Tôi xuyên vào người một tên quý tộc ốm yếu

chương 29: điền vào chỗ trống (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 29:

Trans: Hành

--------------------------------

“Vậy đây là cách chuẩn bị đi tắm sao?”

Nghe vậy, Cassion nhìn Ruel và thở dài.

‘Chắc mình sẽ sớm có nếp nhăn trên trán mất.’

Nhìn vào chiếc khăn xen giữa mồ hôi và máu, Cassion đếm xem đã có bao nhiêu chiếc khăn Ruel đã dùng trong đầu.

‘Mình phải mua thêm khắn mới thôi.’

“...Ồn quá.”

- Ruel nói trong khi kìm nén cơn hét của mình.

“Ngài vẫn còn năng lượng để nói chuyện đồng nghĩa với việc Ngài còn sức đấy.”

Cassion truyền Hơi Thở cho Ruel, người hiện tại còn không thể sử dụng nó đoàn hoàn.

“Còn bao lâu thế?”

“Chết tiệt…”

“Ngài có muốn tôi đánh ngất Ngài nữa không?”

Ngài ấy đã đau cỡ nào đến nổi phải bấu cánh tay mình chảy máu chứ? Không phải ngủ đi để bỏ qua cơn đau sẽ dễ chịu hơn sao?

Ruel nhìn lại Cassion.

“Ngươi làm đủ rồi, ta sẽ kiên nhẫn đợi vậy.”

Hiểu rằng hắn không muốn ai biết chuyện này nên Cassion đành kéo một chiếc ghế và ngồi xuống.

Sau khi về biệt thự, Ruel còn chưa uống thuốc giảm đau nữa.

Và sau khi nhận được sức mạnh phục hồi, cơ thể hắn đã đỡ hơn, nhưng xem ra gã Mineta đã khiến nó bị rối loạn.

Còn Riel đã liên tục uống thuốc độc trong mấy năm nay, nên thành thật mà nói, xem ra hắn đã quen với nó.

“Ngài cần thuốc giảm đau không?”

Câu trả lời của hắn lại không nghe được.

“Đây là thuốc giảm đau tôi tự mua nên không có độc đâu.”

Cassion nói ra để thuyết phục Ruel.

Phụ thuộc vào thuốc quá thì không tốt nhưng rủi ro chịu đựng cơn đau nghe còn ngu ngốc hơn.

“Giờ Ngài uống thuốc ha?”

“...Đưa đây.”

Chỉ khi Ruel cố gắng nói ra từng từ để đáp lại, Cassion mở có thể thả lỏng.

"Tôi sẽ trở về ngay.”

Thậm chí tiếng cửa đóng mở cũng không vào tai Ruel được.

Cơn đau hắn đã quá nhiều. Thậm chí nó còn không có dấu hiệu dịu xuống dù sức mạnh phục hồi đã hoạt động mạnh đến nổi tạo tiếng “Wi-ing” nữa.

‘Thật là cái thân thể chết tiệt mà.’

Do hắn không biết tên cơn bệnh còn thuốc thì vô dụng, thứ còn lại Rue có thể làm chỉ là chịu đựng cơn đau.

‘Bình tĩnh nào, hết mau đi!’

‘Mình muốn khóc qua. Giá như có ai đó biết cơn đau này thế nào để mà hét giùm mình mà.’

Rồi cơn đau liền biến mất.

Chỉ khi này Ruel mới có thể thả cái chăn mà hắn đã nắm chặt nãy giờ.

‘Cả cơ thể mình mệt rã rồi.’

‘Đáng ra mình nên uống thuốc mới đúng.’

‘Nhưng sau khi nhận được sức mạnh phục hồi, mình đã có thể chịu nổi thứ này nên mình mới chọn không uống thuốc.’

Hiển nhiên là Ruel cũng không muốn phụ thuộc vào thuốc.

‘Nhưng đây là lần đầu tiên mình có cơn đau thế này.’

‘Mình đang chậm rãi đi tới địa ngục sao…’

- Ruel cảm thấy hắn sắp chết vậy.

‘Đói quá.’

Sau khi cơn đau biến mất, Ruel lại cảm thấy đói.

Và khi hắn nhìn xung quanh, Ruel cảm nhận được năng lượng của mình đang từ tốn phục hồi.

Nhìn lại bộ dạng đầy mồ hôi và máu đã nôn của mình, Ruel nhăn mày.

“Tôi đã trở lại cùng với thuốc và ly nước của ngài đây.”

“Tắm.”

Ngay khi Cassion quay lại, Ruel nói như thể hắn đã chờ từ lâu.

“Sao cơ…?”

“Ta muốn ăn sau khi đi tắm nên chuẩn bị đi.”

***

Sniff

Ganien ngồi kế bên Ruel ngửi.

“Ngài lại nôn nữa à? Ngài có mùi như máu ấy.”

Trong lúc hắn đang cố lấy miếng thịt đã được cắt mỏng bằng thìa, Ruel lườm Ganien.

‘Mình không ngờ giác quan của Ganien nhạy thế này.’

Clank

Nghe thế, Tyson làm rơi cốc nước của mình.

Môi ông run rẩy với khuôn mặt còn trắng hơn cả cái khăn trải bàn.

Vậy còn Aris thì sao?

Cậu nhóc thì chẳng thể ngồi vào bàn, cậu chỉ đứng yên và quan sát Ruel.

Nhìn cậu như thể vừa lạc mất hồn phách đi đâu vậy.

“...Ha”

- Ruel thở dài.

Cứ thế, một bữa ăn sẽ trôi qua với bầu không khí ‘Tôi nghĩ nó sắp thành nhà tang lễ vậy’.

Cơ mà việc hắn nôn chỉ có mỗi Ganien nhận ra thôi.

Còn Tyson và Aris tuy biết Ruel bị bệnh, song họ lại không biết những triệu chứng hắn có.

Ganien đành ngậm miệng lại và nắm chặt muỗng.

Còn Cassion thì mang tới một ly nước khác và kẽ nói với Tyson.

“Nước ngài đánh rơi đây.”

“À, cảm ơn.”

Do ông không thể cầm chắc ly nước nên Tyson uống hết cả ly với hai tay rung rẩy của mình.

Ttak.

Ganien đã khiến cả nơi này im lặng, im đến nổi tiếng Tyson đặt ly nước xuống còn có thể nghe.

Tyson thử gọi Ruel

“Ruel à.”

Biết được thứ ông định nói tiếp theo, Ruel nhìn qua Ganien và chậm rãi mở miệng nói.

“Đây chỉ là chút triệu chứng nhỏ từ cơn bệnh của ta thôi, mọi người không cần bận tâm đâu.”

“Ý con là về…”

“Chú có chọn ngày công bố cộng đồng về Ma Pháp Hiệp Sĩ Đoàn chưa?”

“Ruel-nim.”

“Sau khi suy nghĩ, con muốn thay vì công bố hoành tráng thì chúng ta hãy lặng lẽ thống báo với Hoàng tộc thôi. Con không muốn cả Setiria nháo lên chỉ vì chuyện này đâu.”

Sau khi nói xong, Ruel bỏ thêm một miếng thịt, thứ có hương vị khiến lưỡi hắn mê đắm vào miệng.

Nhờ vào tài nấu ăn của Asstell, Ruel đã có thể cảm nhận được mana của hắn đang được phục hồi.

Nhìn dàng vẻ bất ngờ của Tyson, Ruel gọi Aris.

“Aris.”

“Chuyện này là thật sao? Con không biết tình trạng của Ngài tệ đến thế…”

“Việc huấn luyện thế nào rồi?”

“Con xin lỗi nhưng con muốn biết tình trạng của Ngài, hơn là kể về bản thân lúc này.”

“Ta chọn con vì ta cần một cận vệ, ngu ngốc không phải là một lựa chọn nên trả lời ta, việc tập luyện ra sao rồi?”

Ánh mắt Ganien toát lên ý muốn hắn trả lời, nhưng Ruel phớt lờ nó.

Thế là Aris chỉ có thể trả lời với khuôn mặt ủ rũ.

“Con luôn tập luyện khi có thể ạ.”

“Ừm, hãy nhân cơ hội này mà học thật nhiều khi còn có Ganien đi.”

Ruel sử dụng Hơi Thở và gọi Ganien.

Hắn vội vã phủi ngực mình sau khi ăn xong.

“Sao? Ngài cần gì?”

“Khi nào ngươi rời đi? Không phải ngươi nên chuẩn bị trước à?”

“Tôi định ở đây thêm chút, giờ vẫn còn sớm để đi, nhắc lại thì…”

“Được. Vậy hãy trông Aris giùm, ta đã có Cassion chăm sóc rồi.”

Nghe vậy Ganien thẫn thờ nhìn hắn, sở dĩ anh huấn luyện Aris là vì hắn mà.

‘Dù Ganien bên cạnh hay không thì mình vẫn sẽ tập trung vào Setiria. '

Ruel thuyết phục Ganien bằng mắt hắn.

“Ý Ngài có thật là vậy sao?”

“Ừ thì.”

Sau khi dành thời gian nói chuyện với từng người, Ruel lần nữa tập trung vào đồ ăn.

‘Có nhiều món mới lạ quá, nên đây có lẽ là những thú Tyson nhắc tới về bồi bổ thân mình.’

Có điều hơi lạ là họ chỉ nấu một nguyên liệu duy nhất cho mỗi dĩa thay vì kết hợp chúng lại.

Dù sao thì chúng cũng khá ngon nên để vậy đi?

Cassion ghi chú lại từng món trong khi đợi, có điều là anh ta trông thật nghiêm túc đến nỗi hắn không dám dễ dãi bắt chuyện bắt chuyện anh ta.

“Ruel à, con ăn thêm đi.”

- Tyson nhìn như thể già hơn trước, yếu ớt nói.

“Con đang ăn rất nhiều đây… Khụ, khụ!”

Bỗng nhiên Ruel ho.

Có thứ bất thường.

Đầu ngón tay hắn thì rung, và các chấm đỏ thì dần hiện lên trên mu bàn tay hắn.

“N-Ngài bị bệnh nữa sao?”

“Con ổn không Ruel?”

Trong khi Aris và Tyson hoảng loạn, Cassion thở dài một tiếng.

“Những món từ 4 đến 10 đều bị loại.”

Sao?

Anh ta nói những câu kỳ lạ rồi lấy thứ gì đó từ tay mình và đưa nó cho Ruel.

Trong khi Tyson sợ hãi nhìn Cassion một cách hãi hùng, Cassion phớt lờ ánh nhìn của ông và nói.

“Đây là thuốc, Ngài không cần bất ngờ đâu.”

“Thuốc gì thế?”

“Đây là thuốc chống dị ứng, Ruel-nim còn có một số bệnh khác nên có nhiều thứ mà cần Ngài ý lắm.”

Ruel nghe thế thì mở to mắt hắn ra.

‘...Điên rồi!’

Từ lúc nguyên liệu đầu tiên mang ra, Cassion đã thử xem coi hắn có dị ứng với nó hay không.

Rồi anh ta nghiêm túc ghi lại một danh sách.

“Ngài nghĩ thế nào cũng chẳng sao. Tôi cũng không biết đóng nguyên liệu này nên tôi cần phải kiểm tra nó thôi.”

Nghe vậy, Tyson nắm cổ áo Cassion nói.

“Ngươi từng thí nghiệm với cháu trai ta ư?”

Cảm thấy dễ chịu hơn, Ruel ho và cười.

“Đúng thế Tyson-nim à, chứ sao tôi có thể biết được loại đồ ăn nào khiến Ruel-nim bị dị ứng chứ? Nếu ngài có thể phân biệt bằng ma thuật thì tôi cũng sẵn sàng nghe theo phương pháp ấy.”

- Nói xong, Cassion ép Tyson thả tay ra.

Dù sao Tyson không phải chủ nhân hắn, hắn chính là quản gia kiêm trung của Ruel.

“Tuy tôi mới phục phụ cho Ruel-nim một năm rưỡi nhưng tôi mới là người biết tình trạng của Ngài ấy nhất. Không phải là người chú với cái miệng chảnh chẹo đó.”

Vì ông là người thân máu mủ duy nhất của Ruel nên lo lắng cũng là chuyện thường.

Thế nên ông mới mang đồ ăn giúp bồi bổ cơ thể, hy vọng hắn sẽ khỏe mạnh hơn.

Tuy nhiên, anh phải cảnh báo với ông rằng đồ ăn cũng có thể gây hại tới mạng sống Ruel.

“...Đủ rồi.”

- Ruel gần như không mở miệng cho tới khi ho xong.

“Vâng.”

- Cassion cười với một cách thành khẩn, đáp.

Biết rằng anh cố tính ép Tyson, Ruel nhìn Cassion rồi cau mày.

“Chú… xin lỗi. Chúng còn không biết con bị…”

Hắn dần nhận ra điều mà quản gia trung thành của mình đã làm vớ Tyson - người đang chìm trong cảm giác tội lỗi.

Do hắn không thế trực tiếp mở miệng về căn bệnh và tình trạng của mình.

‘Nên anh ta muốn những người khác cũng để ý mình sao?’

Ruel cắn môi mình rồi sau đó thở một hơi.

“Chú không cần phải nghĩ thêm về lời Cassion đâu, đó là lỗi của con vì đã không báo cho chú.”

Ruel giả vờ như mình không cãi lại những gì Cassion đã nói được.

Vì một ngày nào đó, Tyson và Aris sẽ biết về nó thôi.

Rồi Ruel cho họ biết về những thông tin mình biết về tình trạng và triệu chứng của bệnh.

Và trong lúc đấy, Cassion mang đi những món Ruel không thể ăn và kéo sát lại những dĩa hắn có thể ăn.

Cuối cùng chỉ có Ruel và Ganien mới có thể không bị cuống theo bầu không khí u sầu ở cuối câu chuyện.

Ganien khá bất mãn khi thấy sự thay đổi vị trí món ăn Ruel trong khi Ruel kể chuyện.

“Sao anh có thể tự nhiên đổi vị trí món ăn vậy?”

“Người có địa vị cao nhất ở đây là Ruel-nim nên tôi sẽ dẫn anh tới vị trí phù hợp của mình.”

-Nói rồi Cassion đi đến cuối bàn và đẩy ghế ra.

Còn Cassion chỉ có thể lầm bầm và bỏ nấm vào miệng ăn.

Ruel kiên nhẫn đợi dị ứng dịu đi, còn Tyson và Aris tiếp tục chơi với nhau không quan tâm tới việc đồ ăn rơi vào miệng ai.

***

“Casison.”

Sau khi về phòng, Ruel nằm trên giường và đặt tay lên bụng.

“Vâng.”

“Thôi làm mấy điều vô bổ đi”

“Vì nó vô bổ nên tôi mới làm, khi nào Ngài mới chịu nói với họ nếu tôi không ép Ngài?”

Ruel bất ngờ khi thấy cách Cassion vô cảm không thể hiện chút hối hận nào.

“Chú ta gần như bị trầm cảm đấy, không, tâm trí của chú rất yếu. Ngươi nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngươi ép chú ấy quá nhiều chứ?”

“Ngài biết ông ta còn Drianna mà. Ai kế thừa ổng chẳng được?”

“Aris thì sao?”

“Tôi đã để cho ngày quyết định nhanh hơn rồi đấy. Một khi Ganien rời đi sẽ không ai bên vực Ngài nữa.”

“Mục tiêu của ngươi là gì?”

Cassion cười thay cho câu trả lời. Có vẻ như anh ta đã nói riêng gì đó với Aris.

Anh ta có biết hắn thấy nặng nề thế nào khi nhận những ánh mắt xót thương, buồn bã và bối rối từ hai phía bàn ăn không?

‘Dù gì thì mình đã nhấn mạnh khi mình về việc mình sẽ sống, nên họ sẽ hiểu thôi.’

“Về phần dữ liệu ta nhận từ Minart. Ngươi điều tra xong chưa?”

Tệp hồ sơ hắn nhận từ Minart chính là một loạt các danh sách những ai được thuê bởi lãnh chúa tiền nhiệm

“Vâng, nó đã hoàn thành rồi ạ.”

“Đưa nó cho ta.”

“Tôi đoán là ngài đã quên tình trạng bản thân tệ thế nào vào chiều nay rồi nhỉ?”

“Ta phải hành động khi còn có thể chứ.”

Biểu hiện của Cassion thoáng cứng lại trước mấy lời thẳng thừng của Ruel.

“Chúng ta không thể để trống các vị trí nam tước nhà Baron mãi, chúng ta phải từ từ lấp đầy nó thôi.

Thậm chí Minart còn gửi thư yêu cầu hắn giúp đỡ kia mà.

"Của Ngài đây."

Có vẻ như anh ta định nói thêm nữa, nhưng Cassion đã lịch sự đưa dữ liệu ra.

Ruel im lặng nhìn vào dữ liệu, rồi mở miệng nói.

"Đây là bao gồm cả các nam tước tiền nhiệm rồi hả?"

“Dựa trên kết bảo của báo cáo thì những nam tước mà lãnh chúa trước đây chọn đều hoàn thành tốt vai trò của họ.”

“Tốt quá, ta cũng đang đắng đo coi nên chọn người đây.”

“Vậy tôi sẽ viết một là thư yêu cầu họ quay lại.”

“Không, việc gửi thư sẽ không phù được phần họ bị đuổi một cách vô lý đâu.”

Trái tim của Cassion rung rẩy bất cứ khi nào Ruel nhắc đến từ 'Không'.

Nó cứ như Ruel định báo trước mình sắp gây rắc rối do là con nít vậy?

“Ta sẽ đích thân đi và sẽ dạo một vòng vào ngày mai, vì vậy, ngươi hãy chuẩn bị trước đi.”

"…Ngài nghiêm túc ư?"

"Ừa."

Cassion im lặng một hồi, rồi chợt nhíu mày như anh ta đang cân nhắc về thứ gì đó vậy.

"Bộ ngươi lại chửi thầm à?"

“Không, không phải đâu. Đó là… Tim tôi đắn đo vì coi mình sẽ chuẩn bị nó như thế nào thôi.”

“Vậy chuẩn bị đi. Do ngươi đã biết trước rằng ta không khỏe mấy, nên nhớ chọn con đường nhanh nhất và tốt nhất cho ta.”

“Tôi thấy bất ngờ khi Ngài vẫn nhớ, rằng bản thân còn đang mang bệnh đấy.”

“Có lẽ vì ta đang tuổi lớn nên ta đói quá. Đi nướng ít bánh nhân thịt đi.”

'Ngay khi ăn xong sao?'

Cassion tỏ ra bối rối, nhưng anh ta vẫn cúi đầu chào.

Không, mình phải để Ngài ấy phải ăn thật nhiều mới có thể tăng cân được.

"Tôi sẽ sớm mang nó cho Ngài."

Cassion quay lại và nghĩ rằng mình phải tìm thêm một quản gia cho bản thân mình thôi.

'Mà mình mò đâu ra một người y hệt mình đây?'

Kể cả khi anh ta có là một quản gia tài năng thì đó là giả thôi.

Đột nhiên, anh ta nhớ ra một chuyện.

“Trong khi tôi đang xem lộ trình vào ngày hôm qua, tôi đã tìm thấy vị trí của nam tước tiền nhiệm, và kết quả là bọn họ đang đi câu cá chung.”

Rộp rộp.

Ruel vừa ăn bánh quy vừa nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa.

Hắn chớp chớp đôi mắt ngáy ngủ của mình và chợt nhận ra rằng.

“Họ đi làm gì chứ?”

Theo dữ liệu do Cassion cung cấp, bảy nam tước tiền nhiệm của nhà Baron không ưa nhau mấy.

Tuy nhiên, sau khi bị tống cổng chung thì có vẻ họ đã kết thân với nhau, và trở nên thân thiết như anh em ruột thịt vậy.

“Đó là một chuyến đi mang đầy kỷ niệm bằng cách chửi rủa tên Setiria đã tống cổ họ.”

Nhìn lên bầu trời quang đãng, Ruel mỉm cười. Vậy đó là cách những người già kết thân với nhau à?

“Chúng ta đi đâu đây?”

“Đó là Làng Franna ở nằm giữa Apor và Sisel. Ở phía sau Làng Franna có một cái hồ rất lớn, nên tôi nghĩ họ đã đi đến đó.”

Apor là trung tâm của Setiria, đó cũng đồng thời là nơi mà ngôi biệt thự hắn tọa lạc.

“Họ có thường xuyên đi du lịch không?”

"Có chứ. Họ hay lang thang quanh Setiria đó.”

"Họ không ra ngoài Setiria để đi chơi à?"

“Họ chưa lần nào rời Setiria cả, dù đấy là trước hoặc sau khi bị đuổi.”

Ruel khoanh tay mình lại.

Nếu họ ghét Setiria đến thế thì họ đã bỏ nơi này mà chuyển qua nơi khác sinh sống rồi.

'Chắc chắn là có ẩn ý đằng sau hành động của họ.'

Ruel suy nghĩ trong khi dùng Hơi Thở, và hỏi một câu.

"Bộ bảy người đó đi hết à?"

“Không, họ hay lảng vảnd quanh Setiria với số lượng ba, bốn hoặc hai, ba người thôi.”

“Ngươi muốn nhấn mạnh là hôm nay, họ đi hết bảy người phải không?”

"Đúng vậy."

Nghe Cassion trả lời, Ruel nhếch khóe miệng mình lên.

Ngày mà họ cùng nhau đi câu cá lại trùng với ngày ta trở về.

'Họ đang muốn kiểm tra mình à?'

Dù là gì thì gặp mặt trực tiếp họ thì hắn sẽ biết ngay thôi.

"Khụ, khụ."

Ruel nhắm mắt lại, chờ cho tới khi cỗ xe ngựa tới nơi.

Truyện Chữ Hay