Khi Cố Phạn Hi tới, tôi đang nằm ngây ngốc trên giường, bất thình lình bị anh lao vào, mùi rượu dày đặc ập lên trước mặt, tôi dùng sức giãy giụa: “Anh làm gì!”
Anh không để ý tới tôi, lạnh mặt, xé rách quần áo của tôi, đem hai tay tôi trói chặt, đẩy qua đỉnh đầu, để thân thể tôi lấy một tư thế vô cùng khuất nhục hiện ra trước mặt anh.
Tôi khổ sở muốn khóc.
Lúc anh cứng rắn tách hai chân tôi tiến vào mạnh mẽ, tôi đau đến run rẩy, tôi cầu xin anh, anh lại giống như không nghe thấy, va chạm thật mạnh, làm như đang phát tiết.
Thật lâu sau, xong việc.
Trên mặt tôi mồ hôi cùng nước mắt đan xen, tóc dính loạn, không nhịn được quay đầu xem người đàn ông ấy. Anh châm một điếu thuốc, nhả ra một hơi khói, nhìn tôi cười khinh thường, “Cô nhìn cái dạng vẻ ti tiện của mình xem.”
Trong lòng giống y như bị kim đâm vậy, đau đớn xuyên tim, tôi yếu ớt đến nỗi chẳng còn sức lực để ngụy trang, nước mặt trượt xuống dưới, lành lạnh, chui vào lỗ tai.
Phòng ngủ yên lặng đến lạ thường, Cố Phạn Hi lại nhả ra một hơi khói, tư thái ưu nhã. Cuối cùng, hút xong một điếu thuốc, anh đột nhiên đem tàn thuốc ấn lên vai tôi.
Tôi đau đến thở dốc vì kinh ngạc: “Đau… Anh làm gì!”
Cố Phạn Hi không nói lời nào.
Bên vai trái của tôi, ở chỗ đó lưu lại một dấu vết đỏ bừng, phía trên dính chút khói bụi.
Chắc là sẽ để lại sẹo.
Tôi dùng sức cắn môi, trong miệng có vị của rỉ sắt.
“Trước kia, cô bị thương một chút tôi đều vô cùng lo lắng gấp gáp, hiện giờ dùng đầu khói thuốc dí vào cô, tôi lại cảm thấy vô cùng vui vẻ sảng khoái.” Cố Phạn Hi nhìn tôi, mỉm cười khác thường, “Cô nói xem, rốt cuộc là tôi thay đổi, hay là cô thay đổi?”
Trong cổ họng tôi giống như nghẹn một cuộn chỉ rối, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, “Cố Phạn Hi, tôi không sợ đau, nhưng cầu xin anh hãy buông tha cho chính mình đi. Anh cùng Trần Tố… Không phải tất cả các cô gái đều không biết xấu hổ giống như tôi, cam tâm tình nguyện đem tôn nghiêm giao đến tận tay cho anh. Anh nên phụ trách với cô ấy.”
Cố Phạn Hi đột nhiên tiến lên, túm chặt lấy đầu tóc tôi, sau đó dùng sức ném ra. Đầu tôi đụng phải một góc tủ đầu giường, tôi mơ hồ chớp mắt một cái, mới cảm giác được cơn đau phát ra từ từ.
Tôi duỗi tay sờ soạng nơi ấy, một tay đầy máu.
Tôi hoảng sợ nhìn về phía Cố Phạn Hi, giống như rất nhiều năm trước đây, giọng nói đều run lên: “Cố Phạn Hi, tôi chảy máu rồi.”
Lúc đáy mắt đen nhánh của Cố Phạn Hi chạm vào tôi bỗng nhiên co chặt, cũng giống như rất nhiều năm về trước, đưa tay về hướng tôi, nhưng đưa tới một nửa đột nhiên lại cứng đờ.
Tôi nhìn anh mơ hồ có chút sốt ruột, trong lòng chua xót lại chết lặng, hỏi anh: “Cố Phạn Hi, tôi sẽ chết sao?”
“Sẽ không.”
Anh mím môi, rặn ra hai chữ.