế Natsume trong tay, đứng bất động.
Cây trượng đã bị ném ở giữa đấu trường, mà kể cả có nó cậu cũng không thể bảo vệ được Natsume khi phải chặn đòn tấn công. Kon vội vàng bay ra trước Harutora để bảo vệ chủ nhân mình, nhưng cô quá nhỏ bé so với con thức thần này.
Cậu chỉ có thể tận dụng thời cơ rồi mang Natsume chạy qua chân con quái vật này thôi.
Nhưng khi Harutora vừa quyết định, Natsume từ từ nói:
“Không cần đâu.”
Đồng phục của cô hơi lộn xộn và mái tóc rối bời từ khi cô phải bò dưới sàn, một sự tương phản đáng ngạc nhiên với vẻ đẹp bình thường của cô.
Hai mắt ẩn chứa một niềm tin mạnh mẽ bên dưới mái tóc đen, giống như những vì sao lấp lánh trên màn trời đêm.
Natsume nhìn chằm chằm vào Kakugyouki.
“Harutora-kun, xé bốn là bùa trên người em ra.”
Harutora lập tức làm theo lệnh của cô mà không hề hỏi lại.
Kakugyouki dần tiếp cận lại gần, hơi nóng như lửa thiêu của nó sát lại họ.
Tuy nhiên Harutora không hề di chuyển, Natsume trong vòng tay cậu khiến cậu chẳng hề thấy sợ hãi.
Cô bình tĩnh gọi ra lá bùa triệu tập thức thần của mình.
“Ta ra lệnh cho ngươi dưới danh nghĩa Tsuchimikado Natsume. Xuất hiện nào, Hokuto. Ta ra lệnh cho ngươi tấn công –“
Một giây sau, ánh sáng vàng chói lọi bật ra phía trên Natsume và Harutora.
Ánh sáng lan rộng lên không trung, và một cơ thể khổng lồ bị ảnh hưởng bởi nó đang phá vỡ chuỗi xích ràng buộc.
Một vật thể màu vàng thong thả trôi vào trong không trung.
Một con rồng.
Thức thần hộ vệ của gia tộc Tsuchimikado được trao cho người thừa kế – Tsuchimikado Natsume – chính là Hokuto.
Kyouko và Tenma há hốc mồm ngạc nhiên, trong khi Touji thì mím chặt môi, ánh mắt cậu đang chăm chú vào cảnh tượng trước mặt. Ngay cả Kon cũng phải kêu lên ngạc nhiên và tròn xoe mắt nhìn.
Hokuto dường như chẳng thèm để ý tới những ánh mắt đang nhìn mình, nó thoải mái kéo dài cơ thể của mình ra trong không trung. Con rồng rõ ràng đang thưởng thức sự tự do của mình một cách vô tư và hoàn toàn bỏ ngoài mắt sự hiện diện của con yêu tinh. Để miêu tả chính xác nó thì chỉ có thể nói đó là sự lười biếng. Nó lượn lờ như một cơn gió nhẹ và lướt khắp đấu trường như thể nó thích vậy.
Có sơ hở trên toàn bộ cơ thể của con rồng nhưng con Kakugyouki không hề vung cánh tay lên. Hơn nữa, nó đã ngừng rên la, đơn giản hơn là nó đang sợ hãi.Dù chỉ mới xuất hiện nhưng hào quang của con rồng đã có sự áp đảo hoàn toàn.
Harutora là người đã từng nhìn thấy nó nhưng vẫn không kiềm chế được sự ngạc nhiên khi Hokuto xuất hiện, thậm chí cậu còn cảm thấy sự đáng sợ của Kakugyouki chẳng còn nữa.
“….Hokuto!”
Natsume ra lệnh lần nữa, và Hokuto chỉ xoắn cơ thể mình lại trong không trung, sẵn sàng nghênh chiến như một cây cung căng sẵn.
Ngọn lửa bùng cháy lên trong đôi mắt bình tĩnh của nó như cảnh báo kẻ thù thảm họa đang tới.
Kakugyouki gần như không còn biểu cảm nữa.
Đột nhiên – giống như lưỡi kiếm của một bậc thầy – tất cả vảy vàng trên cơ thể Hokuto sáng rực lên và cơ thể nó phóng thẳng về phía Kakugyouki.
Như một trận tuyết lở, Hokuto lao tới Kakugyouki trước khi nó kịp nhận ra. Nó giơ cánh tay lên hòng đỡ đòn tấn công nhưng Hokuto đã xoắn cơ thể lại rồi lộn nhào xung quanh.
Cả hai vần lấy nhau trong một khoảnh khắc.Răng nanh của con rồng cắm phập vào cổ con yêu tinh.
Máu phun ra như suối chảy, tan thành sương mù trước khi nó kịp chạm xuống sàn.Thân hình khổng lồ của con Kakugyouki dần mờ ảo đi trong hiệu ứng nhấp nháy rồi biến mất hoàn toàn.
Hào quang xung quanh nó cũng phân tán nhanh chóng.
“…Chúng ta đã thắng ư?”
Họ đã bất ngờ thắng một cách dễ dàng, chỉ vừa kịp nghĩ vậy cơ thể Harutora đã sụp xuống . Cậu loạng choạng suýt ngã trong khi vẫn đang ôm Natsume, may mắn thay Kon đã đỡ được cậu.
“….Chúng ta đã đánh bại Kakugyouki?”
Đúng hơn là, Hokuto đã làm nó chứ không phải họ, nhưng Natsume vẫn gật đầu nhè nhẹ: “Vâng.”
“H-H-Harutora-sama, trận đấu này thật là tuyệt vời!”
“À, ta đã… đúng hơn là ta đã tới giới hạn rồi….”
Cậu ngồi từ từ xuống đất với sự giúp đỡ của Kon. Cậu vẫn chưa dám tin là trận đánh đã kết thúc.
Nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng đã xong. Tên điều tra viên trốn thoát, và Harutora sẽ chẳng thể đuổi theo hắn với thân xác như này. Không còn lựa chọn nào nữa, cậu chỉ có thể ngồi đây và nhường phần còn lại cho người khác – người mà có thể đứng dậy được.
Ở trên mọi người, Hokuto – đã hạ xong kẻ thù – đang tự hào lượn lờ trên không trung với chiến thắng của mình.
Touji nhảy xuống từ trên khán đài, Tenma và Kyouko cũng nhảy xuống sau đó.
Cả ba chạy thẳng tới Harutora và Natsume, ngoại trừ Touji thì hai người còn lại cũng chưa dám tin rằng trận chiến đã kết thúc. Tuy nhiên khi nhìn thấy Harutora và Natsume đã an toàn, khuôn mặt họ mới giãn ra đôi chút.
…Chúng ta làm được rồi.
Harutora đánh giá cao sự thật này.Thoải mái và thả lỏng cơ thể tận hưởng, không gì tốt đẹp hơn thời khắc này với Haruotra.
Ngay lúc ấy, Natsume đột nhiên đổ gục xuống Harutora, nhẹ nhàng vùi đầu mình vào lòng cậu.
Cô ấy bị ngất ư? Harutora nghĩ, không thể không hoảng loạn.
Nhưng.
“Natsume? Em ổn chứ?”
“….Vâng.”
Một giọng nói yếu ớt trả lời cậu từ bên dưới, không phải sự nghiêm nghị khi cô triệu hồi Hokuto. Harutora tự hỏi khuôn mặt cô giờ như thế nào, thì Natsume đã đột ngột quay người lại.
“N-Natsume?”
Cậu lo lắng hỏi.
“…Em rất vui vì anh đã tới cứu em, cảm ơn anh….”
Natsume nói khe khẽ. Sau đó cô lại vùi mặt vào ngực Harutora như muốn lẩn trốn. Cảm giác mềm mại cùng với lời thì thầm của cô xuyên qua trái tim Harutora.
Trái tim cậu bỗng loạn nhịp.
“Ừm, ổn rồi.”
Cậu trả lời với giọng điệu đau khổ mà chính cậu còn thấy nó hài hước. Kon bên cạnh dường như rất cáu kỉnh nhìn trừng trừng vào Harutora và Natsume đang cuộn tròn trên người cậu.
“…Đúng như tớ nghĩ, cái này… rất khác.” Tiếng nói của Touji phá vỡ bầu không khĩ tĩnh lặng.
Harutora cùng Natsume quay qua nhìn, trong khi Kyouko và Tenma dừng bước lại.
Touji đang đứng ở chỗ con Kakugyouki mới biến mất, nhìn xung quanh mặt đất với một vẻ mặt nghiêm trọng. Sau đó cậu quỳ xuống.
“…Tớ đã thấy mọi chuyện rất kì lạ. Thứ đó rất mạnh… nhưng sức mạnh của một yêu tinh không thể chỉ ở mức ấy.”
Touji nhặt một cái bùa gần như nát bét khi cậu nói.
“Có…có nghĩa là sao?”
Harutora nghiêng đầu vì không hiểu cho lắm, nhưng biểu hiện của ba người còn lại đều thay đổi khi nhìn thấy nó.
“Một lá bùa thức thần?”
“Và là… một lá bùa thức thần mới. Hơn nữa, nó chỉ là dạng được bán ở ngoài thị trường.”
Natsume và Kyouko nói trong bối rối.
“C..chậm lại đã nào, sao có thể là loại bán trên thị trường được? Kakugyouki không phải thức thần nhân tạo, nó thuộc dạng nô lệ mà phải không?”
Tenma thắc mắc, và sau cùng Harutora cũng đã hiểu ra mọi chuyện.
Khi thức thần dạng nô lệ được tạo ra, hầu hết sẽ có cốt lõi vật chất chứa nó, như một thanh kiếm đẫm máu, các lễ phục mà các tu sĩ hay mặc, hoặc thậm chí cả một con người, hào quang xung quanh nó là của một thực thể tinh linh.
Còn lá bùa thức thần chỉ như một công cụ để tạo ra thức thần nhân tạo mà thôi.
Kể từ khi có lá bùa ấy – và ngày càng nhiều các thương hiệu thức thần nhân tạo được bày bán trên thị trường – vậy là con yêu tinh này là một thức thần được mua về.
Hay nói cách khác…
“…Nó là giả ư?”
Natsume thì thầm.
Không ai trong số họ gật đầu đồng ý, nhưng cũng không phản đối.
Sau đó….
Phần 2
Hắn chạy ra khỏi cửa sau tòa nhà học viện với khuôn mặt nhợt nhạt.Nhìn thấy cảnh đó, một ông lão thở dài trong thất vọng.
Lão đang ngồi ở băng ghế sau của một chiếc limousine bên khu đỗ xe gần đó. Lão ta cho cửa kính thấp xuống, giận dữ nhìn trừng trừng vào bóng kẻ đang tuyệt vọng chạy trốn đó.
“Thật sự lãng phí so với sự kì vọng của ta.”
Lớp da nhăn nheo quanh miệng lão cử động, để lộ ra một giọng trẻ trung tới bất ngờ.
“Hay ta nên nói là bọn trẻ đã làm tốt hơn dự kiến…. Nhưng vẫn thật chướng mắt khi nhìn tên kia thua thê thảm vậy.”
Ông lão mặc một bộ kimino tối đen như mực, với kính mát màu đỏ sẫm trên khuôn mặt. Tóc trắng lớt phớt trên đầu lão được chải chuốt gọn gàng.
Lão nhìn có vẻ là một người nhiều tuổi, chính xác hơn là giống một xác chết di động. Mặc dù đeo kính nhưng không hề có biểu cảm nào khác trên khuôn mặt lão. Chỉ khi nói chuyện lão mới thờ ơ di chuyển môi của mình. Tuy nhiên giọng lão lại trẻ trung, khác biệt hoàn toàn so với dáng vẻ như xác chết của mình, như thể một linh hồn trẻ tuổi đã nhập vào thân xác của một lão già đang gần đất xa trời.
Ngay lúc ấy, một cái bóng đột nhiên che lấy cửa sổ của lão.
Tưởng như mặt trời đang bị mây che mờ, nhưng thứ đó lại không phải là mây.
“…Yo.”
Một giọng nói cộc cằn phát ra, một người đàn ông đang đứng chắn lấy ánh sáng. Hắn nghiêng người xuống, nhìn chăm chú vào chiếc limousine qua khung cửa sổ mà không thèm nói trước.
Đó là một người đàn ông khổng lồ, cơ thể phải cao tới hai mét, với những cơ bắp lực lưỡng khắp người hòa hợp với thân hình mình.
Dưới mái tóc màu vàng kim của hắn lại là một khuôn mặt nhỏ tương phản với thân hình, và vài đặc điểm như thể hắn có tổ tiên ở Nam Âu vậy.
Lông mày của hắn khá đẹp, đôi mắt hơi nheo lại. Mũi hắn cao và đôi môi rất đẹp. Một bộ quần áo sọc lại thể hiện sự phóng túng và mạnh mẽ của một người đàn ông, cho ta một ấn tượng khác hẳn. Thế nhưng, từng bộ phận trên người hắn lại thô như một động vật ăn thịt, không thể che giấu cho dù hắn có cố. Tuy nhiên, mỗi chuyển động của hắn thì lại chứng tỏ một người đàn ông trưởng thành, thanh lịch, có một sự quyến rũ nhất định như hương nước hoa nổi tiếng.
Ngay cả người mù cũng có thể hiểu đây không phải là người thường, một ông trùm mafia có thể là mô tả phù hợp nhất với hắn. Có lẽ tuổi hắn ngoài ba mươi nhưng chưa thể tới gần bốn mươi được.
Hắn đặt cánh tay cứng cáp của mình lên mui xe và nói với lão ở trong:
“Ông có thể không dùng tên của người khác một cách tùy tiện được không.”
Những lời nghe như tố cáo nhưng lại không hàm chứa sự tức giận.
Lão cũng trả lời nhàn nhã lại như đang đùa cợt với hắn: “Cậu bắt được tôi rồi.” Khuôn mặt lão vẫn như cương thi, và dù nói chuyện không hề vướng mắc lương tâm gì nhưng rõ ràng lão đang phấn khích như có được một niềm vui.
“Cậu không tò mò ư?”
“Không hẳn.”
“Lạnh lùng thế, sáu mươi năm qua đâu phải là ngắn.”
“Thậm chí không phải là sáu mươi năm ngắn ngủi thì nó cũng chỉ là hoài cổ thôi.”
Hắn trả lời bình thản và lão già cười thầm khi nghe vậy.
“Thật sao? Ta tích lũy được khá nhiều chuyện bất bình trong khoảng sáu mươi năm đó. Ta thực sự coi đó là hoài cổ đấy.”
“Đừng để trong lòng quá nhiều.”
“Cậu nói đó nhé, nhưng ta lại luôn đi theo khuynh hướng này.”
“Thật sao… Ông chỉ nên ở đằng sau thôi. Bất cứ khi nào ông xuất hiện thì đều là rắc rối cả.”
Hắn nói vẻ khó chịu, nhưng thực ra lại chỉ giả vờ và trong thâm tâm hắn thì không quan tâm lắm. Cuối cùng, hắn vẫn không thích dính líu ngay cả khi có những trường hợp rắc rối.
Lão già nhìn có vẻ tức giận khi thấy thái độ như vậy, hỏi một cách khó chịu:
“Cậu thực sự không quan tâm sao?”
“Tôi không thể nói là không quan tâm được, nhưng tôi cũng sẽ chẳng lao tới để xác nhận ngay. Phương châm của tôi khác với Hishamaru.”
Hắn trả lời một cách thiếu kiên nhẫn.
“Hừm, ta hiểu… Vậy cậu vẫn chưa thể liên lạc với Hishamaru? Thật là lạnh lùng.”
“Không phải chuyện của ông.”
Hắn lạnh nhạt trả lời. Nhìn cách nói chuyện của họ có vẻ như cả hai đều quá quen thuộc đối phương và khiến ta tự hỏi không biết họ đã biết nhau bao lâu. Trên thực tế mối quan hệ của họ đã bắt đầu từ rất rất lâu rồi.
“Đúng rồi, con ma trong người cậu hình như hơi mạnh rồi đó. Ta chẳng phải đã cảnh báo cậu nên ẩn thân kĩ càng hơn sao?”
“Xin lỗi, tôi đã không quan tâm về những chuyện đó lâu rồi.”
“Cậu thật sự …. À, cậu thấy đấy, cậu thậm chí còn khiến ta bị chú ý, và thậm chí bởi người trẻ tuổi ấy! Thật sự….”
Lão già lẩm bẩm trong sự ghê tởm. Nếu như biểu hiện của lão có thể thay đổi thì hẳn giờ hắn phải đang nhăn mặt. Người đàn ông đang dựa vào mui xe quay người sang nhìn.
“…Hắn ấy hả, nhìn không đến nỗi tệ như ông nói. Quen biết hả?”
“Chúng ta cũng chạm trán trước đây. Tên kiêu ngạo đó đã bỏ một cái chân để thoát khỏi ta.”
Lão nguyền rủa. Nhưng hắn lại từ từ mỉm cười, nói thật lòng: “Nhưng gã đó lại có tương lại đầy hứa hẹn đó.”
Những lời đó khiến lão không vui.
“Dù sao thì hiệu trưởng của học viện là một thầy bói cao tay, có lẽ từ lâu bà ta đã nhìn được ông rồi.”
“Đấu trí với nhau luôn là điều thú vị.”
“Đó thực sự là một sở thích tệ đó.”
Hắn buông cánh tay mình ra khi nói xong, xoay người bước đi.
“Dù sao tôi cũng không có ý định phá hoại sở thích của ông đâu, nhưng đừng dùng cái tên đó cho mấy trò ngu ngốc của ông. Tôi chỉ cảnh báo vậy thôi.”
Lão cũng không muốn níu hắn ở lại hay nói lời chào tạm biệt. Đột nhiên người đàn ông đó dừng lại.
“…Phải rồi, chính xác thì tên nhóc đó từ đâu đến vậy?”
“Nn?Nhóc nào?”
“Con hổ ấy.”
“À, hình như là từ phân gia, sức mạnh của nó không tồi đâu. Vậy là rồng với hổ kề vai sát cánh, nhưng con hổ vẫn còn yếu …. Cậu có hứng thú sao?”
Lão hỏi, ra chiều không hiểu lắm. Để ý sẽ thấy được sự tò mò ẩn sâu trong giọng lão.
“…Không, không có gì đâu. Dù gì thì cũng đừng quá nhiệt tình, Doman.”
“Này, này, chẳng phải cậu nói sẽ không phá sở thích của ta sao?”
Lão chỉ trích ngay như đang dạy một đứa trẻ. Hắn chỉ cười nhăn nhó rồi cuối cùng bước đi.
Bóng dáng ấy xa dần lão già và học viện.
“…Cậu vẫn không thay đổi gì cả, vẫn quá trung thành.”
Lão tự lẩm bẩm với bản thân mình.
Hắn đang thong dong bước đi với tay phải đút trong túi quần. Phần áo bên tay trái hắn đập nhè nhẹ trong gió.
“Chết tiệt….Chết tiệt…..Khốn nạn thật.,….”
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tên điều tra viên khi đang chạy trốn, bờ vai hắn nặng nề theo từng hơi thở của mình.
Chuyện này không đúng, mọi chuyện bây giờ thật kinh khủng. Tại sao đời hắn lại đau khổ như vậy? Hắn không hiểu được.
“Tại sao? Ta là Hishamaru, là Hishamaru, nhưng Kakugyouki…. Aaa, chết tiệt, ta nên làm gì để lãnh trách nhiệm với thánh nhân đây!”
Tâm trí hắn không thể hoạt động một cách minh mẫn. Bây giờ hắn chỉ có thể trở về cùng đồng bọn của mình và nghe lời chỉ dẫn của thánh nhân. Ông lão ấy đột ngột xuất hiện trước mặt hắn và nói hắn nghe về tiền kiếp của mình, và còn cho hắn đoàn tụ với Kakugyouki nữa. Hắn đã tin rằng thánh nhân sẽ có cách nào đó xử lý chuyện này.
“…Mặc dù ta mới rời đi một thời gian nhưng có vẻ chất lượng các điều tra viên đã giảm đi rồi.”
Hắn rú lên và ngừng di chuyển, không biết giọng nói vừa rồi phát ra từ đâu.
Hắn chẳng thấy ai cho dù nhìn tới nhìn lui khắp con hẻm nhỏ mình đang đứng. Nhưng –
“…Ta đoán là thảm họa tinh linh liên tục xảy ra đã khiến tất cả anh tài đều bị chuyển bộ phận trừ tà. Thật kinh khủng, làm như vậy thật nguy hiểm….”
Giọng nói phát ra từ phía sau hắn – và hơn nữa nó lại càng ngày càng gần. Hắn muốn quay người bỏ chạy nhưng cơ thể dường như không thể cử động, cho dù là một ngón tay – không, thậm chí cả miệng hắn cũng không thể nói.
Đây là ma thuật. Khác với loại hắn sử dụng trên Natsume, đây là Thần Đạo, Hoàng Kim Xích. Nhưng đối phương đã dùng nó mà không cần niệm chú, và thậm chí hắn còn chưa thấy sự hiện diện của đối phương. Một ma thuật tàng hình. Nhưng nó không có vẻ là một ma thuật bình thường mà là thuật tàng hình Marici.
Sự hiện diện từ phía sau từ từ tiến tới, kèm theo đó là tiếng bước chân nặng nề. Một âm thanh lạnh lẽo, âm thanh của kim loại khác với tiếng giày vang lên trong con hẻm vắng.
Người sử dụng ma thuật đó đã ràng buộc cơ thể hắn, đồng thời nó cũng chiếm lấy tầm nhìn và lạnh lùng nhấn chìm hắn vào bóng tối.
Hắn cố gắng mở đôi mắt đang khép dần của mình, buộc mình phải thấy được chân của người dùng thuật. Một cây gậy và một cái chân gỗ. Ngay lúc đó, ký ức của hắn bừng tỉnh trong tâm trí mình.
Khi hắn ở Cục điều tra ma thuật, có một tin đồn liên quan đến Điều tra viên ma thuật đặc biệt từ lâu đã là huyền thoại. Người đó sở hữu đẳng cấp trở thành Âm Dương Sư hàng đầu quốc gia, một trong Thập Nhị Thiên Tướng, nhưng cái tên của người đó vẫn là một bí ẩn với công chúng vì vị trí bí mật của mình.
Người đó đã phải rời khỏi tiền tuyến sau khi mất đi chân phải của mình và chỉ có những lãnh đạo cấp cao mới biết được vị Âm Dương Sư đó đi đâu. Hắn đã tin rằng đó chỉ là một tin đồn nhảm nhưng không ngờ rằng mình sẽ chạm trán trong tình huống như thế này.
Thế thì–
Ma thuật không chỉ hạn chế tầm nhìn mà còn khống chế cả tâm trí của hắn.
Cùng với lúc ánh sáng dần biến mất từ ánh mắt hắn thì cả ý thức hắn cũng vậy.
“Ôi, chàng thanh niên này khiến mình phải làm việc ngoài giờ. Thật là mệt mỏi mà.”
Ohtomo cúi đầu xuống nhìn Điều tra viên ma thuật đang nằm dưới chân mình với vẻ phiền toái.
Ngay lúc đó, một con mèo trắng nhỏ bước vào con hẻm mà Ohtomo đang đứng với tiếng meow.
Ohtomo lập tức cau mày khi thấy con mèo. Con mèo ấy không đáp lại phản ứng của Ohtomo, lặng lẽ tiến đến bên cái chân giả của ông.
Nó ngước lên nhìn Ohtomo sau khi đã kiểm tra viên Điều tra viên ma thuật đang nằm dài bên dưới.
“Cám ơn đã làm việc chăm chỉ, Ohtomo-sensei.”
Giọng nói bà hiệu trưởng Kurahashi vang lên từ miệng con mèo, và Ohtomo trả lời với một khuôn mặt nhăn nhó: “Đừng đề cập đến nó.”
“Dù sao thì hắn vẫn chỉ là một con cá nhỏ thôi, có hơi thô lỗ tí nhưng tôi đoán từ bây giờ những kẻ khủng khiếp sẽ bắt đầu xuất đầu lộ diện.”
“Hắn có thể đã bị ảnh hưởng một cách sâu sắc trong một thời gian dài. Theo những gì tôi thấy trong đấu trường thì nhân cách của hắn đã bị phân liệt nghiêm trọng.”
“Ồ, có phải là như một-người-hai-nhân-cách? Bà cũng thấy sao, Hiệu trưởng?”
“Dĩ nhiên rồi, chúng là những học viên quý giá của tôi mà.”
Biểu hiện của con mèo vẫn không thay đổi, còn Ohtomo thì quay đầu lại và thì thầm: “…Lúc nào bà cũng giám sát tôi sao?”
“Gì thế, Ohtomo-sensei?”
“À không, Hiệu trưởng, tôi không có nói gì cả.”
Ohtomo nói với vẻ ngây thơ, nở một nụ cười giả dối và rạng rỡ.
Con mèo ưỡn thẳng lưng mình ra.
“Hãy để tôi cám ơn thầy một lần nữa, Ohtomo-sensei. Nhưng nhìn cảnh tượng các học viên của mình rơi vào tình huống thế này quá nguy hiểm và khó mà có thể chấp nhận được. Lẽ ra thầy nên can thiệp khi hắn triệu hồi Kakugyouki giả mạo chứ.”
“Thế thì sẽ khó hăn hơn. Không quan tâm tới tên ngốc theo đuôi ấy, nhưng còn ‘hai tên tai to mặt lớn’ nữa? Nếu cái chân còn lại mà cũng mất nốt thì sự nghiệp giáo viên của tôi sẽ gặp rắc rối đấy.”
“Thế thì tôi sẽ tạo ra một thức thần xe lăn đặc biệt cho thầy. Phục vụ miễn phí luôn.”
“Uwah, thật khủng khiếp mà…… Tại sai bà không nhanh mà chết đi chứ……”
“Hả?”
“À không, không có gì.”
Ohtomo hít vào một hơi ngắn co rúm người lại.
“Và tôi cũng đã lo từ trước rồi. Khi thấy thanh kiếm gỗ vỡ vụng ra đã khiến tôi giật cả mình. Mặc dù nó chỉ là một dụng cụ ma thuật mà tôi tạo ra bất chợt, nhưng tôi không bao giờ nghĩ là nó sẽ bị quá tải thế! Nhưng vì thế mà bà có thể gọi shakujou của tôi là một việc đáng tự hào đó, không phải nó quá hữu ích đấy sao? Đồng thời đứa cháu của bà cũng đã làm rất tốt đó. Bà thấy chiến lược của tôi ngày hôm qua rồi đấy! Tình bạn của chúng đã được cải thiện đáng kể vì cái kế hoạch khó khăn của người thầy này, và đó là lí do tại sao mà chúng có thể sử dụng sức mạnh tình bạn đẹp đẽ của mình để hạ con yêu tinh một tay giả mạo đó.”
Ohtomo không ngừng luyên thuyên tự hào về công việc của mình. Còn con mèo chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào cái chân giả của vị Âm Dương Sư, làm một cái nhìn đầy hoài nghi của một con mèo bình thường.
“Bà không nghĩ lần này thiếu tổ chức quá sao, Hiệu trưởng? Bà đã biết tên ngốc này là một tín đồ Yakou từ rất lâu rồi phải không? Thế mà bà vẫn để cho hắn ta hành động…… Thật sự quá là mạo hiểm.”
Con mèo xoắn cái đuôi của mình lên khi nghe những lời mỉa mai của thầy Ohtomo, như thể không liên quan gì cả.
“Tất cả những gì tôi biết là hắn có mối liên hệ với Twin-Horned Syndicate, ngoài ra không biết gì hơn nữa. Đây là một cơ hội tốt cho chúng ta.”
“Vì thế mà bà dùng những học viên của mình như là mồi nhử, thậm chí bà còn nói những thứ như ‘tôi không thể tán đồng với người khác’.”
“Thầy hãy quen với những việc nhỏ nhặt như thế càng sớm đi. Với lại tôi cũng đã cảnh báo có sự liên quan của những tổ chức rồi.”
Con mèo nói một cách bình tĩnh, và Ohtomo cau mày không hài lòng.
“……Đồ đạo đức giả ……”
“Hả?”
“Không, không có gì cả.”
Con mèo thở dài với Ohtomo đang giả vờ mỉm cười, sau đó quay lưng đi, để lại ông đứng đó một mình với nụ cười gượng gạo.
“Tôi phải đi thông báo cho Bộ Âm Dương Sư, mọi thứ ở đây để lại cho thầy nhé.”
“……Tôi có nhận được tiền làm thêm không?”
“Ồ, những việc này không phải vì các học viên yêu quý của thầy sao? Tiền chắc không phải là vấn đề đâu nhỉ?”
“……Vấn đề không phải nằm ở tiền mà là sự chân thành……”
Ohtomo phàn nàn, còn con mèo thì không nói thêm bất kỳ lời nào nữa.
Con mèo rời khỏi con hẻm với những bước đi nhẹ nhàng, còn người cấp dưới đó thì nhìn thức thần đó rời khỏi, tạch lưỡi của mình như một đứa trẻ khi nó khuất dạng.
Phần 3
Harutora đã chui rúc trong kí túc xá của mình để làm bài tập về nhà vào ngày chủ nhật đầu tiên kể từ lúc đến Tokyo.
Thời tiết bên ngoài thật là đẹp, với những tia nắng cuối hè soi rọi. Cậu ấy đã lên kế hoạch ra ngoài để mua một số đồ dùng hằng ngày, nhưng sau sự cố đó, cậu đã phải nghỉ ngơi liên tục trong nhiều ngày và không thể đến lớp. Bây giờ, cậu phải chép bài một cách tuyệt vọng để theo kịp cả lớp. Nhưng mà tất cả những gì cậu làm chỉ là chép và chép, và cậu ta chẳng hiểu tí gì về nội dung của những bài mà cậu đã chép.
Touji, người đã đến để cho cậu mượn vở chép bài, cũng ngồi trong phòng của Harutora. Cậu ta ngồi bên cửa sổ nhìn vào những tia nắng mặt trời bên ngoài, nói về những diễn biến sau đó, cậu ta hỏi khi mà Harutora đang nghỉ ngơi. Vô tình, Touji chỉ chuyển vở qua, và Tenma là người đã ghi chép những thứ bên trong. Touji thường không hề chép bài trong lớp, và Natsume cũng đã hợp tác với các Điều tra viên ma thuật để điều tra lần nữa, nên cô ấy cũng không thể đến lớp được.
“…Cuối cùng, câu đố không bao giờ được giải.”
“Ừm, cũng giống như trước lúc chúng ta đến đây. Những tín đồ của Yakou đã tìm thấy Natsume, nhưng cuối cùng chúng ta cũng không biết chắc được ai đứng đằng sau họ”
Những giáo viên đến sau cùng đã vô cùng ngạc sửng sốt về buổi thực hành ma thuật và đã nhanh chóng bảo vệ Harutora và những người khác. Hiệu trưởng đã nhanh chóng liên lạc với Bộ Âm Dương Sư, và những Điều tra viên ma thuật– niềm tin của Harutora về các Điều tra viên ma thuật thuyên giảm rất nhiều – họ đã đến hiện trường ngay lập tức, thu thập chứng cứ và thực hiện các câu hỏi. Harutora và những người khác phải ở lại đến mười giờ đêm, và giáo viên chủ nhiệm của họ, Ohtomo chỉ mới đến mười phút trước, năm tiếng đồng hồ đã trôi qua từ lúc Harutora và những người khác gặp nguy hiểm. Đánh giá của cậu về giáo viên chủ nhiệm của mình đã lung lay tận gốc rễ.
Sau đó, họ đã được biết tin Điều tra viên ma thuật chạy trốn đã bị bắt giữ, nhưng quá trình thẩm vấn vẫn chưa xong. Càng điều tra, họ càng chứng minh được rằng ông ta đã bị lợi dụng mà không biết gì hết.
“Hắn nói hắn còn những đồng bọn khác nữa, vậy còn các tín đồ Yakou khác thì sao?”
“Không, có vẻ như kí ức của hắn ta đã bị chặn bởi ma thuật, Bộ Âm Dương Sư đang cố phá giải trừ nó, nhưng chúng không hề tiết lộ danh tính ngay từ đầu, nên tùy thuộc họ có thể khai thác được bao nhiêu thôi.”
“…Vậy còn Kakugyouki thì sao?”
“Đúng như dự đoán, chỉ là đồ giả, và tất nhiên hắn tự xưng là Hishamaru cũng là nói dối, hắn ta đã chịu ảnh hưởng của ma thuật – hắn ta đã bị hoang tưởng, nên những từ của Natsume đã đánh trúng vào tim đen của hắn.”
Touji ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, bằng một cái nhìn sắc bén nhưng lãnh đạm.
“…Nhưng cũng không quá bất ngờ. Thứ đó thậm chí còn không thể so sánh với con yêu tinh mà tớ đã thấy.”
Cậu ta nói về nó một cách bình thản, nhưng Harutora đã không thể tiếp tục chép bài và phải quay đầu liếc nhìn về phía cửa sổ.
“Ồn ào quá vậy.” Harutora nhíu mày lại, và cậu ta chợt nhận ra rằng nơi mà tiếng ồn phát ra đáng lẽ ra là một căn phòng trống. Cậu ta tự hỏi liệu có ai đó đã âm thầm sử dụng căn phòng trống ấy như một cái nhà kho.
Khi cậu ấy đang nghĩ, Touji đột nhiên trở lại và tiếp tục nói:
“Thật thú vị, kiểu dáng của cái lọ Kakugyouki và kodoku giả hoàn toàn khác nhau cứ như chúng không được tạo ra bởi cùng một người vậy.”
“Th-Thế có nghĩa là… Người đó không tạo ta thức thần yêu tinh?”
“Dường như hắn thực sự nghĩ Kakugyouki đó là thật, và theo lời khai của hắn thì có lẽ có người phía sau giật dây.”
“Ai?”
“Tớ không biết.”
Touji lạnh lùng đáp lại. Sau cùng, vụ việc vẫn đang được điều tra, và sẽ có một ngày bọn họ có thể biết được chi tiết hơn. Còn bây giờ họ biết rất ít.
Ngay sau đó, một âm thanh rất lớn phát ra từ phòng bên cạnh, giống như ai đó di chuyển những thứ xung quanh.
“Chuyện quái gì đang xảy ra thế?”
Harutora định ra mở cửa khi nghe tiếng gõ cửa từ bên ngoài phòng.
Cậu ta đứng dậy và bước ra mở cửa. Kon đang đứng bên ngoài cửa với một cái khay màu đỏ trên tay và tách trà ở phía trên. Cô đã bị ngã xuống lầu do pha trà vì chủ nhân có khách.
“Ồ, vậy ra là Kon à. Cảm ơn đã giúp ta pha trà nhé.”
“H-H-Harutora-sama, thật ra…”
Đôi tai Kon giật giật vì lo lắng và cô liếc nhìn về phía hành lang phòng bên cạnh – nơi tiếng ồn phát ra. Harutora hỏi:
“Sao thế?”, nghiêng đầu ra ngoài cửa và nhìn về phía hành lang.
Natsume đang đứng đó.
Cô ấy đứng trước cửa phòng bên, nhìn vào bên trong với rất nhiều hộp và thùng đồ ở dưới chân. Harutora mở to mắt vì ngạc nhiên.
“Natsume?”
Em làm gì ở đây thế – Cậu vừa định nói thế, một bóng ma hình người chợt xuất hiện từ bên trong phòng bên.
Natsume không hề chú ý đến cú sốc của Harutora, thái độ của cô ấy hoàn toàn điềm tĩnh. Cái bóng quỳ xuống trước mặt Natsume, nhặt một cái hộp trên hành lang và trở vào phòng.
Harutora hốt hoảng chạy đến.
“N-N-Natsume? Thứ đó là gì thế?”
“À, Harutora, bài tập về nhà anh vẫn làm tốt chứ?”
Natsume quay sang và cười cứ như cô ấy chỉ vừa mới nhận ra cậu, ánh mắt của cô ấy vô cùng hạnh phúc.
“Anh làm ngay đây. Mà cái thứ màu đen khi nãy là gì thế?”
“Chỉ là một Thức Thần mà em tạo ra để giúp mình chuyển đồ thôi mà.”
“Chuyển đồ gì?”
“Em sẽ chuyển đến sống ở đây từ hôm nay.”
Natsume tự hào nói và Harutora há hốc mồm khi nghe thấy điều đó.
“Sống ở đây… Em sao?”
“Không phải em vừa nói sao?”
“Nhưng đây là ký túc xá nam mà?”
“Hãy nhớ, bây giờ em là con trai.”
Natsume nói một cách chắc chắn, và Harutora không còn gì để nói thêm nữa trong một hồi lâu. Dù cậu ấy rất muốn chuyện này chỉ là một trò đùa, nhưng cậu ấy biết rõ là cô ấy không nói đùa về chuyện này, bất luận thế nào thì cậu ta cũng hiểu được ít nhiều về ý định thật sự của Natsume.
Natsume bĩu môi tức giận khi thấy Harutora lặng im.
“Anh chậm hiểu thật đấy, Harutora. Đã có một sự cố lớn xảy ra trước đây, nhưng không phải là anh đã không hề có một cảnh báo nào sao?”
“C-Cảnh… Cảnh báo gì?”
“Có cần em phải nói ra không vậy? Dĩ nhiên là em có thể gặp nguy hiểm bất kì lúc nào!”
“…Rồi sao?”
“Anh vẫn chưa hiểu nữa à! Anh là thức thần của em và trách nhiệm của anh là phải bảo vệ em 24/24”
Natsume nói một cách nghiêm trọng cứ như cô là lớp trưởng và đang giải thích nội quy cho một cậu nhóc khác.
“À, vậy ra em muốn anh bảo vệ em, nhưng em…”
“Em đâu cần phải sợ thứ gì miễn là em còn có Hokuto, nên đâu có vấn đề gì nếu anh có ở đó hay không, đúng không?”
Harutora cố bày tỏ.
“Nhưng anh là người muốn em làm thế mà.”
“Anh?”
“Anh muốn em mạnh dạn dựa dẫm vào người khác mà.”
“À…”
Harutora cứng họng nhưng cậu lại đỏ mặt khi nhớ lại những lời đó và lúc mà cảm xúc của cậu dâng trào. Chủ nhân của cậu cũng đỏ mặt khi nhìn chằm chằm vào mặt thức thần của mình. Cậu nhìn bằng một ánh mắt chân thật, Harutora cảm giác được rằng Natsume sẵn sàng thay đổi phong cách của mình cho phù hợp với ý kiến của cậu, thậm chí còn chân thành và dễ thương hơn bình thường…
“Nhưng mà chuyện này không phải quá liều lĩnh sao? Em không thể sống ở ký túc xá nam được!”
“Giúp em đi.”
“Giúp? Anh giúp em thế nào được đây!”
“Cái gì, chẳng lẽ anh không muốn em dựa dẫm vào anh sao?”
Natsume lại bĩu môi, giương mắt nhìn chằm chằm vào Harutora khi đang nói, cứ như ý nói cậu nhẫn tâm. Câu hỏi khiến Harutora không nói lên lời, và sau đó cậu ta chợt nhận ra Kon và Touji đang nhìn trộm hai người họ từ phòng mình và có vẻ rất thích thú.
Và rồi—“Hả? Cậu đang làm gì thế, Harutora-kun?” Tenma đang đi đến. Không chỉ cho Harutora mượn vở chép bài, mà cậu ấy thậm chí còn giải thích chúng nữa. Kyouko cũng theo sau cậu ấy.
“Tenma, và… Kurahashi? Tại sao cậu cũng đến đây hả?”
“…Sao hả, tớ không được chào đón sao?”
“Không, không phải vậy…”
Cậu đã nằm bất tỉnh trên giường sau khi sự cố qua đi và đã không nói lời nào với Kyouko. Dù họ đã cùng nhau thoát khỏi cơn nguy kịch, nhưng trước đây cả hai cũng chả hợp nhau mấy, và Harutora cũng chả biết phải tỏ thái độ thế nào.
Harutora do dự và chần chừ–
“Tenma-kun, Kurahashi-san, cảm ơn hai người vì vụ việc vừa rồi và xin lỗi vì những rắc rối của tớ.” Natsume bước tới.
Tenma và Kurahashi có vẻ không mong nhìn thấy Natsume ở đây. Sự xuất hiện đột ngột của Natsume, và hơn cả là cái cúi đầu cảm ơn của cô ấy, làm cho hai người họ bối rối.
“Đ-Đừng nói như thế, hơn nữa… Tớ có giúp gì nhiều đâu.”
“Không đâu, tớ rất biết ơn sự giúp đỡ của các cậu.”
Natsume lại cảm ơn với thái độ chân thành.
Nói chung, Natsume rất bướng bỉnh và không muốn hòa nhập với người khác, nhưng một khi cô ấy mở lòng mình ra, cô ấy lại giống như một đứa trẻ. Tenma và Kyouko chỉ biết cười khi đối mặt với sự thay đổi đáng ngạc nhiên này.
“Kyouko-san, tớ cũng cần phải cảm ơn cậu.”
“À, chuyện đó…”
“Dù tớ đã nói nhiều lời không hay với cậu, nhưng cậu lại tin rằng tớ không có ý xấu. Hơn nữa, cậu đã sẵn sàng giúp tớ ngay cả khi tớ đối xử tệ với cậu, tớ thật sự rất biết ơn cậu. Tớ sẽ bắt chước sự chịu đựng của cậu, vậy nên tớ mong là sau này chúng ta sẽ thân với nhau hơn.”
“………………..”
Natsume nhìn chằm chằm vào Kyouko với đôi mắt ngây thơ khiến cô không nói nên lời.Gương mặt cô chợt nở một nụ cười, và Kyouko bỗng ngây người ra, mặt của cô ấy càng lúc càng đỏ.
“Đừng nói thế…….. Tớ chỉ……..”
Cô ấy nhẹ nhàng trả lời, và quay đầu đi trước khi kết thúc câu nói.
Sau đó—“H—Harutora-kun, tới đây một lát—”
Cô kéo tay của Harutora và bỏ lại phía sau sự kinh ngạc của Natsume và Tenma, chạy đi xuống lầu và mang theo sự ngạc nhiên của Harutora xuống cầu thang.
“C-Có chuyện gì thế, sao tự nhiên cậu lại kéo tớ đến đây?”
“Có lẽ nào Natsume-kun đã nghĩ đến những điều đó từ trước? Liệu cậu ấy có còn nhớ lời hứa của cậu ấy với tớ không?”
Mặt Kyouko cực kỳ đỏ khi cô ấy hứng thú hỏi Harutora. Dường như cô đã hiểu lầm sự thay đổi thái độ đột ngột của Natsume là do cô ấy đã nhớ ra lần gặp mặt trước đây của hai người.
“À……..” Harutora lúng túng đáp. “………Xin lỗi, tớ cũng chả rõ, nhưng tớ không nghĩ là nó như cậu nghĩ đâu.”
“V-Vậy tại sao cậu ấy lại đột nhiên thay đổi thái độ của mình?”
“Thực ra thì, cậu cũng không thể gọi nó là đột ngột. Không phải cậu ấy đã nói là biết ơn khi cậu đến giúp sao? Đó chính là lí do.”
Harutora giải thích. Kyouko mím chặt môi như thể cô không thể chấp nhận lời giải thích đó. Khi Harurota ngừng nói, cô mới chợt nhận ra mình vẫn đang nắm tay của cậu ấy và nhanh chóng thả ra.
“Sự thật là trong tâm trí em ấy chỉ có các vấn đề về bản thân em ấy và gia tộc Tsuchimikado, nhưng tất cả những hành động vô thức đó để tự bảo vệ mình. Khi em ấy nghĩ về cậu như một người đồng hành cùng mình, thái độ của em ấy trở nên rất chân thành. Tính cách của em ấy như một đứa trẻ vậy và vì thế mà hành động của em ấy rất đơn giản.” Harutora nói một cách thẳng thắn.”
“Bạn đồng hành? Tớ sao? Nhưng chẳng phải cậu ấy luôn quá mức đối với Harutora-kun……”
“Mặc dù tớ không hiểu lí do tại sao cậu luôn tìm kiếm những rắc rối với gia tộc Tsuchimikado, nhưng em ấy không ghét cậu, hay là bực bội với cậu. Dù là trước cả khi việc này xảy ra, em ấy cũng không hề ghét cậu.”
Cô chỉ cảm thấy những điều đó thật sự quá vô lý – còn Harutora thì không nói gì, chỉ nhún vai của mình.
Khi nghe thế, Kyouko đột nhiên cúi đầu xuống một cách nhu mì.
Khuôn mặt đang đỏ ửng của cô rạng rỡ lên như thoát khỏi bóng tối hứng những tia sáng bình minh, những tia sáng của hy vọng. Cô rõ ràng là đang ở trạng thái tinh thần cực kỳ năng động và vui vẻ.
“Tớ……”
“Hả?”
“Tớ nghĩ tớ thực sự yêu…… Natsume-kun mất rồi.”
“Thế à, điều đó thật – mà cậu vừa nói gì?”
Harutora không thể không nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm. Không hề bối rối trước cú sốc của Harutora, Kyouko nở một nụ cười e lệ trên khuôn mặt mình.
“Mặc dù có hơi đáng tiếc là Natsume-kun đã quên lời hứa đó…… nhưng đó cũng không thực sự là lỗi của cậu ấy, dù gì thì nó cũng là chuyện của nhiều năm rồi. Vì thế tớ cũng đã từ bỏ việc xác nhận việc đó với cậu ấy – không, tớ sẽ không bỏ cuộc, bây giờ tớ sẽ bắt đầu lại từ đầu, và cuối cùng thì tớ đã nhận ra rằng thực sự thì mình đã yêu Natsume-kun.”
Harutora sững sờ, mắt cậu mở to lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Kyouko. Thái độ của cô với Natsume thay đổi hoàn toàn. Sự thù địch của cô ấy đâu rồi? Cậu chịu đựng nhiều gian khổ thế này vì cái gì chứ?
“C..cậu yêu Natsume? Thế thì tại sao—”
“Đồ ngốc, đừng có nói lớn thế! Natsume-kun rất tài năng, ngầu và tử tế, đặc biệt là vẻ ngoài cậu ấy rất trong sáng, còn bên trong thì rất mềm yếu, vì thế mà tớ không thể yêu cậu ấy sao? Với lại tớ đã yêu cậu ấy từ khi rất nhỏ rồi, do đó cậu không được phép phản đối nó.”
“Ý tớ không phải thế, chỉ là……”
Gương mặt cô đỏ ửng lên, Kyouko nói một tràng như để che giấu đi tính e thẹn của mình. Harutora biết là họ đã gặp nhau từ rất lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nghe nói Kyouko yêu Natsume. Cậu không biết nên phản ứng sao trong một lúc. Kyouko nói: “Được rồi,” vẻ như cô ấy đã nghĩ đến một cái gì đó.
“Tớ đã giúp cậu trong suốt vụ việc đó, vì thế giờ cậu nợ tớ đấy. Giờ thì để coi như trả ơn tớ thì giúp tớ và Natsume-kun đến với nhau đi.”
“Đến với nhau!?”
“Đúng vậy, có gì à? Cậu không giúp tớ sao? Thật sự mà nói thì tớ là vị cứu tinh của cậu đấy! Có sẵn lòng không?”
Kyouko thay đổi thái độ, lấy lại tính cách ban đầu của mình, nhìn chằm chằm vào Harutora với cặp lông mày nhíu lên và nói với một giọng điệu đáng sợ.
“Tớ, không phải là tớ không sẵn lòng, chỉ là thật khó để mà giúp……”
“Tại sao?”
“Thì là em ấy có vài bí mật, hay tớ nên nói đó là truyền thống mà em ấy phải tôn trọng, vì vậy…..”
Bởi vì cậu không thể để lộ thân phận thật sự của Natsume, cậu không thể giúp Kyouko chuyện này được.
Kyouko nhìn chằm chằm vào Harutora với anh mắt khắc nghiệt, và đột nhiên, cái nhìn của cô trở nên tốt hơn như thể cô chợt hiểu ra điều gì.
“Đừng nói là cậu yêu tớ rồi nhé?”
Harutora không thể không bất ngờ, đảo mắt xung quanh.
“…… Hả?”
“Ra là thế…… Chẳng phải ngay từ lần đầu cậu bước vào lớp đã nhìn tớ với anh mắt đầy chăm chú đó sao. Đúng vậy, chắc chắn là thế rồi.”
“Không, đợi đã, cậu hiểu nhầm rồi!”
Harutora vội vàng lắc đầu. Thật sự thì cậu đã bị Kyouko thu hút ngay từ ngày đầu tiên đến trường, nhưng cậu không ngờ rằng là cô nhận ra chuyện này.
Kyouko rất dễ thương – dù chỉ là ở vẻ ngoài thôi – và đó là điều cậu không thể phủ nhận, nhưng cái ấn tượng đầu tiên của cậu đã bị tan nát ngay từ cái ngày đầu tiên. Dĩ nhiên là cậu không đủ can đảm để nói nó ra trước mặt cô.
“Thật không may, cảm giác của tớ như lúc nãy đã nói rồi, vì thế mà cậu phải giúp tớ đấy? Đó là một lời hứa.”
Kyouko di chuyển về phía Harutora, nhìn cậu lặp lại những lời đó trong khi giơ ngón trỏ lên. Cô không nghe những lời của Harutora và điều đó khiến cậu đau đầu.
Mặt khác đó cũng không phải là cái gì quá ngạc nhiên với hành động cực kỳ tự tin của Kyouko. Nó hoàn toàn giống như khi cậu lần đầu gặp cô trong lớp vào cái ngày đầu tiên đến trường, những lúc khi cô cãi nhau với Natsume, hay luôn phàn nàn Harutora. Đôi mắt của cô rạng rỡ lên, môi thì nở lên một nụ cười. Vẻ ngoài của cô thể hiện ra sức hấp dẫn độc nhất chỉ có ở mình, một minh chứng cho thấy là nó còn hơn cả ngàn ngôn từ.
Ương ngạnh nhưng duyên dáng.
……Hở?
Trong một lúc–
Một cảnh tượng mờ nhạt từ quá khứ xuất hiện trong tâm trí Harutora.
Một ký ức mờ nhạt cũ xưa, khiến cậu cảm thấy tò mò và hoài niệm – Ký ức ấy được trưng bày trong một cái ngăn tủ, vẫn luôn đẹp đẽ, rực rỡ ngay cả khi một nửa của nó được chôn vùi trong cát……
“–Harutora?”
Một tiếng trầm, ngột ngạt, và đầy căng thẳng gọi cậu. Khi cậu quay lại, Natsume đã nhìn chằm chằm vào Harutora đang đứng nói chuyện với Kyouko từ hành lang tầng 2 như khi ở lối thoát hiểm. Trái tim Harutora nhảy cẫng lên, và khuôn mặt của Kyouko ngay lập tức trở nên đỏ, trả lời với một giọng nói nhỏ và dịu dàng “Natsume-kun”.
“Xin lỗi, Harutora-kun đột nhiên bảo là có chuyện quan trọng muốn nói với tớ.”
“Tớ?”
“Chúng tớ cũng đã nói xong rồi. Mặc dù hôm nay tớ đến không báo trước nhưng tớ có thể vào trong không?”
“Sao cậu có thể?…… Đó là phòng tớ mà?”
Harutora phàn nàn, nhưng Kyouko giả vờ như mình không nghe thấy. Natsume trả lời: “Được thôi”. Kyouko hân hoan bước lên cầu thang.
Trước khi biến mất vào hành lang, cô đã gửi Harutora một cái nhìn cảnh báo cậu không quên lời hứa của mình, giống như một nữ hoàng ra lệnh cho người hầu của mình với một cái nhìn kiêu ngạo và mạnh mẽ. Kyouko là tiểu thư của gia tộc Kurahashi, và gọi cô là “Công chúa” cũng không có gì là ngoa.
Harutora đang suy nghĩ giải quyết đống rắc rối mà Kyouko khuấy lên— “…… Xin lỗi vì đã làm phiền cuộc trò chuyện của hai người”. Natsume ngắt lời cậu, giọng nói và ánh mắt của cô ấy lạnh lùng như băng giá. Cô dựa mình nhẹ nhàng vào tường, hạ thấp đầu mình xuống để dán cho một cái nhìn lạnh lùng xuống cầu thang. Bản năng của Harutora mách bảo rằng cậu đang nguy hiểm.
“Gì thế, Natsume, em đã nghe hết rồi đúng không?”
“Không hề.”
Natsume đáp lại một cách mãnh liệt, và từ giọng điệu mà cậu nghe được Harutora có thể khẳng định cô đã nghe mọi chuyện.
Vấn đề là cô đã nghe những gì…
“……Harutora, anh yêu ai anh thích cũng được, nhưng đừng quên trách nhiệm của mình.”
“Anh biết mà, em đã nghe hết mọi chuyện rồi!”
Tại sao cô ấy lại bắt đầu nghe lén ở một nơi cực kỳ tồi tệ trong khi cô ấy có thể tìm cơ hội để nhắm đến cậu ấy? Harutora vội vã lên cầu thang, nhưng Natsume cố tình tránh xa cậu, lạnh lùng bỏ lại thức thần của mình ở phía sau.
“Em nhầm rồi, Natsume, nó không như em nghĩ đâu!”
“Nó có đúng hay sai em cũng không quan tâm, và đó có là sự thật đi nữa em cũng không quan tâm. Không một chút nào cả dù chỉ là một chút nhỏ nhỏ thôi.”
“Rõ ràng là em có quan tâm đấy! Và em đang rất quan tâm!”
Harutora đã lỡ lời nói ra, và Natsume quay lưng lại với Harutora, không thể kiềm chế sự tức giận của mình cô lẩm bẩm:
“……Harutora -kun, anh đúng là một kẻ ăn chơi mà……”
“Đợi đã, Natsume… san? Em sợ bí mật mình lộ ra phải không?”
“……Hai người nói……”
“Anh có thể hiểu được cảm giác của em, Natsume -san. Đó chỉ là một sự hiểu lầm thôi.”
“……Anh nói rằng anh muốn giúp em, nhưng bây giờ anh lại cư xử như thế này, có nói chuyện……”
“Hãy nghe anh nói đi mà, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!”
Trong một lúc, Natsume đã khoanh tay giận dữ, và những lời phàn nàn liên tục phát ra từ miệng cô. Harutora tuyệt vọng giải thích nó.
Mái tóc đen chảy dài trên tấm lưng của Natsume.
Một cái ruy băng cột tóc, phất phơ giữa chủ nhân và người hầu của mình.
Nhiều năm về trước…
Từ lâu cô đã nghe cha mẹ nói rằng nhà Tsuchimikado có một đứa con cùng tuổi mình, nhưng Kyouko chưa bao giờ gặp cậu ta.
Tuy bà nội và cha mẹ cô không nói ra nhưng những người họ hàng kể cho cô rằng gia tộc Tsuchimikado chỉ còn là quá khứ và đang bên bờ sụp đổ. Họ bị phỉ báng thậm tệ và thậm chí không nhận ra rằng họ là những kẻ bị chối bỏ. Bởi thế, bóng tối bất hạnh giáng xuống gia tộc Tsuchimikado trong tâm trí của cô bé Kyouko là một sự ghê sợ và ấn tượng xấu không thể thay đổi.
Trước mặt đứa con của gia tộc Tsuchimikado, ngay cả người được coi như là công chúa của gia tộc Kurahashi vẫn có vị thế thấp hơn và không được giữ phong thái của một “công chúa”. Điều này làm cô hoàn toàn thất vọng. Những suy nghĩ rắc rối này khiến cô không thoải mái dù bên ngoài cô luôn tỏ ra mạnh mẽ.
Và ngày đó – khi Kyouko nghe tin đứa trẻ đó đang bệnh nằm một chỗ, cũng là lần đầu cô đến nhà Tsuchimikado, nó khiến lòng cô trở nên bớt bồn chồn hơn. Cô nhanh chóng lấy lại sự kiêu hãnh và vui tươi, vì cô cứ nghĩ rằng cô sẽ phải đối đầu với đứa trẻ đó.
“Sao cháu không vào sân trong mà chơi?”
Khi Kyouko nghe vậy, cô bé bước vào với một vẻ an tâm, vẩn vơ với suy nghĩ của mình trong sân.
Lúc cô nhận ra thì dải ruy băng đã biến mất từ khi nào.
Đó không phải là một dải ruy băng bình thường, nó là thứ đặc biệt mà bà nội đã làm cho cô. Cô đeo nó để động viên bản thân không được để thua trước đứa con nhà Tsuchimikado. Nó là báu vật cô coi trọng nhất.
Cô bé tìm kiếm dải ruy băng trong tuyệt vọng với khuôn mặt ngấn lệ và cuối cùng cô bị lạc trong sân. Cái sân vốn như vương quốc của riêng cô đột nhiên trở nên xa lạ chỉ trong nháy mắt. Mặt trời vẫn chiếu sáng trên bầu trời nhưng ánh sáng bị che đi bởi những tán cây cao, phủ bóng tối lên trái tim của Kyouko.
Cô đã rơi vào bàn tay khủng khiếp của gia tộc Tsuchimikado, cô không thể về nhà được nữa. Khi nghĩ đến điều đó, cô bé sợ hãi trốn sau gốc cây và khóc nức nở. Rồi sau đó, cậu bé ấy đột ngột xuất hiện.
Cậu cũng trạc tuổi cô, nhìn khá là năng động và tinh nghịch. Cậu chú ý tới Kyouko, tròn mắt hỏi:
“Cậu đang khóc à?”
Giọng nói nhẹ nhàng, chân thật của cậu đã giải cứu trái tim của Kyouko khi nó đang chìm sâu vào tuyệt vọng.
Kyouko vội lau nước mắt, giận dữ trả lời: “Tôi không có khóc.”
Cậu bé ngạc nhiên. Dù cậu tiếp tục hỏi, Kyouko ngoan cố lặp lại với giọng khó chịu rằng cô không hề khóc, và cuối cùng cậu đành bối rối im lặng. Cơn giận của Kyouko đã đe dọa cậu.
Kyouko lấy lại phong thái của mình khi thấy điều này, cô tự nhủ rằng lúc này cô nên cho cậu bé hiểu rằng cô tuyệt đối sẽ không thua gia tộc Tsuchimikado. Kyouko bộc lộ thái độ khiêu khích:
“Cậu là con của nhà này đúng không?”
“Hả? Không.”
“Nói dối, cậu là Tsuchimikado phải không?”
“Ờ thì, đúng vậy, nhưng mà…”
Cậu bé vẫn muốn nói điều gì đó, nhưng Kyouko ngắt lời cậu, lớn tiếng tuyên bố:
“Tôi là Kurahashi, họ hàng của cậu. Hôm nay tôi tới đây để thăm hỏi, vì vậy tôi là một vị khách rất quan trọng. Khi một vị khách quan trọng như tôi làm mất dải ruy băng của mình trong sân, với tư cách là con của nhà này, cậu nên xin lỗi tôi đúng không?”
Cậu bé ngây người, nhìn chằm chằm vào Kyouko một lúc.
“Cậu dễ thương thật, nhưng cậu lại rất giống con trai đấy.”
Vẻ ngoài mạnh mẽ cứng rắn của Kyouko dường như sụp đổ khi nghe những lời đó. “Cậu dễ thương thật” – những lời mà cô đã nghe nhiều đến phát mệt bây giờ lại gây tác động hoàn toàn khác, như bùng cháy trong lồng ngực của cô. Lúc đó, những lời ấy khiến cô cảm thấy giận dữ và xấu hổ chưa từng có. Cô trở nên lo lắng và dường như đã nghĩ đến việc bỏ trốn.
Cô tuyệt vọng che giấu sự hỗn loạn trong mình:
“Thế cậu định trả lại tôi bằng cách nào?”
“Được rồi, tớ sẽ tìm với cậu.”
Cậu bé vô tư trả lời. Cô còn chẳng dám tin vào cậu một lúc.
“Thật không?”
“Thật.”
“Cậu sẽ giúp tôi tìm nó?”
“Ừ.”
Cậu bé gật đầu và nở một nụ cười, chân thành, nhẹ nhàng và ngây thơ, hệt như lúc cậu hỏi cô bé có phải đang khóc không.
Thế là hai người cùng nhau tim kiếm dải ruy băng.
Khi đang cùng tìm kiếm dải băng bị mất, cậu bé bắt chuyện với Kyouko, ban đầu cô trả lời một cách lạnh lùng, nhưng những căng thẳng nhanh chóng bị xua tan, có lúc cô còn cười lớn. Không phải cậu ta nên ở trên giường bệnh sao? Một nghi ngờ lóe lên qua tâm trí cô trong khoảnh khắc, nhưng câu hỏi lập tức trở nên không còn quan trọng nữa khi cô nhìn cậu bé khỏe mạnh trước mặt mình.
Kyouko không hề bỏ lối cứ xử kiểu ‘công chúa’ dù chỉ trong chốc lát nhưng cậu bé không có vẻ gì là khó chịu cả, ngược lại còn trêu chọc cô vì thái độ quá nghiêm túc. Kì lạ thay, những lời đó không làm cô tức giận mà thậm chí làm cô vui vẻ và giả vờ như đang tức điên.
“Cậu thật sự rất giống con trai.”
“Thật thô lỗ.”
“Coi chừng, chỗ đó có những tảng đá đấy, cẩn thận.”
“Sao cậu không nói sớm.”
Trò đùa của cậu làm cô bé không thể không cười cho dù có tức giận thế nào đi nữa. Cô dần trở nên có hứng thú với cậu bé ấy, và thời gian cứ thế trôi qua.
Cuối cùng họ vẫn chưa tìm thấy dải ruy băng.
Mặt trời đang nằm ở phía Tây, mảnh sân ngập tràn ánh hoàng hôn, và cậu bé, rõ ràng đã thất bại, phải đối diện với Kyouko đang hỏi về những việc nên làm. Cậu hứa đầy hối lỗi với một biểu cảm phức tạp:
“Tớ sẽ tìm kĩ lại một lần nữa.”
“Thật chứ? Cậu thật sự sẽ tìm nó cho tớ chứ?”
“Ừ, tớ sẽ cố hết sức để tìm lại nó.”
“Được rồi, vậy tớ sẽ tha cho cậu, nhưng mà…”
Kyouko tiến tới gần hơn khi cô bé nói điều này, nhìn vào cậu và giơ ngón trỏ khi lặp lại:
“Nghe này, cậu không được phép quên nó, đó là một lời hứa đấy.”
Cậu thoáng sợ hãi, gật đầu lia lịa với một vẻ nghiêm túc. Kyouko dường như thật vui vẻ khi thấy biểu hiện ấy của cậu.
Lần tới gặp nhau, nếu cô nhận dải ruy băng từ cậu, cô sẽ buộc nó lên mái tóc và cho cậu thấy sự dễ thương của mình.
Cô nhất định không thể để cậu nghĩ rằng cô giống con trai một lần nào nữa.
Cô tự thề với bản thân như thế, rồi nói lời tạm biệt. Cô chỉ nhớ ra sau khi đi rằng cô vẫn chưa hỏi tên của cậu.
Cô sẽ phải hỏi bà sau khi về đến nhà.
Cái tên mà cô bé nghe từ bà nội sau đó, cô đã luôn lưu giữ nó trong trái tim mình, không bao giờ quên dù chỉ một lần.
….Việc đó đã xảy ra nhiều năm về trước.
Sự kiện trong quá khứ về một buổi chiều đầy nắng ẩn sâu trong kí ức của Harutora.
Vài năm trước đây, hay có lẽ là mấy thập kỷ rồi…
Ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời xa xăm.
“Cô định đi đâu vậy?”
Con yêu tinh hỏi.
Đó là một con yêu tinh rất mạnh, rất mạnh đã sống cách đây rất lâu. Sau khi vị chủ nhân của mình qua đời, nó đã không còn phục vụ con người như là một thức thần nữa, trở về làm một con yêu tinh trước đây – một yêu tinh huyền thoại. Nó tin rằng giờ không còn lí do gì để mình phải tiếp tục trung thành nữa cả. Nó thừa nhận tình cảm giữa chủ nhân quá cố và mình, nó thật sự thích người chủ nhân của mình, nhưng nó yêu sự tự do, nó thấy không có nghĩa lý gì phải tiếp tục trung thành với một người đã chết cả.
Tuy nhiên, cộng sự của nó thì không nghĩ vậy.
“Tôi sẽ đi.”
Cộng sự của nó nói mà không chút do dự nào. Họ đã hứa là sẽ luôn chờ đợi, dù cho có bao nhiêu đau khổ và bao nhiêu năm trôi qua. Cộng sự của nó đã bắt đầu một chuyến phiêu lưu dài để thực hiện lời hứa đó, tìm cách để đoàn tụ với người chủ đã chết của mình.
“Chúng ta chia tay tại đây. Hãy chăm sóc bản thân mình.”
Nói xong, cộng sự của nó bỏ đi mà không ngoảnh mặt lại. Thái độ cứng nhắc và tận tâm đó luôn làm nó khó chịu, nhưng cũng khiến nó cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng tại sao bây giờ nó không cảm thấy vui chút nào. Tại sao vậy?
“…..Cô thật sự rất trung thành đó.”
Nó mỉm cười lặng lẽ và thì thầm khi nhìn người cộng sự của mình ra đi.
Mặt trăng trên cao dõi theo sự chia cách của hai người.
…Đã nhiều năm hay chính xác hơn là hàng thập kỷ đã trôi qua rồi kể từ cái ngày ấy.
Trong ký ức của yêu tinh một tay, bức màn cuối cùng đã được hạ xuống kéo theo là những ngày tháng vinh quang của nó.