Chương 42: Dọn Cho Chắc (2/3)
Trans: Hành
—--------------------------
Shhhhhhhhhhh.
Cảnh tượng những đồng vạng lách cách đổ ra thật đẹp làm sao.
Tuân theo lệnh được giao, Plane nhận lấy vàng bạc trong tay mình.
‘Tên ngốc.’
Plane nhớ tới vị lãnh chúa vừa quay về mấy tuần trước.
Tên lãnh chúa đó có vẻ như đang mò mẩn việc gì đó nhưng sẽ tuyệt vọng biết bao hắn nếu hắn biết rằng mọi công sức đó chỉ là dã tràng.
Sớm thôi, Setiria sẽ bị phần còn lại của thế giới xâu xé.
Hắn đã chuẩn bị trước cho nó.
Và Plane đang trông chờ biểu cảm tuyệt vọng của lãnh chúa khi hay tin.
‘Trước đó, mình phải nghĩ ra thứ mà tên lãnh chúa đó đang âm mưu mới được.’
Gần đây, lãnh chúa đã đi tới Rừng Masu.
Tuy nhiên, vì đám hiệp sĩ đã thắt chặt bảo vệ nên hắn đã thất bại trong việc xác định lãnh chúa.
Cốc, cốc.
“Vào đi.”
“Ngài Plane, cổ xe ngựa đã tới nơi rồi ạ.”
“Ồ, ta không ngờ nó tới nhanh vậy. Họ nhanh tay đấy.”
Do kế hoạch kỳ công của hắn đã sắp xong nên Plane càng thêm gấp rút, thê nên hắn đã mượn tay mấy tên mạo hiểm gia.
‘Lũ mạo hiểm gia tiện ghê. Kể cả khi mình giết chúng thì không gì có thể cản chân mình.’
Người ta hay nói mạo hiểm gia chết như cơm bữa như thể họ vứt tim mình mỗi khi làm việc vậy.
Thậm chí nếu có tin về một nhóm mạo hiểm gia bị quái vật bao vây rồi chết từng người, thì cũng chẳng ai nghi ngờ cả.
‘Tên đó tên là Han sao? Mình sẽ lợi dụng hắn vài lần rồi trừ khử sau vậy.’
Nhưng nếu chết quá nhiều cũng sẽ khiến người khác nghi ngờ, nên Han đứng dậy và thầm bày 1 kế hoạch để giết họ.
“Mọi người đã đông đủ rồi phải không?”
“Đúng vậy.”
“Thế thì theo tôi.”
Plane dẫn đám người đi tới một cái khét được bảo vệ bởi vô số công cụ ma thuật và những lớp sắt đày.
Sau cánh cửa sắt là vô số loại thuốc được chất đầy thành núi.
Nụ cười của Plane như kéo tới dọc ngang tai.
Nếu tất cả chỗ thuốc này được thả ra thì chuyện gì sẽ xảy ra với Setiria?
Đám quý tộc thượng lựu và lũ kỵ sĩ la liếm đó sẽ gục ngã hết.
‘... Tuyệt, chỉ cần tưởng tượng nó là mình khoái như điên rồi.’
Một biểu cảm đắc thắng hiện lên trên mặt Plane.
Tak.
Hắn nghe thấy tiếng một thứ gì đó gõ lên hang.
“...?”
Tak.
Âm thanh đó cũng không hề xa hắn.
Ngay khi hắn quay đầu lạy, Plane liền cứng người.
“Nhờ anh mà tôi mới có thể tận mắt thấy nó đấy. Tôi biết mục tiêu của anh là gì mà, cảm ơn nhé.”
“... Han?”
“Thật hân hạnh khi được anh nhớ tên đấy.”
“Sao mày lại ở đây?”
“Thì do tôi có năng lực tôi.”
Nói rồi Ruel chỉ vào bên trong của chiếc két đang mở.
“Đốt nó.”
Coi như là quà cho việc gặm nhấm Setiria đi.
“Không. Không!”
Plane chậm chạp phản ứng lại nhưng két sắt đã bắt lửa.
Bang!
Ngắm ngọn lửa tuyệt đẹp bừng cháy, Ruel mỉm cười.
[Ruel thấy không? Leo làm đó! Lửa cháy là do Leo làm đó.]
Leo vừa khoái chí cười vừa chạy quanh chân Ruel.
Ruel đi tới một bước, rồi hai bước, và chiêm ngưỡng ngọn lửa phập phùng.
“Nhìn theo số lượng túi trong đó, thì có vẻ như ngươi đã thu thập chúng mấy năm trời rồi đúng không?”
“... Ugh.”
Plane rên rỉ khụy xuống.
Còn tên tay sai chỉ biết chạy vô một gốc, không biết nên làm gì tiếp theo.
“Aris.”
“Dạ.”
Chuyện tiếp theo đã quá hiển nhiên rồi.
Aris lao tới và lấy thủ cấp của tên tay sai.
Rồi cậu vung máu trên kiếm và nhắm tới cổ của Plane.
“Chuyện gì thế?”
Đám tay sai chạy tới sau khi nghe tiếng nổ.
Khoảnh khắc mà họ thấy mũi kiếm đang hướng về Plane, họ liền rút kiếm ra.
“Giết tao! Giết tao đi!”
Plane điên loạn hét lên.
Trong mắt hắn hiện tơ máu.
Còn tro của đống thuốc thì dần biến mất trước mắt hắn.
Sự phẫn nộ của hắn càng thêm lớn khi thấy hai kẻ đột nhập, khiến hắn nhưng muốn giết họ tại chỗ.
Plane phớt lờ thanh kiếm chỉa vào cổ mình và nhìn Ruel một cách hận thù.
Máu nhỏ giọt trên cổ Plane.
Sau cơn đau, lý trí của hắn cũng quay lại đôi chút.
{Vết thương mà tôi có từ chuyến thám hiểm trước vẫn chưa lành, song nó sẽ không ảnh hưởng tới nhiệm vụ của anh đâu, nên đừng lo.}
Đột nhiên, hắn nhớ lại những gì Han nói.
Plane cố gắng suy nghĩ bằng cách chặn lại cơn giận đang nuốt lấy tâm trí hắn.
Cái két đã bị thiêu nhưng tai say hắn đang tiến tới từ phía Đông và khoảnh cách họ tới nơi Ruel đứng khá gần.
Thoạt nhìn, Ruel trông có vẻ khá thiếu cảnh giác.
“Tao sẽ giết mày!”
Để đáp lại lời đe dọa, Aris đâm thanh gươm và chân của Plane.
“Argh!”
Vừa hét, Plane vừa cố gắng chỉ ngón tay vào Ruel.
“Bắt nó! Bắt nó mau!”
“Vô dụng thôi…”
Aris xoay thanh kiếm ghim trong đùi Plane.
Mặc dù hắn đau đớn hét lên, Plane vẫn chĩa ngón tay về phía Ruel.
Aris muốn cắt nó ngay nhưng cậu kìm lại.
Âm thanh tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Theo lệnh của Plane, tay sai hắn bắt đầu hành động.
Đầu Aris nóng lên.
{Trước hết, mình phải hít một hơi thật sâu.}
Trái lại với cái đầu mình, cơ thể cậu đang gào thét muốn bỏ qua yêu cầu của Ruel.
{Đếm tới ba.}
Theo như lời Ruel, Aris phải hít một hơi và chờ 3 giây.
{Lùi lại 1 bước. Chậm rãi. Đúng vậy.}
‘... Ruel-nim.’
Aris bước về phía Ruel, cách Plane 1 bước.
“Bỏ cuộc đi!”
Khi thanh kiếm của kẻ thù chạm vào cổ Ruel, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
Một mùi hương kỳ dị tỏa ra.
{Không bao giờ buông kiếm ngay cả khi kẻ thù bắt con đầu hàng. Dốc hết tinh thần chiến đấu cho đến khi đối thủ sợ hãi bỏ chạy.}
Thanh kiếm của Aris không dừng lại.
Cậu dùng lực chém hạ những kẻ thù trước mặt mình bằng cách chặt thanh kiếm nhắm vào Ruel.
Tinh thần chiến đấu của Aris đang bùng cháy.
Clang!
Hai thanh kiếm giao thoa. Đột nhiên, thêm nhưng thanh kiếm khác lao tới.
‘Mình. Là một con dã thú. Mình sẽ nuốt trọn mọi thứ.’
Cậu đẩy đối thủ dựa theo đòn mà Ganien đã chỉ.
Cậu né đường kiếm lao tới và lùi lại.
Cậu giao mình cho thanh kiếm mà Ruel đã tặng và đâm nó dọc theo kiếm kẻ thù với một lòng quyết tâm đủ để bổ đôi lưỡi kiếm làm hai.
Clang!
Claaang!
Sau vài động tác, kiếm đối thủ đã vỡ tan.
Aris thở ra và tiếp tục.
Mặt của đối thủ trở nên tái nhở khi thấy đường kiếm vẫn còn tiếp diễn.
Họ sẽ không lùi lại dù có bị đẩy nhưng vào khoảnh khắc đó, một người đã mở miệng, hô một tiếng như tiếng chuông tỉnh thức.
“Q… Quái vật.”
Trong mắt họ, Aris bắt đầu hóa thành hung thú.
“Mau trốn ngay!”
Plane nhìn thấy tình huống và mở miệng.
Họ chỉ có một đối thủ.
Tuy nhiên, vô số đầy tớ của hắn lại bị đẩy lùi.
Plane chia tùy tùng của mình ra làm hai, một đối phó Aris và bên còn lại bắt lấy Ruel.
“Cậu làm tốt lắm.”
Sau khi xác nhận là chúng đã chạy đi, Cassion xuất hiện.
Anh ta để một tay chống khuôn mặt dính chút máu của mình.
Vị sát thủ đang giận dữ hơn bao giờ hết.
Bởi kế hoạch lố bịch của chủ nhân mình.
Nhẫn nhịn càng khiến anh đau đớn thêm, song anh cũng không thể ngăn cảng Ruel.
“Anh cũng gặp khó khăn đấy.”
Anh không ngờ mình sẽ nói những gì Ganien hay nói.
“Cậu phải theo tôi. Đó là lệnh.”
Aris bẻ cổ tay mình và liếc về đám người đã bắt Ruel đi mất.
Lệnh mà Ruel đưa ra khá đơn giản.
Trong khi Ruel đánh lạc hướng vua chuột với một số tên tùy tùng của hắn, họ sẽ phải trừ khử mọi tên còn lại từ trong vòng vây.
Đó là một kế hoạch liều lĩnh.
Tuy nhiên, ở đây có quá nhiều lối thoát.
{Chuyện này sẽ không kết thúc ở Plane đâu. Prazio sẽ lộ mặt. 18 cũng tham gia vào việc này. Nếu có người trốn thoát thì chúng ta sẽ khó bắt được Plazio nên hãy để ta bắt kẻ chủ mưu.}
Anh ta không thể tìm ra tất cả các lối thoát hiểm của họ.
Họ có thể có một lối thoát hiểm bí mật.
Vì vậy, Cassion đã thất bại trong việc thuyết phục Ruel đến cùng.
Cassion lại nắm lấy con dao găm.
Anh ấy đã báo cho Hina rồi. Cô ấy sẽ tự mình tìm ra nó.
“Tôi sẽ quay lại sau khi hoàn thành nó nhanh chóng.”
***
Chuột lẽ ra phải chạy tán loạn khi chúng bị dồn vào chân tường.
Việc làm cho chúng dính lại với nhau để chúng không bị phân tán đơn giản hơn hắn nghĩ.
Ruel chỉ cần ra tay để chúng lật ngược tình thế thôi.
Vì vậy, Ruel quyết định nhường đường cho lũ chuột dừng lại để thở.
“Tốt nhất là anh nên để tôi đi.”
“Đồ khốn! Mày sẽ không được chết toàn thây!
Mặt Plane chuyển sang màu xanh đỏ, rồi hắn ta đánh vào mặt Ruel.
Bam!
Một âm thanh chói tai vang lên.
[Gừuu! Leo không thể tha thứ cho hắn đâu!]
Leo giận dữ nhìn chằm chằm vào Plane.
Leo chỉ cho Ruel nhìn thấy vì hắn bảo chú cáo phải che dấu sự hiện diện của nó.
"KHÔNG!"
Ruel ngăn Leo lại. Vẫn chưa tới thời điểm chín mùi.
Ngoài ra, so với cơn bệnh thì nó vẫn còn nhẹ chán..
Vì sức chịu đựng bền bỉ, Ruel không hét lên.
Hắn khác thích chiếc mặt nạ mà Plane đưa cho mình vì nó rất bền.
[Ruel, Ruel, ngươi có đau lắm không?]
"Khụ, khụ."
“Đau lắm phải không? Đồ khốn nạn.”
Do không biết đó là tiếng ho vì bệnh, Plane cười lớn.
“Tôi thì cảm thấy hơi bẩn đấy.”
Cây gậy mà hắn đã trượt khi ngã sau khi bị đánh vào mặt, lăn qua đầu Ruel.
'Cây gậy của mình.'
Khi Ruel nhìn thấy cây gậy, Plane lại nhếch mép cười như thể đã tìm được món ăn ngon.
“Tao đoán là mày sẽ khó có thể đi lại mà thiếu cây gậy này nhỉ?.”
Plane vào cây gậy của Ruel bằng đôi bàn tay bẩn thỉu của mình.
Rồi hắn định dùng đầu gối đập cây gậy để xem coi một cây gập gãy đôi có khiến Ruel tức không.
Cạch!
Song thay vì cây gậy bị bẻ làm đôi, có thứ khác gãy thay.
“Pfft.”
Ruel không thể nhịn được cười.
Vì cười mà Ruel
nhanh chóng trở nên khó thở và không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng vào Hơi thở.
‘Quả thực, Cassion đã đưa tới một cây gậy khá bền đấy.’
"Cái gì…"
Plane nhìn Ruel khi hắn ta ném đi cây gậy không thể gãy được.
Sự sợ hãi dồn dập tâm trí hắn..
'Mình có nên để yên cho hắn đánh một đòn nữa không?'
Ruel sớm từ bỏ suy nghĩ của mình.
Hắn ta đã bị đánh một lần rồi.
“Tốt nhất là anh nên thay đổi ý định đi, Plane.”
Khuôn mặt bối rối của Plane trở nên trắng bệch.
Một số người trong số họ thả kiếm xuống ngay khi thấy hoa văng khiên màu xanh nhạt xuất hiện trên mu bàn tay của Ruel.
“Lã, lã, … Lãnh chúa.”
"Vâng đó là ta đây."
Ruel mỉm cười với họ.
“Ồ, thứ lỗi cho tôi… !”
"Câm miệng!"
Plane túm lấy cổ áo của cấp dưới đang muốn quỳ xuống và hét lên.
Một nụ cười nở trên khuôn mặt xám xịt của Plane. Đó không phải là một phản ứng bình thường, nhưng Ruel muốn thấy phản ứng của hắn.
“Ôi trời, đây không phải là lãnh chúa của Setiria sao? Làm thế nào Ngài có thể đến một nơi tồi tàn như vậy chứ?”
Plane cười nhạo Ruel ngay khi hắn ta duỗi thẳng lưng mình.
“Mày nghĩ tao sẽ nói thế à? Hahaha! Đây là vận may đang tới tay tao rồi! Tốt, rất tốt!"
Một con át chủ bài có thể lật ngược tình thế ngay lập tức đã lăn dưới chân hắn.
Việc lãnh chúa giảm làm một mạo hiểm gia và đến chỗ của hắn là việc Plane mong chờ từ lâu rồi..
Chính lãnh chúa đã phá hủy những gì hắn sở hữu nên Ruel phải trả lại số tiền đó một cách tương xứng.
“Tập hợp những người còn lại cho tao.”
Bây giờ lãnh chúa đã bị bắt, các hiệp sĩ và binh lính buộc phải đến.
Để chuẩn bị, hắn phải tập hợp thuộc hạ của mình dàn trải trong đường hầm.
Dù sao đó cũng không phải là mục đích của đương hầm này sao?
"Tuân lệnh."
“Mày khám xét cơ thể nó và xem liệu có phép thuật theo dõi nào không.”
Plane vội vã lao tới nơi họ đã xuất phát.
Hắn ta đã thực hiện vài lần thoát ra để đề phòng, nên sẽ rất rắc rối nếu có phép thuật theo dõi hắn.
Ruel nhìn người đàn ông đang đến gần và nói.
“Tôi bị dị ứng với mana, nên tôi sẽ chết nếu anh sử dụng mana.”
Người đàn ông dừng lại và nhìn Plane.
Ruel chỉ vào nơi mà mình đến.
“Nhìn này, họ vẫn không đuổi theo tôi, ngay từ đầu đã không có phép thuật theo dõi vị trí nào cả.”
“Đừng cố lừa tao. Chẳng phải thứ mày đang mang cũng là vật phẩm ma thuật sao?”
“Tôi hơi yếu một chút. Nó giống như một thiết bị hỗ trợ sự sống vậy. Khụ, khụ."
Ruel ho một tiếng.
Hắn ấy không cảm thấy dễ chịu vì Ruel cũng cảm thấy buồn nôn vào hiện tại nữa.
“Anh cũng có thể thử đấy. Nhưng nếu tôi chết ở đây thì anh sẽ không có câu trả lời đâu, phải không?
Ruel muốn sử dụng Hơi Thở, nhưng Plane đã nắm lấy tay hắn.
"Đây là gì?"
“Nguồn sống của tôi.”
“Mày tính gọi hiệp sĩ bằng cái này à?”
“Nếu tôi có thể gọi cho các hiệp sĩ bằng cái này thì tôi đã gọi cho họ sớm hơn rồi, đồ ngốc.”
Plane cố gắng giật đứt nó bằng tay nhưng sợi dây quá cứng nên không thể cắt được.
Hơi thở bị gỡ ra khỏi cổ anh mà không có sự lựa chọn nào khác.
Ruel muốn chống cự nhưng hắn đã không còn sức nữa.
'Chết tiệt… .'
Mất Hơi thở không nằm trong kế hoạch. Hơi thở của Ruel chậm lại.
“S, sếp. Không có liên lạc."
"Ý mày là gì? Hãy thử liên hệ với các đường hầm khác mau.”
“Tôi không thể liên lạc được với bất cứ ai ạ.”
"Đưa nó cho tao!"
Máy bay lấy các thiết bị liên lạc và kết nối từng thiết bị một.
Khi không có phản hồi, hắn ta ném thiết bị liên lạc xuống đất và tiến tới chỗ Ruel.
Bzzt. Bzzt.
Ruel mỉm cười dù bị bị Plane tóm lấy cổ.
Hai hiệp sĩ và những người lính dường như đã dọn sạch tất cả các đường hầm.
Những người còn lại chỉ là đám ngưởi ở đây thôi.
Hơi ít.
Ruel nghĩ sẽ còn nhiều hơn nữa, nhưng công sức bỏ ra chẳng đáng là bao.
"Mày! Mày! Mày đã làm gì? Cái quái gì đang diễn ra vậy!"
Máy bay nắm cổ Ruel chặt hơn và nhấc hắn lên không trung.
"Le..o."
[Okie! Leo tới giải cứu đây!]
Hang động đầy hơi ẩm nên Leo có thể tích tụ nước một cách dễ dàng.
Một giọt tuy yếu ớt nhưng khi hàng vạn giọt tụ lại sẽ trở thành một sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Leo liền giải phóng ra hàng chục ngàn giọt nước cùng một lúc.
Nhắm tới những kẻ rất xấu đã tấn công Ruel.