Trần Tố chậm rãi đi tới, dừng lại bên người Cố Phạn Hi, ánh mắt có chút chán ghét, ngoài miệng lại quan tâm dối trá, “Anh Phạn Hi, chị Thanh Ly làm sao vậy?”
Cố Phạn Hi nói, “Đồ không có tự trọng.”
nguyên văn là 犯贱: Bitchy.
Lòng tôi bỗng nhiên đau xót, lại không còn tí sức lực nào để phản bác. Đầu càng ngày càng đau đến choáng váng, tay chân mềm như bông không có chút sức lực nào, Cố Phạn Hi trước mặt tôi càng ngày càng mơ hồ.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, tôi nghe được Trần Tố cười dịu dàng nói, “Chị Thanh Ly say như vậy rồi, cũng đừng để chị ấy ở lại phòng bao nữa, chị ấy như thế em không yên tâm. Vừa đúng lúc em có một căn hộ gần đây, nếu không em đưa chị ấy về nghỉ trước nhé.”
Trong lòng tôi chỉ muốn kháng nghị, muốn lắc đầu từ chối, nhưng cả người lại không chịu khống chế mà ngã xuống.
Một giây trước khi chìm vào bóng tối, tôi nghe thấy giọng nói hờ hững của Cố Phạn Hi, trả lời Trần Tố, “Được.”
......
Lúc tôi tỉnh lại, đang ở trong một phòng khách sạn, ánh sáng ấm áp từ cửa sổ sát đất chiếu vào người tôi, cực kỳ thoải mái.
Tôi lười duỗi eo, đầu vẫn rất đau đớn, nhưng cuối cùng cũng không phải chịu cái cảm giác say rượu không khống chế được nữa. Tôi xoa thái dương, muốn ngồi dậy.
Tôi vừa cử động liền cảm thấy không thích hợp. Tôi vội vàng xốc chăn lên, nhìn xuống xem xét, cả người ở dưới lớp chăn, không có lấy một mảnh vải!
Trong nháy mắt người tôi đổ mồ hôi lạnh.
Tôi ôm chăn ngồi dậy, nhìn đến quần áo mình ném lung tung ở dưới giường, tôi vội vàng nhặt lên mặc vào, xuống giường chạy đi nhìn khắp phòng, trong phòng không có một ai cả.
Càng không có một dấu vết khác thường nào.
Tôi vì sao lại ở chỗ này, vì sao lại trần như nhộng? Tôi nỗ lực nhớ lại, nhưng vẫn chẳng nhớ được chút gì.
Đúng lúc này, di động của tôi vang lên, tôi vừa cầm lên thì nhìn thấy một dãy số xa lạ.
Nhận máy, tôi “Alo” một tiếng, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng đàn ông xa lạ, “Cô tỉnh rồi.”
Lòng tôi run lên, vội vàng hỏi, “Anh là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng”, người đàn ông cười lạ lùng, nói, “Cô không thắc mắc, đêm qua đã xảy ra chuyện gì hay sao?”
“Đêm qua… Đã xảy ra chuyện gì?” Tôi chần chờ một chút, vội vàng hỏi, “Anh là ai, tại sao anh lại biết tôi?”
“Đêm qua, đã xảy ra rất nhiều chuyện”, người đàn ông cười đắc ý, “Không thể không nói, đêm hôm qua là một đêm trải qua thật kích thích… “
Trái tim tôi nhưng bị nắm chặt, “Anh đây là có ý gì! Nói cho rõ ràng đi, anh rốt cuộc là ai!”
Nhưng mà đầu dây bên kia đã ngắt điện thoại.
Tôi suy sụp buông di động, trong lòng hoảng loạn. Đúng lúc này, di động đột nhiên nhận một tin nhắn, tôi vừa ấn mở, hô hấp liền cứng lại.
Vậy mà lại là một bức ảnh tôi trần truồng nằm ở trên giường!