Chương 8
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Linh Lê
Beta: Quy
Hai ngày sau.
“Ngài có chắc là muốn mặc thứ này chứ?”
“Ừ.”
Ruel chua chát trả lời câu hỏi của Cassion.
Anh đang mặc một bộ đồ, lần trước anh đã ra ngoài với nó.
Mặc dù tôi đã tăng cân, nhưng bộ đồ trên người tôi vẫn rất rộng, và xộc xệch mỗi khi tôi di chuyển.
Ngay cả bộ quần áo trông thì đẹp đấy, nhưng chúng không vừa với người mặc.
Cassion nhìn chằm chằm vào bộ đồ của Ruel và nói.
“Ngài có chắc là ngài không muốn đổi không?”
“Ừ.”
“Ngài biết là mình sẽ rất mất mặt nếu đi ra ngoài với bộ dạng này chứ?”
“Đó là lý do ta mặc nó. Con sên của chúng ta sẽ hào hứng biết bao nhiêu, khi ta mặc những bộ đồ như thế này và đi bên cạnh Ganine.”
Đôi mắt của Ruel cong lên khi suy nghĩ tới điều đó.
“Hắn ta sẽ cảm thấy gì? Chuyện này sẽ xấu hổ biết bao đây nhỉ?”
“Điều đó chẳng phải rất giống với ngài Ruel sao?”
“Ta sao? Ta không biết là có người nào khác giống tên ta đâu.”
Bọn họ sẽ nguyền rủa bất cứ người nào khi vị Lãnh chúa của họ nằm trên giường và người thay thế là Mineta đang dần cướp lấy kế sinh nhai của họ.
‘Về phần Mineta, người đã lấy đi ý nghĩa cuộc sống của tôi? Chà…'
Ruel nghĩ rằng người duy nhất bị bọn họ chĩa mũi nhọn vào là chính anh.
Đó là những gì vị Lãnh chúa này xứng đáng. Anh sẽ bị chỉ trích nếu không làm tốt công việc của mình, và thậm chí còn bị nguyền rủa nếu không làm thế.
Khi Setiria dần suy yếu trong 5 năm, chắc hẳn đã có rất nhiều lời chỉ trích vây quanh. Tôi thậm chí còn biết hình ảnh của mình đã tệ đến mức không thể tệ hơn được.
Cassion cười một cách chán nản khi đứng cạnh anh.
“Ruel, ngài thực sự rất kỳ lạ.”
“Hả?”
“Ngài là một quý tộc, đúng chứ?”
“Vậy nên?”
“Loại người sống và chết vì danh dự của mình. Đó là bản chất của giới quý tộc. Nhưng tôi lại không thể hiểu nổi tại sao người lại cố tình hạ thấp danh dự của chính mình?”
“Danh dự được cái gì? Ta sẽ ném nó đi xa nhất để được sống.”
Ruel nhìn Cassion một cách kỳ quái.
Điều đầu tiên phải vứt đi với tư cách là người của công chúng, vậy nên theo một cách nào đó, chính là lòng kiêu hãnh của mình.
Tôi không biết tại sao tôi phải cố chấp giữ khư khư một thứ nếu thứ đó không thể nào nuôi sống tôi.
Cassion cười khúc khích khi hỏi tôi, “Ngài không coi mình là một quý tộc à?”
Anh rất thích tiền mà bọn quý tộc và nam tước sở hữu, nhưng Cassion lại cực kỳ ghét bọn chúng.
Chủ yếu là vì vẻ mặt vênh váo và kiêu căng của chúng nó.
“Tại sao? Cũng chẳng sửa lại được, vậy thì cứ từ bỏ nó thôi.” Ruel đáp.
Cassion nhìn anh, không có một tí kiêu căng nào trong đôi mắt của Ruel.
“Được thôi, thưa ngài.”
'Hừm… Nếu mình còn phản đối lại ngài nữa, trái tim của mình có thể bị xé toạc ra như trong bản hợp đồng.'
“Hôm nay ngài thấy sao?”
“Như mọi hôm, nhưng nó không phải là điều tệ nhất mà ta từng trải qua.”
Chất độc do con sên hạ đã được Ganien chữa khỏi.
Nhưng như vậy thì căn bệnh vẫn chưa được điều trị.
Cứ như thể có một quả bom hẹn giờ trên người, chuẩn bị phát nổ bất kỳ lúc nào.
“Làm ơn đừng làm việc quá sức.” Cassion lo lắng nhìn Ruel.
Hắn ta bây giờ hoàn toàn là người của anh, từ khi hắn ta nhận được một phần đôi kiếm Turbulent day, và anh biết điều đó.
“Ta mong thế.”
Ruel nhếch miệng nói.
“Như đã hứa, ta sẽ giao phần còn lại cho anh.”
Cassion rất phấn khích như một nhà sưu tập kiếm, sau bao vất vả cuối cùng cũng có một đôi kiếm gia truyền.
“Vâng thưa ngài.”
Cassion khụy một chân xuống.
“Đi nào.”
Ruel bước đi, chống bằng cây ba-toong của mình.
Ganien đang đợi bên ngoài, chết lặng trước vẻ ngoài của Ruel, quên luôn cả việc chào hỏi.
“Đây là tất cả những gì ngài mặc sao?”
“Ừ.”
“Ngài có muốn mặc áo choàng của tôi không?”
“Không, ta thích mặc như này hơn.”
Khi Ruel từ chối, Ganien lại tiếp tục lưỡng lự nói.
“Tôi nói với tư cách là một người bạn, trang phục hôm nay của anh không đẹp đâu.”
“Ta biết.”
“Vậy là anh cố tình mặc như thế này sao?”
Ruel mỉm cười thay vì trả lời.
Sau đó sử dụng cây gậy mới của mình, tôi tiến lên phía trước.
Vì hôm nay con sên sẽ đến gặp tôi, chẳng lẽ tôi không nên đứng ở cổng và đón anh ta với tư cách là chủ nhà sao?
Chưa tới mười phút, họ đã nghe thấy tiếng xe ngựa.
‘Nhanh đấy.’
Khi Ganien tiết lộ tên của anh ta, con sên đó đã đích thân đến để gặp.
Chỉ mình Ruel thực sự đang rất vui.
Mất khoảng một ngày và nửa tiếng đồng hồ để đến đây từ khu nhà chính bằng xe ngựa.
Một khoảng cách vừa đủ để không có gì kì lạ xảy ra giữa con sên và bản thân anh khi hắn ta đi đường.
“Đến rồi.”
Ngay khi Cassion vừa dứt câu, cỗ xe dừng ngay trước cổng.
Hắn ta đã vội vã đến mức nào để có thể đến đây với một cỗ xe và bốn ngựa chứ?
Chỉ cần liếc mắt thoáng qua, tôi có thể thấy con sên xa hoa đến mức nào, toàn bộ cỗ xe được chạm khắc bao phủ bởi những họa tiết tinh xảo, chạm nổi bằng những chất liệu sang trọng.
Các hiệp sĩ đi ngay sau đó, một chút kỷ cương cũng không có, thậm chí còn không thể xếp hàng đàng hoàng và đứng mỗi chỗ một nơi.
‘Thật là ngu.’
Ruel trực tiếp quay về phía các hiệp sĩ.
Cánh cửa xe ngựa mở ra và con sên lại xuất hiện với vẻ ngoài lung linh, long lanh, lấp lánh như cũ.
“Hôm nay bầu trời thật rực rỡ.” Ruel thoáng cau mày, nheo mắt nhìn thứ ánh sáng phản chiếu từ quả đầu của con sên. (Beta: Bà nó :)) Hào quang nhân vật phản diện chói thật đấy)
“Tôi không biết liệu mình có khiến ngài chờ lâu quá không.”
Đôi mắt của Mineta đầu tiên là nhìn vào Ganien, tiếp đó là Cassion và cuối cùng đáp xuống người Ruel, ngay lập tức mắt hắn trợn tròn.
Trang phục rõ ràng là rất sang trọng, nhưng lại không vừa người, trông chẳng khác gì một tên ăn mày.
‘Chậc, cái thể loại trang phục đéo gì thế? Nó không hợp với hắn ta chút nào.’
“Đã lâu không gặp, Mineta.”
Ruel mỉm cười thích thú nhưng Mineta không thể ép mình làm giống vậy.
Nghĩ tới chuyện anh ta thậm chí còn cắt xén tiền mua quần áo.
Đã quá muộn để thay một bộ đồ mới và cũng không bộ nào vừa với cái dáng thấp bé đó.
Bên cạnh đó, liệu anh muốn phối lại trang phục thay vì gửi lời chào tới Hiệp sĩ Blue của Vương quốc Cyronian sao? Cái cớ thật kì lạ?
‘Ừ nó đó, đồ điếm!’
Tôi phải đưa hắn về lại nhà theo cái cách mà hắn đã làm.
Mineta hằn học với tôi.
“...Đi thôi, thưa Chủ nhân.”
“Có chuyện gì vậy? Anh định giữ khách đứng đây à?”
“Ngài không còn bộ đồ nào khác sao?” Mineta rất cẩn thận hỏi.
Ngay lập tức, Ruel trở nên lạnh lùng.
Như để che đậy, Mineta vội vàng mở lời.
“Hãy tha thứ cho tôi. Chúng ta đi thôi.”
“Ừ.”
Ruel nở một nụ cười rạng rỡ với hắn, như thể anh chưa bao giờ trông như vậy cả..
Cây gậy chạm đất.
Cộc.
'Lần nữa.'
Chân của Ruel di chuyển.
Mineta muộn màng nhận ra rằng chuyển động của chân rất tự nhiên.
Ruel đang đi.
Hắn ta di chuyển!
Mặt Mineta tái đi.
“Ngài không sao chứ, ngài Mineta?”
Giọng nói phát ra từ đằng sau khiến Mineta phải quay lại nhìn. Hắn thấy Cassion đang cười giống như anh ta là trò hề.
Ngay khoảnh khắc đo, Minta nhận ra.
Hắn đã bị lừa và sát thủ mà hắn thuê đều đã bị tiêu diệt bởi Ruel.
‘Khốn nạn! Mẹ kiếp! Địt con mẹ mày!’
“Cẩn thận vào.”
Cassion vỗ nhẹ vào mặt của Mineta.
“Mọi thứ đã được tiết lộ rồi.”
“…Mày.”
Những lời này hầu như không thể thốt ra khỏi miệng của Mineta nhưng Cassion đơn giản là phớt lờ hắn và đi theo Ruel.
“Ồ xin chào, hẳn là hơi muộn để nói lời chào. Tôi là Ganien Croft, một thành viên trong Đội hiệp sĩ Blue thuộc Vương quốc Cyronian.”
Ganien cười thích thú, cúi đầu với Mineta để giới thiệu bản thân.
Tuy nhiên, không có câu nào để đáp lại.
Mineta đang rất khó khăn để nuốt cơn tức đang dâng trào trong lòng.
“Hmm.”
Ruel ho lên cố ý để mọi người nghe thấy.
Khi nghe thấy âm thanh đó, Mineta giật bắn mình, nhớ ra ai đang nói chuyện với mình.
Ganien ngẩng đầu lên và nhìn vào gã trước mặt.
Mineta nhận ra hắn đã làm gì khi nhìn thấy đôi mắt khó chịu.
“Tôi xin lỗi vì đã vô lễ.”
“Không không, tôi đã hơi quá vội vàng với phần giới thiệu của mình.”
“Tên tôi là Mineta Setiria, hiện đang phụ trách Setiria thay mặt Lãnh chúa.”
“Tôi là Ganien Croft. Rất vui khi được gặp anh.”
Bất chấp lời xin lỗi của hắn, Mineta vẫn siết chặt tay mình lại vì sự lạnh lùng từ Ganien.
Tất cả là tại tên khốn chết tiệt Ruel. (Beta: Tất cả là tại mày! Cái đồ đáng ghét!=))
Ganien chỉ vào cỗ xe.
“Anh lên trước đi.”
“Thứ lỗi.”
Giọng của Mineta xen lẫn sự lo lắng.
Ấn tượng đầu tiên không tốt, vì vậy hắn đang đau đầu không biết phải làm gì trong tương lai.
Mineta lên xe.
Nhìn thấy Ruel đang ngồi, hắn cảm thấy bụng mình nhộn nhạo.
Khi vào trong, hắn ngồi đối mặt với Ruel, cố gắng giữ cho mồm miệng im lặng.
Sự thật là việc tôi về nhà chính như thể này sẽ khiến cho hắn ta khó chịu phải biết.
“Trông anh không ổn lắm. Anh không sao chứ?”
Trước giọng nói ấy, Mineta nhắm mắt lại. Bây giờ Ruel đang nói chuyện với hắn, hắn phải tuân theo và trả lời.
“Ngài có khỏe không, thưa Chủ nhân?”
“Ta nghĩ hôm nay ta khỏe hơn anh đấy. Haha, đùa thôi.”
Ruel mỉm cười hài lòng.
Nhìn thấy khuôn mắt méo xệch của con sên này khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn, làm tôi quên đi cơn đau trong người.
Trong xe, Ganien ngồi cạnh tôi, và Cassion ngồi bên cạnh Mineta.
Cỗ xe ngựa khởi hành khi Cassion ra lệnh.
“Khụ, khụ.”
Khi cỗ xe đang đi, chỉ có tiếng ho của Ruel vang lên.
Mineta thấy âm thanh rất khó chịu, nhưng hắn không thể nói bất cứ thứ gì do bầu không khí bên trong và đồng thời sợ nó sẽ ảnh hưởng đến Ruel.
Khi Ruel chìm vào giấc ngủ, cỗ xe trở nên yên tĩnh.
Nắm lấy cơ hội, Mineta nói.
“Ngài Ganine.”
“Có chuyện gì sao?”
“Anh có thể tha thứ cho tôi vì sự thô lỗ của tôi lúc nãy không?”
“Không sao đâu, tôi cũng không quan tâm lắm.”
Trước câu trả lời đó, Mineta cảm thấy rằng sai lầm của hắn còn lớn hơn những gì hắn nghĩ.
Sau đó, Ganien ám chỉ nói.
“Nếu anh lo lắng như thế, anh có thể trả lời câu hỏi của tôi không.”
“Tất nhiên. Anh cứ thoải mái.”
Khi những lời nó vừa rời khỏi miệng hắn, đôi mắt của Ganien sáng rực lên như một con quái vật vừa bắt được con mồi.
Cassion đang ngồi một bên, nhếch khóe môi.
“Lãnh chúa đã cho tôi chỗ ngủ và thức ăn khi tôi bị lạc, và tôi mang ơn ngài ấy rất nhiều. Tuy nhiên, có một số điều tôi thấy và tôi không thể hiểu được.”
“...”
“Rõ ràng Cassion là quản gia duy nhất trong căn nhà và Lãnh chúa, ngài ấy thậm chí còn không có quần áo vừa với mình trong ngôi biệt thự mà chẳng có ai quản lý. Tại sao lại như vậy? Trong khi anh lại đeo những trang sức đắt đỏ và đồ mỹ nghệ chất lượng cao.”
“Chà, đó là….”
Mineta lắp bắp. Hắn bối rối; hắn không bao giờ đoán được Ganien lại đột ngột hỏi như vậy.
“Hãy trả lời câu hỏi của tôi đi.”
Trước những lời kiên quyết của Ganien, Mineta đảo mắt nhanh và dừng lại trên người Cassion.
“Tại sao chúng ta không nói chuyện này riêng tư hơn nhỉ, không phải ở đây.”
Mineta hướng mắt về Cassion. Ganien gật đầu nhẹ.
“Được thôi, thưa ngài.”
Mineta nuốt nước bọt.
Tay hắn run lên bần bật dưới cái nhìn của Ganien.
“Vậy thì tôi sẽ đợi, chắc chắn rồi.”
* * *
Vụt…..Tách!
Ngọn lửa trại bùng lên.
Mineta đang lo lắng đến chết vì Ruel được cho là đang nghỉ ngơi trong xe ngựa, thì bây giờ ngài ta đang ở bên ngoài.
Toàn bộ những thứ này này khiến hắn không thoải mái và gặp rắc rối.
Hắn có thể nghe thấy tiếng địa vị ở Setiria đang hạ thấp dần bởi Ruel.
‘Tất nhiên rồi, nó chẳng giúp ích được gì.’
Bản thân Mineta buộc phải ra mặt vì hắn đã đích thân mang người đứng đầu gia đình về lại căn nhà chính.
“Chậc.”
Mineta tặc lưỡi khi liếc nhìn Ruel.
Cassion đang chuẩn bị bữa tối, và Ganien vừa đi dạo về.
“Chủ nhân, tại sao ngài không nghỉ ngơi ở bên trong?”
“Ờm, đừng bận tâm về ta. Ta cảm thấy khá tốt, có lẽ vì ta đã luôn ở trong
dinh thự kia suốt.”
Ruel cười nham hiểm.
“Không, tôi sợ ngài sẽ bị ốm.”
“Đừng lo, vì ngươi đã làm tổn thương cơ thể ta nhiều nhất có thể rồi mà.”
“Vâng?”
“Món quà mà ngươi tặng ta đã khiến cơ thể ta thành một mớ hỗn độn đấy.”
Ruel nhìn chằm chằm Mineta với một thái độ thù địch.
Ruel muốn Mienta phát điên.
Ngươi càng chạy, cuộc đời của ngươi sẽ càng thú vị.
“Thưa Chủ nhân của tôi, tôi không chắc ngài đang nói về điều gì.”
Khóe miệng của Mineta run lên khi hắn nói.
“Ta nghe nói ngươi đưa ta thứ thuốc mà ta đang dùng. Ta có một văn bản xác nhận rằng nó có độc. Thật tệ. Ngươi đã bị con chó của mình cắn ngược lại.”
Ruel cười nhạo Mineta.
“Có rất nhiều chó.”
“Ồ. Ngươi có tiền để cho chạy một thứ khác sao? Ta xin lỗi vì những lời ta nói. Tại sao ngươi không gửi những con chó tới nữa?”
“Thật cảm động khi ngài quan tâm đến tài chính của tôi.”
“Tại sao ta lại quan tâm tới tiền của ngươi? Không, ta chỉ chỉ đang nghĩ đến số tiền kếch xù của ta mà ngươi đang gặm nhấm từng phút thôi.”
Mắt Mineta đỏ lên, hắn siết chặt tay.
Hắn ta không nhận ra rằng mình bị đuổi ra khỏi nhà và thậm chí còn không biết mình đang nằm trong tay kẻ khác. Nếu ra tay ngay lúc này, mình có thể giết hắn bằng một tay.
‘Chỉ một con sên?’
Sao mày dám.
Toàn thân hắn run lên vì tức giận. Hắn không thể chịu nổi nữa.
Cơn giận dồn nén của Mineta đã bùng nổ.
“Giết hắn ngay!”
Các hiệp sĩ, những người đang canh gác khu vực xung quanh xe ngựa, đồng loạt rút kiếm ra.
‘Không phải là quá dễ à?’
Tôi biết điều này sẽ xảy ra, nhưng tôi không biết rằng con sên này sẽ dễ dàng nhảy vào chảo đến vậy.
Ruel cười khẩy và hít bằng Ống thở.
Tôi quá thư thả đối với một người sắp chết.
Nhìn thấy cành đó, Mineta lại hét lên.
“Giết hắn ngay lập tức!”
Khi các hiệp sĩ lao tới, tôi nghe thấy âm thanh lạch cạch của áo giáp.
“Cassion.”
Ruel lặng lẽ nói.
“Vâng.”
Cassion xuất hiện từ cái bóng của Ruel.
“Giết hết đi trừ con sên đó ra.”
Ruel mỉm cười với con sên, hắn đã không biết rằng tôi nắm hai con quái vật trong tay.